Mục lục
[Dịch] Tiên Hồng Lộ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gương mặt xinh đẹp của Huyễn Linh tiên tử tái nhợt vô sắc, mái tóc tung bay rối bù, cung trang trên người rách toạt mấy chỗ, lộ ra từng mảng lớn da thịt trắng hồng rúng động lòng người.

Giờ phút này, nàng đơn độc đứng giữa không trung, lại có vẻ yếu đuối bất lực, trong đôi mắt đẹp lộ ra vài tia tuyệt vọng, nhưng vầng sáng bảy màu vờn quanh thân thể mềm mại, làm tăng thêm nét đẹp tuyệt mỹ đoan trang của nàng.

- Một hiệp cuối cùng!

Ánh mắt Dương Phàm dần dần sáng lên ác liệt, phàm là địch nhân của mình đều phải bị tiêu diệt.

Lúc này nếu không giết đối phương, chắc chắn sẽ lưu lại hậu họa về sau.

- Dừng tay! Ta buông bỏ!

Bỗng nhiên Huyễn Linh tiên tử quát lên một tiếng yêu kiều, thu hồi Pháp bảo, hào quang bảy màu vờn quanh trên người cũng biến mất.

Dương Phàm khẽ nheo hai tròng mắt lại:

- Ngươi đây là có ý gì?

Hắn có điểm không hiểu:

- Vừa rồi Dương mỗ hạn cho các ngươi mười hiệp, nếu bình yên vượt qua, thì sẽ tha cho các ngươi một con đường sống. Còn một hiệp cuối cùng, nếu ngươi có thể kiên trì được. Dương mỗ sẽ không ra tay tiếp nữa.

Dương Phàm thản nhiên nói.

- Tiểu nữ tự biết không thể kiên trì được một hiệp cuối cùng này. liền quyết đoán buông bỏ, giờ phút này để mặc cho đạo hữu xử trí.

Huyễn Linh tiên tử chậm rãi nhắm lại đôi mắt đẹp, chẳng những thu hồi Pháp bảo, ngay cả phép lực cũng dần dần thu liễm.

Nghe nói lời ấy, Dương Phàm đưa tay sờ sờ má, trong mắt chợt lóe lên một tia sáng.

Huyễn Linh tiên tử này thật rất thông minh, một câu "Để mặc cho đạo hữu xử trí! ", liền để lại cho mình một tia hy vọng.

Dưới tình huống như vậy, Dương Phàm có thể lựa chọn giết nàng, cũng có thể tạm thời bắt giữ, hoặc là lưu lại có chỗ dùng, chẳng hạn như đàm phán cùng Tiên Huyễn Linh Vận Tông.

Tóm lại, với vẻ đẹp tuyệt sắc cùng tu vi thân phận của nàng, giá trị phi thường lớn.

Cho dù đổi lại là bất cứ một gã cường giả nào khác, chỉ cần không phải chân chính là người cuồng sát, dưới tình huống như vậy, hơn phân nửa sẽ không lập tức xuống tay giết chết nàng.

- Tốt! Tốt lắm! Ngươi thực rất thông minh!

Dương Phàm lộ vẻ mặt trầm ngâm một lát rồi nói:

- Dương mỗ có thể cho ngươi một lựa chọn.

- Đạo hữu mời nói ra!

Huyễn Linh tiên tử mở đôi mắt đẹp, khẽ thở một hơi nhẹ nhõm.

Chỉ cần Dương Phàm không lập tức giết chết nàn,. Tiên Huyễn Linh Vận Tông sẽ tìm ra cách cứu viện nàng, mặc kệ là đàm phán giao dịch, hay là phương thức nào khác, tóm lại còn có cơ hội sống sót rất lớn.

"Với tu vi Nguyên Anh Kỳ của ngươi, nếu có thể để mặc cho Dương mỗ điều khiển, tác dụng thật cũng không nhỏ."

Dương Phàm đảo mắt lướt thoáng qua trên người nàng, cười dài nói:

- Với dung mạo tuyệt sắc của Huyễn Linh đạo hữu, làm thị thiếp của Dương mỗ cũng rất tốt.

Thị thiếp.

Tâm hồn Huyễn Linh tiên tử rúng động, thân thể mềm mại phát lạnh, trong ánh mắt nhìn Dương Phàm đầy vẻ khuất nhục.

Dương Phàm chậm rãi nâng lên cây bút lông.

Trên thực tế, hắn cũng không nghĩ đối phương sẽ đồng ý.

