Hai cái Hoán Thiên Nha sinh ra cảm ứng cường đại. khiển cho chi trong ý niệm Dương Phàm đã bước vào Thiên Nhân Mô Thức, thần lực Hoán Nha dung nhập hư không, nắm trong tay ba ngàn dặm bầu trời, đồng thời sinh ra uy lực tinh thần mẻnh mông.
Trong mơ hồ, có thể nhìn thấy hai đạo quang nha một xanh một đò. phóng to vô cùng vô tận. dung nhập vào hư không.
Trong khoảnh khắc đó. lực cảm ứng của Dương Phàm tăng phúc vô số lần. lại có thểm Tiên Diễn Đại Đạo Pháp của Bạch Vũ lão tiên trợ giúp, tâm thần hắn dung nhập thời không hỗn loạn, thậm chí chạm đến thiên cơ kia liên lụy tới vô số nhân quá sinh linh.
Trên lý luận, Dương Phàm có thể thăm dò thời không, đoán trước tương lai.
Nhưng Hoán Thiên Nha mang tới cho hắn năng lực huyền bí thông hiểu thiên cơ, phẩn nhiêu là trạng thái bán bị động, nếu như người khác muốn tính kế Dương Phàm, lập rức sẽ khiến hắn cảm ứng được khí tức không hài hòa, rồi lại lẩn theo dấu vết thiên cơ.
Lần này, hắn liên thủ cùng Bạch Vũ lão tiên, sử dụng ưu thế địa lý của Lăng Đính Tiên Phong, lại muốn biến bị động thành chủ động.
Đối thủ hắn muốn chém giết, là Vu Tôn siêu việt ở ngoài lực lượng hệ thống, về mặt vận dụng đạo bói toán đạt tới tài nghệ đỉnh cao ở nhất giới, đối với sử dụng và suy đoán thiên cơ lại càng thuân thục.
Có thể nghĩ mà biết, muốn bắt giữ được thiên cơ của đối phương, mà còn đuổi giết sẽ khó khăn đến mức nào?
Ngay cả Bạch Vũ lão tiên tham dự hành động lần này, trong lòng cũng không có lạc quan, mơ hồ lại có lo lắng: nếu kế hoạch này thất bại. trêu chọc tới Vu Tôn kia, có mang đến nguy cơ diệt môn cho Tiên Đạo Tòng hay không?
Với trinh độ của Vu Tôn. đáo điên một cái vương triều tu tiên, đều rất có thể.
ở thời kỳ thượng cổ, dưới tính kế của hắn, ngay cả Chân Tiên Chán Ma đều ngã xuống.
Giờ phút này. Dương Phàm thảm dò đến thời không hỗn loạn, cũng mơ hồ không rõ, ngẫu nhiên hình ảnh chợt lóe mà qua, đối với hắn trợ giúp cũng không lớn.
Một là, muốn thăm dò rõ ràng thời không hỗn loạn, trong nhất giới không có người có khá năng làm được. Quan trọng là căn cứ vào hình ảnh thăm dò được, làm ra phần tích, rồi mới suy tính tiếp.
Hai là. Vu Tôn kia trình độ bán thân cao siêu, đối với che chắn thiên cơ. cũng cực kỳ cường đại.
Bạch Vũ lão tiên không có lạc quan, cũng không có tin tướng, thậm chí có chút lo lắng.
Còn Vô Song giờ phút này chi đảm đương làm vũ khí giết người, căn bản không có quyền lên tiếng.
Nam Cung Hạm tu vi thấp kém, càng không thể phóng đoán việc này. nhưng ngược lại trong lòng nàng càng thêm tò mò hướng tới. sinh ra thật nhiều nghi hoặc: cho dù cảm ứng được thiên cơ của Vu Tôn, thì phải làm thế nào giết hắn?
ở Đại Tần rộng lớn vô cùng vô tận, gẩn như không ai có thể tiếp cận Vu Tôn.
Vu Tôn thần bí cổ xưa. lại càng sẽ không để cho địch nhân tiếp cận đến mình, nếu không hắn cũng sẽ không sống cho tới bây giờ.
Chủ đạo hết thảy chuyện này cũng là Dương Phàm.
Chi thấy hắn chau mày, đối với cám ứng của thiên cơ. phóng to hết giới hạn.
Trong mơ hồ. dường như hắn thấy được hình dáng của đại lục tương lai, từng cái dẩu hiệu quật khởi.
