Huống chi, trong số bọn họ cũng không có ai đủ sức kháng cự lại bí kỹ công kích của Vương hầu.
Đang khoanh chân ngồi dưới mặt đất. Dương Phàm mở hai mắt ra. khóe miệng lộ ra một tia trào phúng.
Ngay sau đó. hắn đã bị bí kỹ cường đại của hai Vương hầu bao phủ. Đang
Phốc
Lăng Đính Tiên Phong không hiểu run lên.
Tất cả cường giả nơi này. gồm cả Tần Hoàng, Thiên Ma Môn chủ. Thiên Thu Vô Ngân... đều ghé mắt nhìn qua nơi này.
Vô sổ tu sĩ đều nín thớ. • '
Khi hỗ quang kinh thiên và ngọn hỏa diễm hai màu xanh đó sắp tiêu tán thi một thanh âm vô cùng bình thán truyền tới:
- So với Lục Vân Hâu và Kỳ Uyên Hâu thì thực lực các ngươi dường như kém hơn một hai phẩn...
- So với Lục Vân Hầu và Kỳ Uyên Hầu, thực lực của các ngươi dường như yếu hơn một hai phẩn...
Dưới con mắt chăm chú của vô sổ tu sĩ đang nín thờ nhìn tới, thanh âm bình thản của Dương Phàm vang lên, từ trong hỗ quang kinh thiên và hóa diễm xanh đó kia truyền ra.
Giờ khắc này, bốn đại cường giá đang quyết chiến trên bầu trời đều chú ý tới tình cành nơi tâng núi thứ tám.
Ngay cả Thiên Thu Vô Ngán và ba đại Vương hầu đang giao chiến ngoài Thiên Lan tiên trận cũng đình chi ra tay một lúc, hòa chung sự nín thờ theo dõi vận mệnh trăm vạn đệ tử Tiên Đạo Tòng năm ở tâng núi thứ tám.
Ba đại Vương hầu Kim Bằng Hầu đều vô cùng kinh hãi. Bọn họ chưa từng dự đoán được ngoại trừ Bạch Vũ lão tiên thì Tiên Đạo Tông còn có cường giả bậc này.
Thản sắc của Thiên Thu Vô Ngân bình thản, lẩm bẩm:
- Chung quy là nhân vật sáng tạo ra một cảnh giới tu luyện hoàn toàn mới...
Ánh mắt Trấn Đông Hầu và Thiên Ma Môn chủ nghiêm nghị, bộ dáng khó có thể tia
Đòi mắt hơi nhíu của Bạch Vũ lão tiên rốt cục cũng hơi lóng ra.
Những người đạt tới cảnh giới Thản Hư đều đà thấy rõ kết quả.
Theo thanh âm kia đã thấy được Dương Phàm hẳn là rất thoái mái chống đỡ công kích trí mạng của hai Vương hầu.
Sắc mặt Phượng Thanh Hầu và Thiên Lâm Hầu trớ nên cứng ngắc, cùng lúc ngây ra.
Một kích phải giết của bọn họ không ngờ bị đối phương dễ dàng ngăn cản.
Rất nhanh, một màn hào quang với hoàng sắc màu đất hiện ra trong tầm mắt mọi người.
Dương Phàm hoàn hảo vô tổĩỊ vẫn khoanh chán ngồi như trước, thậm chí chua từng đứng dậy. như đã ngồi đấv từ rất lâu rồi.
Lục Vân Hầu? Kỳ Uyên Hầu?
ry
sắc mặt Thiên Lâm Hâu bỗng nhiên biến đôi:
- Chẳng lễ ngươi đã từng giao thủ với bọn chúng?
- Không ồn, hay là Võ Hầu cổ bảo xuất hiện biến cố?!
Sắc mặt đám người Phượng Thanh Hầu, Trấn Đông Hẩu đều biến đổi liên rục.
