Nơi đây một mãnh lồi lõm, mặt đất đứt gãy tầng tầng, hố sâu vô số, trong đó không ít hố lớn đường kính tới mấy trăm trượng, sâu không thấy đáy khiến cho người khác thấy mà sợ. Một mảnh nhiều hố sâu như thế trải rộng mấy ngàn dặm nhìn những dấu vết bề mặt này rõ ràng không phải do thiên tai gây nên mà là bởi con người tạo thành. Nơi hoang dã ước chừng có bảy tám mươi vạn dặm, đại quốc siêu cấp như Triệu Quốc diện tích lãnh thổ càng vượt quá một hai trăm vạn dặm. Dương Phàm phải tiêu hao thời gian ước chừng ba tháng mới đi tới nơi này. Đứng ở trên phiến bình nguyên vỡ nát, hầm hố liên miên này, Dương Phàm cảm nhận được một cỗ khí tức lịch sử từ thời viễn cỗ, trước mắt dường như còn có thể nhìn thấy tràng cảnh vô số người tu tiên đang đấu pháp tranh phong, hàng tỉ quang thải rực rỡ mỹ lệ đan xen. Hắn biết bình nguyên này tên là Di Vong Bình Nguyên nơi đây chính là Chiến trường cổ Tiên Tần tiếng tăm lẫy lừng mọi nơi Bắc Tần.
Đồn đãi rằng tại những niên đại rất xa xôi trước, Vương triều Đại Tần được xưng là Tiên Tần thống trị toàn bộ lãnh thổ Đông Thắng Đại Lục diện tích hàng tỷ dặm. Văn minh tu tiên thời kỳ Tiên Tần đạt tới một cực diện phồn hoa cường thịnh. Nghe nói tu sĩ bậc cao hiếm có ngày nay ở thời kỳ đó nhiều không đếm xuể. Lúc đó nền văn minh tu tiên của Tiên Tần cổ quốc vô cùng rực rỡ so với Đông Thắng Đại Lục hiện tại đúng là một trời một vực. Đừng nói tu sĩ bậc cao, ngay cả tu sĩ cao nhất trong truyền thuyết ờ thời kỳ Tiên Tần cũng có khối người. Mà nơi này chính là Chiến trường cổ nổi tiếng nhất trong cảnh nội Triệu Quốc.
- Rốt cuộc đi tới nơi rồi.
Trong lòng Dương Phàm vẫn có vài phần thương cảm nhàn nhạt như trước. Nhưng nguy cơ cùng áp lực mà Tam u Lão Ma mang tới cho hắn vẫn như cũ không có biến mất. Mặc dù đà rời xa Ngư Dương Quốc trăm vạn dặm, hắn vẫn như cũ có thể cảm nhận được sự tồn tại của Tam u Lão Ma, ít nhất một khái niệm mơ hồ về phương hướng vẫn phải có. Giờ phút này thương thế của Tam u Lão Ma hẳn là đã khôi phục. Dương Phàm không thể trì hoàn nữa cần phải sớm rời khỏi Bắc Tần. Theo tin tức trong ngọc giản phụ thân lưu lại mà nói. Chiến trường cổ Tiên Tần này có một Truyền Tống Trận một chiều, có thể truyền tống mình rời xa Bắc Tần tới một nơi thượng cổ nào đó ở ngoài mấy ức dặm. Chỉ cần đi tới nơi đó, trời đất bao la cho dù Tam u Lão Ma thần thông có cường đại hơn nữa cũng không có khả năng tìm được mình. Dương Phàm hóa thân là thân phận Dược Sư lưng đeo gùi thuốc, vẻ mặt ôn hòa mặc thanh sam giống như gió mát bay đến Chiến trường cổ Tiên Tần này. Khi bay đến điểm này, sắc mặt hắn khẽ đổi. Lúc này phía trước bay tới một đội tu sĩ nhân số ước chừng hai mươi mấy người, đầu lĩnh dẫn đội là một lão già Kim Đan KỲ mặc bố y, khí tức trên người sâu không lường được, mang đến cho Dương Phàm một loại cảm giác nhìn không thấu. Trên thân những tu sĩ này có một cỗ khí tức lăng lệ kiên cường, đều mặc đồng phục lưng đeo bảo kiếm, ánh mắt sắc bén như kiếm.
Môn phái kiếm tu?
Dương Phàm lộ vẻ kinh ngạc, theo hắn được biết tại trong Bắc Tần thập tam quốc, môn phái kiếm tu duy nhất chính là Lăng Tiêu Tiên Kiếm Môn.
