Khi Dương Phàm đến Phổ Ái Y Quán. vừa lúc thấy đệ đệ Dương Lỗi đứng ở trước cửa y quán.
- Đại ca! Sư tôn đệ đang chờ huynh ở bên trong.
Dương Lỗi cười cười. nhún vai, cũng không nhắc nhỡ gì với Dương Phàm. Dương Phàm cũng không cảm thấy kỳ quái. chỉ là khẽ cau mày, theo đệ đệ đi vào trong y quán.
Phòng khách bên trong.
Sư tôn đệ đệ Dương Lỗi, là đệ đệ đương đại gia chủ Nam Lĩnh Dương gia. Dương Cương. Dương Cương người này ở trong hàng trưởng bối đời thứ hai. tu vi không tính là nổi bật. Nhưng thân là đệ đệ gia chủ. thân phận không thấp. vấn Thiên đại hội lần trước, chính là do Dương Cương chủ trì
Trong phòng khách, một người trung niên đang ngồi ghế trên. khuôn mặt uy nghiêm, hàng mi như kiếm. tướng mạo có vài phần giống gia chủ Dương gia. trên người mơ hồ có khí thế ngạo nghễ của thượng vị giả.
- Dương thế thúc. ngọn gió nào thổi ngài tới đây, để Phổ Ái Y Quán ta hưởng quang vinh như vậy.
Dương Phàm mặt lộ vẻ tươi cười. đậm nhạt tiến lên hành lễ. trong lời nói cố ý hiển lộ vẻ tôn trọng trưởng bối đời thứ hai.
- Hừ! Thế thúc? Ngươi còn nhớ rõ thế thúc ta!
Dương Cương vừa giận dữ. ánh mắt như đuốc. nhìn chằm chằm vào người đã từng là đệ nhất thiên tài Dương Gia Bảo. Lúc nhìn tới tu vi Dương Phàm. trong ánh mắt Dương Cương mới xẹt qua một tia kinh dị.
Nửa năm ngắn ngủi. Dương Phàm đã tu luvện tới Luyện Khí trung kỳ, tiến bộ như vậy thật đúng là không thể tưởng tượng nỗi. Chẳng qua ngẫm lại thiên phú cùng tu vi người này đã từng có, cũng không tính là đặc biệt kinh thế hãi tục.
Thấy vậy, Dương Cương thoáng thu hồi một ít ý khinh thị. có thể không chừng ngày sau người nàv còn có cơ hội trở lại Ngưng Thần Kỳ.
- Không biết lần này thế thúc tới y quán ta. có chuyện gì hay không?
Dương Phàm ngồi xuống, học đồ y quán nhanh chóng bưng trà nước lên.
- Phàm nhi. ngươi tự tính xem. ngươi đã có bao nhiêu ngày không trở về Dương Gia Bảo rồi.
Dương Cương ho khẽ một tiếng, ngữ khí thoáng hòa hoãn một chút.
Trong lòng Dương Phàm không khỏi kinh ngạc. Dương Cương này tính cách nóng nảy tàn nhẫn nổi danh. hiện giờ lại khách khí với mình như vậy, đúng thật là không dễ dàng mà.
- Có lẽ khoảng hơn nửa năm rồi.
Dương Phàm bình thản bất động nói.
- Dựa theo gia pháp xử lý, nếu đệ tử tự ý rời khỏi Dương Gia Bảo. nhẹ thì phạt trượng, nặng thì đánh gãy chân. Gia quy này, ngươi cũng biết chứ?
Ánh mắt Dương Cương chợt ngưng, làm Dương Phàm mơ hồ cảm nhận được một cỗ áp lực.
- Ha ha! Thế thúc nói lời nàv là có ý gì? Lẽ nào lão gia ngài đích thân tới Phổ Ái Y Quán. chính là muốn trừng phạt ta hay sao?
Dương Phàm mĩm cười. trong ánh mắt không hề có một tia sợ hãi tôn kính.
Dương Cương ngẩn ra. không nghĩ tới Dương Phàm dưới thế công áp lực lời nói của mình. còn có thể bình thản ung dung như vậy.
Lẽ nào người này còn có chỗ dựa gì hay sao?
Trong lòng Dương Cương chợt động, luôn cảm giác Dương Phàm trước mắt không phải chỉ là một dược sư Luyện Khí Kỳ đơn giản như vậy.
