Hai chân dần dần mất đi cảm giác, sau đó dần đến xương thịt, kinh mạch rồi truyền tới linh hồn. Không chỉ như thế, trong hắc tiên thần bí đang quấn quanh kia còn ẩn chứa một cổ độc lực không thể coi thường, xâm nhập trong cơ thể tàn phá bốn phía.
"Hô"
Thân thể Vô Song rơi xuống phía dưới, trong đôi mắt Dương Phàm hàn quang lóe ra, liên tục quán chú ma khí vào trong hắc tiên thần bí trong tay.
"Ông"
Hắc tiên một trận dao động dường như vật sống vậy, uy năng kỳ dị này không ngờ tăng thêm vài phần. Dương Phàm mơ hồ cảm giác được dưới Cửu u ma khí quán chú, hắc tiên thần bí trong tay đã xảy ra mấy tia dị biến. Thân thể Vô Song từng chút từng chút bị quấn chặt, từng sợi từng sợi dây nhỏ màu đen quấn quanh toàn thân hắn. Hắn đột nhiên cảm nhận được máu huyết trong cơ thể đang chậm rãi mất đi.
Đây vẫn còn bởi là hắn nếu đổi là Ngưng Thần tu sĩ bình thường khác, chẳng phải là sau mấy lần hô hấp liền bị hút thành một khối xác khô sao?
Trong tình cảnh nguy cấp như thế. sinh tử chỉ trong khoảnh khắc, trong đôi mắt Vô Song lộ ra vẻ sợ hãi. Tuy nhiên, so với sợ hãi càng nhiều hơn là hưng phấn và kích thích. Dưới loại cảm xúc này, trong lòng hắn thực ra bình tĩnh tới cực điểm. Dương Phàm đối diện với đôi mắt hắn, trong không gian tối đen kia sinh ra một điểm sáng kỳ diệu. hóa thành một thanh kiếm mơ hồ dường như từ trong hư không sinh ra vậy.
- Đó là cái gì?
Dương Phàm ngẩn ra, loại cảnh tượng này hắn từng gặp qua hai lần. Lần đầu tiên ở Yến Vương Phủ. Khi đó Vô Song chiến đấu cùng Yến Vương, ở thời khắc mấu chốt cuối cùng. trong ánh mắt cùng xuất hiện ra loại tình cảnh này. Kết quả. chiến đấu chấm dứt. nhìn như ngang tay nhưng thực ra Yến Vương bị thua.
Lần thứ hai ở cạnh Hàn Viễn Sơn. Vô Song quyết chiến với Hồ Phi. Một chiêu cuối cùng. trong ánh mắt Vô Song cũng xuất hiện một chuôi kiếm thần bí mờ ảo. Kết quả Hồ Phi đã tiến vào trạng thái hoàn toàn cuồng hóa giống như cự thú. bị Vô Song dễ dàng đánh bại.
"Ông"
Trong cảm quan của Dương Phàm, thanh kiếm mơ hồ kia phát ra một đạo run rẩy, một cỗ kiếm khí lăng lệ xông lên, kiếm khí vô thượng, bễ nghễ thiên hạ từ trong cơ thể Vô Song kích phát ra.
Giờ khắc này Dương Phàm cảm giác cả người Vô Song giống như một thanh kiếm, một thanh thần kiếm tuyệt thế cùng với thanh kiếm trong mắt hắn dung hợp làm một thể.
"Oanh"
Một mảnh kiếm khí tuyệt luân cường đại bắn ra bốn phương tám hướng, một đạo ở trung tâm kia giống như cánh tay trẻ con trực tiếp hất văng hắc tiên thần bí ra. Dương Phàm chỉ cảm thấy thần thức đau xót, hiển nhiên là lực lượng đáng sợ tác dụng trên hắc tiên thần bí kia có một bộ phận sẽ phân chia sang chính mình, nghiễm nhiên ẩn chứa công kích linh hồn.
" Hưu hưu hưu"
Phiến kiếm khí mạnh mẽ trong phút chốc lao đến, mỗi một tia kiếm khí có uy năng đủ để đánh gãy một Pháp Khí hạ phẩm, huyết nhục bình thường tuyệt đối không thể chống cự, trừ khi Dương Phàm là một nhân ảnh thần thú. Dương Phàm không kịp tế ra pháp bảo, cấp tốc lui về phía sau, quang vụ màu đen quanh thân thể lập tức ngưng tụ dày thêm mấy phần.
