Mục lục
[Dịch] Tiên Hồng Lộ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Sao lại như thế hắn còn chưa chết?"

Trên một ngọn núi đen to lớn ở xa ngoài mấy vạn dặm vang lên một tiếng nói mênh mông kinh hồn. Đây là một tòa núi đen âm trầm đáng sợ, mây mù lượn lờ che phủ phạm vi mấy chục dặm, bốn phía là vực sâu đen kịt không thấy đáy, tụ hội một cỗ khí tức lạnh lão âm trầm bá đạo. Mỗi một thân cây, một tảng đá trong cỏ dại đều ẩn chứa khí tức không giống như vật ở bên ngoài. Lấy ngọn núi đen to lớn này làm trung tâm trong phạm vi mấy trăm dặm, ngọn núi cao ngàn thước không dưới mười tòa, khu vực to lớn như vậy, đều bao phủ trong một tầng ma khí áp lực, ở khu vực này, không có bất kỳ tu sĩ nào dám tới gần, ngay cả tu sĩ bậc cao cũng không ngoại lệ.

Bởi vì bọn họ đều rõ ràng nơi đây sừng sững một thế lực đáng sợ ngạo thị tu tiên giới Ngư Dương,

Ma Dương Tông!

Ma Dương Tông đại biểu đệ nhất tông môn ma đạo Ngư Dương Quốc, thống lĩnh quần hùng ma đạo sừng sững ngàn năm không ngã. Trong mấy trăm năm gần đây, Ma Dương Tông lại xuất hiện một cự đầu ma đạo vạn năm khó gặp, chấn nhiếp chánh ma hai đạo Ngư Dương Quốc, tông sư Tam u Lão Ma!

Trong một tòa đại điện ám kim trên ngọn núi đen. Tam u Lão Ma một thân áo bào đen chắp tay đứng ngạo nghễ, hai mắt tối đen như vực sâu, tay áo không gió mà bay. Hắn cứ đứng đó như thế, như một bóng ma không ai chiến thắng được. Trong đôi mắt tối đen kia như một lỗ đen sâu không thấy đáy, phóng ra từng đạo quang mang lăng lệ như ngưng kết không khí.

- Lão bất tử này cuối cùng xuất thân là dược sư, trăm năm trước bị ta trọng thương chí mạng, còn có thể giữ mạng được tới giờ.

Tam u Lão Ma đứng thẳng bất động thì thào tự nói, trong mắt đột nhiên hiện một đạo lệ quang:

- Nhất u Ma Diễm lại xuất hiện rồi, lại còn có liên quan đến lão bất tử này.

Trầm ngâm một lúc lâu hắn chậm rãi mở miệng:

- Gọi Vân Hàn tới gặp ta.

Tiếng nói của hắn vang vọng trong đại điện trống trải truyền xuống như thánh chỉ. Một lát sau. Sở Vân Hàn vẻ mặt cung kính chạy tới khom người hành lễ:

- Sư tôn triệu đồ nhi tới có chuyện gì?

- Vừa rồi ngươi có cảm ứng được không?

Tam u Lão Ma hỏi.

- Đồ nhi đã cảm ứng được. Nhất u Ma Diễm kia có thể xuất phát từ Thạch Thiên Hàn trong lời đồn.

Sở Vân Hàn hết sức ngoan ngoãn đáp trong mắt không có chút ngạo nghễ nào.

- Nhất u Ma Diễm của ngươi đã tu luyện thế nào rồi?

Tam u Lão Ma hỏi.

- Hồi bẩm sư tôn, được Ma Uyên Đan trợ giúp. Nhất u Ma Diễm của ta đã tu luyện tới cảnh giới tiểu thành.

Sở Vân Hàn dứt lời trong tay tế ra một đoàn ma diễm u ám, dấy lên một trận dao động kinh hãi ở trong đại điện, ở giữa ma diễm kia, có một đoàn u quang lúc sáng lúc tối

- Tốt. hôm nay vi sư trợ giúp ngươi một chút, tăng Nhất u Ma Diễm của ngươi tới cảnh giới đại thành.