Dương Lỗi đứng ở một bên. khóe miệng khẽ mĩm cười. không nói một lời.
- Thư từ gia chủ. ngươi có nhận được rồi chứ?
Dương Cương đột nhiên chuyền lời.
- Đã nhận được.
Dương Phàm gật đầu.
- Ngươi đã nhận được thư từ gia chủ. thì nên rõ ràng. Cho ngươi trở về Dương Gia Bảo, không phải trừng phạt ngươi, mà là cho ngươi cơ hội lập công chuộc tội
Không phải trừng phạt.
Dương Phàm nghe Dương Cương ngang nhiên nói. ánh mắt dần sắc bén. Lập công chuộc tội
Dương Phàm khẽ thở dài một hơi. khóe miệng nhếch một tia trào phúng, thầm nghĩ: "Dương Gia Bảo này, thật sự coi mình là tội nhân?"
- Chỉ cần ngươi trở về gia tộc. là có thể lập tức trở thành khách liêu dược sư. hưởng thụ đãi ngộ siêu nhiên, sẽ không kém gì Trịnh dược sư.
Dương Cương ân uy cùng bỏ xuống, nói.
- Xin lỗi...
Dương Phàm lắc đầu:
- Bây giờ còn còn không phải lúc ta trở về gia tộc.
- Dương Phàm! Ngươi có ý gì? Lẽ nào ngươi dám cãi lại mệnh lệnh gia tộc sai phái?
Dương Cương giận tím mặt. hung hăng vỗ mạnh lên bàn.
Ẩm!
Chén trà trên bàn nhảy dựng lên. sau đó "cách cách" một chút trở lại vị trí cũ, lại không rơi ra một giọt nước.
Dương Phàm khẽ nheo mắt lại, thong thả nói:
- Lần này thế thúc tới đây, lẽ nào là vì uy hiếp ta quay về Dương Gia Bảo? Người Vũ Vụ Sơn Trang cũng từng tới đây mời ta đi làm khách liêu dược sư. thái độ của bọn họ thật tốt hơn thế thúc ngài rất nhiều.
- Vũ Vụ Sơn Trang?
Dương Cương biến sắc. Hắn đã sớm biết, gần đây Dương Phàm đi lại rất gần với người Vũ Vụ Sơn Trang.
- Ngươi... Ngươi thân là con cháu Dương Gia Bảo. làm sao có thể gia nhập Vũ Vụ Sơn Trang?
Dương Cương xiết chặt nắm tay, một cỗ lửa giận hung bạo áp chế trên người, linh áp vô hình áp bách tới.
- Tuy rằng bọn họ rất thành khẩn với việc này, cũng vô cùng tôn trọng với ta. tuy nhiên tiểu chất vẫn còn đang suy nghĩ.
Dương Phàm nhàn nhạt nói.
- Tốt, xem như ngươi lợi hại!
Dương Cương cố ép lửa giận trong lòng xuống, nói:
- Có điều kiện gì. ngươi cứ đưa ra đi!
Dương Phàm khẽ thở dài một hơi. hắn biết tính tình Dương Cương hết sức nóng nãy. động cái liền ra tay đả thương người. Hiện giờ hắn có thể nhượng bộ như vậy, cùng coi như rất quý rồi
- Dương thế thúc. nếu muốn ta quay về Dương Gia Bảo. vậy chỉ có thể chờ vấn Thiên đại hội hai năm sau. khi đó ta có cơ hội thăng cấp Ngưng Thần Kỳ. Trước đó. chỉ cần gia tộc không bức bách tiểu chất. ta sẽ không gia nhập thế lực tu tiên khác.
Khí tức thân thiết lạnh nhạt trên người Dương Phàm đột nhiên biến mất. thay vào đó là một khí thế áp bức sắc bén. trong mắt lóe lên lãnh mang. Vẻ mặt Dương Cương lộ ra dị sắc. mơ hồ cảm nhận được từ trên người Dương Phàm một cỗ áp bức và dứt khoát ngọc đá cùng tan.
- Ngươi thật sự có thể trong hai năm. thăng cấp Ngưng Thần?
Trong lòng Dương Cương có chút giật mình. dò hỏi.
