Trong thế giới Mệnh Hạch.
Dương Phàm sắc mặt trắng bệch ngồi xệp bằng trên đại thụ Diễn Sinh. Đại thụ sau lưng hắn vốn sinh cơ bừng bừng giờ phút này nhìn qua có vài phần héo rũ.
Đặc biệt là ba vết đâm nhìn mà ghê người trên thân cây.
Dương Phàm lúc này cũng có vẻ hữu khí vô lực, căn nguyên lực Thương tổn ảnh hưởng rất lớn đến trạng thái của hắn.
Lực công kích của Long Hoàng Tổ đạt tới đinh thất giới tuy hủy diệt hoàn vũ, nhìn xuống thiên địa nhưng thương hại đến trình tự Luân hồi bị suy giảm rất nhiều, còn không đù để lay động căn bản của Dương Phàm.
Nhưng sau khi vượt cấp thi tnển Luân Hồi Chú, căn nguyên lực của Dương Phàm bị tổn thất nặng nề khiến cho thương tổn gia tăng.
Tương đối mà nói, ảnh hưởng và thương tổn sau khi thi tnền Luân Hồi Chú càng lớn hơn. Dương Phàm tnnh tự Diễn Sinh Kỳ, sự tìm hiêu đối với nhân quả lực còn xa không đạt tới mức độ hoàn toàn chường khống.
Nếu là như vậy thì cũng thôi.
Dưới tình huống căn nguyên bị hao tổn, chịu đựng Thương tổn nhất định, Dương Phàm lại tốn trăm năm không tiếc hao phí lực căn nguyên cứu giúp Hồ Phi.
Lúc cứu Hồ Phi vào thế giới Mệnh Hạch, mạng cùa hắn đã như chỉ mành treo chuông, thoi thóp cơ hồ sinh cơ mất hết chỉ còn lại linh hồn có thể tiêu tan bất kỳ lúc nào.
Nếu không phải Hồ Phi có thân thể Ma Thần, như vậy hứng chịu một nhát đâm kinh tnệt thiên địa kia đù để hắn chết hoàn toàn.
Dương Phàm cũng bời vậy mà ý thức được sự sơ suát của mình. Hồ Phi thi tnển bí thuật cấm kv, tuy rằng có được thực lực có thể sánh ngang Đại Đế nhưng chênh lệch cũng tương đối rõ ràng.
Càng trọng yếu hơn là Đại Đế sở hữu Thần khí chính là như hồ thêm cánh, Hồ Phi không thể chính diện chống lại. Dương Phàm cũng chỉ có thể tự bảo vệ mình mà thôi.
Như thế xem ra, hai người vẫn xem nhẹ thực lực của Đại Đế. càng xem nhẹ tác dụng cực kỳ quan trọng mà Thần khí tạo nên.
Nhìn Hồ Phi như chỉ mành treo chuông, thần hồn sắp diệt trong lòng Dương Phàm hổ thẹn vô cùng, càng thêm không tiếc đùng lực căn nguyên cứu trị thậm chí vì thế vượt cấp thi tnển Luân Hồi Chú.
Luân Hồi Chú là một loại lực lượng thần bí tới từ Luân hồi nhân quả.
Loại lực lượng này chú trọng có nhân có quã
về phần như thế nào khống chế sự tuần hoàn của nhân quả, Dương Phàm nắm giữ Luân hồi tự nhiên có quyền chủ đạo.
Nhân là ở chỗ Dương Phàm dùng cái giá ba lần từ vong chịu đựng thương tổn ba lần công kích dưới trạng thái đinh cùa Long Hoàng Tổ.
Một kích đinh phong cùa Long Hoàng Tồ đạt tới đinh của thất giới tự nhiên có lực lượng phá nát tinh hà.
Thương tổn cùa ba lần công kích này thậm chí vượt qua cực hạn Dương Phàm đùng Luân hồi chuyển đổi, nếu hắn muốn đùng để quay ngược lại giết chết Long Hoàng Tổ là không sự thật.
Cho nên hắn lợi đụng “Nhân” này đem “Quả” đồn lên vận mệnh liên quan với Long Hoàng Tổ.
Con cháu của Long Hoàng Tổ chẳng qua không phải là bản thân hắn nhưng cũng là một khâu trọng yếu trong nhân quã
Tuy nhiên, Dương Phàm cho dù chưởng khống Luân hồi cũng không thể bỏ qua, tránh thoát được sự trừng phạt cùa nhân quả tuần hoàn.
