Phi kiếm cắm trên boong tàu, ma khí lẫm liệt. thân kiếm sáng bóng nhè nhẹ run lên. lóe ra hàn quang, phát ra một trận ngâm vang làm người ta run sợ.
- Kẻ nào?
Thanh niên áo bào đen quát lạnh một tiếng, sắc mặt lập tức biến đổi. ngẩng đầu nhìn bầu trời đen kịt. Bọn người Viên lão đại. vẻ mặt cũng ngạc nhiên nhìn phía bầu trời.
Vù!
Đúng lúc này, một bóng đen gào thét lao xuống từ trên cao, tốc độ thật kinh người. Đồng thời một cỗ khí thế khó có thể nói hết theo tiếng gió thổi kịch liệt bỗng áp xuống, làm cho mọi người bên dưới hít thở khó khăn. Trong chớp mắt. bóng người kia rơi xuống boong tàu. hai chân trầm ổn đạp trên mặt đất.
Chỉ nghe một tiếng "ầm", cả Thiên Hành Chu đột nhiên run lên. có thể tưởng tượng được tốc độ lực va chạm. Mọi người chăm chú nhìn. chỉ thấy một nam tử khuôn mặt lạnh lùng như hàn băng ngàn năm. xuất hiện ở giữa Thiên Hành Chu.
Hắn đứng ở ngay trước thanh ma kiếm. vẻ mặt hờ hững lạnh băng. trên bề mặt nơi hai chân chạm tới. xuất hiện một tầng vết nứt lõm xuống, đang lan tràn bốn phía.
Nhìn tình cảnh như vậy, làm mọi người trên thuvền đều hít một hơi lạnh.
Nhảy xuống từ trên cao như vậy, người này lại không tổn thương lông tóc nào.
Nếu không, ngay cả sàn tàu Thiên Hành Chu độ cứng đã gần với Pháp Khí. cũng bị người này đạp ra một mãnh vết nứt làm người ta nhìn mà kinh hãi.
- Các hạ cũng là tu sĩ ma đạo. xin hỏi tôn tính đại danh? Tại hạ là Diệp Phong đệ tử đời thứ ba Âm La Tông.
Thanh niên áo bào đen cảm nhận được khí tức ma đạo bá đạo tuyệt luân trên người nam tử này, trong lòng giật mình. vội vàng hỏi.
Tu sĩ ma đạo. lấy thực lực làm đầu. nắm tay ai lớn thì người đó là lão đại. Đây là quy tắc cứng trắng trợn. Tuy rằng đều là tu sĩ ma đạo Ngưng Thần Kỳ, nhưng Diệp Phong rõ ràng cảm nhận được chênh lệch giữa mình và đối phương.
- Thạch Thiên Hàn.
Nam tử kia nhẹ nhàng phun ra ba chữ. ánh mắt lãnh liệt giống như lưỡi đao. xẹt qua mỗi người nơi đây. Sau đó, chậm rãi vươn tay, rút ra ma kiếm trước người. Viên lão đại vốn còn ôm vài phần hy vọng. chờ đợi cứu tinh đến. Nhưng mà. khi lão xác định người trước mắt cũng là một tu sĩ ma đạo lạnh băng vô tình. trong lòng hoàn toàn thất vọng.
Một đội tu sĩ ma đạo cũng đủ làm bọn họ chịu đủ rồi, bây giờ còn tới một ma đầu càng mạnh hơn nữa. đây đúng là họa vô đơn chí mà.
- Xin hỏi Thạch đạo hữu đột nhiên qua nơi này, có gì cần chỉ bảo? Các đệ tử Âm La Tông chúng ta vừa lúc cần một kiện Pháp Khí chở người cỡ lớn. mới hạ thủ với mấy người tán tu này.
Diệp Phong thử thăm dò. cũng quan sát thần tình Thạch Thiên Hàn. trong lòng cũng đã bắt đầu tính toán.
- Cút.
Thạch Thiên Hàn chỉ nhàn nhạt nói một chữ. nhưng lại như lưỡi dao sắc lạnh băng cắm vào tim người ta.