Lẩn này, tám lộ Vương hầu ra hết, nhẳm vào Thiên Vũ Cháu với thế cục phúc tạp, rối ren nhất, Hơn nữa, binh phần nhiều đường, ý đồi lấy thủ đổi lôi đình, cướp lấy nơi có ý nghĩa chiến lược trọng yếu nhất này.
Từ xưa tới nay, Thiên Vũ Châu có vị trí vô cùng trọng vếu đối với Đại Tần. Không chi Bởi vì nó kéo dài qua vùng trung du của Hoàng Thiên Hà. từ thượng nguồn xuống.
Mà quan trong hơn. nơi đây chính là một trong những nơi có văn minh tu tiên phồn thịnh nhất của Đại Tân. có nhiêu phúc thiên động địa và linh mạch, vẻn vẹn chi một khối Tiên Loan Cửu Phong này đã có mấy trăm môn phái tu tiên rồi.
Nếu có thể nắm chắc nơi này trong tay là có được nguồn tuyển quân vô cùng vô tận. Đây cũng chinh là mấu chốc để tranh đoạt thiên hạ. khí vận đại lục.
- Hừ. nếu không phải vì đối phó với bọn chúng, tiêu hao của ta quá nhiều nguyên khí...
Dương Phàm cười lạnh, chậm rãi đứng lẻn. Vô Song Đoạn Kiếm mang theo vô thượng kiếm đạo, xông thăng lên tận trời khiên nhật nguyệt biến sắc.
Thiên Lâm Hầu và Phượng Thanh Hầu kinh hãi, bị kiếm V cường đại chấn nhiếp linh hồn, phái lùi về sau.
về mặt phòng ngự. Dương Phàm có Hoàng Long Quan.
về công kích, nửa thanh Đoạn Kiếm này còn sắc bén hơn cả Thanh Long Kiểm.
Mà Thiên Nhân Mô Thức sau khi được tăng phúc thì uy lực của cả phòng ngự và công kích đã được phát huy tới cực hạn.
-Lưu bọn chúng lại!
Tam Kiếm Trướng lão quát lạnh một tiếng, liên tiếp ra lệnh. Mấy trăm tu sĩ ngoài cấp Thông Huyên ở tâng núi thứ sáu hoặc phát động Phán Thán lực đê áp bách, hoặc sử dụng pháp bảo, điên cuồng còng kích hai đại Vương hầu, dường như đã sớm dự liệu được tinh huống này.
Vương hầu tuy 1'ẳng lợi hại nhưng đối mặt với chiến thuật biển người của mười vạn đại quản tu sĩ thì cũng không thể chống lại trực diện được.
xừ
- Mau lui lại!
Phượng Thanh Hẩu lẩn đẩu tiên cảm thấy một trận vô lực, ở vô sổ đạo Phản Thần và pháp thuật, pháp bảo tấn công, tầng phòng ngự quanh thản àm đảm đi rất nhiều. Thần Hư lực cùng tiêu hao mạnh mẽ, phải liên tiếp lui về sau.
Trong mắt Dương Phàm lóe ra hàn quang, cũng không nhúng tay vào.
Một khi hắn gia nhập vòng chiến. Lăng Đính Tiên Phong liền mất đi người thủ hộ. Hơn nữa. hắn cũng không muổn bị vạ lây bói công kích của mấy chục vạn tu sĩ.
Đột nhiên, Hoán Thiên Nha thông triệu bầu trời của Dương Phàm sinh ra một tia cám ứng.
Đúng lúc này, một bóng dáng màu đen từ tầng núi thứ sáu đang lao lên, vừa lúc đi qua tâng núi thứ tám.
Đang ở tẩng núi thứ tám, Tam Kiếm Trương Hẳng ngạo nghễ đứng, ba tharứi bảo kiếm sau lưng xoẹt lên một tiếng, đổng thời ròi vỗ, hiện ra ba đạo kiếm quang ba màu trắng, đò, xanh.
Mà đổi diện Tam Kiếm Trường lão có hai cường giả Hóa Thần Kỳ đang phát động công kích, nhu muôn chế trụ người tông chi huy hắn, đê hai đại Vương hâu thuận tiện đào thoát.