" Phốc phốc phốc"
Mặc dù phản ứng khá nhanh, nhưng bởi vì khoảng cách quá gần. Dương Phàm vẫn như cũ bị ba đạo kiếm khí mạnh mẽ trong đó đánh trúng.
Mặt, cánh tay, lồng ngực xuất hiện ba đạo vết thương sâu thẳng vào tận trong xương tủy, khiến cho người khác nhìn mà kinh hãi. Tê liệt cùng đau đớn từ miệng vết thương truyền tới khiến cho Dương Phàm cảm nhận được lực phá hoại phi thường cường đại. Ngay cả với sức khôi phục biến thái như hắn cũng khó có thể trong khoảng thời gian ngắn khôi phục lại.
"Vù"
Dương Phàm nhanh chóng lui về phía sau, tranh thủ thời gian khôi phục thương thế. Hắn chỉ cảm thấy mấy chỗ vết thương kia lực phá hư vẫn còn, đang cùng đấu tranh cùng ngàn vạn dòng tế lưu quanh thân không ngừng xung đột. Dương Phàm chia ra một bộ phận tâm thần tiến nhập Tiên Hồng Không Gian, sinh cơ triền miên vọt tới, giúp cho tốc độ khôi phục thương thế của hắn nhanh thêm vài phần.
- Nên đến lúc kết thúc rồi!
Vô Song nhẹ thở ra một hơi, kiếm khí quanh thân kêu rít như tiếng gió nhẹ, uy thế vô thượng kia đủ để khiến cho tu sĩ Trúc Cơ Kỳ kinh sợ. Vô Song giờ khắc này nghiễm nhiên đạt tới một đỉnh phong, đạt tới sự cực hạn.
Đệ nhất nhân dưới Kim Đan Kỳ.
Ngoại trừ tu sĩ bậc cao ra, ở cấp bậc này sẽ không tồn tại hạng người nào muốn chân chính chống lại hắn. Dương Phàm chua xót cười, khi hắn kiến thức được thực lực chân chính của Vô Song mới hiểu được chênh lệch giữa mình và hắn.
- Kết thúc đi!
Tay Vô Song chậm rãi nâng lẻn.
Trong phút chốc một đạo kiếm khí màu bạc như sét đánh trực tiếp cắt qua mấy chục trượng không gian bổ tới đỉnh đầu Dương Phàm. Một kiếm này hòa vào thiên địa đại thể ẩn chứa ý cảnh kiếm đạo vô thượng, còn lộ ra công kích vào linh hồn. Dương Phàm vung tay lên, hai khối bản chuyên màu xanh xuất hiện trước thân thể, lập tức hợp thành làm một, hình thành một đạo tường đồng vách sắt không thể xuyên qua.
"Bang"
Quang mang màu xanh cùng hoa văn kim sắc kịch liệt lưu chuyển, hào quang lập tức ảm đạm hơn phân nửa.
" Phối:"
Một cỗ công kích kiếm đạo xuyên thấu qua Linh Khí cực phẩm vẫn đánh trúng Dương Phàm. Sắc mặt Dương Phàm lập tức trắng bệch, thân thể ở trong hư không run rẩy một chút cuối cùng mới ổn định. Tuy nhiên, một kích này đã khiến tâm thần hắn bị trọng thương. Khóe miệng chảy ra một dòng máu nóng nhiễm đỏ y bào, từ cánh tay chảy xuôi lên hắc tiên thần bí.
Đột nhiên, dị biến phát sinh.
Hắc tiên thần bí kia giống như độc xà bắt đầu khởi động, sau khi hấp thu tiên huyết của Dương Phàm, linh tính tăng nhiều, trong mơ hồ có một cỗ ảo giác muốn rời tay đi công địch.
- Ồ?
Dương Phàm mơ hồ cảm thấy được mấy tia khác thường. Giờ phút này, hắc tiên thần bí mang đến cho hắn một loại ảo giác huyết nhục tương liên.
"Hô"
Hắn đột nhiên vung tav lên, hắc tiên thần bí ở trong không trung phát ra một mảnh tàn ảnh, quét ngang không gian mấy trượng, nhanh đến mức khó tin. Nơi nào nó đi qua, sinh linh trong phạm vi khu vực đó liền tịch diệt.
" Ông"
Hắc tiên thần bí ở trong tav Dương Phàm rung động, phát ra thanh âm độc xà rít lên.
