Hàn Lưu Ly phát động bản mạng Băng Diễm, dung hợp lực lượng Phản Thần thông Huyên, hình thành một mảnh Băng Diễm hàn lưu như gió lốc, băng quang u lam hình tròn chợt lóe, lập tức đóng băng mấy chục tên cường giá Hóa Thần.
- Thần thông cực hàn thật đáng sợ.
Thần sắc Lôi Minh thiếu chủ khẽ biến, phi xa hào hoa do bổn con Liệt Diễm linh câu kéo bén dưới hắn trong nháy mắt bị chìm trong bông tuyết.
Trong nháy mắt. mấy chục tên bậc cao Hóa Thần, thần hồn tan nát. chỉ còn lại ba gã cấp Thông Huyền trung Kỳ gắt gao chống đỡ trong băng phong, thậm chí đã hóa thành tượng băng trong rất sống động.
Lôi Minh thiếu chủ không nghĩ tới thực lực Hàn Lưu Ly lại cường đại như vậy, có được thực lực có thể đễ dàng chém giêt Thông Huyên cùng cấp, thậm chí uy hiếp đến chính mình.
Tuy nhiên trong lòng hắn ngược lại càng thêm hung phấn. Thực lực Hàn Lưu Ly càng mạnh càng gợi nén lòng hiếu thắng của hắn, nhất định phải chiếm được băng tiểu mỹ nhân này. trở thành song tu đạo lữ của mình.
Ý niệm hắn khẽ động, một cỗ lực Phản Thần to lớn dung hợp vùng hu không này, một vùng thanh nhận sắc bén mành như tơ nhện cùng với sắc vàng nhàn nhạt “phốc... xuy” cắn nát hết thảy trong phạm vi bốn phía.
Rắc... Rắc!!!
Băng phong chung quanh Lôi Minh thiếu chủ trong nháy mắt vỡ tan, mà phi xa hào hoa cùng bốn con Liệt Diễm linh câu không chút thương tổn. Có thể thấy được hắn khống chế lực lượng đã đạt tới cành giới xuất thân nhập hóa.
- Đa tạ thiếu chủ.
Ba gã yêu tu Thông Huyền còn lại dưới sự giúp đỡ của Lôi Minh thiếu chủ phá vỡ băng phong, lạnh đến mức liên rục run rẩy.
Lôi Minh thiếu chủ có thể không để ý sinh tử của tu sĩ Hóa Thần bình thường, nhưng đạt tới cấp bậc Thông Huyển lại là nhân tài hiếm có, tự nhiên phái cứu.
Nhưng Ngay sau đó hắn bỗng nhiên sinh ra một cảm giác không ổn. sau lưng một cỗ hàn ý truyểnđến.
Bá... Vút
Chi thấy “tiểu yêu tu Hóa Thần” ở đổi diện vẫnbị hắn xem nhẹ để lại tại chỗ một đạo tân ảnh màu xanh trong suốt.
Một cỗ uy hiếp không hiểu từ sau lưng truyền đến.
Hắn không thể tướng tượng được tốc độ của đối phương, càng đáng sợ chinh là công kích sau lưng truyền tới không có bất kỳ một tia động tĩnh tiếng gió gì.
Nếu không phải còn có linh khí dao động cùng cảm quan sắc bén của bán thân, Lỏi Minh thiêu chủ chi sợ đã bị người một kích đánh chết, cũng không phải không có khả năng.
- Muốn chết.
Trong mắt Lôi Minh thiếu chủ chợt lóe lệ quang, đạt tới cấp bậc như hắn, trong khoảnh khắc ý niệm là có thể dẫn đường cho lực Phản Thản Thông Huyển.
Roẹt! Kình phòng sắc bén chói mắt từ phía sau lóe lên.
Vào khoảnh khắc chi mành treo chuông, sau lưng hắn mọc ra một đôi cánh màu xanh, tạo nên một vùng thanh văn như sóng gợn.
Ba—
Thân hình xanh trong suốt sau lưng một chướng đánh ra, gây nên một vùng quang văn màu đó.
Phanh... Ẳm
Hư không phụ cận trăm dặm chấn động, sóng xung kích cường đại khiến đám người Hàn Lưu Lỵ đang chiến đấu phía dưới đều bay ra bốn phía.
