Dương Phàm cảm giác thân thể chìm xuống, nhưng lại nhẹ nhàng ổn định, ánh sáng trắng hoa lệ xung quanh dần dần tán đi.
Hắn khẽ híp mắt lại, quan sát xung quanh, lại phát hiện mình đang ở giữa một truyền tống trận cỡ lớn.
Cũng là một thành bảo cổ, thế nhưng nơi này có đến bảy tám cái truyền tống trận, có khi lóe lên từng ánh sáng hoa lệ.
Trên không trung, từng đạo độn quang Pháp Bảo sáng lên xuyên qua, làm cho người ta không nhìn kịp.
Đây nghiễm nhiên là một thế giới chân chính thuộc về người tu tiên.
Tám người Lâm Thành cùng nhau truyền tống tới, vừa hiện thân, thân thể chìm xuống, người lung lay, sắc mặt tái nhợt, có chút không khỏe.
Bởi vì trong nháy mắt truyền tống, xuyên qua không gian, sẽ bị vây trong một trạng thái không trọng lực, cho nên đến khi tới chỗ truyền tống, sẽ cảm thấy bị chìm xuống.
Xoát xoát xoát -
Ánh sáng hoa lệ lóe lên lần nữa, các tu sĩ còn lại cũng dần dần hiện thân trên truyền tống trận cỡ lớn này.
Khi những gà con tu tiên này thấy độn quang Pháp Bảo xuyên qua trên đỉnh đầu, ánh mắt dại ra, tiếp đó lại lộ ra vẻ hưng phấn hướng tới.
- Mấy người các ngươi, đứng ở trong trận pháp làm gì, còn không mau đi ra.
Một gã tu sĩ mặc áo giáp bạc, câm trường kích trong tay bay tới, ánh mắt sắc bén như kiếm, quát lớn.
Xem ra, người này là thị vệ giữ trật tự nơi cổ bảo này, tu vi Trúc Cơ Kỳ.
Toàn cổ bảo, còn có rất nhiều thị vệ áo giáp bạc như vậy, thậm chí có cả cường giả tu vi càng cao hơn.
Mọi người sợ hãi, vội vàng đi ra khỏi truyền tống trận.
Khi Liễu Tuyết cầm xuất hiện ở trong truyền tống trận, tu sĩ giáp bạc kia lại mỉm cười mời nàng đi ra rất là khách khí.
Đối với tu sĩ bậc cao, hắn phải bảo trì tôn kính nên có.
Nhóm ba mươi người lại bước lên Pháp Bảo phi hành Băng Vụ Vân của Liễu Tuyết Cầm. nhanh chóng bay khỏi tòa cổ bảo này.
Dương Phàm đứng trên Pháp Bảo Băng Vụ Vân, mắt nhìn thế giới xung quanh.
Hắn quỷ dị phát hiện bầu trời xanh trong vắt, không khí mát lạnh trong lành, mặc dù nhiệt độ thấp, nhưng cũng không phải quá lạnh không thể chịu được như trong tưởng tượng.
Thậm chí, nhiệt độ nơi này còn không thấp bằng nhiệt độ trước khi mọi người tiến vào trong sông băng nội vực.
Càng thêm khó tin, là Dương Phàm phát hiện mật độ linh khí nơi vực ngoại này, đã gấp đôi nơi Bắc Tần.
- Nơi Đây chính là Băng Tuyết Tiên Vực sao?
Dương Phàm thì thào.
- Có cảm giác gì?
Tần tiên tử áo trắng trêu chọc hỏi.
Trải qua nửa năm ở chung, Dương Phàm coi như rất quen thuộc đa số người trên Băng Vụ Vân.
- Có một loại cảm giác kỳ quái, nói không rõ
Dương Phàm lại nhắm mắt, bắt đầu cảm ngộ tỉ mỉ.
Băng Tuyết Tiên Vực ở nội vực nơi cực bắc, theo lý thuyết hẳn là nhiệt độ cực lạnh, băng Tuyết ngập trời, gió lạnh thấu xương
Thế nhưng, khí hậu nơi này coi như ôn hòa, bầu trời trong vắt, vạn dặm không mây, phẩm chất linh khí rất tốt.
