Bắc Tần Thập Tam Quốc, cổ chiến trường Triệu quốc. Dưới một hồ nước bí mật đình đài trang trọng, chín chiếc cột cổ dựng thẳng, mỗi chiếc cột đều cuộn quanh rồng vàng sống động. Chín con rồng vàng đều há lớn miệng, bên trong có thể thấy được hoa văn trận pháp cùng một chỗ lõm rõ ràng. Chín con rồng lượn quanh, đầu rồng đều nhắm ngay trận pháp trung tâm đình đài tối nghĩa phức tạp. Đây là một tòa truyền tống trận truyền lưu từ thượng cổ, đã yên lặng rất nhiều năm lộ ra khí tức năm tháng tang thương, dường như chứng kiến từng chút từng điểm trong dòng sông lịch sử Đông Thắng Đại Lục.
Bỗng nhiên, chín con rồng vàng trên cổ truyền tống trận khẽ run lên. Giống như là ảo giác... cho người ta một cảm giác không chân thật. Nhưng mà ngay khoảnh khắc trong trận pháp sáng lên một quầng sáng trắng hoa mỹ, một cỗ dao động linh khí kỳ dị truyền ra. Vốn cổ truyền tống trận không có một bóng người, xuất hiện một nam tử mặc cẩm bào xanh ngọc. Hắn một thân cẩm bào xanh ngọc còn khắc một tia hoa văn vàng kim, chất liệu đặc thù càng tản mát ra một tia uy áp nhàn nhạt khiến sinh linh cấp thấp sợ hãi không thôi.
Nếu như cẩm bào xanh ngọc này bị bộ tộc giao long nội hải thấy được chắc chắn thần sắc đại biến. kinh giận giao nhau. Bởi vì tài liệu chế tác cẩm bào này, chính là da lân giao long bậc cao đương nhiên trong đó còn có vài loại tài liệu hiếm thấy. Đến từ trong nội hải lại xuất hiện ở cổ truyền tống trận Bắc Tần.
Thân phận nam tử này tự nhiên không cần gọi ra.
"Mặc dù linh khí phải loãng hơn nội hải rất nhiều, nhưng không khí nơi này, làm cho ta cảm thấy thân thiết..."
Dương Phàm đứng ở trong cổ truyền tống trận ánh mắt lóe ra quang mang kích động, hoài niệm, mong chờ, tình cảm phức tạp. Bắc Tần đây mới là cố hương của hắn. Nghĩ tới năm đó, lúc Dương Phàm truyền tống đi từ nơi này, gấp gáp ra sao thậm chí lợi dụng Đặng Thi Dao. Trở về chốn cũ, xúc cảnh sinh tình.
"Đáng tiếc... Khi đó hai người từ nơi này tiến vào nội hải hiện giờ chỉ còn ta trở về một mình."
Dương Phàm thở dài một hơi. Bắc Tần cổ chiến trường, chứng kiến một đoạn tình cừu ái hận giữa hắn cùng Đặng Thi Dao. Từ lúc trước khi Dương Phàm khởi động truyền tống trận đã biết Đặng Thi Dao sẽ không trở về. Chỉ là, hắn cũng không bức bách lần nữa, có thể bản thân Đặng Thi Dao cũng có khổ trong lòng.
"Còn may, ta đã để lại chuẩn bị phía sau ở nội hải."
Dương Phàm ý niệm khẽ động, tâm thần tiến vào Tiên Hồng Không Gian cảm ứng được khôi lỗi bậc cao của mình ở sâu trong tầng đất hải vực. Thiên Cầm Nội Hải trong biển sâu. Khôi lỗi bậc cao khẽ nhúc nhích một chút gây ra một trận rối loạn dòng nước đục ngầu. Chút động tĩnh nhỏ đó cũng không khiến yêu tu ở biển sâu chú ý. Huống hồ, ở sâu trong biển như vậy, cũng không có yêu tu sinh tồn. Cho dù trở về Bắc Tần. Dương Phàm cũng có thể quan tâm can thiệp chuyện trong nội hải. Khôi lỗi bậc cao này có dấu vết linh hồn của hắn thông qua Sinh Tức Địa Tiên Hồng Không Gian chiếu rọi, Dương Phàm vẫn có quyền khống chế nhất định với nó. Thậm chí... nếu như Dương Phàm muốn có thể cho phân thân Thạch Thiên Hàn cũng phủ xuống vị trí chỗ khôi lỗi bậc cao. Chỗ kỳ diệu Tiên Hồng Không Gian chiếu rọi vạn vật, thật làm cho người ta than thở.