- Tam Kiếm Trường lão, để Mặc mỗ giúp ngươi một tay!
Mặc trưởng lão với vẻ ngoài hạc phát đồng nha đạp trên một con hắc quy lớn như ngọn núi nhỏ lao về tầng núi thứ chín.
Tam Kiếm Trướng lão khẽ cau mày. Hiện giờ tất cà các Trường lão Tiên Đạo Tông đều trấn thủ các vị trí cố định, nếu không lâm vào nguy cơ sinh tử thì không thể tự tiện ròi đi.
Trong số các trướng lão của Tiên Đạo Tông, Mặc Trường lão này có thực lực rất mạnh, lại có ý tốt hỗ trợ hắn nên hắn cũng không tiện ngăn cản.
- Cẩn thận Mặc Trường lão!
Thanh âm Dương Phàm đột nhiên vang lên trong đầu hắn.
Mặc dù hắn sớm biết người này có ý đồ phá hoại Tiên Đạo Tòng nhung lúc trước, lời nói của hắn còn chua có trọng lượng, ngoài ra tính của hắn cũng không thích lo chuyện bao động. Hơn nữa, người này đức cao vọng trọng, hắn không có băng chứng cho nên căn bản chưa động tới hắn. Chờ sau khí Dương Phàm trờ thành Vinh dự Trưởng lão thì gặp phải chuyện của Vô Song cho nên cũng quên mất người này.
“Cẩn thận Mặc Trưởng lão?”
Tam Kiểm Trưởng lão chấn động tâm thần. Nhưng tâm trí của hắn vô cùng sắc bén. lập tức hiêu ra, làm tốt phòngbị.
Dù sao hắn cũng phát hiện ra việc Mặc Trưởng lão ra tay tương trợ có chút không bình thường.
Cho dù cần tới viện trợ cũng chưa đến lượt Mặc Trướng lão ở tầng núi thứ sáu. Lam Ngọc tiên tử đang ở tầng thứ tám, khoảng cách càng gần. Thậm chí còn có nhân vật như Dương Phàm đã tiếp cận tới cảnh giới Thân Hư kia nữa.
Keng !
Tam Kiếm Trướng lão bị hai vị Hóa Thần đại tu sĩ cận thân giáp công.
Am-!
Hắc quy dưới chân Mặc Trưởng lão bỗng nhiên bành trướng, lớn tới trăm trượng, vận lực mạnh mẽ khiến tầng núi thứ chín cũng khẽ lắc lư.- Mặc Trưởng lão. ngươi làm gì?
Lam Ngọc tiên tử đột nhiên hô lên.
Tên Mặc Trường lão này không nhanh lao tới tương trợ Tam Kiếm Trướng lão ngược lại khiến con hắc quy thi triển thản thông, đinh vẽ thêm Chuyên sao?
- Người này chính là nội ứng phe Trân Đông Hâu. Lam Ngọc tiên tử mau nhanh chóng chém giet hắn!
Thanh âm Dương Phàm đột nhiên phiêu đãng toànbộ Lăng Đính Tiên Phong.
- Mặc Trường lão là người của Trấn Đông Hầu?!
Vô sổ tu sĩ trên Lăng Đính Tiên Phong lâm vào chấn động.
- Cái gì?!
Sắc mặt Mặc Trưởng lão đột nhiên đại biến. Hắn vừa mới có hành động đã bị vạch trần thản phận!
“Hắn làm sao biết được!?
Mặc Trưởng lão chột dạ, đưa mắt liếc nhìn Dương Phàm. Dưới áp lực do vô sổ con mắt nhìn tới. sắc mặt của hắn trắng bệch.
Nhưng hắn cắn răng một cái. khống chế con hắc quỵ không lồ, lao vể một trọng địa ở tâng núi thứ chín.
Ảm !
Con hắc quy khổng lồ kia hung hăng đụng vào nơi đó.
- Không tốt. đó chính là trận cơ mấu chốt của Thiên Lan tiên trận.