ở một đoạn thời gian nào đó, hắn nhìn thấy một cổ long khí nổi lên từ hướng tây bắc Đại Tần. sinh ra cảnh tượng Cửu Long xuất thế.
Tiếp theo sau. hắn nhìn thấy một thân ảnh nữ nhân quen thuộc, thi thể lạnh như băng, nẳm trong quan tài lạnh giá.
Chợt lóe mà qua, nhưng người nọ cũng Không phải là người chí thân cùng hắn.
Thậm chí. ở đoạn thời gian nào đó, Dương Phàm chính mình đứng ở trên đại điện huy hoàng, đang chiến đấu cùng một người, thậm chí không tiếc tế ra ba pho Thái Hư Huyễn Thần, sinh ra lực cấm kỵ chấn động hư không... Khoảnh khắc đó hắn như thần linh cao cao tại thượng, ngạo thị thiên hạ.
Lại ở một đoạn thời không nào đó, hắn nhìn thấy một con thần hầu tròng thật đáng sợ. chổng đỡ thiên địa, mớ con mắt thứ ba. xé rách trên trời dưới dất. mà đối thủ của nó càng đáng sợ. là một cái vực sâu tối đen, một cái tồn tại mơ hồ không thấy rõ. thiên cơ của nó trực tiếp bị che chắn.
Sau lại, hắn còn mơ hồ nhìn thấy Địa Mạch Chi Tích bùng nổ, Thượng Giới Tiên Khí sợ run, hàng ti sinh linh Nội Hải...
Tất cả những hình ảnh Dương Phàm nhìn thấy phẩn lớn là những bức tranh được thu nhỏ lại. không tính là rõ nét. đều là lướt thoáng qua. nhưng nhiều ít đều có chút liên quan với hắn.
Khoảnh khắc đó, hắn cảm thấy thập phẩn tối nghĩa, đoạn thời không kéo dài, đã bị trở ngại.
Cho đến lúc này, Dương Phàm vẫn không có nắm bắt được thiên cơ có liên quan tới Vu Tôn.
“Một khi đã như vậy. ta thử truy tìm trở về quá khứ..
Cám ứng Hoán Thiên Nha của Dương Phàm kéo dài thiên địa. lại chuyển quay lại quá khứ.
Hình ảnh mơ hồ lại lóe lên ở trong óc hắn.
Đột nhiên, một cái hình ảnh mờ nhạt thoáng hiện ra ở trong óc.
Dương Phàm phát hiện, chính mình đang khoanh chân ngồi, trên đỉnh đầu có một vầng mặt trời đò. Tiểu Hân ở bên cạnh làm hộ pháp.
Đúng lúc này, đám liệp sát giả kéo tới. còn có bóng người mờ mờ không thấy 10. hắn đoán là Lục Vân, Lục Chiến.
“Chính là nơi này!”
Dương Phàm vừa động tâm thần, tiếp tục truy tung từ đây...
“Vèo! Vèo!...”
Hình ảnh chợt lóe. một bóng người vặn vẹo trong một ngôi đến u ám không chừng, mơ hồ có thể thấy được một thân ánh khô gầy. cẩm trong tay một lăng kính sáu mặt.
“Thấy được rồi!”
Trong lòng Dương Phàm bỗng nhiên nhảv dựng, hai cái Hoán Thiên Nha đồng thời nang động, một mảng ngọn lửa kim ban hư vô, chợt lóe sáng trong quang nha màu đó. sinh ra một cổ dao động thần bí, thuận theo thiên cơ mà truyền đi.
- A...
Thân ảnh khô gầy trong hình ảnh kia, kêu lên một tiếng thảm thiết đau đớn, toàn thản bốc cháy bổn phía.
Thế nhưng, thân ảnh mờ mờ kia vặn vẹo một trận, đột nhiên ngăn cách thiên cơ. làm cho Dương Phàm mất đi môi giới dẫn dắt.
- Thiếu chút nữa đã thành công rồi!
Dương Phàm đột nhiên mở to mắt. lại cảm giác tâm thần hao tổn lớn.
- Không ngờ vì thế mà ta bị giám đi hai trăm năm tuồi thọ...
Dương Phàm nắm trong tay sinh mệnh tự nhiên, nhíu mày lâm bám.
- Hai trăm năm thọ nguyên?
Bạch Vũ lão tiên hoàng sợ.
- Tuy nhiên, với ta mà nói, chút giá phái trả đó còn trong phạm vi chấp nhặn được. Nếu có thể giết chết Vu Tôn, cho dù giảm đi hai ngàn năm tuổi thọ. cũng đáng giá!
