Mục lục
[Dịch] Tiên Hồng Lộ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa nghe có khách tới từ Dương gia bảo, trong lòng Dương Phàm ngưng trọng, lập tức thông qua Khô Mộc Công thu liễm khí tức trên người đến mức tận cùng.

Trên thực tế, dưới tình huống bình thường, nhìn qua Dương Phàm tựa như một thư sinh yếu đuối.

“Ta hiện giờ ở Dương gia bảo bị cô lập chưa từng có, trừ đệ đệ Dương Lỗi ra thì gần như không có bằng hữu cùng người đáng giá tin cậy nào..."

Dương Phàm hít sâu một hơi, liếc mắt nhìn Dương Tuệ Tâm ở bên cạnh một cái, cười nói:

- Muội muội, chúng ta về nhà...

Dương Tuệ Tâm cảm nhận được một tia khác thường trong thần sắc Dương Phàm. vội vàng nắm lấy tay hắn. dịu dàng nói:

- Đại ca. Có phải có vấn đề gì hay không?

- Hẳn là sẽ không. Đệ đệ ngươi trước mắt ở Dương gia bảo là một trong nhưng người nổi bật trong tử đệ đời thứ ba...

Dương Phàm giải thích, nói lời từ biệt với Thiết Ngưu cùng Nam Cung Vũ.

Chỉ cẩn đệ đệ - tu sĩ Luyện Khí Hậu Kỳ còn ở Dương gia bảo thì những hạng tầm thường hẳn là không dám tới cửa gây phiền toái.

- Phàm ca. Tiên sư từ Dương gia bảo tới, không bằng cho chúng ta kiến thức một chút nhé.

Thiết Ngưu vẻ mặt chờ mong nói, Nam Cung Vũ cũng có chút động tâm. Nghe nói đến tiên sư, bọn họ đều cảm thấy rất hứng thú.

Dương Phàm vẻ mặt ôn hòa nói:

- Tiên phàm có cách biệt, có vị Tiên sư tính cách cổ quái không thích náo nhiệt, càng không muốn giao tiếp cùng người thường. Để ta trước tiên đi xem, nếu là người quen biết, ngày sau có thể giới thiệu với hai người.

Nghe Dương Phàm nói vậy, Thiết Ngưu cùng Nam Cung Vũ đãnh phải bỏ ý niệm này trong đầu.

Đổi vơi tiên sư, trong lòng họ chung quy vẫn còn kính sợ.

Dương Phàm kéo tay muội muội rời khói nhà Thiết Ngưu, phát hiện trong lòng bàn tay muội muội toát ra mồ hôi.

- Muội muội... muội dường như rất sợ?

Dương Phàm dừng chân nhìn chằm chằm lên khuôn mặt tinh xảo thanh tú, trong đôi mắt đầy linh động kia rõ ràng có vài tia lo lắng.

Dương Tuệ Tâm lắc đầu, nhìn khuôn mặt ca ca, khẽ thở dài:

- Ta cảm nhận được bất an trong lòng đại ca... Đây là dĩ vãng chưa từng có.

Trong lòng Dương Phàm hơi kinh hãi, muội muội không ngờ có thể cảm nhận được một tia bất an ở sâu trong đáy lòng mình.

Chuyện này cũng quá khó tin!

Giờ phút này hắn thân là tu sĩ Luyện Khí Kỳ, cảnh giới linh hồn so với người thường mạnh hon không biết bao nhiêu, nếu không cố ý thu liễm, người bình thường làm sao có thể cảm nhận được biến hóa tâm lý của hắn.

- Muội muội, cứ yên tâm, không có việc gì...

Dương Phàm không khỏi sinh lòng thương hại. Trên thực tế, hắn cũng không lo lắng cho an nguy của mình. Chân chính lo lắng, ngược lại là người thân của hẳn.

Chỉ một tia bất an lại bị Dương Tuệ Tâm cảm giác được.

- Chúng ta đi vào thôi!

Dương Phàm mang theo muội muội về nhà, vừa vào cửa liền thấy được một thanh niên áo vải ăn mặc rất bình thường. Người này chỉ nhìn một cái. Dương Phàm cảm thấy rất quen mắt.

- Ha ha! Nguyên lai là Lâm huynh.