"Chẳng lẽ..."
Trong lòng Dương Phàm suy đoán một chút. Đúng lúc này, Vô Song lơ lửng ở phía xa lại xuất thủ. Một đạo hồ quang trong trẻo lạnh lùng trong chớp mắt đánh úp lại, bao hàm thiên địa đại thế cùng kiếm đạo vô thượng.
Ánh mắt Dương Phàm ngưng trọng, đơn giản vung hắc tiên thần bí trong tay lên.
" Hô"
Hư ảnh màu đen cùng hồ quang trong trẻo lạnh lùng kia va chạm vào nhau. Vốn tốc độ công kích của Vô Song cực nhanh. Dương Phàm nếu muốn chặn lại rất khó huống chi là một cái trường tiên mà không phải khiên chắn, nhiều ít có sự khác biệt. Nhưng hắc tiên kia giống như có linh tính, ở trong hư không đã làm ra độ lệch rất nhỏ, vừa lúc va chạm cùng một chỗ với kiếm quang đáng sợ kia.
" Ầm"
Không khí trong phương viên mấy trượng run lên. Dương Phàm cảm giác cánh tay run rẫy, vẫn có một tia kiếm khí đáng sợ đánh vào cánh tay khiến cho hắn bị thương. Tuy nhiên so với lần công kích trước còn tốt hơn nhiều. Thấy tình cảnh này, Dương Phàm rốt cuộc khẳng định một việc, đột nhiên cầm hắc tiên trong tay nắm vào giữa không trung. Mà huyết dịch trong cơ thể hắn lưu chuyển một trận kịch liệt, hội tụ thành một đường, ánh mắt mở lớn, bắn ra một viên huyết châu trong suốt. Đây chính là máu huyết trong cơ thể người tu tiên!
Huyết châu bắn ra vừa lúc đánh trúng hắc tiên. Lúc này, trên hắc tiên kia lan tràn ra từng tia từng tia huyết quang, hào quang màu đen bành trướng, hóa thành một khối thô như nắm. Một hắc xà dài đến hai ba trượng ở trong không trung rất nhanh xoay quanh giãy giụa.
" Phê phê"
Hắc xà này giãy giụa vặn vẹo trong hư không phát ra tùng tiếng rít. truyền đến một cỗ uy hiếp dã tính. Đây giống như là một độc xà chân chính. Dương Phàm khiếp sợ vô cùng, hắn cùng với hắc xà giữa không trung vẫn còn duy tri liên hệ thần bí. Ý niệm vừa động, độc xà kia lao" vù" một tiếng, trực tiếp biến mất giữa không trung. Tiếp theo đó nó xuất hiện trước người Vô Song, lao thẳng vào hắn.
" Phốc"
Thân thể hắc sắc không thể đỡ này, từng vòng từng vòng hào quang màu đen xoay chuyển, không ngờ động thẳng vào tầng kiếm khí phòng hộ của Vô Song. Chuyện Dương Phàm không dám làm không ngờ nó dám thoải mái làm.
Màu đen này quỷ dị bá đạo, tốc độ công kích cùng phòng ngự đều đạt tới một trình độ khó tin. Ánh mắt Vô Song nghiêm nghị, song chưởng huy động đánh ra một mảnh kiếm khí như sóng biển trào dâng, giao kích cùng một chỗ với hắc xà.
"Ầm ầm"
Một xà một người ở trong hư không chiến đấu. Dương Phàm đứng ở xa khống chế để cho hắc xà gắt gao cuốn lấy Vô Song. Tranh thủ cơ hội này hắn nắm chặt thời gian khôi phục pháp lực tổn thất và thương thế. Đồng thời, hắn cũng âm thầm đánh giá năng lực của hắc xà. Cuối cùng. hắn lại làm ra một kết luận. thực lực hắc xà này ít nhất đạt tới Trúc Cơ KỲ đỉnh phong. Bởi vì bản chất đặc thù, lực phòng ngự của nó mạnh mẽ vô cùng, trong khoảng thời gian ngắn đủ để chống lại Vô Song. Tuy nhiên. Dương Phàm cũng hiểu được hắc tiên thần bí sở dĩ sinh ra uy năng như vậy là bởi vì tác dụng của huyết dịch mình, không thể bảo trì được lâu.
