Nghĩ tới đây, ánh mắt Dương Phàm quét bốn phía cuối cùng nhìn tới cửa miếu... Nơi đó có một lão ăn mày nằm dài dưới đất quần áo rách nát.
"Tốt, chính là ngươi rồi!"
Ánh mắt Dương Phàm sáng lên liền quyết định chủ ý.
- Các vị đại nhân xin thương xót, ban cho tiểu nhân mấy đồng tiền! Cảm tạ ân đức!
Lão ăn mày nằm dài dưới đất. nâng một cái chén sắt mẻ cầu khẩn người đi qua lại. Người đi ngang qua thỉnh thoảng có người sẽ ném cho hắn mấy văn tiền. Lão ăn mày này tuy ăn mặc rách nát, vẻ mặt dơ bẩn tóc tai bù xù bẩn thỉu, thế nhưng mỗi khi có đồng tiền rơi vào trong chén sắt, con mắt hắn đều trộm cười gian một tiếng.
Đang đang!
Đột nhiên!
Một khối bạc lớn rơi xuống, làm chén sắt trong tay hắn cũng lật nhào.
Bạc! Một khối bạc thật to!
Lão ăn mày kích động không thôi. mắt gian sáng ngời cực điểm trong ánh mắt chỉ còn lại khối bạc to lớn này. Một khối bạc lớn như thế cũng đủ cho hắn tiêu sái qua mùa đông làm sao không hưng phấn được.
- Tạ ơn đại nhân! Tạ ơn đại nhân!
Lão ăn mày vội vàng vươn tay nhặt lấy khối bạc lớn kia. Nhưng đúng lúc này, một nam tử thanh niên vươn tay lấy đi khối bạc khỏi tay hắn.
- A! Bạc của ta!
Lão ăn mày muốn nổi điên chuyển mắt nhìn người thanh niên nọ.
- Ngươi muốn khối bạc này sao?
Dương Phàm cười dài nói:
- Chỉ cần giúp ta làm một chuyện, ta có thể cho ngươi mười khối nữa! Quả nhiên trên trời không có rơi cái bánh mà!
Lão ăn mày thở dài một hơi thoáng cảnh giác nói:
- Ngươi muốn ta làm gì!
- Yên tâm, tuyệt đối không phải chuyện nguy hiểm nhưng cần phải có da mặt dày.
Dương Phàm thong thả nói.
- Da mặt dày?
Lão ăn mày vỗ ngực thề thốt:
- Đại nhân yên tâm đây chính là ưu điểm sở trường của ta tuyệt đối không thành vấn đề.
- Ha ha, ngươi đưa lỗ tai tới đây.
Dương Phàm cảm thấy buồn cười, da mặt dày lại là ưu điểm của hắn. Cúi đầu tới bên tai lão ăn mày nói nhỏ vài câu.
- Này... đơn giản như vậy?
Lão ăn mày nghe xong, có chút khó tin.
- Đúng, chỉ đơn giản như vậy, nhưng ngươi phải dựa theo lời ta nói mà làm, chỉ cần hoàn thành viên mãn là được.
- Được. vậy cứ quyết định như vậy đi!
Lão ăn mày gật đầu tiếp nhận khối bạc lớn Dương Phàm đưa cho nghênh ngang đi vào trong chùa miếu.
Dương Phàm chậm rì rì đi theo sau hắn.
- Đứng lại! Đứng lại!
Rất nhanh liền có hòa thượng ngăn cản hắn lại.
- Đất lành Phật gia, người tạp vụ nhanh nhanh rời đi, tránh cho ô nhiễm miếu thờ thần thánh!
- Phì phì phì!
Lão ăn màv phẫn nộ:
- Ngươi dám kỳ thị ta? Phật gia chú ý phổ độ chúng sinh, người người bình đẳng, lẽ nào ăn mày không thể vào chùa miếu, không thể làm tín đồ đạo Phật?