- Người nào? Dám tìm hiểu Chiến trường cổ Tiên Tần?
Thanh âm lăng lệ già cỗi của lão già mặc bố y kia rơi vào trong tai Dương Phàm. Dương Phàm lập tức cảm nhận được một cỗ áp lực hùng hậu dồi dào, đây dứt khoát không phải tu sì Kim Đan Kỳ bình thường, ít nhất là Kim Đan đại tu sĩ.
Kim Đan đại tu sĩ! Trong cùng giai thì đây tuyệt đối là người có thể uy hiếp đến Dương Phàm.
- Bẩm tiền bối tại hạ chỉ là một Dược Sư dạo chơi các nơi hái thuốc, đúng lúc đi ngang qua Chiến trường cổ Tiên Tần này thuận tiện quan sát Chiến trường cổ một chút cảm thụ văn minh cùng lịch sử đã từng biến mất.
Dương Phàm không kiêu không siểm nịnh nói.
- Dược Sư?
Lão già mặc bố y kia ánh mắt chớp chớp, trong lòng cũng có chút ngạc nhiên, không ngờ có thể gặp được một Dược Sư bậc cao trẻ tuổi như thế. Dược Sư bậc cao cho dù đặt tại đại quốc như Triệu Quốc cũng có chút hiếm thấy. Nếu nói đại tu sĩ Kim Đan ở trong Kim Đan bậc cao mười người không có một, như vậy số lượng Dược Sư bậc cao so vớ tỉ lệ này còn muốn thấp hơn.
Cho nên sau khi biết được thân phận tu vi của Dương Phàm sắc mặt lão già mặc bố y hơi dịu đi một chút:
- Chiến trường cổ Tiên Tần này bảo lưu lại nhiều bí ẩn thời kỳ thượng cổ, nơi đây còn có rất nhiều bí mật và manh mối còn chờ khám phá. Vì phòng ngừa người ngoài tới phá hỏng di tích lịch sử cùng manh mối nơi này, Lăng Tiêu Tiên Kiếm Tông chúng ta ngày đêm đều có tu sĩ tuần tra thủ hộ. Đạo hữu tốt nhất không nên dừng lại lâu mới tốt
- Đa tạ tiền bối nhắc nhở tuy nhiên Dương mỗ đối với nơi này cảm thấy hứng thú nếu tiền bối lo lắng có thể để cho một hai tu sĩ của quý phái giám sát tại hạ.
Dương Phàm vẻ mặt ôn hòa nói.
- Việc này...
Lão già mặc bố y có chút do dự. Khi hai người nói chuyện với nhau lão già mặc bố y thống lĩnh một đội tu sĩ đã bay đến trước mắt. Ánh mắt Dương Phàm đảo qua chúng tu sĩ đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh uyển chuyển dịu dàng có chút quen mắt. Đó là một nữ tử thanh nhã điềm tĩnh mặc váy dài màu trắng duyên dáng yêu kiều. Nữ tử này ước chừng mười bảy mười tám tuổi, khác biệt so với nhiều tu sĩ bên cạnh, không có cỗ chi khí lăng lệ nhiếp người kia. Trong sự thanh nhã dịu dàng có vài phần khí chất như thơ như họa. Tuy nhiên, ở giữa hai hàng lông mi của nàng ẩn hàm một loại siêu nhiên không nhiễm bùn đất cùng với tự cho mình thanh cao. Sự tồn tại của nàng có vẻ không thích hợp với những tu sĩ Lăng Tiêu Tiên Kiếm Môn còn lại. Thời điểm ở La Sơn Quốc Dương Phàm xuất hiện với thân phận Thạch Thiên Hàn đã từng gặp mặt nàng này một lần nhưng nói chuvện không nhiều lắm. Chỉ là lần này, Dương Phàm không có nhìn thấy phong thái độc đáo bất phàm tại Vũ Thiên Nhai ngày trước.
- Ta thấy các hạ cũng không giống kẻ xấu gì lại là Dược Sư bậc cao hiếm thấy. Không bằng thế này...
Lão già mặc bố ý đưa mắt đảo qua đoàn người, cuối cùng dừng lại trên người nữ tử thanh nhã khí chất như thơ như họa kia:
- Thi Dao! Ngươi hiểu biết về lịch sử văn minh của Chiến trường cổ này, không bằng ngươi hãy dẫn vị Dương dược sư đây quan sát nơi này đồng thời cùng phụ trách giám sát hành động của hắn.