Dọc theo đường đi, đều gặp được người tu tiên, ít nhất là tu vi Ngưng Thần Kỳ trở lên, gần như không có bóng dáng người phàm.
- Không hổ là tiên vực, so với hoàn cảnh ác liệt bên ngoài, nơi này quả thật là thiên đường.
Lâm Thành mang theo vẻ hưng phấn nói.
- Phi hành khoảng nửa ngày, là có thể đến Băng Phách Tông.
Liễu Tuyết Cầm khống chế Băng Vụ Vân, nói với mọi người.
Nửa ngày?
Dương Phàm mắt lộ dị sắc, Băng Tuyết Tiên Vực rốt cuộc là một tồn tại thế nào?
Vì sao bị vây ở sâu trong nội vực cực bắc, hoàn cảnh tu luyện lại tốt như vậy, thậm chí còn muốn ưu việt hơn cả nơi Bắc Tần.
Có thể là thấy được Dương Phàm nghi hoặc, Tần tiên tử áo trắng hé môi cười nói:
- Băng Tuyết Tiên Vực là một tồn tại rất thần kỳ, nó là nơi giao hòa trung tâm của toàn tu tiên giới cực bắc, gần như bảy phần môn phái đều đóng quân ở nơi đây.
- Ý của cô là nói. Băng Tuyết Tiên Vực chỉ là một khu vực trung tâm nội vực cực bắc, nhưng vì sao hoàn cảnh tu luyện nơi này tốt như vậy?
Dương Phàm khó hiểu hỏi.
- Có người nói, ở thời kỳ thượng cổ, Băng Tuyết Tiên Vực chưa hề tồn tại. Quá nửa môn phái tu tiên tu tiên giới cực bắc đều sinh tồn trong hoàn cảnh cực kỳ ác liệt, khi đó tu tiên giới cực bắc còn xa không bằng phồn hoa như hôm nTuy nhiên, khi Tiên Tần quốc chia đàn xẻ nghé, liền có người đại thần thông, ở sâu trong sông băng cực bắc mở ra một thế ngoại đào nguyên, chính là Thánh địa tu tiên cực bắc hôm nay - Băng Tuyết Tiên Vực.
Tần tiên tử áo trắng kể cho Dương Phàm đoạn lịch sử này.
Dương Phàm nghe xong, lại lộ vẻ trầm tư.
Tiên Tần cổ quốc chia đàn xẻ nghé, tu tiên giới cực bắc liền mở ra Thánh địa tu tiên như Băng Tuyết Tiên Vực, từ đó càng phát triển phồn hoa.
Hắn không khỏi phỏng đoán, Băng Tuyết Tiên Vực mở ra, cùng với Tiên Tần cổ quốc tan rã, có lẽ có mối quan hệ tất nhiên gì đó.
Từ các loại cảnh tượng phân tích ra, Dương Phàm cảm thấy tu tiên giới cực bắc hẳn mạnh hơn nơi Bắc Tần một bậc.
về phần so sánh với Thiên cẩm Nội Hải, ai mạnh ai yếu, còn phải chờ xác định thêm một bước.
Mười hai đại chí cường giả Thiên cẩm Nội Hải, Dương Phàm gần như không tiếp xúc với bất cứ một người nào. Nhưng từ trong rất nhiều truyền thuyết biết được, thực lực của bọn họ vượt quá Nguyên Anh đại tu sĩ, thậm chí có chút tồn tại có thể khiêu chiến Hóa Thần Kỳ.
Nếu như tu tiên giới cực bắc có thể tương đương với Thiên cẩm Nội Hải, như vậy Dương Phàm cần phải cẩn thận.
Khi mọi người ở đây chìm đắm trong hoàn cảnh ưu việt Băng Tuyết Tiên Vực.
Vù
Một đạo hồ quang mỹ lệ chói mắt bên trong như lóe ra hoa văn như điện, mang theo một cỗ lực lượng huyển ảo không thể nắm lấy, chợt lóe qua trên đầu mọi người.
Nháy mắt khi đám mây điện hồ quang thần bí chợt lóe qua, mọi người sinh ra một cảm giác thân không còn về mình, toàn thân sợ hãi run rẩy.
Chúng tu sĩ cấp thấp Lâm Thành, chi cảm thấy linh khi trong cơ thể không chịu khống chế toán loạn trong thân thể run rẩy bất an.