- Các vị hương thân phụ lão tới đây phân xử công bằng cho ta đi!
Lão ăn mày kêu gào.
Chỉ một lát, rất nhiều người liền xúm lại nhưng đều đồng ý cách nói của lão ăn mày.
- Tiểu hòa thượng, để cho lão ta vào đi ai nói ăn mày sẽ không thể bái phật.
Có người khuyên bảo.
- Thế nhưng...
Hòa thượng liền do dự.
Lão ăn mày liền nói:
- Ngươi sợ lão tử không có tiền mua nhang đèn? Ngươi mở mắt chó mà xem đây là cái gì?
Lão ăn mày mở bàn tay ra, lộ một khối bạc to vô cùng.
Một khối bạc thật là lớn!
Người xung quanh đều kinh hô một tiếng.
- Nhìn rõ chưa đây là cái gì? Mở mắt chó của ngươi ra mà xem!
Lão ăn mày đắc ý vênh váo, bộ dạng giống như giàu mới nổi.
- Đây...
Hòa thượng kia mặt dại ra, lập tức hết chỗ nói. Đây là thế đạo gì chứ? Ngay cả ăn mày cũng có tiền hơn cả mình.
- Hừ. mắt chó thấy người thấp!
Lão ăn mày nghênh ngang đi vào trong miếu thờ, hòa thượng kia thở dài một hơi trong lòng đang cân nhắc xem mình có nên đi làm ăn mày hay không. Lão ăn mày đi vào trong miếu thờ thoáng trải qua một phen sóng gió, mua một ít nhang nến sau đó theo Dương Phàm ra hiệu đi tới miếu thờ tượng phật Niêm Ngọc Quan Âm.
Phía trước tượng phật có hai hàng người xếp dài. trước hương án có hai bồ đoàn có thể cho hai người đồng thời quỳ bái. Lão ăn mày xếp hàng đi bái phật điều này làm cho dân chúng xung quanh đều kinh ngạc không thôi.
Ăn mày cũng có thể đi bái phật thắp hương!
Hòa thượng trước hương án liếc nhìn lào ăn mày, thấy trong tay hắn cũng có nhang đèn cũng không nói gì thêm. Không bao lâu sau liền tới phiên lão ăn mày.
Phốc thông!
Lão ăn mày vẻ mặt bi thảm khổ sở thắp nhang đèn khóc nói:
- Đại Bi Đại Từ Niêm Ngọc Quan Âm xin phù hộ ta ấm no không lo. ô ô ô...
Mọi người thấy tình cảnh này, tuy rằng cảm giác thật cổ quái nhưng có thể hiểu được tâm tình của hắn. Trong lòng Dương Phàm cười thầm. Đừng nhìn lão ăn mày nàv khóc to như vậy, trên thực tế hắn không có bất kỳ thành ý gì, ý nghĩ duy nhất là sau khi xong xuôi, tới chỗ Dương Phàm lấy được bạc.
Đốt xong nhang đèn, Dương Phàm tỉ mỉ cảm giác. phát hiện tuy rằng lão ăn mày đã quỳ lạy nhưng nhang đèn này không hề có dị thường, không có lực lượng tinh thần cực nhỏ lúc trước.
"Quả nhiên!"
Dương Phàm âm thầm gật đầu, không khác gì như mình đã nghĩ. Người không có thành ý, bất luận quỳ bái thế nào cũng sẽ không sinh ra lực lượng tinh thần thần bí kia.
- Ghê tởm!
Đột nhiên, lão ăn mày nổi điên lên:
- Ta đối với ngươi thành kính sùng kính như vậy, vì sao ngươi còn để cho ta đói bụng? Ngươi làm sao trả lại nhang đèn ta cúng cho ngươi?
Cả người hắn run lên vươn tay chỉ vào tượng phật Niêm Ngọc Quan Âm đoan trang ôn nhu, tức giận mắng.