Đặng Thi Dao hơi chấp tay cử chỉ tao nhã điềm đạm hàm ý chan chứa như thơ ca. Đồng thời. nàng cũng liếc mắt đánh giá Dương Phàm một cái. Dược Sư bậc cao lại trẻ tuổi như thế đúng là hiếm thấy. Toàn bộ Tu Tiên Giới Triệu Quốc sợ rằng cũng tìm không thấy một người. Càng hiếm quý chính là trên người đối phương một mảnh chi khí thân thiện tự nhiên, khí chất ôn hòa như gió, hai tròng mắt thâm thúy như sao khuôn mặt góc cạnh rõ ràng tuấn mỹ vô song. Phong độ khí chất diện mạo như vậy, cộng với tu vi siêu nhân nhất đẳng gần như là sự tồn tại khiến cho những tu sĩ đồng giai phải ngước lên nhìn. Ngay cả Thi Dao siêu nhiên thoát tục tự cho mình thanh cao kia lần đầu gặp mặt cũng không kìm nổi sinh hảo cảm.
- Đa tạ tiền bối phá lệ khai ân.
Dương Phàm thi lễ đối với lão già mặc bố y, biểu tình lộ vẻ cảm kích.
- Ha ha! Dương đạo hữu không cần khách khí như thế. Ngươi là Kim Đan cao giai, là là thân phận Dược Sư siêu nhiên, cứ gọi ta một tiếng đạo hữu được rồi
Lão già mặc bố y nhẹ nhàng cười. Mà lúc này, Thi Dao kia dáng người phiêu dật như tiên bay ra khỏi đội ngũ đi tới trước mặt Dương Phàm nói:
- Ra mắt tiền bối nơi di tích Chiến trường cổ này ta từng có nghiên cứu qua. Thi Dao có thể dẫn đường cho ngài.
Dương Phàm gật gật đầu, có mỹ nhân đi cùng tự nhiên là chuyện rất tuyệt vời rồi
- Trầm sư bá! Tên Dược Sư cao giai kia lai lịch bất minh. Đặng sư muội một mình đi theo hắn có thể nào yên tâm được không bằng để hai đệ tử đi theo nàng.
Hai gã tu sĩ thanh niên bên cạnh Kim Đan đại tu sĩ họ Trầm chủ động lên tiếng xin đi.
- Được. các ngươi cũng có thể đi phải nhớ không được mạo phạm khách nhân. Nếu có thể kết giao với một Dược Sư cao giai đó cũng là một chuyện tốt đối với Lăng Tiêu Tiên Kiếm Môn chúng ta.
Lão già mặc bố y họ Trầm căn dặn.
"Hưu hưu"
Hai gã tu sĩ thanh niên Trúc Cơ hậu kỳ này chủ động phi hành lại đi tại bên cạnh Thi Dao kia.
- Tại hạ Hoàng Phi. ra mắt Dương dược sư.
- Tại hạ Vũ Đức ra mắt Dược Sư tiền bối.
Hai gã thanh niên vẫn bảo trì sự tôn kính căn bản đối với tu sĩ cao giai.
- Dương dược sư. mời!
Đặng Thi Dao nho nhã lễ độ, hai mắt sáng như sao dẫn theo Dương Phàm quan sát toàn bộ Chiến trường cổ này, đồng thời giảng giải một số bí ẩn trong đó. Nếu là bình thường khẳng định Dương Phàm sẽ tràn đầy hứng thú đối với chuyện này. Nhưng hiện tại hắn đang nóng lòng tìm kiếm cỗ Truyền Tống Trận thần bí nơi Chiến trường cổ, hứng thú trong lòng cũng không lớn. Liên tiếp quan sát ba ngày. Đặng Thi Dao hào hứng không giảm, hai người Hoàng Phi và Vũ Đức vẫn đi theo sau ân cần săn đón giống như hai con ruồi vậy. Đối với chuyện này Đặng Thi Dao rõ ràng có chút không kiên nhẫn trong lòng Dương Phàm lại có chút lo lắng:
" Trên ngọc giản phụ thân lưu lại cũng không có miêu tả vị trí cụ thể của cỗ Truyền Tống Trận, bây giờ phải tìm kiếm thế nào đây? Có lẽ Lăng Tiêu Tiên Kiếm Môn đã giấu kín cỗ Truyền Tống Trận kia cũng không biết chừng."
Suy nghĩ một chút hắn vẫn quyết định tìm hiểu từ trong miệng nữ tử Thi Dao này. Nhưng hai người lần đầu gặp mặt mức độ tín nhiệm có hạn, đường đột lên tiếng hỏi không chừng sẽ khiến cho mọi người sinh nghi. Dương Phàm sau khi suy nghĩ cặn kẽ, thấy có hai kế sách có thể thực hiện. Một là uy hiếp Đặng Thi Dao bắt nàng nói ra vị trí cỗ Truyền Tống Trận nơi Chiến trường cỗ này.
