Thật lâu sau, từ trong thân thể Dương Phàm bài tiết ra một ít tạp chất phát ra một mùi khó ngtri. khiến cho người lui tới trẽn Phạm Gia Trấn chú ý. không ít người khẽ cau mày. vẻ chán ghét hiện đầy trên mặt.
Trong đòng người lui tới còn có một tráng hán hung tợn trùng mắt nhìn hắn một cái.
Ánh mắt Dương Phàm liếc phía tráng hán. Thông Thiên Linh Nhãn tự động kích hoạt, thực lực chiến lực cùa đại hán đại khái được biêu hiện ra
Đại hán này mặc dù không có phép lực nhưng là tnnh độ Luyện thể thuật có thể so với Trúc Cơ Kỳ.
Trong lòng Dương Phàm nhảy dựng, hắn chân chính ý thức được, lúc mói vào thần tháp hắn là một phàm nhân không thểbình thường hơn.
Hắn lại đảo qua người lui tới trên đường, bình thường đều là Luyện thể thuật có thể so với Ngưng Thần Kỳ hoặc Trúc Cơ Kv. rõ ràng cao hơn mình một bậc.
Tình huống này khiến hắn không thể không cẩn thận, vội vàng đi về phía Hồ Phi.
- Dương lão đại, chúng ta nhanh xuất phát đi.
Hồ Phi vè mặt mờ mịt nhìn Dương Phàm, đường như nhìn đến người đáng tin cậy nhất, trong mắt nở rộ vài tia thần quang.
- Xuất phát? Nhiệm vụ là trong ba năm rời khỏi trẩn nhò, nếu có thể đễ dàng đi ra ngoài làm sao cho thời hạn ba năm?
Dương Phàm có thể tưởng tượng, mục tiêu thí luyện này sẽ không dễ đàng thông qua như vậy.
- Vậy chúng ta làm gì bây giờ? Không thể luôn chờ ở chỗ này chứ!
Đột nhiên đi tới địa phương xa lạ hơn nữa phép lực hoàn toàn biển mất. đổi là bất kỳ người tu luyện nào đều cảm thấy sợ hãi.
- Trước tim hiểu tình huống.
Dương Phàm hít sâu một hod. trẽn mặt khôi phục trấn định.
Hiện tại hắn có lực lượng sinh cơ của vùng đất xanh trong Tiên Hồng Không Gian trợ giúp, có thể khiến thể chất tăng trưởng rất lớn. Điều này so với thí luyện giả khác đã là ưu thế lớn lao.
Hai người đầy cẩn thận đi đạo quanh trán nhò.
Trong lúc này, bọn họ gặp thí luyện giả khác, đều phòng bị lẫn nhau nhưng không hề động thù.
Đi đạo chừng nửa canh giờ Dương Phàm phát hiện Phạm Gia Trấn rất lớn, phạm vi vạn dặm. Trấn dân (dân trong trấn) sau khi trưởng thành cơ bản đều có cấp bậc luyện thê có thể so với Ngưng Thần Kỳ, một bộ phận cường đại thực lực có thể so với Trúc Cơ Kỳ.
Nói cách khác, thực lực đám thí luyện giả bọn họ tới Phạm Gia Trấn này, ngay cả một thiếu niên cũng không bằng.
Tình huống như thế khiến hai người Dương Phàm càng thêm thật cần thận, dưới tình huống tu vi không đạt tới Ngưng Thần Kỳ trở lên nhất định không thể gây chuyện thị phi.
Mới vừa không lâu hai người nhìn thấy một thí luyện giả bị một du côn trong trấn đánh đập sống đờ chết dở. may mà có vệ binh trong trán tới kịp thời ngăn lại. cứu một mạng cùa thí luyện giả kia.
Trên mặt thí luyện giả bị đánh đập mang theo khuất nhục cùng không cam lòng sâu sắc.
Dương Phàm trầm mặc. Hắn có thể nghĩ đến vị thí luyện giả này có thể đến từ một thế giới hệ thống giống như thất giới, thậm chí có thể là nhân vật có thể so với cấp bậc Tiên Đế.
Bất kể ngươi ở thế giới cũ có thực lực mạnh bao nhiêu, vào trong thế giới thần tháp nhất định phải tuân theo quy tắc trò chơi của nơi này.
Đương nhiên trừ trấn dân bình thường Dương Phàm cũng phát hiện một bộ phận người tu luyện nhưng chỉ thoáng hiện rồi biến mất. tu vi đa phần là Trúc Cơ Kỳ trờ lên.
