Trước mặt Tiên Khí Thượng Giới dài đến cả ngàn trượng, ngay cả các cường giả bậc cao như Dương Phàm, Thiên Thu Vô Ngânđặt chân ở đỉnh cao Nội Hải, cũng lộ rõ vẻ nhỏ bé bất lực.
Bốn người giảm chậm tốc độ, chậm rãi tới gần Thất Tinh Trấn Ma Kiếm, tinh thần toàn diện chống lại cỗ uy áp kia.
Thiên Thu Vô Ngân nói cho Dương Phàm: ở trước mặt Tiên Khí Thượng Giới, uy năng tất cả Pháp Bảo khác đều sẽ suy yếu trên một trình độ nhất định.
Dương Phàm quả thật cảm ứng được một số Pháp Bảo khẽ run lên, càng tới gần lại càng run mạnh.
Tuy nhiên, nhẫn Tiên Hồng trên tay hắn lại không có phản ứng gì.
Tâm thần Dương Phàm khẽ động, tiến vào Tiên Hồng Không Gian, gõ đầu đánh thức con chó nhỏ đang ngủ gật.
Con chó nhỏ giật mình một cái, vừa chuẩn bị mắng to, phát hiện ra là Dương Phàm, liền hiện ra vẻ nịnh nọt.
- Tiên khí bên ngoài thế nào?
Dương Phàm như cười như không nói, kỳ thật là hắn muốn biết rõ ràng cấp nhẫn Tiên Hồng, ở trước mặt Tiên Khí Thượng Giới, lại không có một chút phản ứng gì.
Con chó nhỏ liếc liếc mắt, trong mắt thần quang khẽ động, lười biếng nói:
- Cuối cùng cũng gặp được một Pháp Bảo hơi có chút bộ dạng, hẳn không phải không gian này có thể rèn thành, khẳng định tới từ mặt không gian cao tầng
Dương Phàm không khỏi bội phục tri thức con chó nhỏ này.
- Lẽ nào chủ nhân ngài muốn đánh chủ ý vật này sao?
Con chó nhỏ nao nao, tiếp đó cẩn thận e dè cười lấy lòng, nói:
- Chỉ là bằng tu vi cùng thực lực chủ nhân ngài, chỉ sợcó lẽ làcó chút không đủ.
Dương Phàm buồn cười, vươn tay nhéo lấy lỗ tai nó, thoáng cái nhấc nó lên.
- ACứu mạng!
Con chó nhỏ bốn chân đá loạn giữa không trung, kêu gào thảm thiết, động tác cực kỳ quá đáng.
Dương Phàm lại thả nó xuống, hiện ra vẻ mặt cổ quái:
- Không có gì khác với loài chó bình thường, vì sao lại có thể trở thành khí linh nhẫn Tiên Hồng vậy chứ?
Con chó nhỏ vẻ mặt ủy khuất, hai mắt đẫm lệ lưng tròng, ngủ cũng không thể yên bình. Làm người khó, làm chó cũng thật không dễ dàng mà
Lúc bốn người bay tới gần Tiên Khí Thượng Giới, phát hiện Chí Cường Giả Nội Hải cơ bản đều tới, ngay cả Đằng Linh Xà cùng Đông Phương dược sư cùng đã tới.
Có lẽ mấy người Dương Phàm, là một nhóm tới trễ nhất.
- Cuối cùng các vị cũng đến. Đại hải nạn trăm năm, thời gian chỉ còn lại một tháng.
Đông Phương dược sư giọng nói già nua trăm thấp truyền tới.
- Hả, sao lại có một nữ nhân?
Trong bảy đại Yêu Tôn, không ít người ánh mắt lóe lên, nhìn chằm chằm Vân Vũ Tịch.
Hồ Phi đến đây thì còn có thể giải thích, dù sao có truyền thừa Lôi Linh Châu trong tay, thực lực cũng không kém gì Chí Cường Giả.
Thế nhưng nữ tu Nguyên Anh trung kỳ này đi theo, có mục đích gì?
Đông Phương dược sư cùng hỏi Dương Phàm chuyện này, lúc biết được Vân Vũ Tịch muốn vào Thiên Lan điện, ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
- Ồ? Nữ tử này xem ra có chút quen thuộc,
Trong chúng Chí Cường Giả, có người khẽ hô, bắt đầu thảo luận.
