Ai cứu kẻ đó chết!
Tay trái từ vong, bí kỹ Tiên Hồng trong nháy mắt miều sát Tiên Đế cảnh giới Huyền Tiên nhất trọng.
Lập tức. rất nhiều đại năng của Tinh Thiên thế giới quan sát trận chiến này đều kinh hãi run sợ, cảm thấv một luồng khí lạnh chạv dọc toàn thân.
Trong lúc nhất thời, chúng đại năng câm như hến.
Ai còn dám can thiệp trận chiến đấu này?
Dương Phàm giờ khắc này đứng ngạo nghễ hoàn vũ. bễ nghễ bát phương!
Đạt tới trình tự hiện nay. sử dụng bí kỹ Tiên Hồng không có hạn chế gì.
Tới một người, giết một người.
Mặc kệ ngươi là Tiên Quân hay là Tiên Đe bình thường.
Phàm là người dám can đám tới nhúng tay. giết không tha!
- Cứu ta...
Phù Lâm Tiên Đế chìm trong tuyệt vọng vô tận, tinh thần ý chí phát ra tiếng kêu cùng càng ngày càng có vẻ suy yếu.
Lực lượng giam cầm không gian đã không thể ngăn cản Kình Thiên Cự Thủ buông xuống.
Lực lượng của thời gian cũng chỉ có thể làm chậm lại hàn khí tử vong thuần túy từ Kình Thiên Cự Thủ bóp chết sinh cơ của hắn.
Sinh mệnh lực nhanh chóng trôi đi...
Linh hồn bị ãn mòn.
Phù Lâm Tiên Để vận chuyển thần thông và tinh thần ý chí một đời, nhiều nhất chỉ có theè làm chậm lại hàn khí tử vong bóp chết mình.
Lực lượng tử vong thuẩn túy do cực đoan nghịch chuyển sinh cơ sinh ra có thể khắc chế hết thảy sinh linh.
Giờ này khắc này. Tinh Thiên thế giới yên tĩnh hơn dĩ vãng rất nhiều.
Nếu không có viện trợ bén ngoài nhúng tay, chờ đợi Phù Lâm Tiên Đế chỉ có một con đường chết.
- Phù Lâm. Ngươi từng có ân với ta. giờ phút này ta giúp ngươi một tay.
Một góc nào đó của Tinh Thiên thế giới, một cỗ tinh thần ý chí ập tới đảm về phía Dương Phàm, ý đổ cứu viện Phù Lâm Tiên Đế.
-Chết!!!
Trong mắt Dương Phàm lộ hung quang, tay trái tử vong nâng lên.
Rắc!
Một gã Tiên Đế ở xa hơn vạn ức dặm lập tức khí tuyệt bỏ mình, đẩu rơi xuống đất.
Rất nhiều đại năng của Tinh Thiên thế giới không khỏi hít sâu một ngụm khí lạnh.
Bí kỹ Tiên Hồng gẩnnhưbó qua hạn chế về khoáng cách không gian.
Bỡi vi bản thân Tiên Hồng Không Gian chiếu rọi thiên địa vạn vật.
Lại một linh hồn của Tiên Đế bị đại thụ Diễn Sinh trong không gian Mệnh Hạch cắn nuốt.
Linh hồn của Tiên Đe đối với đại thụ Diễn Sinh mà nói. đó chính là thuốc bổ.
Dương Phàm có thể cảm giác được sự lớn mạnh của cảnh giới linh hồn của mình, tu vi cánh giới được tăng trường một trình độ nhất định.
Sau khi đạt tới Diễn Sinh Kỳ. tuy rằng linh hồn của Tiên Đế là thuốc bổ cực tốt nhưng còn không đủ để tu vi của Dương Phàm tăng mạnh trong khoảng thời gian ngắn.
Đại thụ Diễn Sinh đang nhanh chóng hấp thu lực lượng linh hồn của Tiên Đe.
Ba cái linh hồn mạnh mẽ bị ăn mòn từng chút một hóa thành dạng hạt nguyên thủy, bị đại thụ Diễn Sinh hấp thu như chất dinh dưỡng.
- Hừ. chớ có càn rỡ. Ngươi cho là Tinh Thiên thế giới này không ai có thể ngăn cản được ngươi sao?
Một thanh âm tràn ngập uy nghiêm từ phương xa truyền đến.