Đi một hồi bọn họ tiến vào một nhà dược điểm.
Sở đĩ tiến váo cửa hàng này bởi vì Dương Phàm phát hiện được vật được bán ở nơi này đều là linh đan bậc thấp của Tu Tiên giới, tỳ như Kim Sang Dược...
Khi Dương Phàm nhìn thấy Trúc Cơ Đan được bày bán, trong mắt chợt lóe tinh quang.
Chưởng quầy của được điếm là một tu sĩ Trúc Cơ Kỳ. nhìn thấy hai phàm nhân trước mắt. đầy vẻ khinh thường, lười không thèm phản ứng.
- Loại Bổ Khí Đan này bán thế nào?
Dương Phàm hỏi.
Bổ Khí Đan là loại đan được bổ sung phập lực bậc thấp nhất.
- Bán lẻ. một viên hai khối linh thạch, một bình 36 viên 70 linh thạch.
Chường quầy không khách khí đáp.
Dương Phàm nhíu mày. Giá này đắt hơn Ngư Dương quốc không ít.
Hồ Phi bĩu môi. Chút linh thạch ấy căn bản không là gì cả.
Chỉ là hiện tại pháp lực hai người hoàn toàn biến mất. những vật trong nhẫn không gian cũng không biết tung tích.
Cho đù là hai khối linh thạch quả thật cũng khó khăn.
Ngay cả Dương Phàm cũng chỉ có thể mơ hồ cảm ứng được sự tồn tại cùa mảnh đất xanh trong vùng đất sống, càng đừng nói đến sừ dụng kho hàng Tiên Hồng.
Nói cách khác, hai người không một xu dính túi.
- Viên Trúc Cơ Đan này bán thế nào?
Hồ Phi hỏi.
- Ha ha, Trúc Cơ Đan, chi bằng hai người các ngươi...
Chưởng quẩy cười nhạo.
- Chúng ta cũng là tò mò, không biết chường quẩy có thể thỗa mãn, cho chúng ta tăng trường kiến thức hay không?
Dương Phàm mím cười nói.
- Hai vạn linh thạch!
Chường quẩy báo ra một con số. chuẩn bị thưởng thức vẻ mặt khiếp sợ của hai người.
Nhưng Dương Phàm cùng Hồ Phi chi hơi nhíu mày một chút, không có phản ứng quá
lớn.
Rời khỏi được điếm Dương Phàm lại thấy cửa hàng khác có bán Pháp bảo, tài liệu. Từ pháp khí bậc thấp đến linh thạch cực phẩm, thậm chí Pháp bảo bình thường, cái gi cần đều có.
Nhìn thấy những thứ này. Dương Phàm âm thầm thở dài. Hắn hỏi một lão nhân trong trấn, biết được lối ra thôn trấn.
- Người mạo hiểm trẻ tuổi, lão hủ nhắc các ngươi một câu. Ngoài trấn là một nơi rất không an toàn, nơi đó có yêu thú cùng ma vật cường đại cùng với cường đạo giết nguiờ không đền mạng. Với thực lực của các ngươi, ra thôn trấn chỉ sợ có đi không có về.
Lão nhân kia thiện ý nhắc nhở.
Dương Phàm vội vàng khiêm tốn thỉnh giáo:
- Chúng tôi vô tình đi vào Phạm Gia Trấn, thinh giáo lão nhân gia phải như thế nào duy trì cuộc sống?
Bọn họ hiện tại đều là phàm nhân, vài ngày không ăn cơm cũng sẽ chết đói.
Đầu tiên phải lo lắng đương nhiên là làm thế nào sinh tồn ở nơi này.
- Phía bắc trấn có một khu rùng hoang gọi là Bắc dã lâm. Noi đó có một ít gà rùng, lợn rừng, nếu thân thù nhanh nhẹn có thể đi nơi đó. Tuy nhiên trong Bắc dã lâm cũng có một ít đã thú nguy hiêm phải cần thận một chút. Ngoài ra, các ngươi có thể làm công việc vặt trong trấn.
Lão nhân đưa ra đề nghị cùa nêng minh.
Dương Phàm tự nhiên là cảm tạ muôn phần.
Lão nhân lại đột nhiên nói:
- Đúng rồi. Trị an buổi tối cùa thôn không tốt lắm, nếu không ở nhà trọ chẳng những không chịu được đói lạnh mà còn không an toàn.