- Vị cô nương này, thật lâu trước đây lúc bản vương tiến vào Thiên Lan điện, từng thấy thần tượng của cô
Đằng Linh Vương nhìn chằm chằm Vân Vũ Tịch, cùng lúc cảm thán vẻ đẹp tuyệt mỹ tự nhiên, lại hiện ra vẻ trầm tư.
Thấy Đằng Linh Vương nói như thế, các Chí Cường Giả cùng đều phụ họa.
Dương Phàm hỏi mới rõ ràng, thì ra quá nửa những Chí cường giả Nội Hải đã từng tiến vào Thiên Lan điện, đồng thời có được kỳ ngộ ở bên trong.
Trong truyền thuyết, Đằng Linh Vương là thần thú không gian bằng tu vi Hóa Hình hậu kỳ tiến vào Thiên Lan điện.
- Xem ra thân phận Vân cô nương cũng không đơn giản.
Những Chí Cường Giả này thông minh ra sao, lập tức vô cùng khách khí với Vân Vũ Tịch.
Nhân cơ hội Dương Phàm nói với Đằng Linh Vương:
- Tuy rằng Vũ Tịch có Phá cấm Phù do Thiên Thu đại sư tặng cho, nhưng có thể tiến vào nội điện hay không, vẫn là chuyện không biết. Còn Đằng Linh Vương các hạ là thần thú không gian hiếm thấy giới này, chẳng biết có thể viện trợ đôi chút?
Đằng Linh Vương mắt hiện dị sắc, trầm ngâm một lát, mới nói:
- Bằng cảnh giới tu vi hiện giờ, đã rất khó tiến vào Thiên Lan điện, huống hồ lần này còn có kế hoạch Phong Ma, không bằng thế này, để tiểu nữ Linh Nguyệt ra sức, lại thêm Phá Cấm Phù, ít nhất nắm chắc tám chín phần mười tiến vào nội điện.
Dương Phàm nghe vậy mừng rỡ, Vân Vũ Tịch cũng cúi người tạ ơn.
Thế là, Đằng Linh Vương lấy ra một tấm Truyền Tấn Phù, khẽ nói một câu, sau đó nói với Vân Vũ Tịch:
- Vân cô nương có thể đi cửa vào phía đông Thiên Lan điện.
Dương Phàm mỉm cười:
- Huynh dẫn muội đi.
Hắn nắm tay Vân Vũ Tịch nhắm cửa vào phía Đông bay đi. Hồ Phi lại không đi cùng, ngồi cạnh Tiên Khí Thượng Giới ngáp dài.
Không bao lâu, khu vực quầng sáng bảy màu xuất hiện một cánh cửa đồng xanh to lớn hùng vĩ.
Thanh Đồng Đại Môn cao tới trăm trượng, điêu khắc hoa văn thượng cổ thần bí, tối nghĩa thâm ảo, lộ ra khí tức năm tháng tang thương.
Đồng thời, hai bên trái phải Thanh Đồng Đại môn này sừng sững một pho tượng Kỳ Lân xanh đậm rất sống động.
Lúc này, Đại hải nạn còn chưa bắt đầu, bên cạnh Thanh Đồng Đại Môn đã tụ tập mười mấy người, có Nguyên Anh lão quái, cũng có cường giả Kim Đan.
Lúc hai người Dương Phàm đến, lập tức khiến cho mọi người nơi này chú ý, thế nhưng cũng không có bao nhiêu người nhận ra hắn.
Ánh mắt đảo qua toàn khu vực, dừng ở một góc bên Thanh Đồng Đại Môn, có một nữ tử áo bào màu bạc phong thái trác tuyệt.
Nữ tử áo bạc dáng người dung mạo tuyệt đối, một đôi mắt bạc thần bí, xinh đẹp thâm thúy.
Dương Phàm nắm tay Vân Vũ Tịch, nhẹ nhàng tới gần nữ tử áo bào bạc này, lộ ra ý cười.
Linh Nguyệt nhìn thấy Dương Phàm, nao nao, thần sắc có vài phần phức tạp.
Một trăm năm trước, ở cùng vị trí này, Dương Phàm cùng bọn họ đợi ở trước Thanh Đồng Đại Môn chờ Thiên Lan điện mở ra, ở trong Thiên Lan điện, nàng lại càng có năng lực nắm giữ quyền sinh sát trong tay.
