Vì sao?
Vũ Văn Lân có chút nổi giận. Băng tuvết phong bạo này hình thành sóng triều, căn bản không phải tu sĩ Ngưng Thần Kỳ binh thường có thể ngăn cản.
- Phía trước có linh khí dao động, đây rõ ràng không phải băng tuyết phong bạo hình thành tự nhiên. Nếu chúng ta phân tán, chỉ có chín tu sĩ Ngưng Thần Kỳ có thể phi hành chạy thoát. Còn lại đệ tử Luyện Khí Kỳ chỉ sợ phải tử thương hơn phân nửa.
Dương Phàm mặt không đổi sắc nói. Vừa nghe hắn phân tích, mười tên tu sĩ Luyện Khí KỲ ở đây sắc mặt biến đổi.
- Ý của Dương Dược sư là...
Vũ Văn Nhu coi như trấn định nhưng ngôn ngữ có vài phần dồn dập. Bởi vì mắt thấy băng tuyết phong bạo kia sắp thổi quét lại đây.
- Lực lượng băng tuvết phong bạo này tuy mạnh nhưng nếu chúng ta hợp lực đổi phó. uy hiếp không coi là trí mạng.
Dương Phàm cũng hiểu được chuyện quá khẩn cấp.
- Mọi người mau tạo thành vòng bảo hộ, chung sức đối phó băng tuyết phong bạo. Người thực lực yếu tận lực lui ra phía sau.
Sắc mặt Vũ Văn Nhu ngưng trọng, lập tức phân phó.
Mọi người nghe vậy, lập tức tụ cùng một chỗ. Dưới tình huống gấp rút, hợp thành một trận hình hình vuông. Trận hình vừa thành lập, mãnh băng cùng dòng khí lạnh cuồng bạo kia trong gió rít gào kéo đến thiếu chút nữa tách đoàn người ra. Còn may mọi người ở đây đều là tinh anh thế hệ mới của Ngư Dương quốc, trên người lập tức ngưng kết ra một tầng linh quang hộ thể. Tu sĩ Luyện Khí Kỳ thực lực kém thậm chí tế ra Pháp Khí phòng ngự.
Vù vù~
Mảnh băng gió lạnh xẹt qua bên người mọi người, không ít tu sĩ bị thương, nhưng cuối cùng cũng chống chọi được. Dương Phàm âm thầm gật đầu. Đám tu sĩ này dù sao đều là tinh anh trong Vũ Văn gia tộc, năng lực các mặt không kém, khuyết điểm duy nhất chính là kinh nghiệm thực chiến không đủ.
- Mọi người kiên trì chống đỡ, điều chỉnh vị trí tạo thành hình tam giác. Vũ Văn Lân ngươi chắn ở đầu tiên, Luyện Khí Kỳ đều lui ra phía sau.
Vũ Văn Nhu hết sức bình tĩnh. phân phó đâu ra đấy.
Một đám tu sĩ đều nhanh chóng phản ứng, dần dần hợp thành một đội hình càng có lợi. Rất nhanh, trận hình biến hóa xong xuôi. Vũ Văn Lân Ngưng Thần Đại Viên Mãn đứng ở đầu của trận hình tam giác, Luyện Khí Kỳ đứng thành hai hàng cuối cùng.
Cứ như vậy, toàn bộ đội ngũ chịu đến lực cản gió lốc nhỏ hơn, mọi người cũng thoải mái hơn rất nhiều. Không ít tu sĩ Luyện Khí Kỳ đều đưa ánh mắt cảm kích về phía Dương Phàm. Nếu thật sự vừa rồi chạv trốn, tu sĩ Ngưng Thần Kỳ có khả năng ngự khí bay đi nhưng là đám tu sĩ Luyện Khí Kỳ bọn họ chỉ sợ cũng nguy hiểm.
