ở lối ra phía Nam của Tú Ngọc Các. Dương Vũ mặc một thân bạch y. tư thế oai hùng mạnh mẽ, khí vũ bất phàm. Vẻ mặt hắn tươi cười. đang bồi bạn với hai vị giai nhân. đang tiễn họ rời đi.
Trong đó có một nữ nhân xinh đẹp thanh tú. khuôn mặt trắng như tuyết, cười tươi như hoa. thanh lệ tuyệt trần! Nàng chính là Lâm gia Tiểu thư Lâm Vũ mà lần trước từng ở trên quan lộ kia khuyên nhủ Dương Phàm mấy câu đầy hảo ý.
Cô gái bên cạnh Lâm Vũ mặc một bộ váy dài màu xanh nhạt. đầu đội một chiếc khăn che mặt màu trắng, thanh nhã như tiên nữ. Đôi mắt sáng của nàng trong veo như nước. dường như chiếu rọi một mảnh ánh sáng vô tận chứa đầy lục ý. Mùi thơm hoa cỏ nhàn nhạt phảng phất như một tấm lụa mỏng vờn quanh thân thể khiến không gian quanh nàng giống như tiên cảnh!
Ngay cả cách một tầng khăn che mặt. khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng. khí chất và dáng người của nàng vẫn khiến người ta sinh ra sự mơ mộng vô tận. làm cho người ta vừa thấy Thần bí vừa thấy tò mò.
TUY rằng chỉ lộ ra nửa khuôn mặt và đôi mắt sáng nhưng sự tồn tại của nàng vẫn khiến cho Lâm Vũ với diện mạo như tiên cũng phải ảm đạm thất sắc! Không ai dám hoài nghi mỹ mạo khuynh thành tuyệt thế của nàng cả!
Dương Vũ và hai đại mỹ nữ tuyệt sắc này ở cùng một chỗ tự nhiên là phong quang vô hạn. rất hăng hái trong lòng cũng không ngớt đắc ý. Đương nhiên, hơn phân nửa tâm tư của hắn vẫn đặt trên người Vân tiên tử. Đối với điều này, Lâm Vũ tuy có chút xấu hổ và mất mát nhưng cũng đã sớm tập thành thói quen. Đối với vị sư muội của mình nàng ngay cả dũng khí để ghen tị cũng không có. Bất kể là mỹ mạo. khí chất. thân phận. thiên phú. nàng đều kém Vân sư muội quá xa. Khiến Dương Vũ vẫn phải ấm ức đó là Vân tiên tử thủy chung vẫn rất ôn hòa với hắn. không biết được ấn tượng của đối phương với mình rốt cuộc như thế nào!?
Dương Vũ đã sử dụng tất cả bản lĩnh của mình mà vẫn không thể tiếp cận gần gũi hơn với Vân tiên tử được. Giữa hai người dường như vẫn có một dãy núi vạn trượng cách trở.
"Xem ra sau nàv còn cần phải sử xuất ít công phu đối với Lâm Vũ..." Trong lòng Dương Vũ nóng vội khó chịu, dục vọng không đạt đươc. Hắn hoàn toàn không biết được suy nghĩ trong lòng Vân tiên tử như thế nào!
- Dương công tử. ta và sư muội sẽ lập tức phải trở về Dược Tiên cốc. Công tử hãy giữ gìn sức khỏe!
Lâm Vũ không kìm nổi, chuẩn bị tống cổ tên Dương Vũ đi chỗ khác!
- Hôm nav vừa gặp Vân tiên tử, không biết phải bao lâu nữa mới gặp lại, không bằng để ta bồi tiếp các vị thêm một hồi nữa.
Dương Vũ lại cười nói. Vân Vũ Tịch cũng mở miệng nói:
- Công tử đã có hảo ý thì tiểu nữ cũng không dám chối từ!
Dương Vũ mừng rỡ nói:
- Vậy nhường ta tiễn hai vị thêm một đoạn đường!
Trong lòng Lâm Vũ lại cực kỳ cổ quái len lén nhìn Vân Vũ Tịch một cái. thầm nghĩ: "Sư muội rõ ràng là không có chút cảm tình nào với tên Dương Vũ này nhưng sao lại giữ hắn lại!?"