Dựa theo ước định với Dương Phàm trước đó. những lời hắn mắng đều phát ra từ nội tâm moi hết bất mãn trong lòng đều mắng ra, ngược lại. hắn sẽ không được bạc.
- Xú bà nương!
Lão ăn mày phun nước bọt về phía tượng phật. ở trong quá trình này, Dương Phàm ngưng thần cảm giác được có một dao động tinh thần yếu ớt theo nhang đèn bay lên, sau đó biến mất không thấy.
Ngay lúc này, dị biến chợt phát sinh. Dương Phàm cảm giác được gì đó, ngẩng đầu nhìn tượng phật phát hiện vẻ ôn hòa cơ trí trong ánh mắt Niêm Ngọc Quan Âm biến mất thay vào đó là một tia giận dữ, sợi tóc bay múa trong gió, nàng ngưng mắt nhìn lão ăn mày đang liên tục mắng mình cười lạnh lùng.
Đương nhiên, đây chỉ là "Ảo giác" Dương Phàm mơ hồ bắt được, người phàm không hề phát hiện ra, ở trong mắt bọn họ. "Niêm Ngọc Quan Âm" vẫn từ bi ôn nhu, đoan trang mỹ lệ như trước.
- Lào ăn mày này điên rồi, dám xúc phạm thần linh!
- Mau đuổi tên điên này ra ngoài!
Mọi người giận dữ lúc này mới phản ứng lại lao lên chuẩn bị ẩu đả lão ăn mày này.
- A! Chạy mau!
Lão ăn mày bị dọa sắc mặt tái nhợt hoảng hốt bỏ chạy. Nhất thời, trong miếu liền thành một trận hỗn loạn.
Dương Phàm hết sức bình thản, ngước nhìn Niêm Ngọc Quan Âm đoan trang tú lệ cười thản nhiên, khóe miệng khẽ nhếch lên lộ một tia cười nhạt khinh thường miệt thị. Lường gạt bách tính, đánh cắp lực lượng người phàm kiến hôi dưới chân đây là thần phật?
Trong mắt Dương Phàm sinh ra một cỗ khinh miệt.
Kỳ quái là theo trong lòng hắn sinh ra tâm lý miệt thị, một đoàn dao động tinh thần kỳ dị cũng theo nhang đèn lan tràn biến mất trong thiên địa.
Oanh!
Trong khoảng khắc, tượng phật Niêm Ngọc Quan Âm xảy ra biến hóa lớn. Phía sau tượng thần sinh ra một đạo lôi điện, mái tóc xanh bay múa giống như rồng lượn chín tầng trời dấy lên muôn ngàn cơn lốc quét bay đại địa, đài hoa sen dâng lên một mảnh cánh hóa bốc lửa xanh tím. Quan Âm mắt lạnh nhìn Dương Phàm trong mắt hiện một tia sát khí tức giận.
Áp lực vô cùng vô tận ập tới như sóng triều, làm cho tâm thần Dương Phàm chấn động, biến sắc.
Chẳng qua trong khoảng khắc hắn cười lạnh liếc tượng thần kia phất áo bỏ đi.
"Những thứ này chỉ là hư ảo mà thôi căn bản không cần sợ. Từ xưa đến nay chỉ nghe có người hóa vũ phi thăng, nhưng gần như có thể xác định chưa từng có tiên nhân hạ thế." Dương Phàm khinh thường nghĩ tiếp tục đi ra ngoài chùa miếu.
Lúc này người trong chùa miếu đều đặt lực chú ý lên lão ăn mày đang chạy trốn, không có người nào lưu ý hành động của hắn.
Ầm ầm!
Sắc trời bỗng tối sầm lại, một đạo lôi điện quét qua chân trời, làm miếu thờ chợt sáng chợt tối.
- A!
Chúng phàm nhân kêu to sợ hãi, người người thất kinh.
Sấm sét, thật là sấm sét!
Trong lòng Dương Phàm "lộp bộp" một tiếng, lạnh đi một nửa.
