Quốc sư hiểu được: Minh đã bại!
Dương Phàm đứng sau lưng hắn, mặc dù còn không ra tay nhưng luồng khí lạnh truyển tới từ sau lưng có áp lực càng lớn hơn về mặt tâm lý.
Lau khô vết máu nơi khóe miệng, sắc mặt Quốc sư tái nhợt, trong thời khắc nguy cơ sinh từ lại bình tĩnh dị thường:
- Ngươi làm như thế nào?
Dương Phàm ngược lại tán thường nhìn hắn.
Nhưng, hắn lấy được ưu thế tuyệt đối cũng không thoải mái.
Khi V cảnh của Đại Luân Hồi thẳm thấy đến lmh vực không gian và phép tắc cùa đối phưang đã bị suy yếu một mức độ nhất định.
Nểu hắn muốn nắm giữ sinh mệnh và linh hồn cùa cường giả cấp Tiên Quân cũng hết sức khó khăn, đối phương cũng không phải không có sức phản kháng.
Thu hồi ánh mắt. Dương Phàm chậm rãi nói:
- Bời vì thế gian này còn có một loại quy tắc. Nó thẳm thấu không gian, thông suốt thời gian, ảnh hường nhân quả!
- Thầm thấu không gian, thông suốt thời gian, ảnh hưởng nhân quả!!!
Trong lòng Quốc sư chấn động, bỗng nhiên hiểu được đối phương đứng ở một trình tự mình không thể lý giải.
Mặc dù tu vi của Dương Phàm cũng không cao hơn hắn, nhưng chênh lệch về cảnh giới cùng trình, tự đủ để ảnh hường hết thảy.
- Cho nên ảnh hưởng cùa lĩnh vực không gian của ngươi đối với ta rất rất nhò. nếu ta nguyệný...
Dương Phàm chậm rãi nhấc tay. một đầu ngón tay khẽ điểm vào hư không trước mặt.
Rắc!!!
Trong vô hình truyền đến một tiếng nứt.
Trên không gian bốn phía hiện ra vết rạn như mạng nhện.
Những vết rạn này giống như được khảm trẽn thủy tinh hoàn toàn trong suốt.
Rồi sau đó lĩnh vực không gian hoàn chinh này sụp đổ rất nhanh.
-Này... Làm sao có thể? Ngươi cũng có thể chưởng khống không gian?
Quốc sư thật sự không thể hiểu được loại tình huống này. có chút nói năng lộn xộn.
Một ngón tay cùa đối phương vừa vặn điểm lên nơi mấu chốt của lĩnh vực không gian do hắn tạo thành.
Dương Phàm không giải thích, bởi hắn thông qua Luân hồi ảnh hường đến không gian.
Sau khi lĩnh vực không gian tan nát giải thể, hai bóng người lại hiện lên trong đại điện.
Hô
Giờ phút này mọi người trong đại điện mới thở ra dưới loại áp lực chưa từng có này.
Hô hấp khôi phục bình thường.
Máu bắt đầu tiệp tục chảy.
Không gian đọng lại không còn bị trở ngại.
Giao phong giữa Dương Phàm cùng Quốc sư chi trong khoảnh khắc, nhưng là mọi người trong đại điện đường như đã trải qua một thế kỷ dài dòng.
- Quốc sư. Đàm phán của chúng ta còn phải tiếp tục.
Dương Phàm mỉm cười.
Mọi người trong đại điện cũng không nhìn thấy trận đấu giữa hai người.
Trong cảm quan cùa bọn họ. hai người này biến mất vài hô hấp rồi sau đó hư không hiện thân tại chỗ.
Nhưng là sắc mặt của Quốc sư dường như có chút khó coi.
Người sáng suốt có thể phán đoán Quốc sư có thể đã bị chút thiệt thời.
- Được, đàm phán tiệp tục.
Quốc sư lại khôi phục bộ dạng ôn hòa nhã nhặn.
