Dương Phàm cùng Vũ Tịch ở lại Thiên Lan tiên phủ không được bao lâu thì con trai Dương Thân chủ động tìm tới, sắc mặt lãnh đạm.
- Cái gì? Ngươi muốn rời khỏi nơi này?
Dương Phàm nhướng mày. mặc dù không biểu hiện cảm xúc gì nhưng lại khiến mọi người ở đây cảm thấv áp lực không hiểu.
- Con ở địa phương quy quái này đã mười mấy vạn năm, càng không muốn ở lại đây cả đời. Con muốn kiến thức thế giới phấn khích bên ngoài một chút.
Dương Thần ngẩng đầu, dùng cảm nhìn thẳng vào mắt phụ thân.
- Diện tích vùng đất sống rộng lớn như vậy. càng ngày càng phồn hoa. nơi này sao không phải là một thế giới? Ngươi chưa bao giờ đi ngoại giới, sao biết sự hung hiẻm của thế giới bên ngoài?
Dương Phàm nói lời thấm thìa:
- ơ nơi này. dù ngươi phạm lỗi lớn đến đâu cha mẹ cũng có thể che chớ ngươi. Nếu như đi ngoại giới...
- Chính vì con chưa từng đi ngoại giới mói muốn đi ra mớ mang tẩm mắt. Nếu như ở vùng đất sống thêm một năm, con cũng không cam lòng.
Giọng điệu Dương Thần quá quyết mà kiên định.
Dương Phàm trầm mặc. chim vào suy tư ngắn ngủi.
Hiện nay tuy hắn mới vào Diễn Sinh Kỳ, thực lực đủ tung hoành thất giới nhưng dù sao không phải chân chính bễ nghễ vô địch.
Có thể đoán trước, muốn ở cùng một chồ với Vũ Tịch nhất định gặp phải lực càn lớn lao.
Càng có đầy tính khiêu chiến là hoàn thành di nguyện của Vô Song.
- Phụ thân cũng biết, người trẻ tuổi ở trong cái thế giới nho nhó này muốn xông pha ngoại giới cũng không chỉ một mình con. Rất nhiều thúc bá thế hệ trước cũng muốn ra ngoài giải sầu.
Giọng điệu Dương Thần dịu đi một chút.
Hắn hiểu được việc này không thể cứng rắn với phụ thân.
Phụ thán chính là chúa tể vô thượng ở vùng đất sống này, không ai có thể làm trái ý chí.
Duy nhất có thể làm là dùng tình để thuyá phục.
Quá nhiên. Dương Phàm nghe vậy sắc mặt khẽ biến, dường như có vài phần áy náy.
Mặc dù ở bên ngoài hắn không có lo lắng sau lưng, nhưng chúng thản hữu bao gồm đời sau của bọn họ lại bị trói buộc trong thế giới nhỏ này.
Mặc dù thế giới nhó này cũng không nhó nhưng cũng đủ để áp chế sự hấp dẫn của ngoại giới cùng tồn tại phấn khích hung hiểm.
- Phàm nhi...
Phụ thân Dương Thiên cũng tới cạnh từ khi nào không biết.
- Phụ thản, người cũng muốn đứng ra thuyết phục con sao?
Dương Phàm nhìn phia Dương Thiên.
Dương Thiên ở Thiên Lan tiên phủ sống tiêu diêu tự tại, ông không chỉ mang theo Phượng Hi mà còn có Hà Nguyệt Thánh Nữ làm thị thiếp.
Tại vùng đất sống này, người duy nhất dám nghi ngờ chất vấn Dương Phàm chính là Dương Thiên.
- Hài từ. Ngươi phái sớm giài quyết ân oán ngoại giới. Ngoài thời gian tu luyện ngươi còn phải quan tâm đến sự trường thành của đời sau.
Dương Thiên nặng nề thở dài rồi rời đi.
Nhìn theo phụ thản rời đi, Dương Phàm khép hờ đôi mắt đánh giá con trai vài lần. Không nghĩ tới tiểu tử này lại có thể thuyết phục phụ thân ra mặt.
Xem ra quan hệ giữa hay ông cháu này không tẩm thường.
Nên biết rẳng ngày trước phụ thản hắn vẫn suy nghĩ ở góc độ của hắn.
Tuy nhiên tự hỏi lòng mình Dương Phàm cũng ý thức được không quan tâm yêu thương nhiêu đối với sự trướng thành của con trai.