Hắn lại không biết, Dương Phàm vừa tiến vào Ngưng Thần Kỳ không lâu. còn tu luyện một bộ ma công tuyệt thế. ngay cả trưởng bối đời thứ hai như hắn cũng chưa chắc là đối thủ của Dương Phàm.
Chờ hai năm sau? Ai có thể dự liệu được Dương Phàm sẽ tu luyện đến mức nào nữa...
- Nắm chắc tám phần mười.
Dương Phàm trấn định tự nhiên nói:
- Chẳng qua là trùng tu một lần mà thôi. bằng thiên phú và kinh nghiệm của ta. hơn nữa có kỳ nhân chỉ điểm. làm được chuyện này cũng không khó khăn lắm.
- Tốt
Trong mắt Dương Cương chợt lóe tinh quang.
- Một lời đã định.
- Thế thúc đừng có hiểu lầm. Hai năm sau tiểu chất quay về Dương Gia Bảo. nhưng không nhất định sẽ phục vụ vì gia tộc.
Dương Phàm nói kèm vẻ châm chọc. ánh mắt quay sang đệ đệ Dương Lỗi đối diện:
- Mục đích chủ yếu của ta là hiệp trợ đệ đệ chống lại thiếu chủ Dương gia ở kinh đô.
Hai người nhìn nhau. hai huynh đệ sinh hoạt cùng nhau nhiều năm như vậy, từ lâu đã tâm ý tương thông, rõ ràng ý tứ trong đó.
Vấn Thiên đại hội lần trước, Dương vũ khiêu chiến toàn bộ con cháu đời thứ ba Dương Gia Bảo. còn châm chọc trào lộng Dương Phàm. Đệ đệ Dương Lỗi giận dữ phản kích, cuối cùng định ra ước hẹn ba năm.
Lúc đó. Dương Vũ nói rõ ba năm sau sẽ còn quay lại Dương Gia Bảo một lần. muốn khiêu chiến hai huynh đệ Dương Phàm cùng những con cháu còn lại. để cho Dương Gia Bảo thua tâm phục khẩu phục.
- Ha ha ha... Hai huynh đệ các ngươi quả nhiên không hổ là tinh anh gia tộc. vấn Thiên đại hội lần kế tiếp cũng là chuyện ta và gia chủ lo lắng nhất. Nếu như hai người các ngươi có thể chống lại thiếu chủ kinh đô bất bại. vậy có thể thắng được mặt mũi cho Dương Gia Bảo chúng ta. đây cũng là cơ hội cho ngươi lập công thật lớn.
Dương Cương vỗ tay cười nói.
Trong lòng Dương Phàm lại không cho là vậy, sở dĩ hắn đề cập tới vấn Thiên đại hội lần sau. là vì kéo dài thời gian. tích súc lực lượng. Mặt khác. cùng lúc là vì vinh nhục của hai huynh đệ. vấn Thiên đại hội lần trước, hắn vừa vặn tán công. nhận hết vũ nhục trào phúng, vì thế đệ đệ mới phản kháng, cuối cùng mới nhận ước hẹn ba năm kia.
Thiếu chủ Dương gia tư chất siêu quần. có danh sư chỉ điểm cùng với các loại linh đan quý hiếm duy trì, Bất luận là Pháp Bảo. tư chất. công pháp. thế lực sau lưng. không phải một tiểu gia tộc có thể chống lại được.
Ước hẹn ba năm. Dương Phàm không thể để một mình đệ đệ đối mặt. bởi vì việc này vốn là do mình gây ra. Đồng thời. trong lòng Dương Phàm còn có một nguyên nhân cuối cùng. đó là sau ước hội với Vân Vũ Tịch lần trước, đối mặt với Dương Vũ uy hiếp tra hỏi. thậm chí bị thị vệ Dương gia truy kích.
- Tiểu chất đã biểu đạt rõ ý của mình. có lẽ Dương thế thúc cũng có thể rõ ràng. hy vọng thay tiểu chất chuyển cáo lên gia tộc.
Dương Phàm cười khẽ nói. Dương Gia Bảo coi trọng vấn Thiên đại hội lần tiếp theo, vượt quá mức tưởng tượng của hắn.
- Này...