Mà nay, đã cách trăm năm, khi Dương Phàm xuất hiện ở chỗ này lần nữa, tất cả đều thay đổi.
- Bái kiến Dương Nguyên Tôn.
Linh Nguyệt cúi người hành lễ, trước đó thông qua Truyền Tấn Phù, Đằng Linh Vương đã căn dặn phải có thái độ thật tốt với hai người.
Động tác lời nói của nàng, khiến cho chúng tu sĩ xung quanh oanh động một trận.
Dương Nguyên Tôn?
Ánh mắt mọi người nơi này, đều rơi trên người Dương Phàm, trong mắt hiện lên vẻ kinh sợ, tiếp đó chuyển thành kích động hưng phấn, thậm chí ngưỡng mộ.
Người kia chính là một trong mười hai đại Chí Cường Giả Thiên Cầm Nội Hải?
Cường giả trước Thanh Đồng Đại Môn, bất luận là Kim Đan bậc cao hay Nguyên Anh lão quái, đều chấn động tới cực điểm, trợn mắt há mồm đứng đó, thở mạnh cũng không dám.
Không hề có bất kỳ uy áp tinh thần gì, nhưng mọi người nơi đây đều căng chặt thần kinh, hơi thở gấp gáp, hết sức khẩn trương.
- Linh Nguyệt đạo hữu, đã từng là cố nhân, cần gì câu nệ như vậy. Lại nói Dương mỗ tới đây, là vì có chuyện cầu người.
Dương Phàm lạnh nhạt nói.
- Đại ca ca, ca ca đã tới rồi.
Đúng lúc này, bên cạnh tượng Kỳ Lân nhảy ra một cô bé thanh thuần đầu đội mũ phượng Khổng Tước, quân áo mỹ lệ rực rỡ.
- Ha ha, tiểu Khổng Tước, lần Đại hải nạn trăm năm này lại tới góp náo nhiệt hay sao?
Dương Phàm mỉm cười, vuốt mũi ngọc của nàng.
- Dương Nguyên Tôn yên tâm, chuyện ngài giao phó, phụ thân đã thông báo cho ta.
Linh Nguyệt gật đầu nói.
- Vậy phải làm phiền.
Dương Phàm khẽ thở phào một hơi, giới thiệu Vân Vũ Tịch cho Linh Nguyệt nhận biết.
Là lúc Linh Nguyệt quan sát Vân Vũ Tịch, mặc dù đều là nữ tính, trong ánh mắt sáng cũng hiện một tia kinh diễm.
- Dương đại ca
Vân Vũ Tịch nắm chặt tay Dương Phàm, trong ánh mắt chất chứa mê man, dung nhan lại như có phần không muốn rời xa.
- Vũ Tịch, nàng làm sao vậy?
Dương Phàm khẽ kinh ngạc, nhìn chăm chú khuôn mặt ngọc quá quen thuộc này.
Vào lúc này, hắn cảm nhận được Vân Vũ Tịch bàn tay bé nhỏ run rẩy, nắm chặt lấy mình.
- Từ khi tới gần Thiên Lan điện, tiếng kêu gọi thân thiết từ sâu trong tâm linh Vũ Tịch ngày càng mãnh liệt, càng thêm không cách nào ngăn cản cỗ kêu gọi này.
Trong ánh mắt sáng Vân Vũ Tịch đột nhiên hiện lên một tia hơi nước, đứng yên không đi, dường như có ý muốn thay đổi ý nghĩ.
- Lẽ nào sẽ có nguy hiểm?
Thân thể Dương Phàm cứng đờ, nhắm mắt lại, ý niệm tâm thần dung hợp cùng Vân Vũ Tịch, cảm ngộ một lát, nhưng không có báo hiệu địch ý.
- Không có nguy hiểm
Vân Vũ Tịch thoáng có vẻ bất an, trực giác như nói:
- Chỉ là ở trong lòng vừa chờ đợi, vừa lưu luyến không buông được
- Nếu không có nguy hiểm, huynh yên tâm.
Dương Phàm thở phào một hơi.
Nếu như trong Thiên Lan điện có nguy hiểm, cho dù thế nào thì hắn cùng sẽ không cho Vũ Tịch đi vào, trong lòng càng chờ đợi Vân Vũ Tịch làm rõ thân thế của mình.