Cho tới nay. đại đạo Tiên Hồng là mục tiêu cuối cùng hắn theo đuổi.
về phần đời sau, chi vén vẹn hai mươi năm là bọn họ trướng thành. Mà sau khi chứng quá thành tiên có được tuổi thọ gẩn như vô hạn, dường như cũng không cẩn hắn chiểu cổ thêm vào.
- Nếu phụ thân không cho phép, hài nhi cũng không miễn cưỡng. Nhưng hv vọng phụ thân đáp ứng một chuyện.
-Hả?
Dương Phàm có chút hứng thú. Hắn ý thức được đứa con này chẳng những tư chất huyá mạch siêu tuyệt mà trí tuệ cũng không tẩm thường.
- Nếu phụ thản không cho phép chúng ta rời đi. như vậy người có thể làm được: Vĩnh viễn ở lại nơi này, sống cùng mẫu thân hiếu kính trướng bối. ngôi hường tuổi thọ?
Dương Thần dùng giọng điệu hỏi ngược lại.
Hắn nói rất uyển chuyển, kỳ thật dốc hết bất mãn trong lòng.
Ngươi không cho phép chúng ta ròi đi, vậy ngươi có làm được không?
Ngươi có thể an phận ở nơi này. vượt qua thời gian vô hạn mà bình thán hay không?
Nếu ngay cả ngươi đều không làm được, có tư cách gì yêu cầu người khác?
- Ha ha ha...
Dương Phàm cười dài một tiếng, trên lòngbản tay hiện lẻn mười quả ngọc phù.
Đặng Thi Dao vẫn trầm mặc nhìn thấy ngọc phù trên tay tướng công không khỏi lộ vẻ vui mừng.
- Nhưngươi mong muốn. Đây là mười danh ngạch, mỗi ngàn năm thay phiên một lẩn.
Dương Phàm vung tay, giao mười quả ngọc phù cho Đặng Thi Dao:
- Việc này do muội quản lý. ba ngày sau đưa Luân Hồi Tinh Bào ra ngoài.
- Tướng công sáng suốt.
Trong lòng Đặng Thi Dao thớ phào nhẹ nhõm đón lấv mười quả ngọc phù.
- Tuy nhiên ta có hai quy định. Thứ nhất: Mỗi người rời đi chuyến này nhất định, phải tùy thản mang theo ngọc phù này; gặp phái nguy cơ không thể hóa giải có thể bóp nát. Thứ hai: Ra ngoài du lịch không được rời xa Luân Hồi Tinh Bào quá trăm ức dặm; thời gian rời đi không vượt quá ba năm. Nếu như vi phạm hai quỵ định này. lập tức hủy bò tu cách danh ngạch.
-Hài nhi nguyện ý.
Trong lòng Dương Thán vui mừng như điên.
Có thể đi thế giới bên ngoài một chút hắn đã thóa mãn vô cùng. Những quỵ định nhó ấy tự nhiên không tính là gì.
Đợi cho Dương Thần rời đi, trong mắt Đặng Thi Dao lộ vẻ nhu tình:
- Tướng công hao phí tâm tư.
Dương Phàm ôm nàng vào lòng, một tay khác ôm lấy Vũ Tịch.
Trong mắt hai nàng đầy ấm áp hạnh phúc.
Giờ khắc này Dương Phàm cảm giác mình may mắn như thế, giống như “con cung của trời”.
Ba ngày sau, Dương Phàm đua Luân Hồi Tinh Bảo ra ngoài, do Thiên tượng đại sư cùng Thi Dao chung tay quản lý.
Những nguời còn lại nhu Điệp Liên. Tuệ Tâm. Dương Lỗi. Dương Thần, Lâm Chung bước vào hành trình ở Thiên giới.
Trước khi đi. Dương Phàm nói với Đặng Thi Dao:
- Phương hướng du lịch đâu tiên là Tra Châu. Vân Thiên đại lục...
Đặng Thi Dao mỉm cười gật đầu hiểu được dụng ý của Dương Phàm.
Luân Hồi Tinh Bảo hóa thành một đường cong màu bạc sáng ngòi lóe lên rồi biến mất. trong chóp mắt vượt qua khoảng cách trăm vạn dặm.