Một mảnh cương phong cường đại khiến hư không phụ cận liên tục kêu lên. Dương Phàm cùng Lôi Minh thiếu chủ chia ra làm hai, đứng đổi diện từ xa.
Phốc
Lôi Minh thiếu chủ phun ra một búng máu. sắc mặt trắng bệch, mắt lộ vẻ kinh hãi nghi hoặc:
- Làm sao có thể...
Một kích giao thủ. hắn lập rức bị thương. Nguyên nhân chủ vếu đều không phải đối phương đánh lén, mà là chênh lệch thực lực giữa hai bên.
Bởi vì Dương Phàm nguyên bản ở vị trí chếch trước mặt hắn đột nhiên biến mất. dùng tốc độ khó tin đến sát người phát động công kích.
Từ một trinh độ nào mà nói, đây không tính là đánh lén. mà là tốc độ mau đến mức tận cùng gây ra ảo giác.
- Ha ha. Không hổ là Lôi Minh thiếu chủ. thực lực cường đại hơn so với Hóa Thần đại tu sĩ bình thường rất nhiều.
Dương Phàm hơi lộ một tia tán thưởng.
Lực phản ứng linh mẫn của Lôi Minh thiếu chủ khiển Dương Phàm hết sức ngạc nhiên, ở dưới loại tình huống này, còn có thể phát động phán kích nhanh nhất, dùng hai cánh bức
hắn lui ra.
Nhưng là chênh lệch thực lực giữa hai người cũng rất rõ ràng.
- Tu sĩ nhân loại...
Lôi Minh thiếu chủ chấn động. Trong chiến đấu toàn lực, Dương Phàm không thể giấu được khí tức của mình.
Chỉ là một tu sĩ Hóa Thần trụng kỳ. thực lực của người ta không ngờ còn cường đại hon so với chính hắn thản có huyết thống bán Thần thú.
Lôi Minh thiếu chủ hoàng sợ trong lòng.
Phụ thân hắn Lôi Minh Vương vốn là Kim Sí Phi Ưng. một loại yêu thú tư chất không tồi. nhưng sau khi sinh ra không lâu lại xảy ra biến dị, trở thành Kim Sí Lôi Minh Vương hiện giờ đại danh lừng lẫy, cấp độ đạt tới bán Thần thú.
Nhưng là bói vi nguyẻn do là biến dị yêu thú, trong hơm một trăm đứa con của Lôi Minh Vương cũng chỉ có hắn, cũng chính là Lôi Minh thiếu chủ hiện giờ kế thừa Huyết thống bán Thần thú của Lôi Minh Vương.
Cho nên Thiên Ưng Phủ chủ cực kỳ sủng ái người con này, coi như hòn ngọc trên tay. nhưng cũng chiểu hắn thành hư.
ở trong phạm vi Thiên Ưng Phủ, phàm là thứ gì muốn có gần như không có gì không chiếm được.
Hắn có tư chất bán Thần thú. lại là Hóa Thần đại tu sĩ, theo lý thuyết hẳn là ngạo thị cùng
cấp.
Giờ phút này. hắn lại chịu thiệt trước mặt một tu sĩ nhân loại thấp hơn mình một bậc.
- Lôi Minh thiếu chủ. Dương mỗ lần này đến Yêu Hoàng Cảnh có chuyện xử lý. cũng không muốn phát động chiên tranh nhân loại cùng yêu tộc. Mà Lưu Ly Hàn Tinh Xà này là linh thú của ta. nểu có chỗ đắc tội. xin rộng lượng.
Dương Phàm sau một kích dễ dàng chiếm thượng phong, liền thử xem có thể giải quyết hòa bình, thuận tiện cho đối phương một bậc thang hạ đài.
Dù sao đánh tiếp, Lời Minh thiếu chủ cũng chi chịu thiệt.
- Linh thú?
Ánh mắt Lôi Minh thiếu chủ thoáng ngưng, đáy lòng lại sinh ra một cỗ ghen tị không cam lòng mành liệt. Hắn từ nhỏ đã kiêu căng hiểu thắng, tuyệt đối không dễ từ bò ý đô.
- Ha ha ha... Nhân loại vô tri đáng cười, ngươi tiến vào địa bàn yêu tộc ta, ở trước mặt bản thiêu chủ không biết nghe lời, giết chết mấy chục thủ hạ của ta còn muốn sống rời đi nơi này sao?