Vù vù vù vù~-~
Đúng lúc này, phía trên hồ nước cổ truyền tống trận truyền đến từng trận tiếng xé gió.
- Cổ truyền tống trận có động tĩnh...
Tu sĩ Lăng Tiêu Tiên Kiếm Môn đang tuần tra ở cổ chiến trường, cảm ứng được động tĩnh nhanh chóng bay tới bên này. Một đội tu sĩ này, chừng mười hai mươi người, tu sĩ Trúc Cơ Kỳ chiếm hơn một nửa tu sĩ Kim Đan có vài người. Dẫn đầu đội chính là một lão già áo vải tóc bạc tang thương.
"Thật đúng là có duyên..."
Dương Phàm mở ra thần thức khóe miệng khẽ nhếch lên. Thì ra lão già áo vải kia vừa lúc là vị Kim Đan đại tu sĩ họ Nguyên gặp được ở cổ truyền tống trận lần trước.
Vù phốc~
Dương Phàm toàn thân lưu chuvển một tầng quang mang mông lung xanh lục nhạt bắn ra từ trong hồ nước. Tầng tầng cấm chế phong ấn hồ nước bị hắn dùng thế sấm sét mạnh mẽ đánh vỡ, sau đó nhẹ nhàng bay lên giữa không trung. Dương Phàm hít sâu một hơi sừng sững trên cao bao quát cổ chiến trường hố to lồi lõm mãi mãi tang thương. Mặc dù cách xa hai mươi mấy năm. địa hình cùng cảnh quan nơi này vẫn cho hắn cảm giác quen thuộc, cổ xưa như trước. Khi đó ở cổ chiến trường gặp gỡ Đặng Thi Dao, tình cảnh hai tháng triền miên như hiện rõ trong mắt.
Vù vù vù...
Từ phưong xa truyền tới từng đạo kiếm quang sắc bén bọn người Kim Đan đại tu sĩ đã chạy tới.
- Là ngươi...
Kim Đan đại tu sĩ tu kia kinh hô một tiếng, sắc mặt biến chuyển không ngừng. Bên cạnh hắn có một hai tu sĩ nhận ra được thân phận Dương Phàm. thất kinh:
- Chính là hắn... Dược sư bậc cao kia.
Vù vù vù vù
Chỉ trong nửa khắc tu sĩ Lăng Tiêu Tiên Kiếm Môn bay đến gần xoạt một tiếng vây quanh Dương Phàm.
- Nguyên đạo hữu. cách xa hai mươi năm không ngờ tới ngài vẫn còn có thể lập tức nhận ra Dương mỗ.
Dương Phàm mĩm cười dường như có chút bất ngờ.
- Ngươi dù có hóa thành tro lão phu cũng có thể nhận ra ngươi.
Lão già áo vải họ Nguyên nâng tay chỉ vào hắn giọng run run, ánh mắt sắc bén như đao hung hăng nhìn chằm chằm Dương Phàm. Mặc dù cách xa hon hai mươi năm dung mạo Dương Phàm không chút thay đổi.
- Hơn hai mươi năm rồi tổng cộng hai mươi tám năm lẻ ba tháng...
Lão già áo vải họ Nguyên cực kỳ kích động, vẻ mặt kinh giận chỉ vào Dương Phàm. run giọng nói:
- Đều do khi đó lão phu bị ngươi giả nhân giả nghĩa lừa dối, sớm biết ngươi là sói đội lốt cừu. Hai mươi tám năm qua lão phu vẫn trải qua trong áy náy, cuối cùng tóc đen cũng biến bạc.
Lão già áo vải họ Nguyên hít thở gấp gáp, ánh mắt kích động phẫn nộ biến thành đỏ bừng. Cuối cùng. hắn hít sâu một hơi:
- Ngày hôm nay... cuối cùng lão phu cũng đợi được ngươi.