Dư Mộng Thanh liếc mắt nhìn Quốc sư có vẻ già nua hơn lúc trước một chút, trong lòng thầm kinh ngạc: “Chẳng lẽ Quốc sư thân phận cao thượng nhất, bối phận lâu đời nhất cùa Thiên Tường vương triều đã chịu thiệt trong tay tam công từ thần bí này?”
Đàm phán tiếp theo do Dương Phàm cùng Quốc sư tiến hành.
- Một ngàn ức tiên thạch thật sự quá nhiều. Điều này sẽ tạo thành khủng hoảng tài chính trí mạng của Thiên Tường vương triều.
Quốc sư than thở. lần đầu tiên trong mắt toát ra một tia bất đắc dĩ.
Dương Phàm tính sơ qua.
100 tiên thạch hạ phẳm = 1 tiên thạch trung phẩm. 1000 tiên thạch trung phẩm = 1 tiên thạch thượng phầm. 10000 tiên thạch thượng phẩm = 1 tiên thạch cực phẳm.
Tiền tệ tiên thạch của thượng giới, phẩm chất càng cao chênh lệch giá trị càng lớn.
Một ngàn ức tiên thạch, tính ra chính là một trăm khối tiên thạch cực phẩm, dường như không nhiều lắm.
Nhưng là dõi mắt toàn bộ Tra Châu, có khả năng đều không có mấy khối tiên thạch cực phẩm.
Cho nên. một ngàn ức tiên thạch đối với cả Thiên Tường vương triều mà nói đều là một con số khảng lồ không dễ dàng gánh nồi.
- Tiên thạch có thể bớt một chút.
Giọng điệu Dương Phàm địu đi một chút:
- Nhưng nếu là như vậy. Thiên Tường vương triều nhất định phải ký hiệp ước không xâm phạm lẫn nhau với liên minh hai thành Lâm Viễn Thành và Chu Vũ Thành.
- Làm vậy kv thật là thừa thãi. Chỉ cần một ngày Dương công từ còn tại Tra Châu, Thiên Tường vương triều tuyệt đối không đến xâm phạm.
Quốc sư cười khổ nói.
- Nếu đã như vậy. có thể hạ thêm chút nữa. Quốc sư có thể lấy đanh nghĩa Thiên Tường vương triều hứa hẹn: Ngày sau không được có ý đồ gì với liên minh hai thành chúng ta.
Dương Phàm hiểu được một đại quốc to lớn bị bắt phải kv hiệp ước với một thế lực nhỏ quả thật tổn hại đến thanh danh đại quốc.
Quốc sư nghĩ một lát, đáp:
- Lão hủ có thể đáp ứng ngươi.
Hắn chính là nhân vật cấp tổ sư cùa Thiên Tường vương triều, quyền uy và danh đự còn hơn đương kim Thiên Tường quốc quân.
Cho dù là hứa hẹn miệng cùa hắn cũng có hiệu quả ngang với hiệp ước bình. thường.
Dù sao cái gọi là hiệp ước cũng có thể bị phá.
- Như vậy một ngàn ức tiên thạch sừa thảnh mười ức tiên thạch. Nhưng là Dương mỗ còn có một điều kiện kèm theo.
Dương Phàm cười rất sáng lạn, ánh mắt quét về phía Dư Mộng Thanh - Công chúa đương triều, Thiên Cơ Thánh, nữ.
- Mười ức tiên thạch?
Quốc sư ngầm thờ một hơi nhẹ nhõm.
Mười ức tiên thạch, mặc đù cũng là một con số khá lớn nhưng cũng trong phạm vi Thiên Tường vương triều có thể gánh chịu.
- Tuy nhiên, điểu kiện kèm theo này...
Quốc sư chú ý tới ánh mắt Dương Phàm đảo qua trên người Công chúa.
Chẳng lẽ tam công tử của phù thành chù này vừa ý Công chúa cao quy nhất cùa Thiên Tường vương triều?