Không phải chỉ bọn họ mới như vậy, ngay cả những người tu tiên lão thành trên Băng Vụ Vân cũng hiện ra vẻ kinh hãi.
Thần thức mọi người không nhìn rõ bóng người trong hồ quang, chỉ có cảm quan Dương Phàm bắt được một nam tử áo đen thân hình ưu nhã.
- Bắc Cực Từ Quang
Liễu Tuyết Cầm thân thể khẽ run lên, kiệt lục khống chế pháp lực dung nhan lộ ra một tia kinh hoảng.
- Đó là từ tu cấp Nguyên Anh
Tần tiên tử áo trắng khẽ hô lên.
Dương Phàm trong chớp mắt vừa rồi, cũng cảm nhận được lực lượng Tiên Hồng Quyết trong cơ thể rung động khó hiểu.
Cỗ hồ quang cổ quái vừa đánh tới, mơ hồ siêu việt ngoài ngũ hành, xa lạ mà cường đại.
- Từ tu?
Dương Phàm hiện ra vẻ kinh dị.
Truớc khi tới cực bắc, hắn cũng nghe qua Hà Lộ nói qua từ này.
ở nơi cực bắc, có một môn phái truyền thừa cực xa xưa, chuyên môn tu luyện Bắc Cực Từ Quang.
Cũng chỉ có ở trong hoàn cảnh đặc thù nơi cực bắc mới càng đễ dàng tìm hiểu tu luyện được loại lực lượng thần kỳ trong thiên địa này.
Đối mặt với Dương Phàm nghi hoặc, Tần tiên tử áo trắng giải thích:
- ở tu tiên giới cực bắc, thông thường nhất là băng tu, tu luyện nắm giữ lực lượng thần thông thuộc tính âm hàn. Còn có hai loại, là hỏa tu cùng từ tu tương đối hiếm thấy.
- Tuy nhiên, nếu ở nơi cực bắc gặp phải hỏa tu cùng từ tu, tất nhiên là hết sức cường đại.
Tân tiên tử áo trắng thân sắc thận trọng, dường như cũng đang nhắc nhở bọn người Dương Phàm.
Dương Phàm gật đầu.
Từ tu tự nhiên không cần phải nói, cỗ lực lượng vừa rồi mơ hồ siêu việt ngũ hành cơ sở, có thể không có hủy diệt như thần thông lôi hệ, thế nhưng càng thêm quỷ dị khó mà nắm bắt.
về phần hỏa tu, ở điều kiện cực lạnh ác liệt nơi cực bắc này tu luyện ra thần thông công pháp hỏa hệ, nào dễ coi thường?
- Bắc Cực Thần Tông, là tông phái truyền thừa Bắc Cực Từ Quang duy nhất tu tiên giới, đệ tử trong phái cực ít, thậm chí ba đời cộng lại cũng không quá trăm người. Thế nhưng, tông phái này cũng là một trong các tông phái thực lực cường đại nhất cực bắc, ngang hàng Băng u Cung, Nam Minh Huyền Tông, là tam đại tông nơi cực bắc.
Tần tiên tử áo trắng lại nói cho bọn người Dương Phàm một ít thường thức tu tiên giới.
Bắc Cực Thần TôngBăng U CungNam Minh HuyểnTông
Dương Phàm lập tức nhớ kỹ ba đại tông cực bắc như lời Tần tiên tử áo trắng, cũng lưu ý thêm.
- Các ngươi nhớ kỹ, ngày sau nếu gặp phải đệ tử ba tông này, nhất thiết tránh khỏi gây chuyện tranh chấp.
Nam tử tóc tím họ Phương đảo mắt qua mọi người Dương Phàm, lạnh lùng cảnh báo.
Ngay cả nam tử họ Phương cao ngạo không ai bì nổi cũng nói như vậy, mọi người liên tục gật đầu ghi tạc lời căn dặn này trong lòng.
Từ đó, mọi người trầm mặc không nói, Pháp Bảo Băng Vụ Vân đi thẳng một đường.
Trên đường gần như lúc nào trong tầm nhìn cũng có thể thấy được hình bóng người tu tiên.
"Không hổ là Thánh địa tu tiên cực bắc, mật độ người tu tiên vượt quá tưởng tượng.