Dương Phàm nao nao không ngờ tới lão già áo vải họ Nguyên này phản ứng lớn như vậy. Chính mình chẳng qua là mượn truyền tống trận dùng một lần, tối đa cũng chỉ là bắt cóc một nữ tu Lăng Tiêu Tiên Kiếm Môn mà thôi chuyện tình thật sự nghiêm trọng như vậy hay sao?
- Tiểu tử. mau nói cho ta biết ngươi làm sao trở về từ vùng đất thượng cổ thần bí? Vì sao chỉ có một mình ngươi trở về, Thi Dao ở nơi nào?
Lão già áo vải họ Nguyên dần dần tỉnh táo lại khẩu khí chất vẩn hắn như thẩm vấn tù phạm. Bởi vì truyền tống trận nơi này, đi thông vùng đất thượng cổ thần bí. Thậm chí ngay cả Lăng Tiêu Tiên Kiếm Môn, môn phái kiếm tu duy nhất toàn Bắc Tần Thập Tam Quốc cũng là đến từ vùng đất thần bí đó. Từ xưa đến nay, người đi từ truyền tống trận này, đều không có ai trở về. Nhưng mà. hôm nay Dương Phàm đánh vỡ thiết luật này.
Đối mặt với lão già áo vải họ Nguyên chất vấn, Dương Phàm thần sắc bình thản như không, nhàn nhạt nói:
- Ta muốn gặp sư tôn Thi Dao có chuvện phải chuyển đạt cho nàng.
- Ngươi muốn gặp Phượng trưởng lão?
Lão già áo vải họ Nguyên sắc mặt hơi đổi. Hắn tỉ mỉ quan sát Dương Phàm một lát mới phát hiện đối phuong cho mình một loại cảm giác không thể xuyên qua, sâu không thể lường.
- Nhiều năm không gặp sợ rằng tu vi của ngươi đã đạt đến cảnh giới Kim Đan hậu kỳ đại tu sĩ rồi?
Lão già áo vải họ Nguyên ánh mắt lóe lên không ngừng, thử dò hỏi. Nếu như Dương Phàm thật có tu vi đại tu sĩ hậu kỳ, nếu cố ý muốn chạy trốn, mấy người bên mình muốn bắt giết hắn. sợ rằng quá không hiện thực.
- ở một nơi bị yêu tộc thống trị không có một chút tiến bộ. Dương mỗ làm sao có thể sống đi ra?
Dương Phàm cười khẽ bộ dạng thản nhiên như không. Bọn người lão già áo vải họ Nguyên nghe lời này, trong lòng không khỏi hoảng hốt. Xem ra Dương Phàm thật sự trở về từ vùng đất thượng cổ thần bí. Hắn chẳng những trở về thành công lại còn mang về một tin tức nghe rợn cả người: địa phương thượng cồ truyền tống trận đi thông, là một địa phương đáng sợ bị yêu tộc thống trị. Chúng tu sĩ không khỏi hai mặt nhìn nhau trong lòng một trận phát lạnh.
Bởi vì ở nơi Bắc Tần tu sĩ nhân loại tu tiên giới chiếm vị trí chủ đạo, yêu tộc đều sinh tồn ở rừng núi hoang dã bị nhân loại trục xuất. Dương Phàm miêu tả hai ba câu có thể nói là một trái bom nặng ký.
- Được. ta dẫn ngươi đi gặp Phượng trưởng lão.
Lão giả áo vải họ Nguyên liếc nhìn Dương Phàm sau đó dẫn đường ở phía trước. Còn tu sĩ xung quanh vẻ mặt địch ý đề phòng nhìn Dương Phàm như là sợ hắn chạy trốn.
- Không được vô lễ, nếu Dương dược sư muốn chạy trốn chúng ta không ai ngăn cản được.
Lão già áo vải họ Nguyên quát lớn. Những tu sĩ này lập tức thu hồi địch ý, nhưng vẫn âm thầm nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của Dương Phàm.
- Các ngươi ở đây trấn thủ thượng cổ chiến trường, ta dẫn Dương dược sư đi tông môn...
Lão già áo vải họ Nguyên suy nghĩ một chút phân phó.
- Chờ một chút.
Dương Phàm cắt lời hắn nói.
- Dương dược sư có ý kiến gì?