Tam u Lão Ma dứt lời, cả người cuồn cuộn ma diễm tỏa dài ra, che trời ngập đất. Ma diễm hùng hồn áp bức đại điện, ma uy vô thượng này không ngờ lại không kém gì Thiên Niên Vô Đầu Ma Thi ma tung chợt hiện trước kia thậm chí còn mạnh hơn vài phần.

- Tạ ơn sư tôn

Sở Vân Hàn mừng rỡ nhưng trong mắt lại còn có chút lo lắng. Nửa canh giờ sau ma diễm kinh thế áp lực cả đại điện mới dần dần thu hồi vào trong cơ thể Tam u Lão Ma.

- Dựa theo cảm ứng của ngươi, đi tìm thứ kia đi...

Tiếng nói của Tam u Lão Ma dần dần đi xa, đôi mắt hắn vẫn không chuvển động giống như một pho tượng màu đen dung nhập vào bóng tối, không nói một lời.

- Rõ, đệ tử lĩnh mệnh.

Sở Vân Hàn khom người cáo lui.

Dật Hà Thôn, trong một sơn động.

Phốc phốc!

Hai tia u quang bị Khai Quang Tịnh Thế Diễm phá diệt nhưng Nhất U Ma Diễm trong cơ thể Dương Phàm bỗng rung động, phóng ra một cỗ ma uy cường đại. Hơn nữa cùng lúc đó trong một mảnh không gian tối đen hắn mơ hồ cảm thụ được hai thân ảnh trong tay đều nâng một đoàn ma diễm. Trong đó một người cao to như bóng ma, ma diễm trong tay có ba đoàn u quang, hiển nhiên là Tam u Ma Diễm chấn nhiếp Ngư Dương quốc mấy trăm năm qua. Một người khác cảm giác như có chút quen thuộc, đoàn ma diễm trong tay giống y như Nhất u Ma Diễm của mình.

Người trước coi như mơ hồ thế nhưng người sau lại cho Dương Phàm một cảm ứng rất rõ ràng, thậm chí có thể xác định ước chừng phương hướng cùng phạm vi của đối phương.

"Xảy ra chuyện gì? Lại có thêm một người vận mệnh đối địch?" Dương Phàm hoảng sợ.

Lẽ nào ngoại trừ Tam u Lão Ma ra, thế gian này lại thêm một người nắm giữ u Minh Ma Diễm. Đột nhiên, hắn từ cái bóng kẻ địch mới sinh ra kia cảm nhận được bóng hình quen thuộc. "Chờ Sở mỗ tu thành Nhất u Ma Diễm. trở lại đấu với ngươi." Dương Phàm nhanh chóng nghĩ tới một chuyện.

Trên quảng trường Cửu u người bị hắn dùng Khai Quang Tịnh Thế Diễm tước đoạt hai mươi năm thọ nguyên, bị ép rời đi - Sở Vân Hàn. Sở Vân Hàn là đệ tủ Tam u Lão Ma xem ra hắn cũng tu luyện ra Nhất u Ma Diễm.

- Có chuyện gì? Ma khí này rất quen thuộc!

Đà Bối Độc Vương bỗng rùng mình nhìn thẳng Dương Phàm. Lúc này, Dương Phàm đã phục hồi từ trong hoảng hốt, ma khí trên người lập tức thu liễm, chợt hóa thành hắc quang cuồn cuộn. quanh quẩn toàn thân.

Xoạt!

Trong bàn tay hắn, xuất hiện một đoàn ma diễm trung tâm ẩn hiện một đoàn u quang.

Bịch bịch! Bịch bịch! Bịch bịch!

u quang kia lúc sáng lúc tối, nhảy lên như trái tim đang đập.

- Đây... là Tam u Ma Diễm!

Đà Bối Độc Vương cả người run lên thậm chí lộ ra vẻ kinh hãi.

- Ngươi có quan hệ gì cùng Tam u Lão Ma?