Dương Phàm nói với vẻ mặt bình tĩnh.
Bạch Vũ lão tiên nghe nói lời ấy, khuôn mặt hoi co giật một chút.
Một hai trăm năm tuổi thọ đối với bất kỳ bậc cao nào mà nói. đều là số lượng không nhỏ.
Nên biết rằng, bậc cao Kim Đan chỉ có chừng năm trăm năm tuổi thọ. bậc cao Nguyẻn Anh thì trong khoảng một ngàn đến một ngàn năm trăm năm. Bậc cao Hóa Thần nhiều nhất là ba ngàn năm.
Thế mà Dương Phàm bị tổn hại giám đi hai trăm tuổi thọ. ngay cả ánh mắt cũng không chóp một cái.
Hắn tu luyện Tiên Hồng Quyết, trong cơ thể sinh ra Sinh Mệnh Lục Chủng, phía dưới hình thành Hồn Căn, phia trên ngưng kết Hoán Thiên Nha.
Dương Phàm đã không còn là sinh linh bình thường, đã vượt qua phạm trù sinh mệnh của nhân loại, cho dù cùng so với một số lão yêu tộc cô xua sống mấy vạn năm, cũng đúng là không theo kịp hắn.
Đông Phương dược sư ở Thiên cẩm Nội Hải mượn dùng Mộc Linh Châu, có thể có được tuôi thọ gấp mười lân so với cùng cấp. Mà Dương Phàm không cân vật ấy, sinh mệnh lực còn mạnh hơn so với Đông Phương dược sư.
Cùng lúc ấy, trong một ngôi đền u ám ở đâu đó tại Đại Tần.
- Đáng giận! Người này quá nhiên sẽ không bỏ qua ta. hiện tại liên thủ cùng Vô Song và lão bất tử Bạch Vũ lão tiên kia, ý đồ thông qua truy tung thiên cơ. đến đánh chết bản tôn.
Chi thấy thân ánh khô gầy cẩm trong tay Thiên Cơ Lục Lăng Kính, quần áo cháy đen. vài chỗ bị bóng, khóe miệng có chút vết máu.
- Vu Tôn! Hắn làm sao được vậy? Không ngờ có thể không nhìn khoảng cách không gian, làm thương tổn trên người của ngài?
Bên cạnh Vu Tôn. một nữ nhân tóc bạc đâu mang mặt nạ, chi để lộ ra đôi con người màu nâu mờ mờ nhưbóng đêm. khó có thể tin nói.
- Đây chính là chỗ đáng sợ nhất của người này, chẳng những có được thần thông siêu mạnh, lại vượt qua ngoài lực lượng hệ thống. Hiện tại tu vi hắn tăng mạnh, lại mượn dùng Bạch Vũ lão tiên cùng với địa lợi đặc thù của Lăng Đính Tiên Phong, thuận theo manh mối thiên cơ truy tra được tồn tại bản tôn, sau đó mượn dùng thần thông vượt qua hệ thống, làm gia tăng thương tổn trên người của ta. Tuy rằng trải qua tâng tầng lớp lớp thời không làm suy yếu. nên lực lượng này bị suy yếu đến cực hạn, nhưng đối với người không am hiểu lực lượng đối kháng như ta mà nói, vẫn không thể coi thường. Nếu vừa rồi ta không kịp lúc che dấu thiên cơ. nói không chừng hắn đã làm được.
Trong giọng nói của Vu Tôn có vài phán nghĩ mà sợ.
- Người này cũng thật đáng sợ! Như vậy Vu Tôn có phản kích hay không?
Nữ nhân tóc bạc thấp giọng hỏi.
- Người này có được lực lượng thân thể cường đại, sinh mệnh lực lại cường đại đến khó tin. vu thuật thượng cổ của ta, bao gồm các loại nguyển rùa, đều không làm gì được hắn. ở trong đối kháng như vậy. hắn đã ở vào thế bất bại. Hon nữa. trong thiên cơ của hắn còn có một đoạn ‘dị triệu’ hoàn toàn không thể phóng đoán, cho dù ta cùng liên thủ với Tinh Tôn. chi sợ cũng không thể phá giải. Người này chính là một cái “dị số”, may mà bản Vu Tôn sớm
đã có dự kiến trước...
Vu Tôn rõ ràng tràn ngập kiêng kị cùng sợ hãi đối với Dương Phàm, tuy nhiên nói xong lời cuối cùng, khóe miệng hắn nhếch lên một tia đắc ý.