Sau khi tinh huống ổn định. Vũ Văn Nhu bắt đầu kiểm tra tình huống thương vong. Tổng cộng có ba tu sĩ Luyện Khí Kỳ bị thương nặng, còn có năm tu sĩ bị thương nhẹ.
- Làm phiền Dương Dược sư.
Vũ Văn Nhu lại cười nói.
Dương Phàm gật gật đầu, bắt đầu trị thương cho tu sĩ trong đội ngũ. Trong tay hắn bắn ra từng tia sáng màu lục vẫy lên trên thân tu sĩ bị thương. Chỉ một, hai hô hấp toàn bộ đội ngũ lại khôi phục như cũ, không một người bị thương.
- Đa tạ Dương thần y.
Những tu sĩ được trị liệu vẻ mặt cảm kích nói.
Vũ Văn Lân thấy tình cảnh như vậy, trong mắt có một tia lo lắng. Băng tuyết phong bạo kia chỉ giằng co mười mấy hô hấp liền ngừng lại. Các tu sĩ bảo trì đội hình, tiếp tục đi lên phía trên. Chỉ trong giây lát, một hàng mười chín người rốt cục đi tới đỉnh núi
Dòng khí lạnh nơi này càng mạnh hơn vài phần, cho dù là đám người tu tiên bậc thấp bọn họ cũng phải vận pháp lực mới có thể ngăn cản được khí lạnh nhiệt độ thấp như vậy.
- Nơi đó có một pho tượng băng tuyết
Vũ Văn Lân đi tuốt đằng trước, chỉ vào một vị trí phía trước có băng vụ và dòng khí lạnh bao phủ nói.
Mọi người dừng lại. dùng Linh Nhãn Thuật xem xét. Chỉ thấy trung ương đỉnh núi băng quả nhiên có một pho tượng băng tuyết lớn đứng sừng sững. Toàn thân được băng tuyết trắng trong suốt ngưng kết mà thành, dưới ánh mặt trời màu đỏ máu chiếu rọi, lóe ra ánh sáng mê ly. Pho tượng băng tuyết kia tạc một nữ tử trong rất sống động, mặc một tuyết bào màu trắng như đóa hoa, sợi tóc khẽ bay, trong đôi mắt sáng lóe ra ánh sáng màu lam nhạt như nước.
- Tượng băng thật chân thật!
Có người ngạc nhiên thán phục nói.
- Lúc trước Vũ Văn Mộng rốt cục là chết như thế nào? Có thể nào có quan hệ tới tượng băng này hay không?
Vũ Văn Nhu vẻ mặt trầm tĩnh nhìn pho tượng băng nữ tử như tranh vẽ này.
- Ta cảm giác cũng không phải là một tượng băng chân chính. Có lẽ nàng tồn tại chân thật.
Dương Phàm đánh giá hai mắt tượng băng này, thấp giọng lẩm bẩm.
- Nàng là người thật?
Vũ Văn Nhu dường như có chút không đồng ý:
- Nhưng... trên thế gian này như thế nào có nữ tử hoàn mỹ như vậy. Ngươi xem mặt của nàng. tựa như đóa hoa trắng nõn.
- Biểu muội nói rất đúng. Đây rõ ràng là một tượng băng, cần gì nghi thần nghi quỷ.
Vũ Văn Lân cười lạnh nói, rốt cục tìm được cơ hội đả kích Dương Phàm.
- Đây chỉ là cảm giác của ta.
Dương Phàm cười cười, cũng lười phí công đấu võ mồm với hắn. Cũng không phải Dương Phàm nhường nhịn Vũ Văn Lân. Người này thực lực mạnh nhất đội ngũ. Nếu hắn muốn giành được ích lợi thuộc về mình trong Cửu u Bí Cảnh, như vậy Vũ Văn Lân có giá trị lợi dụng rất lớn.
- Hy vọng cảm giác của ngươi đừng để cho con cháu gia tộc mất mạng.