Dương Phàm vừa nghe lời ấy. trong lòng phát lạnh.
Hiện tại đừng nói ra trán, cho dù là sinh tồn trong trấn này cũng cực khó không nghi ngờ.
Mục tiêu nhiệm vụ nếu đã đưa ra kỳ hạn ba năm tự nhiên có ý của nó.
- Lão nhân gia. chúng ta mới đến. không quen biết ai, người có thể...
Dương Phàm vẻ thành khẩn nói, hy vọng lão nhân có thể thu lưu mình.
Cuối cùng qua một phen hiệp thương, lão nhân đáp ứng thu lưu bọn họ ba ngày.
Đương nhiên, hai người phải cấp cho lão nhân ba trăm cân củi.
Đối với điều này tự nhiên Dương Phàm không phản đối.
Cùng ngày, lão nhân cấp cho bọn họ một thanh đao chặt củi. đi về phía Bắc dã lâm.
Dọc theo đường đi, thí luyện giả khác nhìn thấy đao chặt cùi trong tay Dương Phàm hơi lộ vè khác thường, tuy là khinh thường nhưng cũng hết sức hâm mộ.
Khoảng chừng hai canh giờ sau rốt cục bọn họ tới Bắc dã lâm. lúc này đã là hoàng hôn.
- Xem ra phải ở lại qua đêm trong núi.
Dương Phàm khẽ than thờ. hắn đánh giá cao tốc độ cùa minh.
Vội vàng kiếm một ít quả dại ở vòng ngoải dã lâm nhét đầy bụng, Dương Phàm cùng Hồ Phi bắt đầu thay nhau đốn củi.
Lúc một người đốn cùi người khác tu luyện, cứ vậy thay phiên.
Đại khái sau nửa canh giờ, Hồ Phi tiến vào trạng huống khí cảm, cũng rất nhanh dẫn linh khí vào cơ thả
Mà Dương Phàm thậm chí bước vào Luyện Khí Kỳ.
Lúc đốn củi, dòng chảy xanh mát lạnh của Tiên Hồng Không Gian tầy rửa toàn thân khiến lực khôi phục cùa hắn cực nhanh.
- Ngươi chuyên tâm tu luyện, ta đốn cùi là được.
s au khi Dương Phàm tiến váo Luyện Khí Kỳ để cho Hồ Phi toàn tâm tu luyện.
Hắn hoàn toàn có thể vừa đốn cùi vừa tu luyện, nhục thể và pháp lực cùng tu.
Ảo nghĩa của Tiên Hồng Quy á dần dung nhập trong tâm thần.
Vào lúc sắp đến đêm khuya, Dương Phàm đã đem tâm thần hòa nhập vào tự nhiên.
Hắn lộ ra vẻ ngạc nhiên vui mừng:
- Cứ tiệp tục theo xu thế này, trong nửa tháng có thể tiến vào Ngưng Thần Kỳ.
Dĩ vãng ở Phàm giới, cho đù là hạng người thiên phú cực tốt muốn đạt tới cảnh giới này ít nhất cũng phải vài năm.
Đợi đến lúc đêm khuya, Dương Phàm phát hiện mình đã chặt đù củi. thậm chí vượt xa số lượng lão nhân kia quy định.
Thấy vậy hắn khẽ nhún người, nhảy lên trẽn nhánh cây. khoanh chân ngồi nhắm mắt lại cùng tu luyện với Hồ Phi.
Tuy nhiên hai người cũng không dám lơ là.
Đến một lúc, vài con dã thú đi qua nơi này. trong đó bao gồm một con mãng xà to bằng cánh tay.
Xoẹt!
Dương Phàm đột nhiên dùng sức ném mạnh đao đốn củi trong tay. đại mãng kia hơi nghiêng người né khỗi nơi yếu hại, chỉ bị chém đứt một đoạn, máu văng khắp nơi.
Tê—
Trong mắt mãng xà lộ vè hung lệ. nhanh chóng nhào tới.
Dương Phàm thuận tay vung thanh kiếm gỗ được tặng khi mới tới thế giới này đâm vào miệng mãng xà. máu tươi văng khắp nơi.
Nhưng lực sát thương cùa kiếm gỗ quá nhò, “Rắc” một tiếng gãy thành hai đoạn.