Trên người Đà Bối Độc Vương ẩn hiện một cỗ uy áp cường đại. Dương Phàm cười khẽ:

- Tiền bối. hiện giờ ngài đã rõ, ta cùng Tam u Lão Ma là thiên địch. Hôm nay ta chỉ bước vào bậc cao. Nhất u Ma Diễm cũng tăng lên cảnh giới đại viên mãn.

- Nhất u Ma Diễm, u Minh Ma Diễm!

Đà Bối Độc Vương bừng tỉnh đại ngộ:

- Thì ra là thế. lão phu rõ rồi. chúng ta quả nhiên là có chung đại địch.

- Vậy ngươi làm sao tu thành Cửu u Ma Công. lẽ nào ngươi là đệ tử Tam u Lão Ma?

Dương Phàm đáp:

- Không, trong lúc vô tình ta lấy được bộ công pháp này, cũng thử tu luyện. Lại không dự liệu được ta lại có thiên phú ma đạo siêu việt khó tưởng, ma công tu luyện thử lại tiến triển cực nhanh, về phần Tam u Lão Ma ta chưa bao giờ gặp qua.

Đà Bối Độc Vương trầm ngâm một lúc lâu, sắc mặt biến đổi không ngừng, bỗng nhiên nhìn chằm chằm Dương Phàm. cất tiếng cười to.

- Tiền bối vậy là có ý gì?

Dương Phàm khó hiểu.

Đà Bối Độc Vương hít sâu một hơi cố làm cho tâm tình mình bình ổn lại, nhưng vẫn có chút hưng phấn:

- Có thể ngươi chính là phúc tinh trời ban cho ta.

- Lão phu thua trận tranh đấu với Dược Vương, lưu lạc ra ngoài. Mà ngươi tới đây vừa lúc mang tới cho lão phu hy vọng, chỉ cần kế thừa y bát của lão phu chắc chắn năm sau sẽ thắng được hắn. Ta cùng lão thất phu Tam u Lão Ma kia càng là đại địch sinh tử vốn tưởng rằng đời này vô vọng báo thù. Nhưng không ngờ tới ngươi tu luvện ra u Minh Ma Diễm là đối địch với hắn. nếu có thời gian cũng chưa chắc không thể siêu việt hắn. Ha ha ha!

- Thế sự kỳ diệu như vậy, ngươi không những mang tới cho lão phu hy vọng sống còn, còn có cơ hội báo thù, tất cả giống như trời cao đã an bài tốt

Đà Bối Độc Vương không khỏi ngửa mặt thở dài cả người run run.

- Thì ra là thế!

Dương Phàm nâng Nhất u Ma Diễm. trong mắt lóe ra thần quang, cả người thiêu đốt chiến ý, hít sâu một hơi vô cùng tự tin nói:

- Độc Vương tiền bối. nếu ngài có thể đợi thêm trăm năm. đến lúc đó Dương mỗ thăng Cấp Nguyên Anh bậc cao, trở về Ngư Dương, ngài có thể sẽ chứng kiến ta khắc chế Tam u Ma Diễm của hắn.

- Khắc chế Tam u Ma Diễm của hắn?

Đà Bối Độc Vương kinh hãi:

- Ngươi thật có nắm chắc như vậy? Tam u Lão Ma kia chính là tông sư ma đạo vạn năm khó gặp Ngư Dương Quốc, phóng mắt ma đạo mấy ngàn năm cũng rất ít thấv cự đầu cường đại như vậy.

- Đúng vậy, ta có nắm chắc nhưng tiền đề là ta với hắn cùng bậc. Chẳng qua bây giờ còn rất xa.

Dương Phàm tự tin ung dung nói.

- Tốt tốt tốt. không ngờ tới ngươi nắm chắc như vậy. Hiện giờ thương thế lão phu coi như cơ bản trị khỏi, cần một thời gian khôi phục nguyên khí sẽ đạt tới trạng thái toàn thịnh.

Đà Bối Độc Vương vui vẻ.

- Chúc mừng tiền bối sớm ngày khôi phục.