Bời vì Luân hồi cách trờ, nghiệp lực hắn phải chịu cũng nhỏ rất nhiều.
Càng trọng yếu là hắn có thể kéo đài vô hạn nghiệp lực và trừng phạt cùa nhân quả tuần hoàạ thậm chí chia sè gánh chịu trong từng đợt Luân hồi.
Nói cách khác. Dương Phàm cũng không thể hoàn toàn tránh được Luân hồi nhân quả chỉ là sức chịu đựng của hắn rất lớn. dùng ưu thế chi hắn mới có để hóa giải.
Một ngày sau trăm năm.
Căn nguyên lực cùa đại thụ Diễn Sinh bị hao tổn Dương Phàm cũng không hối hận. bởi vì hắn hiểu được ác quả cùa Luân Hồi Chú mà Long Hoàng Tổ phổi chịu càng đáng sợ hơn.
Trên chạc cây trên đầu ngưng kết một quang kiển (kén) rực rỡ, mơ hồ có thể nhìn thấy hình dáng một người đang nằm.
Trăm năm nay Dương Phàm không ngừng dùng lực căn nguyên của đại thụ Diễn Sinh chăm sóc Hồ PhỊ rốt cục bảo vệ được mạng cùa hắn.
Nhưng sau khi căn nguyên lực cùa đại thụ Diễn Sinh tiến vào thân thể Ma Thần đường như cũng đã xảy ra một số biến hóa không muốn người biết.
Trong thời gian này Dương Phàm trường kỳ tữứi tu cùng thôi diễn.
Hắn cũng từng đi Yêu giới gặp mặt Man Hoàng.
Biết được Hồ Phi không có nguy hiểm sinh mạng. Man Hoàng cũng thở ra nhẹ nhõm.
Nhoáng một cái ngàn năm trôi qua.
Lực căn nguyên hao tổn của đại thụ Diễn Sinh đần đần khôi phục, càng ngày càng tươi
tốt.
Dương Phàm cũng theo đó mặt mày rạng rỡ. Sau khi tiêu hóa ác quả của việc vượt cấp thi tnển Luân Hồi Chú. dường như tu vi hắn còn mơ hồ tinh tiến một phần.
Hắn ngẩng đầu nhìn chăm chú váo quang kiển trên chạc cây đã hoàn toàn kết tinh hóa, hào quang ngũ sắc bớt ảm đạm, mơ hồ lộ ra vài tia màu đen sẫm.
Theo thời gian trôi qua, mặt ngoài quang kiển kết tinh hóa hiện ra những vết nứt như mạng nhện.
Trong lòng Dương Phàm vừa chờ mong vừa lo lắng. Mấy năm sau, khi quang kiển hoàn toàn nứt ra, lộ ra một con thạch hầu toàn thân tòa ánh sáng rực rỡ mờ mờ, làn đa đen sẫm như kim loại, chính là bộ dạng cùa Hồ Phi.
Không biết vì sao, khi đối mặt với Hồ Phi hiện tại Dương Phàm lại cảm nhận được một luồng áp lực không nhò.
Đặc biệt khi Hồ Phi mờ mắt. trong đôi mắt màu tím thầm một tia thần quang thoáng hiện như sét đánh, pháp lực và sinh cơ trong cơ thể Dương Phàm hơi ngưng đọng.
Càng khó thể tưởng tượng nếu như khi hắn mờ con mắt thứ ba sẽ xuát hiện tình huống như thế nào.
- Ta không chết?
Khi đôi mắt màu tím thẫm của Hồ Phi tập trung lên người Dương Phàm, thần quang cùng áp lực tiêu tan. có vài phần mê mang.
- Chẳng những ngươi không chết tu vi còn bước vào Huyền Tiên tam trọng, ngay cả thân thể Ma Thần đường như cũng xảy ra một chút dị biến, cao hơn một tầng...
Dương Phàm không ngừng đánh giá Hồ PhỊ có chút kỳ quái.
- ỔỸHtrihnhưlà...
Hồ Phi khẽ sờ lên da. mặt ngoài là hoa văn dày đặc màu vàng lợt.