Sắc mặt Lôi Minh thiếu chủ đột nhiên phát lạnh, sát khí như thực chất phát ra.
Đồng thời hắn hé miệng, một tiếng ưng kêu chói tai truyển khắp phạm vi ngàn dặm.
Ngay sau đó. từng tiếng ưng kêu từ trên cao bốn phương tám hướng truyền đến. Che trời phủ đất. thanh thế mênh mông cuồn cuộn.
Dương Phàm triển khai thần thức vừa nhìn, phát hiện trong vạn dặm quanh đây. yêu thú chim bay đếm không hết. ước chừng trăm vạn.
Những yêu thú chim bay này hon phần nửa là bậc thấp, cũng có sổ ít bậc cao. Dưới tiếng kêu của Lôi Minh thiếu chủ. vọt tới như châu chấu đầy trời.
Thần sắc Dương Phàm khẽ biến, hắn cũng không muốn chìm trong chiến thuật biển người, sắc mặt trầm xuống:
- Súc sinh không biết tốt xấu. Cường giả cấp bậc Hóa Thần hậu kỳ như ngươi, chết trong tay Dương mỗ cũng không phải chi một hai tên.
Lời nói vừa dứt, trong tay Dương Phàm ngưng tụ ra một mảnh phong đoàn, đột nhiên xoay tròn, tản mát ra một cồ khí tức làm người ta áp lực không yên.
- Lực lượng thật đáng sợ... Người này khống chế gió trong thiên địa không ngờ còn thuần thục hơn so với yêu tu thân là loài chim.
Lời Minh thiếu chủ chi cảm thấy kinh hãi run sợ.
Nhưng hắn cũng sẽ không chịu thua, thẩm nghĩ chi cẩn có thể kéo dài một lát, chờ cao thủ đếm không hết của Thiên Ưng Phủ chạy tới, có thể lưu lại chém giết người này. mình lại có thể đoạt được băng tiểu mỹ nhân kia.
- Chê cười. Chi bằng một tu sĩ Hóa Thần trung Kỳ như ngươi cũng muốn chém giết bán thiéu chủ.
Lôi Minh thiếu chủ cười nhạo, trên tay ngưng kết ra một vũ giáp màu xanh, trên tay có thểm một cái túi màu đen.
Hô... phốo
Đúng lúc này, mánh phong đoàn trong lòng bàn tay Dương Phàm đột nhiên co rút lại, hóa thành một chùm tia sáng bắn nhanh tới.
Lôi Minh thiếu chủ lộ vẻ trào phúng, cái rủi màu đen kia mớ mạnh ra, biến lớn gấp mấy CHỤC LầN, một cỗ lực hút cực mạnh truyền đến. thu phong đoàn của Dương Phàm vào trong.
- Ha ha ha... Đây là thượng cổ dị báo Thiên Phong đại (đại = túi), Chuyên môn khắc chế thần thông phong hệ.
Lôi Minh thiếu chủ cười đắc ý.
- Vậy sao?
Dương Phàm cười lạnh một tiếng.
Trong Thiên Phong đại kia đột nhiên truyền đến một cỗ cực nóng kinh khủng, một cỗ khí tức cuồng bạo cấm ky truyền ra.
Phanh... Ẳm
Một vùng gió lốc màu đó tại chỗ lan tràn rộng ra. nuốt hết phạm vi mười mấy dặm.
- A
Lôi Minh thiếu chủ kêu thảm một tiếng, Thiên Phong đại của hắn tức thì bị vỡ tung ra, quang phong màu đó cuồngbạo khủngbổgẩn nhưxé rách thân thể hắn thành mảnh nhỏ.
Phổc... Phốc
Trong nháy mắt hắn ròi khòi ngoài trăm dặm, ở giữa không trung liên tục hộc máu, sắc mặt trắng bệch hiên nhiên là bị thương rất nặng.
- Đây chính là tự ngươi muổn tìm chết, đừng trách Dương mỗ xuống tay vô tình.
Dương Phàm hóa thành bóng xanh trong suốt như bóng theo hình, trong khoảnh khắc đuôi tới Lôi Minh thiếu chủ.
- Tốc độ người này thật là khủng khiếp.
Lời Minh thiếu chủ lần đẩu tiên sinh ra lòng sợ hãi.