Trong mắt Dương Phàm cũng lộ ra một tia vui mừng. Đà Bối Độc Vương này là lão quái Nguyên Anh Kỳ có thể đếm trên đầu ngón tay Ngư Dương Quốc. hiện giờ có cùng chung lợi ích với mình. Dương Phàm còn là ân nhân cứu mạng của lão, hai người càng sâu xa không dứt, về tình về lý, Đà Bối Độc Vương phục hồi khỏe mạnh đối với Dương Phàm mà nói đều là một chuyện tốt.

Đà Bối Độc Vương mặt đầy ý cười:

- Đây cũng may nhờ ngươi, ngươi ở lại đây mấy ngày, ta sẽ mang truyền thừa tâm huyết suốt đời khắc vào ngọc giản giao cho ngươi.

- Đa tạ Độc Vương tiền bối.

Dương Phàm đương nhiên sẽ không cự tuyệt

- Ngươi còn gọi ta là Độc Vương tiền bối?

Đà Bối Độc Vương sắc mặt hơi trầm xuống:

- Nhận được truyền thừa của lão phu, trên danh nghĩa ngươi cũng coi nhu là một nửa đệ tử ký danh của ta rồi

Dương Phàm buồn cười:

- Vậy ta liền gọi tiền bối một tiếng lão sư.

Ở tu tiên giới lão sư cùng sư tôn có khác nhau rất lớn. Người trước chỉ đại biểu quan hệ truyền thừa tài nghệ, có thể cùng lúc bái bao nhiêu cũng được. Người sau trên cơ sở có quan hệ bối phận như giữa cha con. Không những truyền thụ tài nghệ còn phải giáo dục đạo lý làm người. Bái sư chính thức thậm chí còn cần quỳ lạy, cử hành nghi thức bái sư. Đồng thời trên đạo đức luân lý, sư tôn thụ nghiệp chi có thể có một người.

Nếu như chỉ là quan hệ lão sư cùng đệ tử, như vậy đệ tử ở bên ngoài gây ra đại họa, không có liên quan gi tới lão sư. Còn nếu như quan hệ sư tôn cùng đệ tử, một khi đệ tử gây họa ở bên ngoài, làm sư tôn cũng có trách nhiệm nhất định thậm chí khiến sư tôn không còn mặt mũi.

- Được ngươi đã gọi ta một tiếng lão sư, vi sư nói cho ngươi tên đầy đủ của ta: La Tùng Hoành, ngươi phải nhớ kỹ?

- Đệ tử đã ghi nhớ.

Dương Phàm chỉ nghe một lần, hơn nữa cố ý ghi nhớ, cuộc đời này sẽ không quên. Hai ngày sau. Độc Vương La Tùng Hoành tiêu hao tâm huyết rất lớn rốt cuộc khắc ra một chiếc ngọc giản giao cho Dương Phàm.

- Trên chiếc ngọc giản này là nghiên cứu tâm đắc độc thuật suốt đời của ta, đồng thời còn bao quát cả y học dược lý. Hiện giờ ta giao nó cho ngươi.

Lúc tiếp nhận chiếc ngọc giản Dương Phàm có thể cảm nhận được tay Độc Vương khẽ run lên, trong ánh mắt ký gửi hy vọng cùng chờ mong sâu nặng.

- Lão sư yên tâm, ta sẽ cố hết sức hoàn thành hy vọng của ngài.

Dương Phàm trịnh trọng nói.

Lúc này, hắn cảm giác trên người mình nặng thêm một phần trách nhiệm không thể chối từ.

- Được rồi, ta cũng biết ngươi thời gian cấp bách, nhanh đi đi.

Đà Bối Độc Vương khoát tay.

- Lão sư, sau khi ngài khôi phục nguyên khí, mời tới Vụ Liễu trấn một chuyến. Nơi đó có y quán đệ tử mở ra.

Dương Phàm trầm ngâm:

- Trước khi rời Ngư Dương, ta còn có cơ hội gặp lão sư một lần cuối cùng.

- Được. ta sẽ đi, đến lúc đó vi sư còn có bảo vật muốn tặng.