Giờ phút này mãng xà bị trọng thương gần như bổ nhào lên người Dương Phàm, may mắn Hồ Phi phản ứng đúng lúc, kiếm gỗ trong tay chém trúng đầu mãng xà
Dương Phàm thừa cơ một chân giẫm lên thân mãng xà, hai tay đấm lẽn đẩu nó.
Tiệp theo hai người phối hơp giết chết mãng xà, mệt thờ hổn hà hổn hển.
Tuy nhiên, váo khoảnh khắc mãng xà bị giết chết, hai người cảm thấy một dòng nước ấm xuát hiện trong cơ thể.
- Sao lại thế này, pháp lực cùa ta...
Hồ Phi phát hiện pháp lực của mình có chút tăng trường, chi thiếu một bước là có thể bước vào Luyện Khí Kỳ.
Dương Phàm hoàn toàn ồn định ở Luyện Khí sơ kỳ.
- Thật sự là kỳ quái.
Dương Phàm cũng cảm thấy không thể tưởng tượng.
Nếu pháp lực chi tăng trường chút ít còn có thể đổ cho ảo giác, nhưng tăng trưởng biên độ lớn như vậy không có khả năng là giả.
Tiệp theo hai người nướng ăn một nửa thịt mãng xà. để lại một bộ phận thực vật cho ngày mai.
Ản xong thịt mãng xà, hai người tinh lực có thừa, tu luyện làm ít được nhiều.
Trong lúc tu luyện lại có dã thú khác tới gần bị hai người xừ lý.
Ban ngày hôm sau, Dương Phàm cùng Hồ Phi khiêng thi thể một con dã thú trở về Phạm Gia Trấn, tặng một ít cho lão nhân thu lưu bọn họ. ngoài ra bán hết cho đồ tể trong trấn đổi lấy một ít bạc.
Thí luyện giả khác nhìn thấy tình huống này có chút thèm thuồng nhưng đang ban ngày bọn họ không dám động thù.
Ban ngày có thị vệ duy trì trị an, một khi ra tay có thể sẽ bị thị vệ bắt giam, ngắn thì vài tháng lâu thi vài năm. Nếu giết người trên trấn, thậm chí thị vệ có thể giết tại chỗ.
Thực lực của thị vệ có thể so với Trúc Cơ hậu kỳ. có nguyên một bộ vũ khí, đồ phòng ngự cấp bậc Linh khụ căn bản không phải bọn họ có thể đối phó.
Dương Phàm mơ hồ chú ý tới bộ phận thí luyện giả thèm thuồng đao chặt cùi trên tay minh.
Dù sao trong tay đại bộ phận thí luyện giả đều là kiếm gỗ, đi lên núi giết dã thú chỉ sợ rất nguy hiểm.
Ý thức được điểm này, Dương Phàm đùng tất cả bạc do bán thịt đã thú mua một thanh kiếm sắt, một cây côn sắt.
Kiếm sắt hắn dùng, côn sắt cho Hồ Phi.
Tiệp theo hai người tiệp tục đi Bắc đã lâm săn thú.
Ban ngày săn thú. buổi tối về nhà lão nhân nghỉ ngơi.
Trong thời gian này, Dương Phàm nghe được tin tức có liên quan đến “Ngoại lai giả” trộm đồ bị thị vệ bắt. giam giữ nửa năm.
Sau đó lại có rất nhiều ngoại lai giả lục tục bị bắt.
Vừa bắt đầu Dương Phàm còn cảm thấy buồn cười, sau lại cảm thấy có gì không đúng.
Sau khi suy nghĩ sâu xa hắn đột nhiên hiểu được: Sau khi bị bắt giam mặc dù mất tự do nhưng ít nhất không phải lo an toàn, sinh tồn, có thể toàn lực tu luyện.
Với cảnh giới của những ngoại lai giả có thể so với Tiên Quân Tiên Đế này, toàn lực tu luyện trong nửa năm đến Ngưng Thần Kỳ hoàn toàn không thành vẩn đề. Đến lúc đó trở ra có thể tìm hướng khác phát tnển.
Cũng có cá biệt một số ngoại lai giả vận khí không tốt hoặc là ban đêm bị giết hại hoặc là đói chết đầu đường; hoặc là có người ý đồ xông ra khỏi thôn trển bị thị vệ trông coi ở lối ra cùa thôn trấn một đao miểu sát.
Đồng thòỊ thí luyện giả vào trong núi săn thú bởi vì vũ khí lạc hậu chết dưới vuốt sắc của đã thú cũng có một số.