Một trung niên huyền ý nhanh chóng tới gần bên này.
Dương Phàm biến sắc. Lần này chạy tới là một cường giả Huyền Tiên nhị trọng, thực lực tương đương với Phù Lâm Tiên Đế.
Tu vi của đại bộ phận nhân vật Tiên Đế của không gian thất giới này đều là Huyền Tiên nhất trọng.
Huyền Tiên nhị trọng khá ít cho nên Dương Phàm mới có thể bễ nghễ bát phương như
vậy.
về phần Huyền Tiên tam trọng lại càng là lông phượng và sừng lân.
Hiện tại lại có một vị Tiên Đế Huyền Tiên nhị trọng chạy tới.
Dương Phàm nhướng mày. không để ý đến hắn.
- Chịu chết đi.
Huyền ý Tiên Đế kia thấy Dương Phàm dám coi như không thấv mình thì nổi giận đùng đùng, cây chùy màu đen thật lớn trong tay hóa thânh sao băng không màu hung hăng đập trúng Dương Phàm vang lên một tiếng nô vang thiên địa.
Thình thịch!
Thân thể của Dương Phàm bị đập nát tan tành.
Uy năng của nhân vật cấp Tiên Đế sử dụng Thứ Thần khí trọng hình là đáng sợ cỡ nào?
Nhưng tiếp đó trong biển mây lại truyền ra một tiếng kêu thảm thiết.
- A!!!
Huyềnỵ Tiên Đe kêu thảm một tiếng, thân thểbị phá thành mảnh nhó.
Uy lực của một chùv kia với thương tổn càng thêm đáng sợ từ Luân hồi quay trở về trên nguời hắn.
Ông—
Trong hư không xuất hiện một cái Luân Hồi Môn, lục quang lóe sáng, lại xuất hiện một Dương Phàm mới.
- Dám ra tay với ta?
Hung quang trong mắt Dương Phàm càng dày đặc, một tay nhấc lên thi triển bí kỹ Tiên Hồng giam cẩm linh hồn của cường giả Huyền Tiên nhị trọng kia. ném vào trong Tiểu thế giới Mệnh Hạch.
về phần nhẫn không gian của huyền y Tiên Đe kia bao gồm cả cây chùy đen Thứ Thần khí cũng thành chiến lợi phảm của Dương Phàm.
Một Huyền Tiên nhị trọng bị mất thán thể, tu vi không bang Phù Lâm Tiên Đế đã đạt tới nhị trọng đinh cho nên lần này bí kỹ Tiên Hồng thành công rất thuận lợi.
Trên thực tế, Dương Phàm có thể đua thương tổn công kích của Huyển Tiên nhị trọng kia thay đổi lên người Phù Lâm Tiên Đế.
Nhưng là sát ý của hắn càng lớn đối với người dám nhúng tay vào.
Dám nhúng tay, ta cho ngươi chết trước!
Vút
Nhân cơ hội này, Phù Lâm Tiên Đế thoát khỏi sự khổng chế của Kình Thiên Cự Thủ, nhanh chóng chạv đi.
Chạy! Chạv nhanh!
Phù Lâm Tiên Đế khôngtiếc mọi giá thi triển bí thuật.
Phương hướng hắn chạy trốn lại là Vân Tiêu cung.
Nhưng khu vực hai nguời chiến đấu cách Vân Tiêu cung rất xa. ít nhất phải mất nửa ngày. Cho dù không tiếc mọi giá thi triển bí thuật. ít nhất cũng phải mất thời gian nửa nén hương.
- Cứu ta...
Phù Lâm Tiên Đế thi triển bí thuật, tinh thần ý chí hóa thành một tia sáng truyền vào Vân Tiêu cung kia.
Hắn vừa mới chạv được hơn ngàn ức dặm, bên tai truyền đến một tiếng cười khẽ:
- Ha ha. chạv được sao?
Lập tức sắc mặt hắn tái nhợt, quanh thân chợt ngưng kết ra một quá cẩu nước màu lam thật lớn bào vệ chính mình.
Ba...Ẳm
Một chưởng của Dương Phàm bổ trúng cẩu nước màu lam. lực lượng bị giảm nhẹ tới cực hạn, lúc đánh lên nguời Phù Lâm Tiên Đẻ chỉ còn lại hai ba phân mười.
Lúc này Dương Phàm cùng không dùng bí thuật cường đại gì. chi nhìn về một hướng nào đó. khẽ thở dài:
- Coi nhu ngươi gặp may.