Trong đầu nàng đột nhiên hiện ra một thân ảnh nho nhã ôn thuận. Sau lại nghĩ tới thanh niên ở cùng một chỗ với sư muội mình ờ đình thai kia.
"Chẳng lẽ..."
Trong lòng Lâm Vũ thoáng hồi hộp. Nàng đã đoán ra sư muội mình không ngờ lại hò hẹn với người khác. Trước đó. hai người mình và Dương Vũ lại vị nàng lừa đi.
"Nhưng... Sư muội sao lại không mặn không nhạt nói chuvện với Dương Vũ, dường như cố ý kéo dài thời gian..."
Lâm Vũ cảm thấy mình đã đoán ra manh mối nhưng lại không đoán ra nguyên nhân trong đó. Không lâu sau. Dương Vũ đã đưa hai nàng tới bờ sông Thanh Giang hà. Vân Vũ Tịch vung tay lân. Tế xuất ra một chiếc lá cây, lóe lên một mảnh lục quang. Chiếc lá cây nàv đột nhiên biến lớn mấy chục lần. có thể chở được mấy người.
- Dương công tử! Người không cần phải tiễn nữa. Chúng ta phải xuất phát rồi!
Lâm Vũ nói.
- Cáo từ. ngày sau tái kiến!
Dương Vũ ôm quvền cười. nhìn theo hai người bước lên chiếc lá. Đúng lúc này, trong thiên địa truyền tới một cỗ dao động mờ mịt. một cỗ ánh sáng hoa mỹ xông lên tận trời. trong phạm vi mấy trăm dặm đều có thể nhìn thấy. Thần sắc Dương Vũ kịch biến. trong tay liền xuất hiện một tấm Thần tấn phù, đem thần thức tiến vào trong đó.
- Không ổn!
Trên người Dương Vũ lóe lên linh quang, vỗ vỗ túi trữ vật tế xuất ra một thanh phi kiếm, thân hình vọt lên. ngự kiếm vội vàng bay đi. Đồng thời như thế. trong phạm vi mấy trăm dặm này, một số tu sĩ Kinh đô Dương gia cũng đều kinh động. ngự kiếm phá không mà đi.
Vù vù vù!
Mấy ngàn tu sĩ của Tú Ngọc Các cũng cảm thấy được sự biến hóa trong thiên địa. đều ghé mắt nhìn ra.
- Chẳng lẽ Kinh đô Dương gia xảy ra chuyện gì khiến có người bóp nát Thần tấn phù sao?
Trên mặt Lâm Vũ lộ ra vẻ kinh ngạc.
Hô!
Chiếc lá cây cũng bay lên. lao về phía hư không.
- Lâm sư tỷ. hay là chúng ta đi xem sao...
Mày liễu của Vân Vũ Tịch lộ ra một tia lo lắng. khống chế lá cây kia. đề nghị.
- Sư muội Kinh đô Dương gia có chút loạn nhỏ. tất nhiên có thể tự xử lý, ngươi cũng không cần phải lo lắng! Ngươi bình thường luôn yên tĩnh nền nã. hiện tại sao lại có chút khác thường như thế?!
Lâm Vũ nhìn sư muội như cười như không nói. Vân Vũ Tịch yên lặng. nói thật khẽ:
- Sư tỷ đã biết, cần gì phải hỏi!?
Lâm Vũ cười lên khe khẽ nói:
- Tiểu sư muội thông minh của ta ơi! Ngươi vụng trộm đi gặp tình lang. dám dấu diếm cả sư Tỷ ngươi à?!
- Sư tỷ, Vũ Tịch xin người, việc này ngàn vạn lần không thể nói với sư phụ được!
Vân Vũ Tịch nắm lấy tay của sư tỷ năn nỉ. Trong mắt hơi có chút ươn ướt, cũng có chút ý làm nũng khiến người ta rất thương cảm!
- Được rồi! Tiểu sư muội của ta ơi. ta đáp ứng! Tuy nhiên, ngươi hiện tại phải lập tức trở về Dược Tiên cốc.