Không đồng ý càng tốt, chỉ cần đối phương phản kháng, hắn liền có thể lập tức giết chết, dứt khoát sạch sẽ lưu loát, xóa bỏ mối họa về sau.

Cho dù tu sĩ Tiên huyễn Linh Vận Tông kia tới đây gây phiền toái, Dương Phàm cũng không sợ chút nào.

Hiện giờ trong mười ba nước Bắc Tần, có thể uy hiếp đến Dương Phàm ít chi lại ít.

Cho dù là đại tu sĩ Nguyên Anh đích thân tới, Dương Phàm cũng không sợ, ít nhất có thể ở thế ngang bằng.

Với tu vi Nguyên Anh kỳ của Huyễn Linh tiên tử, cộng thêm dung mạo tuyệt đẹp khí chất thoát trần đó, nếu là làm đạo lữ song tu của Dương Phàm thì nàng còn có thể nghĩ lại.

Nhưng nếu bắt nàng phải làm thị thiếp của đối phương, điều này quả thực là trắng trợn sĩ nhục.

Phóng mắt nhìn khắp mười ba nước Bắc Tần, nữ tu Nguyên Anh làm thị thiếp, cả vạn năm qua dường như không có trường hợp này.

- Dương đạo hữu! Chẳng lẽ ngài cố ý muốn cái mạng của tiểu nữ?

Trong đôi mắt xinh đẹp của Huyễn Linh tiên tử hiện ra đủ loại thần sắc khuất nhục, xấu hổ và giận dữ, rồi dần dần tan đi.

- Đúng là có ý này! Đạo hữu định lựa chọn thử qua một chiêu cuối cùng?

Dương Phàm lộ ý cười trên mặt.

- Ta đáp ứng

Huyễn Linh tiên tử chậm rãi nhắm mắt lại, thân thể yểu điệu mềm mại hơi run run, hô hấp trở nên dồn đập.

- Ngươi đáp ứng?

Dương Phàm có chút không thể tưởng tượng.

- Với thân phận địa vị của các hạ, đã là đỉnh cao ở Bắc Tần, tiểu nữ có làm thị thiếp của ngài, tuy có chút không cam lòng, nhưng ở lựa chọn sinh tử trước mặt, cũng có thể miễn cưỡng tiếp nhận.

Huyễn Linh tiên từ nói xong lời cuối cùng, thở dài thật sâu, trên gương mặt xinh đẹp lộ ra một vẻ phức tạp.

Dương Phàm thoáng trầm tư suy nghĩ, liền hiểu thông suốt.

Ở lựa chọn sinh tư trước mặt, cũng không phải mỗi người đều có thể quật cường và trinh liệt ở trong vũng bùn mà không nhiễm như Đặng Thi Dao.

Nếu Dương Phàm đưa ra điều kiện để đối phương làm đạo lữ song tu, chỉ sợ Huyễn Linh tiên tử sẽ rất dễ dàng đáp ứng.

Mà yêu cầu là thị thiếp, Huyễn Linh tiên tử đấu tranh một lát, rồi trong khuất nhục xấu hổ và giận dữ, vẫn là đáp ứng.

- Làm sao vậy. Dương đạo hữu! Chẳng lẽ muốn đổi ý?

Huyễn Linh tiên tử ngược lại nở nụ cười xinh đẹp, chăm chú nhìn Dương Phàm.

Xét theo tu vi, địa vị, tướng mạo. khí chất các phương diện, đặt ở Bắc Tần không thể nghi ngờ Dương Phàm là ngôi sao sáng chói, chỉ sợ không có người nào có thể so sánh cùng.

Nam nhân như thế, nếu có thể làm đạo lữ song tu của hắn, có lẽ là một loại phúc phận may mắn

Chỉ tiếc, mình lại chỉ là một thị thiếp.

Huyễn Linh tiên tử thầm than trong lòng, bay đến bên cạnh Dương Phàm, vẻ mặt cung kính.

- Với tu vi Nguyên Anh Kỳ của các hạ làm thị thiếp bên cạnh ta, nếu không có thủ đoạn gì khống chế, Dương mỗ thật không an tâm.

Dương Phàm vừa cười vừa nói.

- Ta đã là thị thiếp của Dương đạo hữu! Chủ nhân nếu có yêu cầu gì, tiểu nữ có thể phản kháng được sao?

Huyễn Linh tiên tử u buồn nói.

- Tốt lắm! Ta muốn đánh hạ dấu vết trên linh hồn của ngươi.

Dương Phàm gật gật đâu.