Lòi nói vừa dứt. thản hình Dương Phàm chìm vào trong hư quang luân hình.
- Chuyện gì xảy ra?
Phù Lâm Tiên Đế ngần ra.
Sau đó hắn phát hiện một lốc xoáy tối đen xuất hiện ở bên cạnh.
Nam nhân hắc ám cao ngất xuất hiện trong lốc xoáy tối đen.
Người tới chính là Ám Thiên, hắn hừ lạnh một tiếng.
Cường giả Huyền Tiên tam trọng nắm giữ giam cầm thời không, tuy rang ở Thiên giới như lông phượng và sừng lân nhưng Ám Thiên lại là một trong số đó.
Hắn vừa mới phủ xuống, thời gian chung quanh ngừng trôi.
Phù Lâm Tiên Đế thờ phào một hơi, sắc mặt rất kém. chi hướng về Ám Thiên cười cười:
- Cảm ơn.
Một hồi kiếp nạn cứ vậy chấm dứt.
Phù Lâm Tiên Đế hiểu được coi như mình qua được một kiếp.
Phạm Nguyệt Tinh Tôn từng nói đại kiếp nạn lần này của hắn ít nhất có ba lượt, khó khắn muôn vàn.
Trong đó lần đầu tiên xem vận khí lại là dễ dàng nhất.
- Ngươi tự bảo trọng!
Ám Thiên hơi thám ý liếc mắt nhìn hắn một cái sau đó thản hình biến mất trong lốc xoáy tối đen.
Nửa ngày sau.
Dương Phàm trở về Vân Tiêu cung.
Hắn phát hiện Ám Thiên kia còn trở về sớm hơn cả mình.
- Xem ra Huyển Tiên tam trọng này đã là cảnh giới đại thành của Tiên Đế, thực lực mạnh hơn Tiên Đế bình thường gấp trăm ngàn lân.
Dương Phàm khẽ lẩm bẩm.
Đương nhiên lần này không giết chết Phù Lâm Tiên Đế. hắn cũng có chỗ nương tay.
- Ta muốn cho ngươi chờ đợi tử vong tód trong lo lắng hãi hùng.
Dương Phàm tin tưởng sẽ có một ngày Phù Lâm Tiên Đế này phải chết trong tay của mình.
Kỳ quái chính là sau khi Ám Thiên về cung cũng không tìm Dương Phàm, khôngbiết có
V đồ gì.
Với thực lực Huyển Tiên tam trọng của hắn hẳn là đủ tạo thành uy hiếp lớn lao đối với
Dương Phàm, nhưng Ám Thiên cứ như vậy ở trong đại điện hắc ám, một mực không ra.
- Ám Thiên đại nhân, vì sao người không ra tay. bắt giết người này?
Ám Quy cám thấy tiếc nuối sâu sắc nói.
Ám Thiên thở dài một hơi. lắc đẩu.
Thật lâu sau, thanh âm đạm mạc vang lên:
- Ta nắm chắc 90% chiến thắng hắn nhưng nếu muốn giết hắn cơ hội rất nhó. hơn nữa nếu thật sự giết chết hắn, chẳng phải Cửu Công chúa sẽ hận ta cả đời?
- Thì ra là thế!
Ám Quỷ bừng tinh hiểu ra, sau đó cười:
- Cho nên đại nhân ngài đang chờ đợi.
- Đúng, ta đang đợi!
Trong thanh âm của Ám Thiên lộ ra một tia nghiền ngẫm.
Cục diện rối rắm này, hắn không quản được.
Một khi đã vậy cũng chi đành chờ người kia trở về.
Củ khoai lang phóng tay này cũng giao cho người kia thôi.
Sau khi trớ lại Bích Dao Cung.
Dương Phàm hơi chút trầm ngâm liền nghĩ ra sớ dĩ Ám Thiên kia không ra tay với mình, nguyên nhân rất lớn là Bởi vì Cửu Công chúa.
- Hắn đang đợi sao?
Dương Phàm ha ha cười:
- Ta thật có chút chờ mong, Đại Đế có thể được xưng là “cường giá nghịch thiên”, rổt cục mạnh tới trình độ nào?
Dù sao sớm hay muộn hắn cũng phải quang minh chính đại đến gặp Đại Đế để cầu hôn.