Hai là chiếm được cảm tình và tín nhiệm của Đặng Thi Dao sau đó hỏi nàng vị trí cỗ Truyền Tống Trận kia. Kế sách thứ nhất rõ ràng tồn tại rất nhiều mạo hiểm. Chiến trường cỗ lệ thuộc đại phái siêu cấp như Lăng Tiêu Tiên Kiếm Môn, hiện tại cũng có cường giả Kiếm tu cấp bậc Kim Đan đại tu sĩ tọa trấn, nếu dùng vũ lực một khi thất bại cho dù có thể chạy trốn cũng sẽ khiến cho Lăng Tiêu Tiên Kiếm Môn đề phòng. Sẽ phái thêm người trấn thủ đến lúc đó càng phiền toái hơn. Kế sách thứ hai thi hành không có gì mạo hiểm, cho dù thất bại đến lúc đó mới lại thực hiện kế hoạch thứ nhất cũng chưa muộn.
Nghĩ đến đây, trong lòng Dương Phàm đại định, trong quá trình cùng quan sát nghiên cứu Chiến trường cổ chủ động tiếp cận Thi Dao kia. Nữ tử thanh nhã tuyệt sắc, khí chất như thơ như họa giống Đặng Thi Dao đủ để khiến cho bất cứ nam tử nào cũng phải động tâm. Đồng thời bản thân Dương Phàm dáng vẻ siêu phàm, khí chất thân ái và tự nhiên, hơn nữa tu vi đạt tới cao giai tự nhiên cũng dễ dàng làm rung động tâm hồn thiếu nữ. Theo Dương Phàm chủ động tiếp cận, Thi Dao vốn tự cho mình thanh cao kia cũng dần dần dao động, sa vào trong vẻ tao nhã cùng cách ăn nói khôi hài của Dương Phàm. Mỗi khi hai người tiếp xúc gần gũi Đặng Thi Dao cảm giác quanh thân mình có một tầng khí tức thiên nhiên tươi mát trong lành bao phủ. Dáng vẻ, khí chất. thân phận. tu vi của Dương Phàm đều hơn xa bất cứ nam tử nào cùng thế hệ với nàng cũng như ngay cả trong ước vọng của nàng.
Dưới tình huống hai phía đều có tình. Dương Phàm và Đặng Thi Dao từ lúc lễ phép nho nhã lúc ban đầu đến ánh mắt e thẹn lẩn trốn, cuối cùng dần dần mạnh dạn nháy mắt đưa tình, quan hệ từ từ gần gũi. Chớp mắt một cái đã là nửa tháng sau Hoàng Phi và Vũ Đức đã thành hai cái bóng đèn lớn trong lòng một mãnh ghen tuông. Tuy nhiên, bọn họ thực sự không sinh nổi bao nhiêu tâm ghen hận. Trước sự chênh lệch thực lực tuyệt đối ngay cả tâm ghen tị cũng khó có thể trỗi dậy. Hai người xám xịt rời đi.
- Các ngươi tại sao đã trở lại rồi?
Lão già mặc bố y họ Trầm ngạc nhiên hỏi. Hai người cúi đầu nói lại sự tình một lần, đại tu sĩ Kim Đan họ Trầm kia cười ha hả:
- Nha đầu Thi Dao kia tự cho mình thanh cao xem thường những tân tú Tu Tiên Giới kia hiện tại không phải cũng bị người hút mất phương tâm hay sao?
ở phía khác Dương Phàm đang dắt tay Đặng Thi Dao dạo chơi Chiến trường cổ, hai người tình ý triền miên chìm đắm trong bể tình. Dương Phàm cảm thụ được ánh mắt ẩn hàm tình cảm của Đặng Thi Dao trong lòng thấy hổ thẹn, hắn cũng không phủ nhận chính mình cũng có cảm tình và yêu mến Đặng Thi Dao. Trong khi đó chính mình đang lợi dụng đối phương cũng là một sự thật.
"Ta không thể để phụ thân và Vô Song hy sinh một cách vô ích được."
Trong lòng Dương Phàm một mãnh kiên định, mặc dù cảm thấy hành vi của mình rất vô sĩ nhưng không thể không tiếp tục hành động. Rốt cuộc một ngày nọ hắn nắm chặt tay Đặng Thi Dao hỏi nàng về truyền tống trận nơi chiến trường cổ.