Huyễn Linh tiên tử hơi biến sắc, nhưng không phản kháng, vẫn để Dương Phàm đánh hạ dấu vết linh hồn.

Kể từ đó, Dương Phàm yên lòng mang theo Huyễn Linh tiên tử hạ xuống trên ốc đảo chỗ Tiên Lai Tông.

- Dương dược sư! Tiên tử! Mời tới bên này!

Tông chủ họ Tôn vẻ mặt cung kính mời Dương Phàm vào đại điện nghị sự của tông môn.

Hai nàng cùng theo bên cạnh Dương Phàm. Lệnh Hồ Tiểu Tịch cùng Huyễn Linh tiên tử đều thập phần cung kính, lúc đi trên đường hai nàng hơi thụt lại phía sau nửa bước.

Dương Phàm trìu mến liếc mắt nhìn Lệnh Hồ Tiểu Tịch một cái, nắm tay nàng đi vào đại điện nghị sự.

Rất nhanh, toàn bộ cao tầng Tiên Lai Tông bước tới bái kiến.

Cái gọi là cao tầng, cũng chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ trở xuống.

Toàn bộ Tiên Lai Tông, chỉ có tông chủ họ Tôn và Lệnh Hồ Tiểu Tịch đã tấn chức Kim Đan bậc cao.

Dương Phàm lập tức đi thẳng vào vấn đề, thản nhiên nói:

- Hiện giờ Tấn quốc công chiếm La Sơn quốc, nơi này chỉ sợ không có chỗ cho Tiên Lai Tông sống yên ổn. Nếu nguyện ý, Dương mỗ có thể mang theo các ngươi di chuyển đến Ngư Dương quốc.

Tông chủ họ Tôn mừng rỡ:

- Đa tạ Dương dược sư!

Với cấp độ của hắn, thật ra cũng biết một ít chuyện có liên quan tới Dương Phàm.

Hiện giờ ở Bắc Tần, trừ ba vị đại tu sĩ Nguyên Anh, chỉ sợ không có người nào là đối thủ của hắn.

Hơn nữa, Dương Phàm chính là ông Vua không ngai của Ngư Dương quốc, nếu có thể di chuyển Tiên Lai Tông đến đó, quả thực là chuyện tốt cầu còn không được.

Toàn bộ cao thấp Tiên Lai Tông đều tán thành việc này.

- Cảm ơn Dương Đại ca

Lệnh Hồ Tiểu Tịch vô cùng vui mừng, rúc vào trong lòng Dương Phàm, lộ ra nụ cười ngọt ngào hồn nhiên.

Ngược lại Huyễn Linh tiên tử ngồi bên cạnh Dương Phàm, đưa ra nghi ngờ:

- Chỉ sợ bảy tông của Tấn quốc sẽ không dễ dàng để chủ nhân toại nguyện.

- Phải không? Không nguyện ý?

Dương Phàm cười khẽ nói:

- Để xem thử ai dám ngăn cản bước chân Dương mỗ.

Trong câu nói của hắn lộ ra lòng tự tin tuyệt đối.

Phóng mắt nhìn khắp Bắc Tần, trừ ba đại tu sĩ ra còn không có người nào có thể được hắn coi trọng.

Thần cản sát thần, phật ngăn sát phật.

Huyễn Linh tiên tử cười khổ nói:

- Ý của ta không mảy may hoài nghi thực lực của chủ nhân, chỉ là đề nghị nếu phải di chuyển, tốt hơn là mau chóng thực hiện.

- Ngươi không phải là vì nghĩ tới an nguy của tu sĩ tông môn mình chứ?

Dương Phàm thản nhiên nhìn lướt qua nàng một cái.

Huyễn Linh tiên tử trầm mặc, ngược lại cũng không có phủ nhận.

- Thật ra cũng không phải ta cố ý muốn ở lại La Sơn quốc gây chuyện, đích xác còn có một việc phải đi xử lý, cần phải chờ vài ngày.

Dương Phàm giải thích.

- An bài của chủ nhân, ta không dám phản đối.

Huyễn Linh tiên tử thầm thở dài, dịu dàng nói.

Trong lòng nàng đã có chút cảm giác không ổn.

Đêm đó tông chủ họ Tôn sắp xếp cho một mình Dương Phàm một gian động phủ tĩnh lặng xinh xắn, bên trong trang trí khá xa hoa.

Làm thị thiếp, Huyễn Linh tiên tử cùng Lệnh Hồ Tiểu Tịch đều đứng ở trong phòng, trái tim trong lòng ngực đập thình thịch.