Nghĩ đến đây, pháp quyết trong tay Dương Phàm biến đổi, dung hợp bản chuyên màu xanh từ trên cao bao phủ phía trên Vô Song. Đồng thời phối hợp với hắc xà. Vô Song linh hoạt, sắc bén, mạnh mẽ chống đỡ từ không trung đánh xuống phía dưới. Vừa rơi xuống mặt đất, Dương Phàm xuất hiện ở ngoài mấy trượng phía sau hắn, vung tay lên triệu hồi thiết giáp khôi lỗi ra.
- Chi!
Dương Phàm thao túng thiết giáp khôi lỗi tấn công về phía Vô Song. Kể từ đó, không chỉ có hắc tiên giằng co, phía sau có thiết giáp khôi lỗi đánh lén, trên bầu trời có bản chuyên màu xanh áp chế. Dưới sụ vây công của ba vật này, Vô Song mơ hồ rơi xuống hạ phong. Tuy nhiên, bằng vào thực lực bản thân thao túng ba vật này, đã đạt tới cực hạn mà Dương Phàm có thể làm được. Hắn cũng không thể tham dự vào trận chiến, trừ phi buông tha cho một vật trong đó.
Vô Song tuy có một thân thực lực đáng sợ nhưng trong khoảng thời gian ngắn trong lòng cũng có một cỗ uất khí
- Hừ. đây là thủ đoạn của người tu tiên sao?
Dương Phàm âm thầm cười lạnh. Người tu tiên cường đại, phát ra đủ loại thần thông, pháp thuật và dụng cụ pháp bảo. Chính mình không cần đích thân xuất thủ nhưng vẫn hơn cả thiên quân vạn mã, với tiên pháp ngao du cửu thiên, nhìn xuống con kiến dưới chân. Trường sinh mặc dù là mong muốn nhưng không phải mục tiêu cuối cùng. Lực lượng cùng thần thông mới là biện pháp tốt nhất. trực tiếp nhất trong mắt của đại đa số tu sĩ. Nghĩ đến đây, Dương Phàm lập tức thúc dục ba vật phát động công kích rất mạnh dồn dập đối với Vô Song.
Trong mắt Vô Song hiện lên một tia sát khí, thanh kiếm trong mắt đột nhiên run lên, vòng kiếm khí bảo hộ quanh thân đột nhiên chấn động, bạo liệt đánh ra. Ánh mắt Dương Phàm rùng mình cảm thấy một tia không tốt.
" Keng keng"
Hàn quang chợt lóe. Vô Song rút ra bảo kiếm. Một đạo thanh âm kiếm ngân giòn tan vang lên, vang vọng thiên địa, kiếm khí vô hình phá tan đám mây trên cửu thiên, mây đen cuồn cuộn bị xua tan. Một tia lôi điện oanh kích xuống, không ngờ dung hợp cùng thanh kiếm kia. Giờ khắc này, trong thiên địa một mãnh u ám, hết thảy ánh sáng đều tập trung tại một kiếm tuyệt thế như đến từ cổ xưa kia.
" Hô"
Một đạo kiếm quang dài đến ba trượng mang theo lực lượng không gian quanh mình cộng thêm lôi điện thiên địa ầm ầm chém xuống.
" Răng rắc"
Thiết giáp khôi lỗi bị chém thành hai đoạn, chợt nổ tung, mảnh vỡ bay tung tóe. Hắc xà phát ra một tiếng kêu thảm thiết, khôi phục nguyên trạng, hóa thành hắc tiên thần bí trở lại trong tay Dương Phàm. Bản chuyên trên đỉnh đầu bị lôi điện oanh kích rõ ràng tách ra "ba" một tiếng rơi xuống mặt đất.
Sắc mặt Vô Song trắng bệch, dựa theo lực kiếm này chém một kiếm cuối cùng về phía Dương Phàm. Chính hắn cũng hiểu được. đây là một kiếm cuối cùng, sau khi chém ra hắn không còn khí lực nữa.
Dương Phàm thoáng chốc bị một cỗ uy thế bao trùm, cỗ uy thế bao hàm lực lượng thiên địa cùng kiếm đạo vô thượng cổ xưa.
Một kiếm cuối cùng này quyết định thắng bại.
Dương Phàm tập hợp tất cả ma khí không nhiều còn lại trong cơ thể, quang vụ màu đen quanh thân đột nhiên bành trướng. Đồng thời trên trán hắn đột ngột xuất hiện một ấn ký hình trăng lưỡi liềm, lúc sáng lúc tối cực kỳ quỷ dị.