Chỉ một chữ. lại ẩn chứa ma lực như vậy. Nhất thời. toàn trường tĩnh mịch.
Yên tĩnh đến mức chỉ còn lại tiếng tim đập cùng hô hấp của mỗi người, toàn bộ đều lộ vẻ kinh hãi.
- Đạo hữu. ngươi... ngươi như vậy là có ý gì?
Thần sắc Diệp Phong biến đổi. hắn cũng là tu sĩ Ngưng Thần Kỳ. nhanh chóng khôi phục lại từ trong khí thế đối phương kinh sợ.
- Chỗ này, tất cả thuộc về ta.
Thạch Thiên Hàn hời hợt nói.
Vừa nghe lời này, Diệp Phong không giận mà cười:
- Ha ha ha! Ngươi cho là ngươi là tu sĩ cấp cao. hay là tông sư ma đạo? Một chữ đã muốn đuổi chúng ta đi, cho rằng Âm La Tông ta dễ khi dễ hay sao. Ngươi đã không biết điều. hôm nay đừng trách chúng ta không khách khí.
- Các huynh đệ lên!
Diệp Phong quát lớn một tiếng, trong tay tế ra một thanh thiết đao đen bóng nặng nề. trong tay lóe ô quang, quầng sáng phóng ra. thân hình như báo. chớp mắt tiếp cận trước người Thạch Thiên Hàn.
Hừ!
Theo một tiếng quát lạnh như sấm sét. một mãnh ô quang mang theo khí thế âm trầm. lấy thế thái sơn phủ xuống bao phủ không gian mấy trượng xung quanh Thạch Thiên Hàn. Thạch Thiên Hàn mặt không đỏ tim không đập nhanh, kiếm khí trong tay kích lên một trận ma khí sắc bén. nhẹ nhàng đỡ một kích của đối phương.
Keng!
Một tiếng vang kim loại trầm muộn. nhộn nhạo bốn phía. cuồng phong lan tràn. sóng khí càn quét. trong phạm vi mấy trượng chỉ còn lại hai người.
Chỉ là tiếp được một kích này, Diệp Phong biến sắc. chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng kinh khủng như vương giả ma đạo dũng mãnh tràn vào cánh tay mình. chỉ thoáng cái hổ khẩu nứt toát ra.
Nên biết, bản thân hắn sử dụng vũ khí là Linh Khí. hơn nữa ra tay trước, hẳn phải chiếm ưu thế tuyệt đối mới đúng.
Nhưng, sụ thật lại bày ra trước mắt.
Đều là Ngưng Thần sơ kỳ, Linh Khí đẳng cấp như nhau. hơn nữa đều là tu sĩ ma đạo, thực lực hai người lại hơn kém lớn như vậy.
Đây là chênh lệch do công pháp tạo thành!
Cửu u Ma Công, không hổ là ma công tuyệt thế, chấn cổ tuyệt kim.
- Mọi người lên!
Sắc mặt Diệp Phong thoáng hiện vẻ tái nhợt. thân hình lui nhanh, để thủ hạ cản trở chốc lát. Lúc này. trong cơ thể hắn còn một chút lực lượng tàn dư của Cửu u Ma Khí. hắn phải dùng một bộ phận pháp lực đi hóa giải.
Phốc! Phốc! Phốc
ở mặt khác. Thạch Thiên Hàn cũng không truy đuổi hắn. ma kiếm thoát khỏi tay, hóa thành một đoàn hắc mang đoạt mệnh. Mỗi khi lóe lên. đểu dễ dàng thu gặt sinh mệnh một tu sĩ Luyện Khí Kỳ.
Tu sĩ đồng cấp. ở trước mặt hắn cũng không chống đỡ được mấy hiệp. không cần nói những tu sĩ ma đạo Luyện Khí thấp hơn một bậc này.
Viên lão đại cùng các tu sĩ trên thuyền, nhìn mà kinh hoàng vỡ mật.
Thạch Thiên Hàn này, hoàn toàn là một ma đầu giết người không chớp mắt mà.
- Mọi người mau triệt lui!