- Khẳng định là tên ăn mày kia xúc phạm thần minh làm Quan Âm Đại Sĩ mất hứng đánh xuống thiên phạt!
Mọi người oán hận nói, hận lão ăn mày thấu xương. Thế nhưng, lão ăn mày đã yên lặng chạy khỏi miếu thờ này, dung nhập vào trong dòng người ngàn vạn.
"Hỏng rồi, ta bị lừa, lần này hỏng rồi, lại xúc phạm tới thần linh. Nếu không thì sao lại đột nhiên có sét đánh xuống chứ."
Lão ăn mày hối hận không thôi, đắc tội thần linh hậu quả này chỉ nghĩ tới mà thấy sợ rồi
Ban ngày ban mặt, đột nhiên có sét đánh, chuyện này đích thật vô cùng cổ quái. Dương Phàm bình tĩnh đi ra ngoài, trong lòng lại sợ hãi không kém gì lão ăn mày kia.
"Quả thật là khó tin, tiên nhân thượng giới rốt cuộc là tồn tại thế nào?"
Dương Phàm kinh hãi vỡ mật, mới vừa đi ra ngoài cửa chùa miếu Niêm Ngọc Quan Âm.
Ầm ầm!
Lại có một đạo lôi quang hiện lên từ phía chân trời, tử quang chói mắt làm ánh mắt hắn đau rát, dứt khoát nhắm mắt lại. Hắn thậm chí còn có một loại ảo giác, lôi điện này chính là nhằm vào hắn.
"Tình huống không ổn..."
Trong lòng Dương Phàm thầm kêu không tốt. Từ trong các tình cảnh vừa rồi, hoàn toàn có thể đoán ra một kết luận: Tiên nhân thượng giới có thể rất khó hạ giới, nhưng bọn họ có thể thông qua các phương thức đặc thù ảnh hưởng tới hạ giới. Huống chi Niêm Ngọc Quan Âm địa vị cao thượng, khẳng định không phải tiên nhân bình thường, về phần là cấp bậc gì thì càng không thể biết được.
Còn may, chờ khi Dương Phàm đi ra khỏi miếu thờ cũng không phát sinh dị tượng gì.
Phù!
Dương Phàm thở ra một hơi, biết mình không có nguy hiểm trong lòng vẫn khó có thể giải thích được. Đông Thắng Đại Lục từ xưa đến nay, số lượng nhân loại hàng triệu hàng tỷ, người mắng trước tượng phật khẳng định không ít. Vừa nãy lão ăn mày cũng đã làm, vì sao hắn không gặp "Thiên phạt"? Hết lần này tới lần khác mình chỉ sinh ra tâm lý miệt thị với tượng thần đã bị Niêm Ngọc Quan Âm phát hiện thậm chí sinh ra sát niệm.
Đi ra khỏi Thanh Viễn Tự, Dương Phàm lại bắt đầu dạo chơi xung quanh đỉnh Hàn Viễn Sơn. Chỉ là hy vọng Niêm Ngọc Quan Âm kia đừng có nhớ thương mình nếu không ngàv sau mình phi thăng thượng giới vậy thì thảm rồi.
Đương nhiên, việc này Dương Phàm cũng không suy nghĩ nhiều. Dù sao hiện giờ cùng không có nguy hiểm gì, phi thăng thượng giới đối với hắn mà nói còn là chuyện rất xa xôi. Lúc đi tới một khu rừng trúc, Dương Phàm đột nhiên ngừng lại, mơ hồ nghe được một giọng nói quen thuộc.
- Lâm tỷ, tỷ thật xác định. Mấy tháng sau Vân tiên tử sẽ tới kinh đô, sẽ tới Hàn Viễn Sơn này?
Người nói là một thiếu niên quần áo hoa lệ, trên người có một cỗ ngạo khí nhàn nhạt ánh mắt sắc bén như kiếm.