Lùi bước tuyệt đối không phải lựa chọn tốt nhất.
Bá!
Dương Phàm biển mất khói Bích Dao cung, tiến vào không gian Mệnh Hạch.
Giờ phút này, trong không gian Mệnh Hạch bốn linh hồn Tiên Đế bị giam cẩm trên đại thụ Diễn Sinh.
Tu vi cảnh giới của Dương Phàm đang tăng trướng rất nhanh, không gian Mệnh Hạch cũng sinh ra biến hóa thong thả.
Muốn tiêu hóa hoàn toàn linh hồn của bổn Tiên Đế cũng không phải là chuyện nhất thỏi nửa khắc.
Ngoài ra, trước đại thụ Diễn Sinh nổi lơ lửng bốn kiện Thứ Thần khí.
Thân là Tiên Đế, chỉ cần mới bước vào cảnh giới Huyền Tiên trên cơ bản đều có một kiện Thứ Thần khí.
Bốn kiện Thứ Thần khí này phản biệt đến từbốn vị Tiên Đế tàn sát hôm nay.
Ba kiện Thứ Thần khí hạ phẩm, một kiện trung phẩm.
Dương Phàm cảm thấy mỹ măn. Trước tiên xóa bó dấu vết trên mấv kiện Thứ Thần khí này, sau đó giao ba kiện hạ phẩm cho Thiên tượng ở tại Luân Hồi Tinh Bảo.
Một hơi lấy ra ba kiện Thứ Thần khi, lúc này biểu tình của Thiên tượng càng thêm đặc sắc, ngây nguời chừng vài giây.
Đặng Thi Dao cũng kinh ngạc không thôi:
- Tướng công, số Thứ Thần khí này kiếm ở đâu ra thế?
- Giết người đoạt bào.
Dương Phàm lưu lại bốn chữ. thản hình biến mất trong hư quang luân hình.
- Giết người đoạt bảo?
Tâm thần Thiên tượng nin lên. không khỏi cảm thụ hàm nghĩ trong bốn chữ này của Dương Phàm.
về phần kiện Thứ Thần khí trung phẩm, Dương Phàm tính toán để lại trong không gian Mệnh Hạch, dùng các loại lực lượng của Tiểu thế giới luyện hóa vào trong Luân Hồi Bàn.
Qua chừng mười năm.
Tài liệu của kiện Thứ Thần khí trung phẩm này dung nhập vào trong Luân Hồi B àn.
Dương Phàm tiến thêm tinh luyện Luân Hồi Bàn một lẩn nữa, bó thêm rất nhiều tài liệu trán quý khiến phẩm cấp của nó lại vượt qua một bậc. miễn cưỡng đạt tới Thứ Thần khi trung phẩm.
Thứ Thần khí trung phảm, dõi khắp thất giới cũng là trân bảo hiếm có thế gian, đã ít lại càng ít.
Sau khi hoàn thành việc này. Dương Phàm lại Bắt đầu yên lặng tim hiểu, ngồi xếp bang trên đại thụ Diễn Sinh, tốc độ thời gian đột nhiên nhanh hơn.
Đại thụ Diễn Sinh đang toàn lực cắn nuốt linh hồn của bốn Tiên Đế.
Thời gian trôi năm nhoáng cái qua đi.
Tu vi của Dương Phàm tự nhiên là tiến triền cực nhanh, tuy rang còn không tiến vào Diễn Sinh trung kỳ nhưng tinh thân ý chí lại tăng cường không chỉ gâp mười.
Nếu để hắn gặp lại Phù Lâm Tiên Đế, muốn đánh chết ít nhất cũng thoải mái hơn vài phần.
Vừa trở về Bích Dao cung. Dương Phàm cảm nhận được một áp lực kỳ dị.
Trong nội cung phảng phất tồn tại một cỗ ý chí vô hình chúa tể hết thảy, cao cao tại thượng bễ nghễ thất giới, khiến chư thiên tiên ma nin sợ.
Đây là một cỗ uy nghiêm vô thượng không thể trái nghịch.
Trong lòng Dương Phàm run lên. đột nhiên hiểu được: Đại Đế đã trờ lại.
Vừa tiến vào khuẻ phòng của Vũ Tịch.
- Dương đại ca. huynh đi mau. Phụ thân đã trớ lại...
Vân Vũ Tịch nói với vẻ lo lắng vạn phần!