Những hoa văn trên da hắn dày đặc hơn sinh linh bình thường đến vạn lần.
Vô số hoa văn nhò bé kia bền chắc hơn lân tinh màu tím thẫm lúc trước, càng không cần nói đến độ cứng.
Cảm thụ một lát, Hồ Phi mừng như điên cuồng, hận không thể giải phóng tại chỗ, bị Dương Phàm quyá đoán ngăn lại.
- Thật sự quá mạnh mẽ.
Thân thể Hồ Phi mơ hồ run rẩy vì hưng phán.
Dương Phàm hơi nhếch miệng cười:
- Mình tiêu hao nhiều lực căn nguyên như vậy, chẳng những cứu Hồ Phi mà còn khiến hắn sống sót sau tai nạn lại nhân họa đắc phúc.
Trong lòng hắn cảm thấy vui mừng, như vậy cũng không uổng phí căn nguyên lực.
- Chẳng những ta không chết còn mạnh hơn gấp trăm lần. Đây là chuyện gì xảy ra?
Hồ Phi rất nhanh cảm giác được không đúng, vội vàng hỏi Dương Phàm.
Dương Phàm nói lại một lần chuyện xảy ra sau khi Hồ Phi mạng như chỉ mành treo chuông.
- Cạc cạc cạc... Dương lão đại lại khiến cho Long Hoàng lão nhi kia tuyệt từ tuyệt sinh. Một chiêu này thật sự quá hiểm!
Hồ Phi hoa tay múa chân, một cỗ chiến ý trong lổng ngực khó thể phát tiết, hận không thể lập tức tìm Long Hoàng Tồ đại chiến một hồi.
- Với tu vi hiện tại của ngươi và thân thể Ma Thần sau khi đại thành, nếu chi tính thực lực không đùng Thần khí hoàn toàn có thể sánh ngang Long Hoàng Tổ, thậm chí có thể lực ép hắn một bậc. Nhưng nếu hắn sừ đụng Cửu Long Thứ...
Phân tích của Dương Phàm khiến Hồ Phi bình tĩnh lại.
Đúng vậy. luận thần thông thực lực hắn hoàn toàn có thể chính điện chống lại Long Hoàng Tổ.
Nhưng trong tay hắn không có Thần khí cho dù là Thần khí cấp bậc thấp một chút cũng không có.
Cừu Long Thứ là thần binh xệp thứ ba trên bảng thần binh Chí tôn thất giới, trong số những Thần khí còn lại cùa thất giới, xệp hạng cũng đứng trong tốp đầu.
Theo ghi chệp trong sách cổ. dường như chỉ có Vô Song Thần Kiếm từng chiến thắng Cừu Long Thứ.
Long Hoàng Tổ có được Cửu Long Thứ. lực công kích tăng lẽn ít nhất là gấp mười, gấp trăm lần.
- Dương lão đại. hiện tại ngươi tính làm gì bây giờ?
- Trước khi có Thần khí tận lực không đối kháng với Long Hoàng Tổ, cũng tạm thời gác lại việc tìm kiếm Vô Song Thần Kiếm.
Sắc mặt Dương Phàm như giếng cồ không gợn sóng.
- Không tìm thần kiếm, như vậy Vô Song làm sao bây giờ?
Hồ Phi vẫn coi Vô Song như bằng hữu.
- Cho đù tìm được nơi Vô Song Thần Kiếm bị trẩn áp. chúng ta cũng rất khó thành công dưới sự liên thủ ngăn cản cùa Đại Đế.
Vẻ mặt Dương Phàm bình tữđi như thế.
Trước mắt hắn tạm thỏi ổn định tâm tình.
- Vậy rốt cục chúng ta tính toán thế nào?
Hồ Phi không kiểm chế được.
- Ba chữ... Chờ!
Trong mắt Dương Phàm chợt lóe tinh quang.
Với sự tiến tnển tu vi trước mắt, chỉ cần hắn tu luyện đến Diễn Sinh trung kỳ thi cho dù đối mặt Long Hoàng Tổ không mượn Thần khí cũng có thể thoải mái ứng phó.
Nếu tu luyện đến Diễn Sinh hậu kỳ vậy Đại Đế trong thất giới này ở trước mặt Dương Phàm căn bản không là gì cả.
Nhưng đạt tới trình độ hiện giờ. tốc độ tu luyện của Dương Phàm cũng cực kv thong thả.