Ngay cả Huyễn Linh tiên tử là Nguyên Anh Kỳ, đều có chút khẩn trương.

Làm thị thiếp, nàng hiểu rõ số phận của mình, trong lòng thấp thỏm lo âu.

Lệnh Hồ Tiểu Tịch thì chỉ đơn thuần là khẩn trương, mặt đỏ bừng, tim đập nhanh, trong mắt có vài phần xấu hổ.

Lúc trước khi ở La Sơn quốc, nàng cùng Dương Phàm đã có một lần kinh nghiệm song tu.

Thời gian đã cách mấy chục năm, nàng vừa nghĩ tới có hơi xấu hổ, nhưng cũng có vài phần chờ mong.

Chỉ có điều bên cạnh còn có một vị Huyễn Linh tiên tử, khiến cho nàng có chút không được tự nhiên.

Dương Phàm thấy rõ động tác thần thái của hai nàng trong mắt, đột nhiên mỉm cười.

Hai nàng trước mắt này, đều là mỹ nhân tuyệt sắc nhân gian hiếm có. Một nàng đoan trang khoan thai, thành thục dịu dàng; một nàng thanh nhã như tiên, thuần khiết động lòng người.

Đối với Huyễn Linh tiên tử, chuyện tốt đưa tới cửa này, hắn sao có thể cự tuyệt?

Dương Phàm sớm đã không phải là nam nhân tình cảm ngây ngô như lúc trước, sau khi liên tục chiến đấu ở các chiến trường Nội Hải, tâm tình hắn đã trở nên trong sáng.

Ồ! Hai tiên tử tuyệt sắc bày ra trước mặt này, rốt cuộc người nào trước đây?

Dương Phàm, một tay sờ má, đang suy nghĩ về vấn đề thực nghiêm túc này.

Hắn đưa mắt nhìn lướt qua một cái, trên gương mặt xinh đẹp đoan trang của Huyễn Linh tiên tử lập tức ửng hồng rồi đỏ bừng một màu nhưng trong đôi mắt đẹp vẫn trong sáng.

Nàng hiểu rõ nếu đã làm thị thiếp của đối phương, chuyện này là không thể tránh khỏi.

Lệnh Hồ Tiểu Tịch thì xấu hổ cúi thấp đầu, không dám nhìn Dương Phàm.

Cuối cùng, Dương Phàm thở dài, ai trước ai sau, thật sự khó có thể quyết định.

Như vậythì cùng một lúc đi.

Trong lòng Dương Phàm lập tức có chút cấp bách chờ mong.

Hắn bước tới nhẹ nhàng nắm tay hai nàng, đi đến chiếc giường rộng trong động phủ.

Hai vưu vật tuyệt mỹ nằm trên giường, hai đôi mắt thanh tú nhắm chặt, bờ mi run run.

Dương Phàm trước nhẹ nhàng cởi xiêm y Lệnh Hồ Tiểu Tịch, lộ ra thân thể mịn màng mát rượi, ôn hồng như ngọc, làn da trắng ngần như trái vải bóc vỏ thật mê người. Dương Phàm đưa bàn tay vuốt nhẹ một đường.

Có kinh nghiệm lần trước, lần này thực thuận lợi. Dương Phàm khẽ hôn lên cặp môi ướt át của nàng, hai tay âu yếm mân mê mấy chỗ cấm địa mẫn cảm trên thân thể mềm mại của nàng, rất nhanh liền tiến vào trạng thái.

Rất nhanh, Lệnh Hồ Tiểu Tịch liền phát ra từng đợt tiếng rên rỉ yêu kiều, mồ hôi thơm mát nhỏ giọt.

Thời điểm thân thể hai người hòa họp một thể, tỏa hương thơm đầy phòng.

Sau hai canh giờ, Dương Phàm buông thân thể Lệnh Hồ Tiểu Tịch, nhích lại thân mình Huyễn Linh tiên tử bên cạnh.

huyễn Linh tiên tử nằm ở bên cạnh, chịu đựng qua hai canh giờ. trên gương mặt xinh đẹp đã hồng nhuận ướt át, giống như đóa hoa không dấu được vẻ thẹn thùng.

Dương Phàm khẽ cười liếc mắt nhìn nàng một cái, thân thể từng một chút tới gần thân thể thần tiên cao quý kia, đưa miệng sát vào vành tai trong sáng hồng nhuận của nàng, thấp giọng nói:

- Tiên tử! Mạo phạm!

Huyễn Linh tiên tử thở hơi thở như hoa lan, nghe nói lời ấy, càng thêm xấu hổ chỉ muốn độn thổ cho xong.