Dương Phàm thoải mái thở một hơi, vẻ mặt tươi cười đi lên phía trước.

Thanh niên áo vải này dĩ nhiên là Lâm Chung lúc trước đưa gốc Bạch Ngọc Nhãn Sàm 500 năm cho Dương Phàm ở Dương gia bảo.

- Dương công tử, hai ngày không thấy, thần sắc người tốt hơn nhiều.

Lâm Chung rất nhiệt tình tiến lên, hai người quen biết cười, sau đó phân biệt ngồi xuống.

Gặp hai người này quả thật là quen biết, không có một tia khác thường. Dương Tuệ Tâm liền yên tâm theo mẫu thân rời khỏi phòng khách.

- Dương công tử. Người vừa mất hết pháp lực không lâu, chỉ sợ nguyên khí đại thương. Ta đặc biệt luyện chế mấy viên Bổ Nguyên Đan hạ phẩm, tặng đến đại biểu tâm ý.

Lâm Chung từ trong túi trữ vật lấy ra một bình ngọc nhỏ đưa cho Dương Phàm.

Dương Phàm biết ý đồ đến của Lâm Chung, cũng không khách khí, tiếp nhận bình ngọc này, khi mở nắp bình ra thì một mùi thuốc xông vào mũi.

Hắn từng đọc lướt qua nội dung đại khái trong “Tàn Quyển - Luyện Đan Thiên", giờ phút này đối với loại linh đan Bổ Nguyên Đan tương đối bình thường của Tu Tiên Giói này, đã có khả năng phân biệt nhất định.

Hắn vừa quan sát linh đan trước mắt, đồng thởi rút ra một bộ phận tâm thần rót vào trong dòng tin tức trong thức hải xem nội dung Luyện Đan Thiên.

- Mấy viên Bổ Nguyên Đan này là ngươi luyện chế? Dương Phàm hòi.

Lâm Chung hơi kinh hãi:

- Không sai. Chẳng lẽ Dương công tử cũng hiểu đạo luyện đan?

- Hơi biết sơ sơ. Ngày ấy sau khi ta rời khỏi Dương gia bảo, đi nhầm vào một mảnh rừng rậm ngẫu nhiên gặp một vị kỳ nhân. Hắn thấy ta tư chất tốt, lại phế bỏ một thân tu vi liền nói đáng tiếc rồi truyền cho ta một chút về đạo Y học. Đương nhiên, là Y sư phải hiểu dược lý. Dược sư Tu Tiên Giới càng phải hiểu đạo luyện đan.

Dương Phàm mặt không đổi sắc bịa chuyện.

- Dương công tử không ngờ có kỳ ngộ như vậy...

Lâm Chung bán tín bán nghi, thầm nghĩ: "Chuyện tốt như vậy, vì sao không để cho mình gặp phải?"

Nhưng hắn lại thay đổi suy nghĩ, chính mình tư chất bình thường, cho dù gặp được cao nhân thì người ta cũng chưa chắc sẽ truyền thụ tài nghệ cho mình.

- Đậy có lê là ông trời bồi thường. Ta mất đi một thân pháp lực, từ nay về sau khó có thể tiến vào con đường trường sinh bất tử, đành phải chuyển tu tập đạo Y học. Hoàn hảo, thiên phú về mặt Y học của ta dường như rất cao.

Dương Phàm khẽ thở dài, trên mặt mang theo một tia than thở.

- Dương công tử gặp kỳ ngộ này, cũng coi như là tạo hóa an bài, không nên quá thất vọng.

Lâm Chung ngoài miệng nói vậy, trong lòng lại có chút đồng tình.

Dương Phàm trước kia thân là đệ nhát thiên tài gia tộc. Ngưng Thần Kỳ duy nhất đời thứ ba, chỉ có một mình hắn ngự kiếm phi hành trên bầu trời Dương gia bảo.

Khi đó, hắn oai phong cỡ nào, được vô số người sùng bái cùng hướng tới, lại là giấc mộng trong lòng bao nhiêu cô gái.

Kỳ thật, trong lòng Lâm Chung còn có một bí mật. Hắn tư chất bình thường, lại là một kẻ tán tu. Dương Phàm ngày trước có thể nói là thần tượng trong lòng hắn.