Tam Kiếm Trưởng lão quá sợ hãi:
- Mau ngăn cản hắn lại...
Hai gã Hóa Thần đại tu sĩ gắt gao quẩn lấy hắn. Những cường giả khác cũng không tiện ra tay. Tam Kiếm Trướng lão vô cùng lo lắng, sắc mặt đột nhiên phát lạnh. Kiếm quyá trong tay đột nhiên biên đôi. Ba đạo kiếm hà phóng lên cao, cũng biến ảo thành một màn kiếm vũ đẩy trời, kiếm minh vang động, đau nhỏi tâm thần. Khi thế cường đại của một chiêu này thảm chí còn mạnh hơn cà công kích do mấy chục vạn tu sĩ đang công kích ngọn núi.
Hai tên tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ phe Trấn Đông Hầu lập tức bị đánh cho bất kham, vòng bảo hộ bị phá nát nhiều chỗ.
Phốc--
Trong đó hai đạo kiếm nhận ba màu trong suốt chợt lóe lên trong màn kiếm vũ. xuyên thúng thân thể bọn họ, kiếm vũ lập tức nhuốm đầy máu tươi.
Thán thể hai người cứng đờ. ngã bùm một tiếng xuống mặt đất. trên mặt vẫn còn mang theo thần sắc hoảng sợ, khó hiểu.
Mà trước khi hai người bọn chúng ngã xuống, Tam Kiếm Trường lão đã truy đuổi theo Mặc Trường lão.
̀m
Con hắc quy dưới chân Mặc Trưởng lão phát động quỹ tích điên cuồng, phá hùy hết thảy cấm chế trước mặt. Phía trước lúc này đã lộ ra một “trận kỳ” màu vàng dài tới trăm trượng, ẩn nấp ở trong một trận pháp.
Thấy được trận kỳ này, Mặc Trưởng lão lộ ra vẻ mừng rỡ.
Thiên Lan tiên trận tồng cộng có mấy chục trận cơ. mà nơi này chính là nơi then chốt nhất. Một khi phá hóng nơi này, Thiên Lan tiên trận dù không lập tức hóng mất nhung uy lực cũng chắc chắn sẽ suy vếu đi rất nhiều.
Hắn tế ra một chiếc Ngân Phong Cự Phủ, lộ ra hàn mang khiến người ta chấn kinh Nháy mắt. nó đã bành trướng mấy chục lẩn. to mấy chục trượng, hung hắng đánh thẳng lên trận kỳ màu vàng này.
Xuy—
Trận kỳ màu vàng kia bắn hóa quangbốn phía, bị chém còn lại một phần ba.
Sắc mặt Mặc Trướng lão khẽ biến, không nghĩ 1'ẳng trận kỳ này lại cứng rắn như thế. Phải biết răng Ngán Phong Cự Phủ trong tay hắn chính là Thòng linh pháp bảo trọng hình trán cấp. uy lực kinh người, có thể trực tiếp chém một ngọn núi bình thường thành hai nửa.
Tuy nhiên, chi thếthôi nhưng Thiên Lan tiên trận cũng đã ảm đạm đi vào phẩn.
- Có tác dụng rồi!
Mặc Trưởng lão lại khống chế Ngán Phong Cự Phủ, hợp lực với con hắc quy dưới chân, phát động lần công kích thứ hai.
Cũng không biết hắn có bí quyá gì mà có thể mượn dùng lực lượng của con hắc quy bên dưới, công kích bùng nô có thể gần sánh băng cường giả Thán Hư.
Búa thứ hai chém xuống. Trận kỳ màu vàng đã bị chém mất hai phẩn ba nên một búa này đã đủ rồi.
- Không còn kịp rồi!
Sắc mặt Tam Kiểm Trường lão đang lao tới và Lam Ngọc tiên tử đều trắng bệch, nghiến răng nghiến lợi nói.