Lão già áo vải họ Nguyên lóe ra thần quang.
- Ta chờ ở nơi này, để Phượng trưởng lão tới gặp ta hơn nữa tối đa chỉ có thể tới một tu sĩ Nguyên Anh Kỳ, bằng không Dương mỗ quay đầu đi ngay.
Dương Phàm hờ hững nói.
Lăng Tiêu Tiên Kiếm Môn chính là một trong ba siêu cấp đại môn phái Bắc Tần Thập Tam Quốc. Theo Dương Phàm biết siêu cấp thế lực như vậy, trong môn phái ít nhất có bốn năm vị cường giả Nguyên Anh trở lên, thậm chí còn có Nguyên Anh đại tu sĩ càng đáng sợ. Hắn sao lại có thể dễ dàng tiến vào trong một môn phái như vậy.
- Ngươi dám nói điều kiện?
Lão giả áo vải họ Nguyên phẫn nộ.
- ở trong tay Dương mỗ có một Truyền Tin Phù là Thi Dao lưu lại cho ta. Nếu như các người không đồng ý, Dương mồ xé bỏ nó lập tức rời đi.
Khóe miệng Dương Phàm khẽ nhếch lên.
- Ngươi...
Lão già áo vải họ Nguyên khuôn mặt co quắp hiển nhiên cực lực áp chế phẫn nộ. Chúng tu sĩ bên cạnh nghe lời này, mỗi người tức giận lộ ra sát khí.
- Ta đếm ba tiếng...
Dương Phàm giống như có chút không kiên nhẫn hắn còn vội vàng trở về Ngư Dương nữa.
- Ba... Hai... Một...
Dương Phàm đếm thật nhanh, đếm tới một liền chuẩn bị quay đầu muốn đi.
- Ngươi muốn chết!
Lão già áo vải họ Nguyên rốt cuộc bùng nổ, bấm tay chỉ ra một thanh phi kiếm lóe ánh bạc hóa thành một tia sáng kinh hồn bám theo một mảnh kiếm vũ, bao phủ quanh đầu Dương Phàm. Một kích của Kim Đan đại tu sĩ không thể xem thường, huống hồ đây là một kích kiếm vang danh lực công kích cường đại?
Phốc leng keng keng...
Kiếm khí màu bạc bao phủ Dương Phàm phát ra tiếng rung như kim loại reo vang...
Dương Phàm như một pho tượng kim loại sừng sững tại chỗ mặc cho công kích bão tố đánh xuống, không chút sứt mẻ. Khi công kích liên tiếp đáng sợ qua đi chúng tu sĩ Lăng Tiêu Tiên Kiếm Môn ngây người. Lão già áo vải họ Nguyên thất thần một trận.
- Trình độ công kích này, cũng dám lấy ra bêu xấu?
Dương Phàm cười lạnh tinh quang màu vàng lóe ra quanh người mới dần dần tiêu tán. Xem mặt mũi Đặng Thi Dao hắn cũng không phản kích.
- Ngươi...Ngươi không phải tu sĩ Kim Đan...
Lão già áo vải họ Nguyên mặt như tro tàn. Dù là hắn có ngốc cũng rõ ràng tình huống hiện giờ. Dưới ánh mắt đạm mạc của Dương Phàm lão già áo vải họ Nguyên lập tức chạy về Lăng Tiêu Tiên Kiếm Môn.
- Nhớ kỹ, tối đa chỉ có thể tới một cường giả Nguyên Anh KỲ.
Dương Phàm lười biếng ngồi trên một tảng đá, chúng kiếm tu trông coi cổ chiến trường đều dùng ánh mắt kinh hoảng nhìn hắn. Nửa tháng sau một cổ hao nhiên chính khí Nho môn làm Dương Phàm cảm thấy quen thuộc, bay tới từ phưong bắc cổ chiến trường. Trong tầm mắt xuất hiện một mỹ phụ thướt tha khí chất siêu phàm thoát tục ung dung
Đây là cường giả cấp Nguyên Anh Nho môn!
- Là ngươi... Dương Thiên!
Mỹ phụ cao quý nhìn chằm chằm Dương Phàm. kinh hô một tiếng, ánh mắt yêu hận giao nhau phức tạp khó hiểu.