Trong lòng Dương Phàm cũng khuây khóa, trong mắt tràn ngập ý cười.
Vân Vũ Tịch rúc vào trong ngực hắn, sâu kín nói:
- Nhiều năm nhưvậy không gặp. đứa nhỏ của Dương đại ca đã trướng thành nhưvậy rồi.
Dương Phàm nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ không tỳ vết của nàng ở gần sát. cười xấu xa:
- Vũ Tịch, khôngbăng chúng ta cũng sinh một đứa?
- Huynh... Lưu manh!
Khuôn mặt Vũ Tịch úng đó nhu muốn nhỏ máu. xoay người chạy nhu bay.
- Này! Điều này có gì không được, chờ một chút...
Dương Phàm chơi đùa với Vũ Tịch một hồi rồi ròi Tiên Hồng Không Gian trớ lại Bích Dao cung.
Trong lòng hắn kỳ thật suy nghĩ xấu xa: “Nếu như thừa cơ sớm làm ra chuyện gạo nấu thành com. đê Vũ Tịch mang thai vậy Đại Đế, Phù Lâm Tiên Đế, con thứchính Long Hoàng lại làm sao chứ?”
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, làm vậy thật có lỗi với Vũ Tịch.
Nghĩ đến thản phận Cửu Còng chúa cao quy ở Thiên giới lại làm ra chuyện như vậy. đến lúc đó truyền khắp thất giới. Trinh tiết danh nghĩa mất hết. Vũ Tịch còn mặt mũi nào gặp người?
- Vũ Tịch. Ta nhất định phải lấy muội một cách quang minh chinh đại. vinh quang rực rỡ. Càng muốn cho bá chú các phương thất giới phải đến chúc mừng.
Dương Phàm thẩm quyết định một mục tiêu cho mình.
Độ khó của mục tiêu này khôngthua gi hoàn thành di nguyện của Vô Song.
Chỉ cần có thể làm được một mục tiêu, mục tiêu còn lại nhất định có thể hoàn thành.
Nói cách khác, Dương Phàm chỉ còn lại một mục tiêu cẩn nồ lực gia tăng thực lục.
Trở về Bích Dao Cung, cuộc sống của Dương Phàm khoái hoạt mà nhàn nhã.
Lúc thì đi tuần tra chung quanh, lúc thì đi khuẻ phòng của Cửu Công chúa. Hai nguời yêu nhau triển miên, càng ngày càng ngọt ngào.
Dư Mộng Thanh chứng kiến tình hinh này. trong mắt thi thoảng có vẻ lo âu.
Giấy không thể gói được lửa. Gặp gỡ bí mật giữa Dương Phàm và Cửu Công chúa cuối cùng không thể giấu được người.
Trong nội cung rất nhiều tai mắt, không chỉ có mồi tổ chức Ám Vệ.
Cho dù Dương Phàm tương đối cẩn thận, gần như hầu hết thời gian đều ở trạng thái ẩn nấp nhưng vẫn không thể giấu diếm lâu dài.
Nháy mắt ngàn năm trôi qua, danh ngạch ra ngoài trên Luân Hồi Tinh Bảo lại thay đổi một lần.
Dương Thần ý đo vị tẫn (choi chua đă) trở về Tiên Hồng Không Gian chờ đợi lần sau ra ngoài, cũng đê nghị mẫu thản gia tăng danh ngạch ra ngoài. Dù sao không gian của Luân Hôi
Tinh Bào rất lớn. có thể chứa hơn một ngàn người.
Một ngày, Dương Phàm vừa mới ở cùng Vũ Tịch một hồi. từ khuẻ phòng đi ra.
Bá!
Một cái bóng màu đen nhạt như hư vô xuất hiện ở trước mặt Dương Phàm. Một cỗ hàn ý lạnh băng thấu xương xông thẳng linh hồn.
Người tới chính là Ảm Quy Phó thống lĩnh Ảm Vệ bộ.
- Ảm Kỳ. Đại nhân triệu ngươi qua.
Ám Quy lộ ra biểu tình vui sướng khi người gặp họa.
Ám Kỳ chinh là tên của Dương Phàm tại Ám Vệ bộ.
- Được, ta qua liền.
Dương Phàm gật gật đầu. theo Ám Quỷ cùng rời khỏi Bích Dao cung.
Dọc theo đường đi. Dương Phàm dò hỏi:
- Ám Thiên đại nhân tìm ta có chuyện gì?