- Tiếp tục truy tung!
Ánh mắt Dương Phàm nghiêm lại, hai cái Hoán Thiên Nha lại được vận chuyển tới cực hạn.
Một lúc sau, Dương Phàm thấy được một hình ảnh quen thuộc: Chính mình đang ở Đại Long Đàm tấn công Hoán Nha Kỳ, đồng thời ở thời điêm cuối cùng thành công.
Hắn mơ hổ đoán trước được, đây là một bước ngoặt mấu chốt.
Khi hắn thành công tấn chức Hoán Nha Kỳ, đột nhiên trong khoảnh khắc bị động đó hắn cảm thấy được vận mệnh thiên cơ bị người khống chế. dưới cơn phẫn nộ tự nhiên mà vậy phán kích.
“Vèo! Vèo!”
Đột nhiên lúc đó. liên tiếp hai cái hình ảnh cùng một nhịp thớ. thoáng hiện ở trong óc Dương Phàm.
Cái thứ nhất, ở trong một Tinh thần Tháp thời viễn cổ. một thân ánh mơ hồ không thấy rõ, kêu lên một tiếng đau đớn.
Hình ảnh thứ hai, là trong ngôi đền u ám vừa rồỊ Thân ảnh khô gầy kia cả kinh thất sắc, mặt cổ kính trong tay rơi xuống đất.
- Chính là nơi này!
Dương Phàm lập tức dừng hình ảnh ở hình ảnh thứ hai, theo thiên cơ liên hệ. truy tung mà đi.
Rất nhanh, hắn lại cảm ứng được tồn tại của Vu Tôn.
- Động thủ!
Trong hai cái Hoán Thiên Nha của Dương Phàm, đồng thời phóng xuất ra dao động thần
bí.
Ngọn lửa kim ban hư vô của Hoán Thiên Nha màu đỏ, dung nhập vào trong đoạn kiếm Vô Song.
Hoán Thiên Nha màu xanh, thanh ba trong suốt trong sáng, thêm vào ở mặt ngoài đoạn kiếm.
“Vèo!”
Dương Phàm theo cám ứng thiên cơ. vung lên một kiếm.
Vô Song đoạn kiếm lóe ra hào quang hai màu hư vô, mang theo áo nghĩa kiếm đạo vô thượng, đảm vào hư không.
Cùng lúc đó.
Trong ngôi đền u ám!
“Phốc“ một tiếng, một thanh đoạn kiếm gần như hư vô, đảm vào thân thể Vu Tôn.
- A...
Vu Tôn kêu thảm một tiếng, đẩu tiên là áo nghĩa kiếm đạo vô thượng, xuyên thấu vào mặt linh hồn của hắn.
Tiếp sau đó, một mảnh thanh ba trong suổt rất nhỏ. phá nát thân thể của hắn, cuối cùng mảng ngọn lửa kim ban hư vô, từ trong ra ngoài bao trùm lấy hắn.
- Vu Tôn đại nhân!
Nữ nhân tóc bạc ở bên cạnh cà kinh kêu to. ở trong mắt của nàng, Vu Tôn đứng ở tại chỗ. không lọt vào bất cứ công kích gì, lại đột nhiên kêu thảm một tiếng, sau đó hóa thành một đám tro tàn.
“Rắc!”
Một hình con rối gỗ cháy đen, hóa thành bụi phấn, nhưng ở bên cạnh chỗ Vu Tôn tử vong, còn vương lại một vệt máu.
- Tại sao có thể nhưvậy! Không ngờ Không phải là chân thân của hắn!
Dương Phàm tay câm đoạn kiếm Vô Song, sắc mặt có vẻ tái nhợt.
- Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Truyền đến tiếng nói của Vô Song.
- Ta có cảm giác đã đâm chết hắn.
- Vu Tôn chung quy là Vu Tôn, một người đứng trên đinh hệ thống. Tuy rằng ta có thể chém chết hắn, nhưng e là người này sớm đã có chuẩn bị, đã rời khỏi Đại Tần rồi...
Dương Phàm nhẹ thở dài.
- Ha ha! Thì ra trước khi ngươi mưu đồ động thủ. Vu Tôn kia sớm đã biết kiếp nạn này, đã bó của chạy lấy người...
Bạch Vũ lão tiên vuốt râu cười nói.
Phóng mắt khắp toàn bộ Đông Thắng Đại Lục, có thể bức Vu Tôn đến nước này, chi sợ xưa nay chưa từng có.