Dương Cương khó khăn nói:
- Trịnh dược sư thoái ẩn. Dương Gia Bảo ta thật thiếu một dược sư có kinh nghiệm. Bên ngoài có lời đồn. y thuật của ngươi đứng hàng đầu vùng này. ngay cả mấy người Trịnh dược sư. Lâm dược sư cũng than không bằng.
Dương Phàm ngẩn ra, lúc nào y thuật của mình đứng hàng đầu ở vùng gần đây vậy chứ?
- Đây chỉ là người bên ngoài quá khen mà thôi. thế thúc không cần cho là thật.
Dương Phàm lắc đầu nói.
- Ha ha! Phàm nhi không cần quá khiêm tốn... Lần trước gia phụ trở về từ QUỷ Thi Sơn. đối với ngươi khen mãi không dứt. Nghe nói ngươi còn dùng độc thuật trọng thương cường giả Trúc Cơ kỳ, đây không phải một dược sư bình thường có thể làm được.
Dương Cương cười to. càng thêm khách khí với Dương Phàm. thay đổi sách lược ân uy cùng bỏ lúc trước.
Dương Phàm người mang y thuật siêu phàm. phía sau có cao nhân lánh đời chỉ điểm. là trọng yếu hơn là hắn còn có hy vọng rất lớn tiến lên Ngưng Thần.
Đồng thời. làm cho Dương Cương cảm thấy kiêng kỵ là người nàv lại nắm giữ độc thuật có thể làm trọng thương cường giả Trúc Cơ kỳ. Ngay cả Trúc Cơ kỳ cũng bị trọng thương, vậy đổi thành Ngưng Thần Kỳ, chẳng phải sẽ bị độc chết ngay...
Gia phụ trong lời Dương Cương, chính là lão tổ Dương gia. cường giả Trúc Cơ kỳ. Tuy nhiên theo Dương Phàm biết. lão tổ Dương gia này cũng đã sắp đến tận cùng thọ nguvên rồi.
- Độc thuật chẳng qua là tiểu đạo. lần trước tiểu chất ở Quỷ Thi Sơn. may mắn đã gặp qua hai vị lão tổ. Chỉ là Hồ Phi Vũ Vụ sơn Trang, lại mang theo chiến lợi phẩm chạy đi...
Dương Phàm cười ha hả. kéo đứt đề tài độc thuật mẫn cảm này đi.
Tuy nói lần trước dùng độc thuật trọng thương cường giả Trúc Cơ kỳ, có rất nhiều thành phần may mắn. nhưng vẫn còn có uy hiếp rất mạnh với cường giả Ngưng Thần Kỳ. Việc này hơn phân nửa sè khiến cho tu sĩ Ngưng Thần Kỳ sinh lòng kiêng kỵ.
- Ồ? Chuyện xảy ra trong hành trình QUỷ Thi Sơn. gia phụ chỉ nói thoáng qua một chút. tiểu chất cũng là đương sự. không biết có thể nói một chút hay không.
Dương Cương lập tức bị khơi gợi hứng thú. vội vã nói.
Dương Phàm cũng không giấu diếm. lặp lại một lần những chuyện đã trần thuật với hai vị lão tổ lần trước. Dương Cương ở cạnh vừa nghe. cũng cảm thấy vô cùng mạo hiểm. đồng thời cùng nghĩ tới phụ thân cảnh báo mình:
"Thiên Niên Mộ Huyệt trên QUỷ Thi Sơn. vạn vạn lần không thể chạm tới. nơi đó là cấm kỵ lớn nhất. Tu sĩ Trúc Cơ kỳ đi vào. đều là cửu tử nhất sinh..."
- Được rồi. Dương thế thúc. ta còn có một chuyện cần hỏi. đó là về Dương gia kinh đô cùng hạ lạc gia phụ. Hy vọng Dương thế thúc có thể giải đáp cho tiểu chất một phen. ân oán đời trước, là nghi hoặc lớn nhất của hai huynh đệ chúng ta.
Dương Phàm đột nhiên hỏi. vẻ mặt ngưng trọng chờ mong.
Dương Lỗi đứng cạnh. cũng mang theo vẻ gấp gáp.
- Điều này...
Dương Cương biến sắc. dưới ánh mắt cấp thiết của hai huynh đệ Dương Phàm áp bách. có vẻ bất đắc dĩ nói:
- Việc này quả thật là cấm kỵ lớn nhất Dương Gia Bảo chúng ta.