- Nàng mang theo vật này vào Thiên Lan điện.
Dương Phàm mở ra bàn tay ngọc Vân Vũ Tịch, nhét một con bò cạp độc nhỏ giống như ngọc đen vào trong tay nàng.
- Đây?
Vân Vũ Tịch khẽ giật mình, nhưng gật đầu, bảo quản kỳ con bò cạp độc này.
- Chờ sau khi tiến vào Thiên Lan điện, vật này có thể phát huy tác dụng.
Khóe miệng Dương Phàm khẽ nhếch lên, cuối cùng liếc nhìn Vân Vũ Tịch, bay lên rời đi.
Lúc chia tay, Vân Vũ Tịch khẽ hé môi, muốn nói lại ngừng, trong ánh mắt đẹp mê man vừa chờ đợi, lại lưu luyến, bồi hồi một lúc lâu.
Dương Phàm xác định không có nguy hiểm, liền yên tâm rời đi.
Trở lại bên cạnh Tiên Khí Thượng Giới, sau đó là chờ đợi.
Thời gian trôi qua rất nhanh, Đại hải nạn tới gần từng chút.
Dương Phàm ngồi ở gần Tiên Khí Thượng Giới, dựa theo lời Đông Phương dược sư đã nói, không tới gần phạm vi hai mươi trượng quanh Tiên Khí Thượng Giới.
Trong lúc này, hắn rõ ràng cảm giác được đáy biển đang rung động rít gào, một cỗ khí tức hủy diệt kinh khủng lan tràn bốn phía từ Địa Mạch Chi Tích.
Đây là điềm báo Đại hải nạn bộc phát.
Dương Phàm tùy tiện mở ra Hồn Căn, cảm ngộ tỉ mỉ, cỗ khí tức hủy diệt đến từ thiên nhiên, gần như khiến cho linh hồn hắn không thở được.
Bỗng nhiên, hắn lại có cảm ngộ càng sâu hơn về lực lượng Diễn Căn kỳ.
Hoặc là, trình tự cảnh giới càng sâu, mơ hồ thoát ly phạm trù Diễn Căn kỳ, thế nhưng cũng không cản trở Dương Phàm cảm ngộ.
Một ngày, mơ hồ nghe được một tiếng rằng rắc, khí tức hủy diệt trong Địa Mạch chỉ T ích mở rộng ngàn vạn lần.
Ầm ầm
Toàn Thiên Lan điện khẽ run lên. Tiên Khí Thượng Giới oong vang một tiếng, phóng ra khí thế kinh thiên động địa.
Đồng thời hải vực khắp nơi chấn động mãnh liệt, sóng biển ngập trời, khủng bố hơn cả sóng gầm động đất.
Trong chớp mắt Địa mạch bùng nổ, có một cỗ sóng nhiệt nóng rực phun trào ra, địa chấn rung chuyển ngọn núi gần Thiên Lan điện, núi lửa liên tục bùng nổ.
Cỗ lực lượng không gì sánh bằng này, bị chôn ở biển sâu, bị hải vực vô biên tiêu hóa hấp thu. Nếu như là ở trên lục địa, có thể đủ dẫn phát đại tai họa hủy diệt một nền văn minh.
Dương Phàm từ cảm quan Hồn Căn, càng cảm nhận rõ ràng quá trình này.
Địa Mạch Chi Tích bùng nổ trong chớp mắt, ở trong cảm quan của hắn giống như bị kéo chậm lại ngàn vạn lần, mỗi chi tiết, mỗi quá trình đều rõ ràng như vậy.
- Nhanh trấn trụ nó!
Đúng lúc này, Đông Phương dược sư kinh hô một tiếng.
Vù vù vù vù
Bảy viên linh châu truyền thừa đồng thời phun ra từ miệng bảy chủ nhân, xoay quanh Tiên Khí Thượng Giới, phóng ra hào quang chói mắt, phá tan nước biển rung động xung quanh, dung nhập vào trong Tiên Khí Thượng Giới.
Cùng lúc đó, trước cửa vào Thiên Lan điện.
Thanh Đồng Đại Môn mở ra một cái khe rộng mấy tấc.
- Cấm chế buông lỏng rồi, mau vào đi.
Chúng tu sĩ kinh hô một tiếng, hóa thành các bóng ánh sáng, xuyên vào trong.