Vũ Văn Lân thản nhiên liếc mắt nhìn hắn giọng nói mang đậm mùi thuốc súng.
- Phía sau tượng băng dường như có cái gì.
Có một tu sĩ Ngưng Thần Kỳ thi triển Linh Nhãn Thuật, hơi chút kinh ngạc nói.
- Có một sơn động.
Dương Phàm nói.
- Làm sao ngươi biết?
Vũ Văn Lân lộ vẻ trào phúng, tự thân bấm pháp quyết, một làn gió nhẹ cuốn tới tạm thời xua tan băng tuyết cùng dòng khí lạnh phía trước. Mọi người lại nhìn phía sau tượng băng quả nhiên có một sơn động. Một sơn động được tạo thành từ băng tuyết, bên trong tản ra khí lạnh xâm nhập vào xương cốt.
Sắc mặt Vũ Văn Lân lập tức có chút khó coi lộ vẻ kinh dị nhìn Dương Phàm một cái trong lòng khó có thể tin: "Người này không ngờ có thể biết trước tiên, chẳng lẽ hắn nắm giữ bí mật gì?"
- Đó hẳn là Hàn Băng động hiếm thấy ở Tu Tiên Giới. Chỉ có nơi cực bắc hoặc là trên ngọn núi cao vạn năm mới có.
Vũ Văn Nhu đầu tiên nhận ra lai lịch băng động này.
- Hàn Băng động! Dĩ nhiên là Hàn Băng động!
Một trung niên Ngưng Thần hậu kỳ bên cạnh Vũ Văn Lân lộ vẻ sợ hãi lẫn vui mừng:
- Nghe nói bình thường trong Hàn Băng động sẽ có kèm một ít thiên tài địa bảo tỷ như Băng Linh Quả, Hàn Cực Băng Tham, còn có Thiên Niên Băng Tinh thậm chí là Vạn Niên Băng Tủy.
- Hoàng thúc, Trong Hàn Băng động không chỉ có mấy thứ thiên tài địa bảo này, thường thường còn có một số linh thú cường đại sở trường băng hệ.
Vũ Văn Nhu đột nhiên ngắt lời người trung niên này.
- Hắc. Ta chỉ là nhất thời kích động.
Khuôn mặt già của Hoàng thúc đỏ lên.
Dương Phàm ở trận doanh Vũ Văn gia tộc đã nhiều ngày, biết hoàng thúc này là một tiểu đồng của Vũ Văn gia chủ thời trẻ tuổi, may mắn được đề bạt, trở thành tâm phúc của Vũ Văn gia chủ.
Hoàng thúc này am hiểu pháp thuật hệ băng, công pháp cũng thiên hướng thuộc tính hàn băng.
- Tiểu thư. Có thể gặp được Hàn Băng động, tuyệt đối là kỳ ngộ của chúng ta. Nếu có thể đem thiên tài địa bảo cùng các loại băng tinh chiếm làm của mình, tuyệt đối có thể tăng thực lực Vũ Văn gia tộc chúng ta.
Ánh mắt Hoàng thúc nóng rực nhìn phía Hàn Băng động kia. góp lời với Vũ Văn Nhu.
- Mọi người có ý kiến gì?
Vũ Văn Nhu hỏi, ánh mắt lại ở trên mặt Dương Phàm nhìn nhiều hơn một cái.
- Đã có thiên tài địa bảo, đương nhiên không để vuột mất cơ hội.
Đại bộ phận tu sĩ đều đồng ý, trong mắt lộ vài phần chờ mong rục rịch muốn vào.
- Tốt nhất là lấy cả tượng băng này đi. Ta xem tài liệu của nó cũng rất đặc biệt. Có người thậm chí còn có cả chủ ý với tượng băng.
- Được. Nếu mọi người không có ý kiến, chúng ta liền nghĩ cách tiến vào Hàn Băng động này. Hoàng thúc, công pháp của người thiên hướng thuộc tính hàn băng vậy từ người ở trước mở đường.