Nàng vừa mới định lên tiếng, bất chợt thân thể thần tiên ran lên:

- Ngài

Bàn tay của Dương Phàm đã dò thám vào trong xiêm y của huyễn Linh tiên tử, mân mê trên thân thể thần tiên băng thanh ngọc khiết kia.

Lần này, đúng là bắt đầu từ dưới lên

- A

Khi bàn tay Dương Phàm chạm đến chỗ bí ẩn nào đó, nàng không kìm nổi kêu lên một tiếng yêu kiều, không dấu được vẻ thẹn thùng.

Sau một phen tận tình dò thám, Dương Phàm mới chậm rãi cởi bỏ xiêm y trên người Huyễn Linh tiên tử, đặt thân hình yêu kiều của nàng dưới thân mình

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Luanhoichidao
23 Tháng mười một, 2023 16:27
ít vậy
Hieu Le
05 Tháng sáu, 2020 20:15
mé nó xuyên suốt truyện ko dính lỗi ch.tả vs lặp lại 1 số tình tiết thì truyện ổn đáng đọc...
Nguyễn Văn Thành
27 Tháng năm, 2020 22:36
xuyên suốt cuốn truyện là câu chuyện xoay quanh lỗi chính tả của thằng dịch truyện vcl
phuonghao090
22 Tháng một, 2020 10:33
trăm chương đầu khá chán. dần dần thấy hay
A72k39
29 Tháng mười một, 2019 18:45
mịa.truyện l.toàn sai dấu.
Nguyễn Huy
07 Tháng chín, 2019 08:44
Đếu hiểu sao có 7 viên linh châu là kim mộc thuỷ hoả thổ lôi không rồi mà vẫn lòi ra ông thiết dực vương có phong linh châu. Dịch ncc
Hieu Le
04 Tháng tám, 2019 12:08
Mày bị ngu à
Hieu Le
01 Tháng tám, 2019 16:20
8 n 4 5i Vhv
Hieu Le
25 Tháng bảy, 2019 15:52
⁶c big ,,? ? i .
Nguyễn Khải
24 Tháng bảy, 2019 22:15
má đọc hội thoại của ông Hồ Phi mệt tim *** :)))))
Hieu Le
14 Tháng bảy, 2019 08:27
d N 9dves
Hieu Le
14 Tháng bảy, 2019 08:26
q Q 111nq16q11
Khánh
07 Tháng bảy, 2019 00:24
10 chương đầu trước ngày tỷ võ mà tán công quá ngu,riêng cái này đạo tâm đã hỏng còn tu hành gì,ýt ra cũng phải đánh xong hãy tán công ,còn chưa sẽ ntn đã tán công *** main ngu lol
luongdinhkhai
31 Tháng mười, 2018 23:02
Mình đã đọc truyện này từ lúc mới ra và đọc lại thêm 2 lần nữa. Theo mình, truyện này rất hay, có phong cách độc đáo riêng. Nhân vật chính tự mình lĩnh ngộ và sáng tạo ra công pháp phù hợp cho mình tại từng giai đoạn. Chữa bệnh, tu tiên, có tình nghĩa. Nhìn chung, truyện có kết cấu rõ ràng, và hay về cách thức lĩnh ngộ sáng tạo công pháp và cách suy nghĩ khi gặp và xử lý tình huống khó khăn, trắc trở.
ĐàmHoaLiên
11 Tháng bảy, 2018 00:57
Tình tiết truyện khá chậm, nhiều đoạn ko quan trọng cũng tả tỉ mỉ, tẩn mẩn thành ra dài dòng. Thêm vào câu văn hay lặp đi lặp lại, ko mới mẻ khiến coi hơi bị buồn ngủ + lướt bớt cho vào việc chính..
Hoangnghichlong
07 Tháng bảy, 2018 12:22
Hay
Hoangnghichlong
07 Tháng bảy, 2018 12:22
Hay
Hoang Baoviet
07 Tháng bảy, 2018 12:16
Co truyen nhu vay doc la dc rui
Hoang Baoviet
07 Tháng bảy, 2018 12:16
Co truyen nhu vay doc la dc rui
Hieu Le
07 Tháng hai, 2018 08:09
22
Hieu Le
07 Tháng hai, 2018 08:09
qqx. k7. ưz3qv hk zyR. 4e2ffafbxuD6
Trần Văn Hưng
11 Tháng tám, 2017 16:04
kết cấu chính của truyện ko hay chỉ đọc tạm được
BÌNH LUẬN FACEBOOK