Hắn thản là Kim Sí Lôi Ưng cấp bậc bán Thần thú. vốn chính là sở trường về tốc độ, nhưng so sánh với Dương Phàm lại có vẻ hữu tâm vô lực.
Mắt thấy chạy không thoát. Lôi Minh thiếu chủ cắn răng một cái. trên người đột nhiên phóng ra một mảnh tia điện màu vàng, câm trong tay một thanh phi kiếm có khắc hình kim xà.
Chi chi... thứ... Roẹt roẹt!
Tia điện màu vàng cuồn cuộn mãnh liệt hóa thành kiếm khí sắc bén. ngăn chặn Dương Phàm như tia chóp truy kích đến.
Dương Phàm lộ vè ngưng trọng, cảm giác sự đáng sợ của kiếm khí tia điện màu vàng này. thản hình ngừng lại tại chỗ bất động, một tay liên tục vung hờ trên không, hình thành một cái lồng gió màu xanh vặn vẹo không ngừng, như hình cái nồi thu hết vùng kiếm khí tia điện sắc bén kia vào trong.
Nhưng những kiếm khí tia điện màu vàng này có lực Hủy diệt cùng xuyên thấu cường đại. tiếng “roẹt roẹt” vang lên liên tục khiến cái lồng gió màu xanh lắc lu một hôi. thậm chí bị xuyên ra một ít lỗ thủng.
Dương Phàm không nghĩ tới vật ấy lại lợi hại như vậy. chắc rẳng đó hẳn là bản mạng lôi nguyên của Kim Sí Lôi Ưng.
Tuy nhiên pháp lực Dương Phàm thám hậu, trong khoảnh khắc lại khiển cái lồng gió màu xanh ngưng thật vài phần, ở bên trong hình thành vô số phong nhận nhỏ bé, đem tia điện màu vàng cắt thành dạng hạt nguyẽn thủy.
Thấy Dương Phàm dễ dàng hóa giải bản mạng lôi nguyên công kích của mình, trong lòng Lôi Minh thiếu chủ hoảng hốt:
- Người này thật sự đáng sợ. cho dù hai cái ta cùng lên cũng vị tất có thể chiến thắng. Hơn nữa. xem tình hình dường như hắn còn thừa sức...
Trong lòng hắn hoàng sợ, không còn chiến ý, tia điện màu vàng trên nguời đột nhiên thu lại. hóa thành một con lôi ung dài đến bốn năm trượng, lóe ra tia điện màu vàng, phá không mà đi.
̀m... Roẹt...
Dùng bản mạng lôi nguyên thúc giục bí thuật. Lời Minh thiếu chủ trong nháy mắt chạy ra hai ba trăm dặm.
- Ha ha... Thoát được sao?
Thản hình Dương Phàm không hiểu biến mất. trong hư không để lại một tàn ảnh xanh trong suốt.
Ngay sau đó hắn như bóng theo hình xuất hiện tại trước mặt Lôi Minh thiếu chủ đã biến thành lôi ưng.
- Điều này... điểu này sao có thể!
Lôi Minh thiếu chủ sợ hãi tới cực điểm, thực lực chênh lệch thật sự quá lớn. Càng đáng sợ chinh là đối phương thẳng đến giờ phút này còn nhìn không thấu thực lực chân chính.
Chẳng lẽ người này là cường giả cảnh giới Thần Hư.
Hắn cũng không biết, Dương Phàm mới vào Hoán Nha Kỳ, pháp lực thần thông tuy cường đại không biết bao nhiêu lân, nhưng muốn phát huy ra uy lực chân chính, nhất định phải trải qua một phen tôi luyện.
Baba... Ằmầm...
Dương Phàm giơ tay nhấc chân đánh Lôi Minh thiếu chủ đã hóa về trạng thái nguyên hình như hoa rơi nước chày, không hể có sức phán kháng.
- Đại nhân tha mạng.
Lôi Minh thiếu chủ lập tức hóa thành hình người, rơi xuống mặt đất cẩu xin tha thứ.
- Đã chậm rồi...
Trong mắt Dương Phàm lóe lệ quang:
- Vừa rồi cho ngươi bậc thang không xuống, cứ muốn tự tìm đường chết. Giờ phút này ta sát ý đã quyấ. cho dù “lão tử” ngươi là Yêu Long Hoàng, cũng vẫn giết không tha.