Diệp Phong đột nhiên hét lớn một tiếng, hóa giải xong ma khí trong cơ thể. là người đầu tiên ngự kiếm bỏ trốn.
- Chạy đi đâu?
Thạch Thiên Hàn cười lạnh. thân hình bỗng phóng lên. trong tay bắn ra một bóng xà ánh đen. thoáng cái cuốn lấy chân Diệp Phong.
- A!
Diệp Phong chỉ kịp hét thảm một tiếng, lúc rớt xuống từ không trung thì tứ chi đã chết lặng. một cỗ lực lượng độc tính xâm nhập vào cơ thể. làm hắn mất đi sức chiến đấu.
- Cứu... cứu ta...
Diệp Phong miễn cưỡng phun ra mấy chữ.
- Chạy mau!
Thủ hạ hắn chỉ còn sót lại gần mười người, thấy thủ lĩnh bị bắt. nào còn dám chiến đấu. toàn bộ trực tiếp nhảy xuống sông.
Bùm! Bùm!
Tuy nói bằng tu vi Luyện Khí Kỳ, nhảy vào Thanh Giang Hà sóng trào mãnh liệt cũng khó mà sống sót. nhưng cũng còn hơn là đi liều mạng với ma đầu Thạch Thiên Hàn kia. Thạch Thiên Hàn nhìn hành vi của những người này, trong mắt hiện một tia khinh miệt nhàn nhạt. không ra tay ngăn cản. Trên thực tế. nhiều người cùng nhau chạy trốn như vậy, hắn cũng không cách nào chặn giết toàn bộ.
- Các... các ngươi...
Diệp Phong mặt đầy căm tức. khóe mắt muốn nứt ra trừng những thủ hạ không chút chùn bước nhảy xuống Thanh Giang Hà. tốc độ kia còn nhanh gấp đôi lúc chiến đấu bình thường. Sau đó, hắn cảm thấy máu huvết trong cơ thể xói mòn mạnh mẽ. sợi roi đen quỷ dị quấn trên người hắn kéo ra một sợi dây nhỏ màu đen. đang điên cuồng cắn nuốt máu huyết của hắn.
"Đây... đây là pháp bảo gì?"
Lửa giận trong mắt Diệp Phong chuyển thành một loại sợ hãi bất đắc dĩ đối mặt với thứ không biết.
Thạch Thiên Hàn nắm chiếc roi đen thần bí, khóe môi nhếch lên một tia cười lạnh. nhìn hắn giống như xem con mồi.
- Tha... tha mạng!
Diệp Phong mặt đầy sợ hãi. cả người cứng ngắc. giọng run rẫy.
- Thạch mỗ đã cho ngươi cơ hội một lần. nếu không nghe. vậy thì chỉ có con đường chết.
Trong mắt Thạch Thiên Hàn hiện một tia lãnh mang. ma kiếm trong tay "vù" một tiếng. phá không bắn ra đâm xuyên yết hầu Diệp Phong.
Diệp Phong còn không kịp kêu thảm. trực tiếp tắt thở bỏ mình.
Tồn tại dưới Nguyên Anh kỳ, sau khi thân thể bị tổn hại. gần như không có cơ hội cứu sống. Bởi vì ngay khoảnh khắc khi thân thể tử vong, nguyên thần cũng sẽ chôn theo cùng. Nếu tu sĩ có tu vi Ngưng Thần Kỳ trở lên. đã sớm chuẩn bị. để cho nguyên thần chạy ra trước khi thân thể tử vong thì còn có một đường hy vọng. Chẳng qua. năng lực sinh tồn ở bên ngoài của nguvên thần cực thấp. gần như không tồn tại được bao lâu.
Diệt sát xong Diệp Phong. Thạch Thiên Hàn thu hồi hai món Linh Khí. sau đó chậm rãi đi tới thu túi trữ vật cùng một kiện Linh Khí của Diệp Phong rơi trên mặt đất.
Lúc này, trên Thiên Hành Chu chỉ còn một mãnh yên lặng. chúng tu sĩ trên Thiên Hành Chu. bao gồm cả Viên lão đại bên trong đều có vẻ kính sợ nhìn Thạch Thiên Hàn. không dám có dị động gì.