Lâm Vũ hơi bất đắc dĩ nói - Tiểu sư muội và nàng cùng nhau lớn lên từ bé. cảm tình rất thâm hậu.
- Quay về Dược Tiên cốc, nhưng...
Vân Vũ Tịch muốn nói mà không nói được...
- Tiểu sư muội. uổng cho sư phụ luôn khen ngươi thanh khiết thông minh. luôn rõ thế sự. Khi tình nhân gặp chút chuvện không may mà đã bối rối như thế. còn mất đi cả bình tĩnh nữa!
Lâm Vũ hơi lộ vẻ trách móc. hé miệng nói.
- Lời này của sư tỷ có ý nghĩa gì?
Vân Vũ Tịch khôi phục lại sự bình tĩnh.
- Bốn phía Tú Ngọc Các này đều là thâm sơn tuyệt cảnh. nếu phải tìm một người, nói dễ hơn làm! Hiện tại nếu ngươi tới đó, không phải càng khiến người ta hoài nghi sao?! Lại khiến cho Dương Vũ đoán ra quan hệ giữa hắn và ngươi, còn có thể khiến tên tiểu tình lang của ngươi hiện thân đó! Thật quá mạo hiểm!
- Sư muội ngươi hẳn là rõ ràng! Một khi chuyện hai người các ngươi bại lộ thì hậu quả nghiêm trọng như thế nào chứ!?
Lâm Vũ nghiêm túc. cân nhắc tới lợi hại nói.
Ngay tại lúc hai người đang nói chuyện với nhau thì trong phạm vi mấy trăm dặm. những người tu tiên của Kinh đô Dương gia cũng có cảm ứng.
Lấy Dương Vũ và hai ba gã tu sĩ Ngưng Thần KỲ làm chủ. hơn nữa còn có một số tên tu sĩ Luyện Khí Kỳ cũng tụ tập về phía phát sinh chuvện kia. Phi hành một lát. Dương Vũ rốt cuộc đến được nơi vực sâu vạn trượng kia. Bên cạnh vực sâu này còn có một đống bầy nhầy màu đen. còn có ít khói đen nhẹ nhàng bay lên. Mơ hồ có Thể nhìn ra đống bầy nhày dưới mặt đất có hình người- Hiển nhiên đây là hai thi thề đã bị đốt cháy.
- Nơi này rốt cuộc xảy ra chuyện gì?!
Ánh mắt Dương Vũ lạnh lẽo. quét nhìn ra bốn phía nhưng cũng không kết luận ra điều gì?!
Chỉ chốc lát. từ phương xa có hai ba gã tu sĩ Ngưng Thần kỳ bay tới.
- Thiếu chủ. nơi này xảy ra chuyện gì?!
MỘT lão già Ngưng Thần trung kỳ hỏi dò - Hắn là kẻ có tu vi cao nhất trong mấy người.
- Ta để hai tên hộ vệ của gia tộc trông giữ một tên tiểu tử Luyện Khí sơ kỳ... Sắc mặt Dương Vũ hơi hòa hoãn lại một chút. kể lại sự tình một lượt.
- Một tiểu tử Luvện Khí sơ kỳ?
Ba gã tu sĩ Ngưng Thần Kỳ nơi này đều lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.
- Điều này cũng khiến ta không hiểu! Hai tên hộ vệ của ta đều là tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ, lại đã qua huấn luyện, kinh nghiệm chiến đấu phong phú. Cho dù đối phương là một tên tu sĩ Luyện Khí đại viên mãn cũng có thể hợp lực chống lại.
Dương Vũ khó hiểu nói.
Lại qua một lúc. có tới mười mấy tên tu sĩ Luyện Khí Kỳ đều là người của Kinh đõ Dương gia tới.
- Lấy nơi nàv làm trung tâm. lục soát cho ta!
Dương Vũ lãnh đạm nói. Hắn cùng với ba gã tu sĩ Ngưng Thần kỳ kia ngự kiếm tìm tòi từ trên không.
- Bẩm Thiếu chủ. có manh mối...
Rất nhanh một tên thiếu niên Luyện Khí Kỳ lấm lét hô lên. thở hổn hển chạy tới.