Lệ mang trong mắt Dương Phàm lóe lên. Giờ phút này. hắn cũng không cần kiểm soát Lăng Đính Tiên Phongnữa rồi.
Thản hình hăn nhoáng lên, biên mât tại chô.
K Ngay sau đó. Mặc Trường lão liền cảm giác được một cỗ áp bách và nguy cơ ập tới, con hắc quy dưới chân cũng sinh ra cảm ứng.
ẠQ?
- Không ồn...
*
Cảm quan của hăn phát hiện ra một nam nhân bành trướng vô tận, như có thẻ chông đỡ cả thiên địa, trong tay cẩm một thanh đoạn kiếm, từ sau lung đám tới.
Trước một kiếm thiên nhân nhất kích bới Vô Song Đoạn Kiếm, hắn không hể có sức phản kháng, một cỗ khi tức tử vong ập tới.
Xuy—
Đoạn Kiếm trong tay Dương Phàm đám trúng quy xác vô cùng cứng rắn, với điêu văn xa xưa, chi hơi dừng lại một chút đã xuyên qua.
- Cái gì?!
Thản sắc Dương Phàm hơi đổi, phát hiện ra một kiếm phải giết của mình không ngờ lạ bị con hắc quy dưới chán Mặc Trường lão ngăn cản.
Con hắc quỵ này phảng phất như là một thể với Mặc Trường lão. ở thời khắc nguy cấp đã đón chặn một kiếm này.
Phốc!
Máu tươi vẩy ra. con hắc quỵ với hắc văn xa xưa này tê minh một tiếng, thần hồn tiêu
tán.
Trong Vô Song Đoạn Kiếm, cường đại nhất chính là kiếm ý công kích.
Ngay cà Mặc Trường lão có thần hổn tương liên cũng phải kêu lên một tiếng đau đớn, tâm thân lập tức bị thương.
Nhưng đúng lúc này, búa thứba của Mặc Trướng lão cũng đã được bổ ra.
Rắc—
Trận kỳ cao tới trăm trượng cũng rắc mấy tiếng rồi sụp đổ.
- Không ổn...
Vô số tu sĩ Tiên Đạo Tông thất sắc kinh hô. Ngay cả Bạch Vũ lão tiên ở giữa bầu trời, thân mình nhoáng lên. khuôn mặt lộ ra vẻ tuyệt vọng và bất đắc dĩ.
Ông
Thoáng chốc, toàn bộ quầng sáng bảy màu của Thiên Lan tiên trận ảm đạm rất nhiều, cấm chế cũng xuất hiện rất nhiều sơ hờ.
; 7 ,
Thẻ cuc lai nghich chuyển.
Những tu sĩ phe Trấn Đông Hầu lại khí thế đại chấn.
- Tốt rồi...
Khuôn mặt Phượng Thanh Hầu lộ ra vẻ mừng như điên, cũng không quán Mặc Trướng lão sống chết, lập tức hướng về phía bày tám mươi vạn đại quân ra lệnh:
- Tất cả... tấn công Thiên Lan tiên trận.
- Ha ha ha... hômnay chính là Ngày Tiên Đạo Tông bị hủy diệt!
Trán Đông Hầu lộ ra vẻ kinh hi. tiếng cười điên cuồng truyển đi cả vạn dặm.
Thắng lợi gẩn như đã thuộc về phe Trấn Đông Hầu rồi!
Rắc—
Khi trận Kỳ màu vàng ngã xuồng, toàn bộ Thiên Lan tiên trận bồng nhiên nhoáng lên. ảm đạm hơn phản nửa, cấm chế cùng sinh ra vô số sơ hờ.
- Tất cả... tấn công Thiên Lan tiên trận!
Phượng Thanh Hầu ra lệnh một tiếng, gần trăm vạn tu sĩ bậc cao phe Trán Đông Hầu đều toàn bộ chuyển hướng còng kích lên quảng sáng bày màu bao phủ sáu tầng núi phía trên.