- Chậc chậc, lá gan của Ám Kỳ ngươi không nhó a, dám có ý đồ với chủ nhân. Nếu Đại Đế trở về, ngươi còn giữ được mạng sao?
Ám Quy âm dương quái khí nói.
Dương Phàm nghe vậy, trong lòng hơi rung động. Hắn cũng sớm đoán được mình bí mật gặp Vũ Tịch không có khá năng vĩnh viễn che giấu được người ngoài.
Thấy sắc mặt Dương Phàm bình tĩnh, Ám Quy cười quỷ dị:
- Ngay cà Cửu Công chúa ngươi đều có thể đến gần, thật làm người ta ao ước. Nếu tin tức này được truyển ra ngoài, không biết ngươi còn có thể sồng trên đời bao lâu?
Nói tới đây. ngay cả Ám Quỷ đều lộ ra vài phần ghen tị.
- Trước mắt có bao nhiêu người biết bí mật này?
Dương Phàm hỏi.
- Đương nhiên là số ít. Chẳng qua có một người khẳng định sẽ biết, bời vì quan hệ của hắn với Ám Thiên đại nhân không tâm thường.
Ám Quy nói tới đây đột nhiên ý thức được cái gì, lập tức ngậm miệng sắc mặt tái nhợt.
Sau hai canh giờ. Ám Quy đua Dương Phàm vào trong một mật điện ngẩm dung nhập trong giá sơn.
Mật điện hắc ám âm trầm, ở cửa có hai pho tượng bạch cốt làm cho người ta không khỏi sờn tóc gáy.
Dương Phàm nhàn nhã tự nhiên, không chút biểu tình chậm rãi bước vào mật điện.
Trên ngai vàng hắc kim ở vị trí cao nhất trong mật điện u ám có một người ngồi ngay ngắn, nhìn không rõ dung mạo chi có thể mơ hô nhìn thấv đường nét.
- Ngươi lui xuống đi.
Thanh âm lạnh băng âm trâm phát ra từ nam nhân ngôi trong bóng tối.
- Dạ. đại nhân.
Thản hình Ám Quy nang động hóa thành hư vô biến mất.
- Ám Kỳ ra mắt Tồng thống lĩnh.
Dương Phàm bộ dạng tự nhiên hơi thi lễ.
- Ám Kỳ, ngươi có biết bổn tọa tìm ngươi có chuyện gì không?
Thanh âm lạnh băng hờ hững quanh quẩn hư không.
- Có liên quan với Cửu Công chúa?
Dương Phàm nói với giọng điệu dò hói.
- Ngươi còn có thể giữ được thản nhiên và bình tĩnh, là khôngbiết hay là không sợ?
Dường như Ám Thiên thần bí khó lường kia có vài phần trào phúng.
- Vừa là khôngbiết vừa là không sợ.
Dương Phàm ôn hòa nhã nhặn nói:
- Xin đại nhân chi điêm.
- Ha ha ha. Ngươi dám nói chuyện với bổn tọa bằng thái độ giọng điệu như vậy, nếu không nê mặt Du Vân Tiên Đế. ngươi đã sớm bị phạt.
Trong đại điện u ám, thiên địa thời không dường như dừng lại trong khoảnh khắc, cỗ áp lực đó gần như có thể khiến người hộc máu mà chết.
Việc này có quan hệ gì với Du Vân Tiên Đế?
Dương Phàm có chút cổ quái.
- Bổn tọa báo cho ngươi một câu. lúc Đại Đế trở về chinh là lúc ác mộng của ngươi bắt đầu. Không phải mỗi người ở không gian thất giới này đều có tư cách theo đuôi Cửu Công chúa.
Thanh âm lạnh băng của Ám Thiên có vài phần ra lệnh.
Dương Phàm trầm mặc hồi lâu. dường như đang nghiền ngẫm lời hắn nói. sau đó tươi cười nói:
- Đây là việc tư của thuộc hạ. không quan hệ gì đến chức quyển. Ám Thiên đại nhân, việc này xuất xứ từ lòng tốt của bang hữu hay là dùng quyển mưu đồ việc riêng?
Lòi nói còn chua dứt. không gian trong đại điện u ám nháy mắt đóng băng, Dương Phàm cũng bị thời không ngưng kết:
- Ngươi... muốn chết!