Rốt cuộc. Thạch Thiên Hàn thanh lý xong chiến lợi phẩm. ánh mắt đảo qua những người này, cuối cùng rơi trên người Viên lão đại.
- Cảm... cảm tạ ân công. để Thiên Hành Chu chúng ta tránh khỏi kiếp nạn.
Viên lão đại thân người run lên. vội vàng cung kính hành lễ. trong mắt lộ ra vài phần hy vọng.
Từ tình cảnh vừa rồi, hắn nhìn ra được tuy rằng Thạch Thiên Hàn thị sát vô tình. nhưng không giống những tu sĩ ma đạo kia. không có một chút nguvên tắc.
- Ngươi cho là Thạch mỗ sẽ vô duyên vô cớ ra tay tương trợ?
Trên mặt Thạch Thiên Hàn hiện ra vài phần ý cười hiếm thấy.
Bọn người Viên lão đại nghe được lời này, không khỏi ngẩn ra.
Đúng vậy, loại người tính tình lãnh đạm vô tình như Thạch Thiên Hàn. làm sao lại vô duyên vô cớ giúp bọn họ?
Sau khoảng khắc. sắc mặt Viên lão đại trắng bệch. giống như lọt vào hầm băng, run giọng nói:
- Chỉ cần ngài không thương hại huynh đệ chúng ta. điều gi cùng dễ thương lượng.
Nhưng mà. bọn họ không nhận ra ý cười trên khóe miệng Thạch Thiên Hàn mang theo vài phần hàm ý đùa giỡn.
Thạch Thiên Hàn chính là Dương Phàm. nói cách khác. cho dù là đi ngang qua. hơn phân nữa cũng sẽ không quản sống chết những người không liên quan.
- Ha ha! Thạch mỗ không tin những tán tu các ngươi có thể lấy ra cái gì làm ta động lòng!
Ánh mắt Dương Phàm đảo qua LÝ Nguyệt Sương cùng Hoàng Vũ bị trói chặt. nhàn nhạt nói:
- Ngươi còn không đi giải cứu đồng bạn?
- Vâng. vâng. Tạ ơn đại nhân!
Viên lão đại như được đại xá, vội vàng đi qua cắt dây trói gân trâu cho huynh đệ mình. hao phí một lát liền cởi bỏ phong ấn pháp lực trong cơ thể họ.
- Tạ ơn đại nhân!
Lý Nguvệt Sương cùng Hoàng Vũ khôi phục tự do. vội vàng khom người tạ ơn Dương Phàm. trong mắt lộ ra sợ hãi thật sâu.
- Thạch mỗ đã giết chết tu sĩ Âm La Tông. xem ra Thiên Hành Chu các người cũng nên giải tán rồi
Dương Phàm nhàn nhạt nói.
Viên lão đại ánh mắt tối sầm lại. nói:
- Đây cũng không còn cách nào. Âm La Tông ở tu tiên giới Ngư Dương quốc. là thế lực gần với ba đại tông môn.
Lý Nguyệt Sương dùng đủ khóe mắt len lén liếc nhìn Thạch Thiên Hàn. trong lòng có một loại cảm giác hết sức đặc biệt. bản thân không thể nói rõ. Nàng có thể kết luận: tu sĩ ma đạo Thạch Thiên Hàn này nàng chưa bao giờ gặp qua. thậm chí cùng chưa từng nghe nói tới.
- Ân công! Bảy huynh đệ chúng ta sợ rằng không cách nào đặt chân ở Thanh Giang Hà này nữa. chiếc Thiên Hành Chu này tiêu hao tâm huyết mấy chục năm của tiểu lão nhi. giá trị còn quý hơn vài phần so với Linh Khí. Nếu như ngài nhìn trúng, xin ngài cứ lấy đi.
Viên lão đại thở dài một hơi. cắn răng một cái. rốt cuộc làm ra quyết định như vậy.
- Ngươi nói là con thuyền này là Pháp Khí?
Dương Phàm lộ vẻ mặt cổ quái. ánh mắt cũng bắt đầu quan sát còn thuyền to lớn mấy chục trượng này.