Hưu
Ánh sáng huyến lệ lóe lên đẩy trời, bao phủ toàn bộ Lăng Đính Tiên Phong. Dưới sự công kích của trăm vạn tu sĩ, Thiên Lan tiên trận truyền thừa từ xa xưa lay động kịch liệt, việc bị phá đã chỉ là trước mắt.
- Xong rồi...
Thản hình Bạch Vũ lão tiên nhoáng lên. sắc mặt trắng bệch, trong mắt hiện lên vài tia tuyệt vọng vô lực.
Thắng lợi chân chính sẽ thuộc về chỉnh thể khổng lồ, thuộc về số đông của trăm vạn tu sĩ mà không thể do một tay người nào quyết định được.
Trừ khi, có thể tiêu diệt thủ lĩnh của đối phương!
Trong trường hợp này, Trấn Đông Hầu. với Chí Bảo Long Khi nơi tay và huyết mạch hoàng tộc Tiên tần, gần như có được lực lượng ngạo thị Đại Tần. vô cùng khó khăn để tiêu diệt hắn!
- Thật sự là đáng tiếc, cuối cùng vẫn thất bại trong gang tấc...
Tần Hoàng đang bị Bát Tướng Thiên Ma bao vây, sắc mặt không ngừng biến đổi. vô cùng không cam lòng nhưng cũng không có lực xoay chuyển đất trời.
Hắn vẫn đã đánh sai thực lực phe Trấn Đông Hầu, một phản thân không đủ để xoay Chuyên đại cục. cũng chi đủ đề kiềm chế cường viện của đối phương mà thôi.
- Tẳn Hoàngbệ hạ của ta... Lẩn này ngươi thua rồi...
Thiên Ma Môn chủ vừa bấm quyết, vừa cười nói, bộ dáng có vẻ còn dư lực!
- Chi cẩn Thiên Lan tiên trận bị phá. với thực lực của phe Trấn Đông Hầu liên thủ với Thiên Ma Môn ta thì Tiên Đạo Tòng không thể cầm cự quá ba ngày.
Sắc mặt của Tần Hoàng rất khó coi. lạnh lùng nói:
- Sẽ có một Ngày. quả nhân chắc chắn tiêu diệt Thiên Ma Môn ngươi, còn có Trấn Đông Hâu nữa! Đông Thắng Đại Lục này. thuận ta thi sống, nghịch ta phải chết!
Tần Hoàng không cam lòng, tiếng gầm gừ truyền khắp toàn trường, khiến người ta sợ hãi
Thiên Ma Môn chủ dù đang có bộ dáng khinh thường nhung trong lòng có chút chột dạ. Hắn là người hiêu rõ vũ lực của Tân Hoàng. Nếu là bản tôn với Cửu Long Tỷ trong tay tới thì dù hắn và Trấn Đông Hầu liên thủ, thậm chí có thểm năm đại Vương hầu cũng chua chắc là đổi thủ của hắn. Thậm chí tất cả cường giả nơi này lao lên cũng chưa nói được điêu gì.
- Dường nhưđă vô lực xoay chuyển thiên địa rồi!
Lấy thực lực bản thản đối kháng với ba đại Vương hầu. Thiên Thu Vô Ngán giờ phút này cũng dừng chiến, thì thào lẩm bẩm:
- Kiềm chế ba gã cường giả Thần Hư đã là cực hạn của ta! Hiện giờ ta còn chua đạt tới cảnh giới Tam Linh Hợp Nhất!
- Tuy nhiên, còn có một người, hắn chua chắc đã không thể?!
Thiên Thu VôNgân đột nhiên quay đẩu nhìn về phia tầngnúi thứchín.
- Thiên Thu Đế Sư, chúng ta thừa nhận ngươi rất lợi hại, rất bội phục ngươi. Nhưng hiện tại cũng thôi rồi, không còn hy vọng nữa đâu. dựa vào ai nữa?!
Kim Bằng Hầu có chút cười cười nói.
- ổ? Ngươi đang nhìn về tên tiểu tử ở tầng núi thứ tám kia sao?!