Cho nên, khi đệ nhất thiên tài Dương Phàm này ngã xuống, hắn lại phá lệ đồng tình.

Nhưng hắn cũng thấv được hy vọng. Đối phương từng là cường giả Ngưng Thần Kỳ, nắm giữ tri thức cùng kinh nghiệm trong tay khẳng định phong phú hơn mình mười lần có dư.

- Lâm huynh đệ. Ta hiện giờ trở thành một kẻ phế nhân, vinh quang ngày xưa không còn tồn tại nữa. Trừ người thân ra, toàn bộ người tu tiên ở Dương gia bảo cũng chỉ có mình người đối xử chân thành với ta. Nếu ngươi muốn trợ giúp gì, cứ việc nói ra đi.

Dương Phàm cười nói

Lâm Chung vừa nghe lời này, lòng mang cảm kích, vẻ mặt nhớ lại nói:

- Lâm Chung ta thân là một kẻ tán tu, mười năm trước từng làm một đồng tử trông coi lò đan của một Luyện Đan Sư. Bởi vì luyện đan bất cẩn nên bị đuổi khỏi sư môn. Sau này, ta mượn vào một ít tri thức tu tiên cùng công pháp tu luyện hữu hạn, một đường sờ soạng, hao phí bảy, tám năm rốt cục tiến vào Luyện Khí Kỳ.

- Không có sư trưởng chỉ điểm, ngươi có thể dựa vào bản thân lần mò tiến vào Luyện Khí Kỷ cũng là đáng quý.

Dương Phàm hơi chút tán thưởng nói, không khỏi nhìn Lâm Chung bằng con mắt khác.

Lâm Chung lại nói tiếp:

- Dương công tử hẳn là biết, tán tu bậc thấp lai lịch không rõ như ta thì thế lực tu tiên bình thường sẽ không thu lưu, thậm chí căn bản là xem thường chúng ta.

- Hôm nay tới nhà công tử, không cầu truyền thụ cho ta pháp môn tu luyện, chỉ cầu có thể chỉ điểm một chút trên con đường tu hành.

Lâm Chung vẻ mặt thành khẩn nói, trong mắt lộ vài tia chờ mong cùng hướng tới.

Hắn hiểu được Dương Phàm thân là đệ tử Dương gia bảo, không được tự tiện truyền thụ công pháp cho người ngoài, liền lấy lui làm tiến, chỉ cầu Dương Phàm có thể chỉ điểm một chút.

Dương Phàm suy tư một lát rồi nói:

- Từ hôm nay trở đi, ngươi liền ở lại Vụ Liễu trấn này đi.

- Cảm ơn... ân huệ của công tử, ngày sau chắc chắn hồi báo.

Lâm Chung vẻ mặt kích động đứng dậy hướng về Dương Phàm cúi người một cái thật sâu.

- Ngươi cũng không cẩn phải thế. Chỉ điểm tu hành rất đơn giản, thậm chí truyền thụ cho ngươi một hai bộ công pháp không phải của Dương gia bảo cũng không thành vấn đề. Nhưng là, ta ở Vụ Liễu trấn này có một chuyện cần ngươi hỗ trợ một phần.

- Công tử mời nói, nếu có yêu cầu gì cứ việc dặn bảo. Lâm Chung nói.

- Ta thân là Y sư, liền phải cứu nhân độ thế, đồng thời cũng muôn tích lũy kinh nghiệm Y đạo. Cho new, qua mấy ngày nữa ta sẽ mở một nhà Y quán ở Vụ Liễu trấn này. Như vậy, sức một mình ta, tâm có thừa mà sức không đủ. Hiện giờ ngươi đến đây, vừa lúc có thể giúp ta hoàn thành tâm nguyện này.

Dương Phàm thản nhiên nói.

- Mở Y quán?

Lâm Chung nao nao hỏi:

- Không biết Y quán công tử định mở là trị người thường, hay là trị cho Tiên sư?

Dược sư cũng chia làm hai loại. Một loại là thế tục giới, chuyên trị bệnh của người thường. Nhưng còn có một loại Dược sư siêu nhiên ngoài thế tục, đối tượng bọn họ chữa trị là tiên sư của Tu Tiên Giới.

- Bát luận thiện cùng ác, giàu hay nghèo, tiên hay phàm đều có thể trị.