Bao gồm đám người Dương Lâm. Quốc sư. Dương Đông, ý niệm đầu tiên trong đầu là nghĩ như vậy.
Trên mặt Công chúa Dư Mộng Thanh có vài tia bất đắc dĩ. Nàng đương nhiên hiểu được điều kiện kèm theo của Dương Phàm là cái gì.
- Được, chúng ta có thể bản riêng.
Ánh mắt hơi phúc tạp cùa Dư Mộng Thanh nhìn Dương Phàm vài lần.
Cứ như vậy. một hồi đàm phán chẩm đứt tại đây.
Cùng ngày, một mình Quốc sư trờ lại Thiên Tường vương triều.
Trước khi Thiên Tường vương triều mang tiên thạch tói, Công chúa Dư Mộng Thanh tự nhiên không thể lập tức rời đi.
Lúc ban đêm, Dương Phàm cùng Dư Mộng Thanh đối điện nhau.
Ánh mắt Dương Phàm trong vắt. như giếng cổ không gợn sóng:
- Hẳn là ngươi hiểu được yêu cầu của ta.
- Ta sẽ hết sức. đưa ngươi tới Vân Tiêu cung. Nhưng loại cơ hội này không phải lúc nào cũng có. chỉ có thểxem kỳ ngộ.
Dư Mộng Thanh đáp, cảm giác sâu sắc độ khó của việc này.
Mặc đù nàng tùng là thị nữ cùa Vân Tiêu cung và được chù nhân ưu ái cùng coi trọng có quan hệ nhất định. Nhưng nếu muốn lập tức đưa Dương Phàm váo Vân Tiêu cung, gần như không có khả năng.
Trong lòng Dương Phàm có một kế hoạch mơ hồ.
Nểu như đi gặp Vũ Tịch, trước khi có thực lực tuyệt đối, tự nhiên không thể đường đường chính chính.
Nhưng là nếu đùng một thân phận náo đó thích hơp lẻn vào Vân Tiêu cung, tự nhiên là thần không hay quy không biết.
Nhưng mà kế hoạch này cần sự giúp đỡ cùa Dư Mộng Thanh.
Đối với điểu kiện đi kèm này. Dư Mộng Thanh tự biết khó thể từ chối.
Chênh lệch giữa một ngàn ức tiên thạch cùng mười ức tiên thạch cũng không phải dễ đàng bù lại như vậy.
Hai tháng sau. Quốc sư cùa Thiên Tường vương triều lại xuất hiện, đón Dư Mộng Thanh về vương triều.
Trong bữa tiệc tối của gia đình.
Thanh chủ Dương Lâm tự nhiên là mặt mày hóa hờ:
- Kv nhi. lần ngày ngươi thật sự lập công lớn. Chăng những giải quyết nguy cơ của Lâm Viễn Thành, lại còn kiếm cho thảnh chúng ta mười ức tiên thạch.
Mười ức tiên thạch đù để mua được cả một phủ thành chủ, mà còn dư dả.
Chỉ là Nam Cung Nguyệt có chút thất vọng nói:
- Vốn cho rằng Kỳ nhi có cơ hội lấy được vị Công chúa vương triều kia...
Dương Lâm cũng biểu lộ sự tiếc nuối sâu sắc. Nếu Lâm Viễn Thành có thể lấy được Công chúa của vương triều, đó là loại vinh. hạnh cỡ nào?
Với tình huống hiện tại, cũng không phải hoàn toàn không có hy vọng.
Phụt—
Dương Phàm thiếu chút nữa không phun hết đồ ăn trong miệng ra ngoài.
Dương Đông trêu ghẹo nói:
- Theo con thấy, là Công chúa không lọt vào mắt tam đệ đó.
Hắn nhìn ra được tam đệ không có nửa điểm dục vọng đối với vị Công chúa Dư Mộng