Vũ Văn Nhu phân phó.
- Vâng. tiểu thư.
Hoàng thúc đáp lời, vẻ mặt cẩn thận đi trước dẫn đường, mọi người đi theo phía sau. Không được bao lâu. mọi người liền đi qua tượng băng trông rất sống động kia, tới gần băng động.
- Tiểu thư. Ta đề nghị tu sĩ dưới Ngưng Thần Trung KỲ tốt nhất không nên đi vào. Bởi vì khí lạnh trong Hàn Băng động này thật sụ rất mạnh nguy cơ khó liệu.
Hoàng thúc ở gần băng động suy nghĩ một hồi nói với Vũ Văn Nhu.
- Ta đồng ý đề nghị của Hoàng thúc.
Vũ Văn Lân lập tức gật đầu, ánh mắt còn vô tình hữu ý liếc mắt nhìn Dương Phàm một cái. Bản thân Hoàng thúc thật không có ác ý gì, chỉ là không muốn mình tổn thất vô ích. Lại không nghĩ rằng bị Vũ Văn Lân dùng để đối phó Dương Phàm.
- Dương Dược sư. Người có ý kiến gì không?
Vũ Văn Nhu hỏi.
- Ta cùng có một đề nghị.
Dương Phàm nói.
- Mời Dược sư.
- Chúng ta không ngại ở gần huvệt động này bố trí một trận pháp, trước tiên cho một ít tu sĩ đi vào dò đường. Nếu bên trong có gì nguy hiểm lập tức rời khỏi. Nếu có linh thú cường đại. không ngại dẫn nó vào trong trận pháp sau đó hợp lực tiêu diệt. Hơn nữa có trận pháp ở lối vào, cũng có thể hữu hiệu ứng phó nguy cơ bên ngoài, tránh bị địch nhân tập kích từ phía sau, hai mặt bị giáp công.
Dương Phàm không nhanh không chậm nói.
Khí lạnh trong Hàn Băng động này rất mạnh. càng đi vào trong, ước thúc thần thức càng mạnh. Tu sĩ Ngưng Thần KỲ thần thức căn bản không thể kéo dài quá xa, có nguy hiểm gì căn bản không thể đoán trước.
Nhưng là Dương Phàm lại khác. Nơi đây không làm khó được cảm quan cường đại Trúc Cơ Kỳ của hắn. Dưới Toàn Tri Mô Thức Dương Phàm thường thường có thể đoán trước thời cơ nắm đại cục trong tay.
- Dương Dược sư nói có đạo lý.
Hoàng thúc gật đầu.
Vũ Văn Lân mặc dù có chút tức giận, nhưng không thể không thừa nhận đề nghị của Dương Phàm rất tốt. Trận doanh Vũ Văn gia tộc có một vị Trận Pháp Sư Luyện Khí Đại Viên Mãn, cũng là một trung niên hơn bốn mươi tuổi.
Mất thời gian nửa canh giờ, rốt cục bày ra một Ngũ Hành Khốn Ma Trận do năm tu sĩ Ngưng Thần Sơ KỲ quản lý trận kỳ. Ngoài ra thêm tu sĩ vô danh Luyện Khí Đại Viên Mãn hổ trợ. Tổng cộng mười tu sĩ bày trận, dựa theo ý tứ của Trận Pháp Sư, cho dù là tu sĩ Ngưng Thần Đại Viên Mãn tiến vào trong trận pháp cũng khó có thể thoát khỏi trói buộc. Dương Phàm còn chưa yên tâm, đề nghị Vũ Văn Nhu cho mọi người đào một hố sâu mấy trượng ở trung ương trận pháp. bên trong bày ra vài tầng cấm chế vô hình trung tăng uy lực trân pháp lên vài phần.
Sau khi chuẩn bị hết thảy, chúng tu sĩ rất là vừa lòng.