Dương Phàm thản nhiên nói.

Lâm Chung hơi kinh hãi:

- Công tử quả thực không giống người thường, không ngờ quảng đại như vậy... Nếu như thế, Lâm mỗ sẽ dốc toàn lực giúp Dương công tử hoàn thành tâm nguyện này...

Khóe miệng Dương Phàm hơi nhếch lên, nếu có thể thành công mở một nhà Y quán liền có thể hấp dẫn người bị thương cuồn cuộn không ngừng kéo tới, không lo không có cách nào tăng tu vi...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Luanhoichidao
23 Tháng mười một, 2023 16:27
ít vậy
Hieu Le
05 Tháng sáu, 2020 20:15
mé nó xuyên suốt truyện ko dính lỗi ch.tả vs lặp lại 1 số tình tiết thì truyện ổn đáng đọc...
Nguyễn Văn Thành
27 Tháng năm, 2020 22:36
xuyên suốt cuốn truyện là câu chuyện xoay quanh lỗi chính tả của thằng dịch truyện vcl
phuonghao090
22 Tháng một, 2020 10:33
trăm chương đầu khá chán. dần dần thấy hay
A72k39
29 Tháng mười một, 2019 18:45
mịa.truyện l.toàn sai dấu.
Nguyễn Huy
07 Tháng chín, 2019 08:44
Đếu hiểu sao có 7 viên linh châu là kim mộc thuỷ hoả thổ lôi không rồi mà vẫn lòi ra ông thiết dực vương có phong linh châu. Dịch ncc
Hieu Le
04 Tháng tám, 2019 12:08
Mày bị ngu à
Hieu Le
01 Tháng tám, 2019 16:20
8 n 4 5i Vhv
Hieu Le
25 Tháng bảy, 2019 15:52
⁶c big ,,? ? i .
Nguyễn Khải
24 Tháng bảy, 2019 22:15
má đọc hội thoại của ông Hồ Phi mệt tim *** :)))))
Hieu Le
14 Tháng bảy, 2019 08:27
d N 9dves
Hieu Le
14 Tháng bảy, 2019 08:26
q Q 111nq16q11
Khánh
07 Tháng bảy, 2019 00:24
10 chương đầu trước ngày tỷ võ mà tán công quá ngu,riêng cái này đạo tâm đã hỏng còn tu hành gì,ýt ra cũng phải đánh xong hãy tán công ,còn chưa sẽ ntn đã tán công *** main ngu lol
luongdinhkhai
31 Tháng mười, 2018 23:02
Mình đã đọc truyện này từ lúc mới ra và đọc lại thêm 2 lần nữa. Theo mình, truyện này rất hay, có phong cách độc đáo riêng. Nhân vật chính tự mình lĩnh ngộ và sáng tạo ra công pháp phù hợp cho mình tại từng giai đoạn. Chữa bệnh, tu tiên, có tình nghĩa. Nhìn chung, truyện có kết cấu rõ ràng, và hay về cách thức lĩnh ngộ sáng tạo công pháp và cách suy nghĩ khi gặp và xử lý tình huống khó khăn, trắc trở.
ĐàmHoaLiên
11 Tháng bảy, 2018 00:57
Tình tiết truyện khá chậm, nhiều đoạn ko quan trọng cũng tả tỉ mỉ, tẩn mẩn thành ra dài dòng. Thêm vào câu văn hay lặp đi lặp lại, ko mới mẻ khiến coi hơi bị buồn ngủ + lướt bớt cho vào việc chính..
Hoangnghichlong
07 Tháng bảy, 2018 12:22
Hay
Hoangnghichlong
07 Tháng bảy, 2018 12:22
Hay
Hoang Baoviet
07 Tháng bảy, 2018 12:16
Co truyen nhu vay doc la dc rui
Hoang Baoviet
07 Tháng bảy, 2018 12:16
Co truyen nhu vay doc la dc rui
Hieu Le
07 Tháng hai, 2018 08:09
22
Hieu Le
07 Tháng hai, 2018 08:09
qqx. k7. ưz3qv hk zyR. 4e2ffafbxuD6
Trần Văn Hưng
11 Tháng tám, 2017 16:04
kết cấu chính của truyện ko hay chỉ đọc tạm được
BÌNH LUẬN FACEBOOK