Một tên Vương hầu khác hơi kinh ngạc, giễu cợt nói:
- Hắn chi mói tiếp cận tới cành giới Thản Hư mà thôi, dưới ưu thế hoàn toàn áp đảo này, hắn có thể làm được gì chứ?!
- Cái này cũng chưa chắc!
Hóa thản Phật môn của Thiên Thu Vô Ngân thán săc bình thản, phảng phât như băng trực giác nói.
Mà giờ phút này, ở tầng núi thứ chín.
Thấy trận kỳ màu vàng đổ xuống, sắc mặt Dương Phàm âm trầm, chế trụ cổ họng của Mặc Trường lão. Hấp huyết long tiên của hắn vù một cái, đã quấn lấy cà hắn và thi thê con hắc quy to lớn kia.
Tứ chi của Mặc Trưởng lão chết lặng, một thản tinh khí huyết phút chốc đã bị hút ra vài phẩn.
Dưới Thiên Nhãn Mô Thức, khả năng hấp thu lực lượng máu huyết của Hấp Huyết Long Tiên khôngbiết được tăng phúc lên bao nhiêu!
- Cứu ta...
Mặc Trưởng lão phát ra âm thanh kêu cứu vô lực.
Nhưng mà ở thòi khắc này. đám người Phượng Thanh Hầu lại không chú ý tới hắn, chi huy trăm vạn đại quân công kích Thiên Lan tiên trận.
- Tên tội nhân ngươi...
Tam Kiếm Trượng lão nghiến răng nghiến lợi. mang theo một mảnh kiếm quang đám thẳng vào thân thể hắn.
- Ha ha ha... Hòm nay chính là Ngày Tiên Đạo Tòng bị húy diệt!
Tiếng cười điên cuồng của Trấn Đông Hầu truyền khắp phạm vi vạn dặm.
Hưu
Thịch—
Dưới hào quang rực rỡ. mãrứi liệt, Thiên Lan tiên trận không ngừng lắc lư. ảm đạm vô quang, tùy thời đều có thể vỡ tan.
- Xong rồi...
Mấy vị Trường lão và vô số đệ từ Tiên Đạo Tông thấp thòm lo âu. Khuôn mặt bọn họ tràn đẩv tuyệt vọng, sợ hãi, thậm chí là bi thống.
- Đại ca. nhân cơ hội này huynh mau chạy trốn, không cần xen vào ta...
Khuôn mặt Dương Tuệ Tâm tái nhợt, đôi mắt toát lẻn sự bất đắc dĩ và đau xót...
Dưới tinh huống này. nàng cũng không bận tâm tới sinh mệnh của chính mình, mà đẩu tiên là để Dương Phàm chạy trốn.
Bởi vì tìm cảm thám hậu của nàng dành cho Tiên Đạo Tòng, nàng cũng không cho phép mình lâm trận bỏ chạy.
- Ta sẽ không để các ngươi đắc ý...
Trong mắt Dương Phàm phụt lên lệ quang, thậm chí lóe lên màu máu. Khi tất cả đệ tử Tiên Đạo Tông lâm vào tuyệt vọng, hắn chậm rãi nâng Đoạn Kiểm lên.
-Đại ca...
Đòi mắt Dương Tuệ Tâm tràn ra hai giọt lệ, hai mắt đó bừng, nắm lấy cánh tay Dương Phàm, cầu xin nói:
- Đại ca không cẩn liều mạng!
- Yên tâm đi. ta còn có tới năm thành nắm chắc chuyểnbại thành thắng!
Dương Phàm cẩm Đoạn Kiểm trong tay, bình tình nói.
Giờ khắc này. khi mà vô số tu sĩ tuyệt vọng, thản hinh hắn có vẻ cao ngất, trong toàn bộ tầng thứ chín này như hạc giữa bầv gà.
- Nắm chắc năm thành?
Những tu sĩ xung quanh nghe thế thì tâm thần chấn động, ánh mắt đều chuyển về phia
^ , . ,ÃYv
- Năm thảnh?