Dự tính ít nhất tu luyện đến Diễn Sinh trung kỳ còn phổi cần một hai vạn năm.
về phận Diễn Sinh hậu kỳ, nhanh thì mười vạn năm, lâu thì vài chục vạn năm.
Mà Dương Phàm cảm giác khí tức cỗ kiếm đạo ý chí cùa Vô Song ở sâu trong linh hồn càng lúc càng mờ nhạt.
Mục tiêu của hắn là hoàn thành ý nguyện cùa Vô Song, đánh vỡ thiết tắc tối cao của thất giới, thậm chí trợ giúp Luân Huyết Đại Đế “Phá giới”.
Ngoài ra Dương Phàm còn chờ một “Kỳ ngộ”.
Thần khí trong thất giới có một bộ phận là từ lúc thiên địa sơ khai, còn lại đều đến từ một “Địa phương”.
Hắn nhớ rõ Luân Huy á Đại Đế từng nói:
- “Địa phương kia” mỗi cách một đoạn thời gian sẽ mở ra một lần, thậm chí có thể suy tính ra đại khái vị trí và thời gian mỗi lần nó xuất hiện.
“Địa phương kia” theo như lời Luân Huyết Đại Đế là một nơi thần bí nhất trong thất giới, trừ việc có thể đạt được Thần khí và tài liệu giới ngoại, còn có “Kv ngộ” khác không thể tưởng tượng.
“Chờ” theo như lời Dương Phàm cũng bao gồm một tầng hàm nghĩa này.
Hồ Phi lành lặn không tổn hao gi, tu vi cùng thân thể Ma Thần càng tăng tiến một tầng, hai người trờ lại Yêu giới.
Trong Thần Hầu Phủ. Dương Phàm cảm thấy được một tia khí tức bất đồng.
-ổ?
Sau khi thần thức đảo qua, rất nhanh phát hiện được biến hóa cùa tia khí tức này tới từ con trai Dương Thần.
Trong thời gian ngàn năm này không ngờ Dương Phàm đột phá đến trình tự Tiên Để.
- Không tồi.
Dương Phàm hơi tán thường gật đầu.
Đối với biểu hiện cùa phụ thân, Dương Thần hơi có chút thất vọng rất nhò.
Theo hắn biết, cường giả trong thất giới sau khi thành tựu Tiên Đế đều sẽ tổ chức buổi lễ long trọng, mời cường giả các nơi.
Nhưng là hắn Tần chức Huyền Tiên, phụ thân chỉ nói hai chữ “Không tồi”.
Nhưng lại nghĩ đến chỗ khùng bố cùa đám người phụ thân. Dương Thần phát hiện thành tựu cùa mình căn bản không đáng nhắc tới.
Sau khi trờ lại Yêu giới, Hồ Phi không nhịn được tim tói khiêu chiến Man Hoàng.
Chiến đấu của hai người trong Tiểu thế giới, trọng tài và người quan sát duy nhất chính là Dương Phàm.
Trận chiến này cực kỳ thảm thiết. Tiểu thế giới cùa Man Hoàng phá thành mảnh nhò, thậm chí mơ hồ rung chuyển đến không gian thất giới.
Kết quả chiến đấu vừa khiến Dương Phàm ngạc nhiên vui mừng và cũng hơp tình hợp lý.
Lúc đầu, Hồ Phi chính diện chiến đấu chống lại Man Hoàng chi hơi chút hạ phong. Đây chi vẻn vẹn là kinh nghiệm chiến đấu của Man Hoàng phong phú.
Mà theo chiến đấu tiến vào hồi gay cấn, Tam Nhãn Thông Thiên Thần Hầu cùng thân thể Ma Thần đại thành khiến Hồ Phi dần dần ổn định, không chút thua kém.
Khi hai người cùng thi tnển bí thuật, thậm chí Hồ Phi còn có thể chiếm thế thượng phong.
Tuy nhiên nếu là Man Hoàng sừ dụng thần khí Tam Hoàng Kiếm của hắn, Hồ Phi sẽ bị đánh cho ôm đầu chạy như chuột, nhưng miễn cưỡng có lực tự bảo vệ.
Tình cảnh như thế lọt vào mắt Dương Phàm, lộ ra đầy vẻ ngạc nhiên vui mừng.