Trong lòng Dương Phàm âm thầm tán thưởng kinh ngạc.
Băng Tuyết Tiên Vực đã như vậy, thế thi Đại Tần Vương Triều được xưng là Thánh địa tu tiên toàn Đông Thắng Đại Lục sẽ là cảnh tượng đồ sộ thế nào?
Trong quá trình Pháp Bảo Băng Vụ Vân phi hành, thinh thoảng sẽ có đi vòng quanh.
Mặc dù mấy người Liễu Tuyết cầm không nói rõ nguyên nhân, nhưng Dương Phàm có thể đoán được, chỉ có lúc đụng tới thế lực tu tiên khác, mới phải tránh đường vòng.
Một khi tiến vào phạm vi thế lực tu tiên khác, khó tránh khỏi khả năng dẫn phát phiền phức.
Nhưng cũng không phải mỗi khi gặp một thế lực tu tiên, đều sẽ tránh đi.
Có lúc gặp phải một sổ gia tộc tu tiên loại nhỏ, cũng không cần tránh, trực tiếp bay lướt qua bên trên.
Các tông phái gia tộc tu tiên cỡ nhỏ này, đổi với chuyện đó chỉ có thể giận mà không dám nói.
Rốt cuộc, sau khi phi hành mấy canh giờ, Băng Vụ Vân dừng lại truớc một dãy núi bao trùm tuyết đọng.
Dãy núi này đa số không cao, nhưng phía duới có một linh mạch phẩm chất không tệ, chuyện này không trốn được Hồn Căn Dương Phàm cảm ứng.
Khi Pháp Bảo Băng Vụ Vân hạ xuống, trong Băng Phách Tông đã có tu sĩ ra đón.
- Liễu Chấp sự, lần này ngài ra ngoài thành công viên mãn, không biết Tuyển nhận đệ tử thế nào.
Một trung niên râu cá trê dẫn vài tu sĩ ra chào hỏi với Liễu Tuyết Cầm.
Dương Phàm quét mắt nhìn, trung niên râu cá trê này tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, Đối với Liễu Tuyết Cầm vô cùng cung kính.
Đến khi biết được trong đám người có một vị đệ tử thiên linh căn, trung niên râu cá trê hiện vẻ mặt kinh dị.
Hiển nhiên, thiên phú như thiên linh căn, cho dù ở trong mắt đại thế lực như Băng Phách Tông cũng cực kỳ hiếm thấy.
- Dương Chấp sự, nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, những người này do ngài phụ trách an bài.
Liễu Tuyết Cầm giao nhóm đệ từ cho trung niên râu cá trê họ Dương này, sau đó cùng những người khác bay đi.
Dương Chấp sự râu cá trê cung tiễn bọn họ ròi đi, sau đó an bài ăn ở đi lại tạm thời cho bọn người Dương Phàm trong Băng Phách Tông, cũng căn dặn rất nhiều quỷ củ cùng cấm kỵ
Cùng ngày, mọi người bị an trí ở cùng một căn nhà gỗ đơn sơ.
Hỏi thăm một chút mới biết được, nơi này chính là chỗ hạ nhân ở.
Buổi tối, bọn người Dương Phàm cùng các hạ nhân gần đó cùng ăn cơm, phát hiện thức ăn hết sức kém.
Đối mặt đãi ngộ như vậy, bọn người Kiều Phong hết sức tức giận.
- Hừ! Trước khi chưa đi qua một ửa kiểm tra cuối cùng, các ngươi còn chưa tính là đệ tử chính thức.
Một tiếng nói kiêu căng lạnh, lùng truyền đến.
Người tới chính là nam tử tóc tím họ Phương.
Có một đệ tử lớn gan đánh bạo hỏi:
- Vạn nhất không thông qua kiêm tra
- Không thông qua kiểm tra?
Nam tử họ Phương khẽ nhếch môi hiện một tia cười trào phúng:
- Vậy vĩnh viễn ở chỗ này, làm người hầu làm công đi
Mọi người nghe vậy, không khỏi rùng mình một cái.
Thì ra, bọn họ còn phải thông qua một cửa kiểm tra cuối cùng.
Nam tử họ Phương nói xong lời này dùng ánh mắt âm lãnh không có ý tốt đảo qua hai người Dương Phàm, Lâm Thành.