- Chuyển bại thảnh thắng? Nắm chắc năm thành?
Không phải Bởi vì cơ hội này quá nhỏ mà là quá lớn, khiến cho người ta vui mừng như điên.
Giờ phút này, ở cục diện như thế này. chi cẩn có cơ hội một phần mười đã khiến người ta khôi phục lại chiến ý.
- Dương Dược sư...
Lam Ngọc tiên tử hai mắt đỏ lên. Nàng đột nhiên cảm giác được từ trên người Dương Phàm có một cỗ khí tức không chết không dừng!
Đây là một loại ý cảnh siêu thoát gỏng cùm sinh tử. đặt bản thân mình vào tuyệt địa tử vong.
- Nắm chắc năm thành?
Đòi mắt Bạch Vũ lão tiên đứng ở giữa trời cao sáng bừng lên. ánh mắt lộ ra một tia kinh
hi:
- Hắn... hắn thực sự có thể làm được sao?!
Chẳng những hắn chú ý tới Dương Phàm còn có Trần Đông Hầu và Thiên Thu Vô Ngân.
Thiên Thu Vô Ngân tin tưởng Dương Phàm nhất định có cơ sớ.
Mà Trấn Đông Hầu lại nhớ tới lời nói của Bạch Vũ lão tiên lúc nãy. Dương Phàm chính là “quý nhân” có thể cứu được đại kiếp nạn của Tiên Đạo Tòng lân này do hắn suy tính ra!
Khi Dương Phàm chậm rãi nẩng Vô Song Đoạn Kiếm lên. thần sắc của Trấn Đông Hầu trớ nên chấn kinh
- Một kiếm tiếp theo của hắn dường như không tính sống nữa.
- Ý cành thật độc đáo...
Tâm thần Thiên Thu Vô Ngân khẽ nin lên:
- Trên người hắn đã bao phủ đầy kiếm ý, đặt bản thân mình vào tuyệt cảnh không có đường lui, thậm chí cả sinh mệnh. Một khi kiếm này chém ra, hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Hắn phải chết không thể nghi ngờ.
Ba đại Vương hẩu đang giằng co với hắn đều lộ ra thần tình kinh ngạc.
- Ngươi là nói. sau khi hắn chém rạ một kiếm này thì chắc chắn phải chết sao?!
Một gã Vương hầu trong đó chấn động.
- Ý cảnh kiếm đạo này là như thế. Nhưng vật cực tất phản. Hơn nữa, ở bất cứ tuyệt cảnh nào đều có một đường sinh cơ. một kiếm này cũng thế!
Thiên Thu Vô Ngân nói tới đây. trong mắt cùng hiện lẻn một tia nghi hoặc.
Một kiếm sắp ra, ngay cả thân là đại tông sư như hắn đều không thể nhất thời khám phá
- Một kiếp này có uy lực như thế nào...
Kim Bằng Hầu rùng mình một cái.
Kinh nghiệm nói cho hắn biết, bí thuật càng mạnh thi cái giá phái trá cũng càng lớn. Mà bí kỹ trả giá bằng cả sinh mệnh lại cường đại như thế nào!?
- Uy lực? Ta không thể đánh giá. nhung chắc chắn là rất mạnh... rất mạnh...
Thiên Thu Vô Ngân vô cùng ngưng trọng nói.
Ba đại Vương hầu ràng mình một cái.
Mà lúc này. ở tầng núi thứ chín.
Khí tức chí tử trên người Dương Phàm chậm rãi khoách tán ra. Những nơi nó tràn tới đều lâm vào một mánh tĩnh mịch.
Phạm vi trăm dặm... ngàn dặm... năm ngàn dặm...
- Đại ca...
Dương Tuệ Tâm nắm chặt hai tay, ánh mắt đỏ bừng, tràn đẩy nước mắt. xấu hổ mà bất
lực.
Khi Dương Phàm giơ Vô Song Đoạn Kiếm lên. loại ý cành này trực tiếp xâm nhập nhân tâm!