Độc Vương La Tùng Hoành mĩm cười. Ngày hôm đó, Dương Phàm cáo biệt Độc Vương La Tùng Hoành cùng Lạc Thủy, theo độn quang nhẹ nhàng rời đi. Giữa bầu trời Dương Phàm quay đầu ngưng mắt nhìn một hướng: "Dương Gia Bảo, vấn Thiên đại hội, ước hẹn ba năm còn lại nửa tháng."

Đây cũng là một chuyện cuối cùng hắn làm ở Ngư Dương Quốc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Luanhoichidao
23 Tháng mười một, 2023 16:27
ít vậy
Hieu Le
05 Tháng sáu, 2020 20:15
mé nó xuyên suốt truyện ko dính lỗi ch.tả vs lặp lại 1 số tình tiết thì truyện ổn đáng đọc...
Nguyễn Văn Thành
27 Tháng năm, 2020 22:36
xuyên suốt cuốn truyện là câu chuyện xoay quanh lỗi chính tả của thằng dịch truyện vcl
phuonghao090
22 Tháng một, 2020 10:33
trăm chương đầu khá chán. dần dần thấy hay
A72k39
29 Tháng mười một, 2019 18:45
mịa.truyện l.toàn sai dấu.
Nguyễn Huy
07 Tháng chín, 2019 08:44
Đếu hiểu sao có 7 viên linh châu là kim mộc thuỷ hoả thổ lôi không rồi mà vẫn lòi ra ông thiết dực vương có phong linh châu. Dịch ncc
Hieu Le
04 Tháng tám, 2019 12:08
Mày bị ngu à
Hieu Le
01 Tháng tám, 2019 16:20
8 n 4 5i Vhv
Hieu Le
25 Tháng bảy, 2019 15:52
⁶c big ,,? ? i .
Nguyễn Khải
24 Tháng bảy, 2019 22:15
má đọc hội thoại của ông Hồ Phi mệt tim *** :)))))
Hieu Le
14 Tháng bảy, 2019 08:27
d N 9dves
Hieu Le
14 Tháng bảy, 2019 08:26
q Q 111nq16q11
Khánh
07 Tháng bảy, 2019 00:24
10 chương đầu trước ngày tỷ võ mà tán công quá ngu,riêng cái này đạo tâm đã hỏng còn tu hành gì,ýt ra cũng phải đánh xong hãy tán công ,còn chưa sẽ ntn đã tán công *** main ngu lol
luongdinhkhai
31 Tháng mười, 2018 23:02
Mình đã đọc truyện này từ lúc mới ra và đọc lại thêm 2 lần nữa. Theo mình, truyện này rất hay, có phong cách độc đáo riêng. Nhân vật chính tự mình lĩnh ngộ và sáng tạo ra công pháp phù hợp cho mình tại từng giai đoạn. Chữa bệnh, tu tiên, có tình nghĩa. Nhìn chung, truyện có kết cấu rõ ràng, và hay về cách thức lĩnh ngộ sáng tạo công pháp và cách suy nghĩ khi gặp và xử lý tình huống khó khăn, trắc trở.
ĐàmHoaLiên
11 Tháng bảy, 2018 00:57
Tình tiết truyện khá chậm, nhiều đoạn ko quan trọng cũng tả tỉ mỉ, tẩn mẩn thành ra dài dòng. Thêm vào câu văn hay lặp đi lặp lại, ko mới mẻ khiến coi hơi bị buồn ngủ + lướt bớt cho vào việc chính..
Hoangnghichlong
07 Tháng bảy, 2018 12:22
Hay
Hoangnghichlong
07 Tháng bảy, 2018 12:22
Hay
Hoang Baoviet
07 Tháng bảy, 2018 12:16
Co truyen nhu vay doc la dc rui
Hoang Baoviet
07 Tháng bảy, 2018 12:16
Co truyen nhu vay doc la dc rui
Hieu Le
07 Tháng hai, 2018 08:09
22
Hieu Le
07 Tháng hai, 2018 08:09
qqx. k7. ưz3qv hk zyR. 4e2ffafbxuD6
Trần Văn Hưng
11 Tháng tám, 2017 16:04
kết cấu chính của truyện ko hay chỉ đọc tạm được
BÌNH LUẬN FACEBOOK