Sau đó, Vũ Văn Nhu chọn bốn người tiến vào Hàn Băng động phân biệt là Vũ Văn Lân, Hoàng thúc cùng hai tu sĩ Ngưng Thần Trung Kỳ khác.
- Vũ Văn tiểu thư. Không bằng để ta đi cùng bọn họ đi.
Dương Phàm không ngờ chủ động xin đi.
- Nhưng, người là Dược sư duy nhất nơi này.
Vũ Văn Nhu có chút do dự, trong lòng lại kỳ quái: "Dương Dược sư vì sao đột nhiên tích cực. hắn có mục đích gì?"
Dương Dược sư, ngươi vào huvệt động, cũng không thể giúp được gì nhiều cho chúng ta.
Hoàng thúc ngược lại thẳng thắn nói.
- Ta không hy vọng có người làm gánh nặng cho chúng ta.
Vũ Văn Lân cười lạnh nói. mượn cơ hội này đả kích Dương Phàm.
- Được rồi. các ngươi đi vào trước.
Dương Phàm thầm than trong lòng: "Vốn định giảm bớt thương vong cho Vũ Văn gia tộc. hiện tại xem ra..."
Cứ như vậy, Dương Phàm nhìn theo bốn tu sĩ Ngưng Thần Kỳ này tiến vào Hàn Băng động băng khí thấu xương, hắc ám lượn lờ. Vũ Vãn Nhu nhìn hắn muốn nói mà không nên lời, trên mặt mang theo vài phần xin lỗi.
- Tiểu thư. Tỷ lệ sinh tồn trong Cửu u Bí Cảnh vốn không cao. Nếu trong gia tộc tổn thất quá lớn, cô phải có chuẩn bị về tư tưởng.
Dương Phàm đứng ở cạnh nàng, mắt nhìn chăm chú vào nơi sâu trong Hàn Băng động hạ giọng nói.
- Ý của Dược sư là...
Vũ Văn Nhu khẽ run lên, nàng mơ hồ cảm giác được cái gì:
- Chẳng lẽ bọn họ sẽ gặp nguy hiểm gì?
- Trong Bí Cảnh này, khắp nơi đều có nguy hiểm. Ta chỉ có thể tận hết y thuật của mình để cứu vãn.
Dương Phàm bình tĩnh nói.
- Ta hiểu. Mọi chuyện trong Bí Cảnh đều khó liệu, chỉ mong Vũ Văn gia tộc chúng ta có thể thêm vài người may mắn sống sót
Ánh mắt Vũ Văn Nhu ảm đạm, tay ngọc khẽ nắm góc áo có chút thất thần.
Dương Phàm cười cười. bắt đầu lẳng lặng chờ đợi.
Hắn thầm nghĩ: "Nếu thật sự muốn giữ mạng trong Bí Cảnh, có lẽ có một biện pháp. Đó chính là không bị bất kỳ sự vật nào hấp dẫn, tìm một nơi an toàn ẩn nấp, cái gì cũng đừng nghĩ. Nhưng mà. không bị bất kỳ đồ vật gì hấp dẫn, trừ khi là thánh nhân. Người thật sự có tâm tính này căn bản sẽ không tiến vào Bí Cảnh."
Hơn nữa. Dương Phàm cũng hoài nghi rốt cục Bí Cảnh này có nơi nào tuyệt đối an toàn hay không?
Cửu u Bí Cảnh đại biểu là kỳ ngộ là cơ hội thay đổi vận mệnh của người và thế lực tông môn. Thời gian trôi qua từng chút. Vũ Văn Nhu cảm giác dài lâu biết bao. Đột nhiên, ở nơi sâu trong Hàn Băng động mơ hồ truyền đến một tràng tiếng đánh nhau, hô gọi, lúc truyền ra ngoài cửa động có chút mơ hồ không rõ.
- Bọn họ gặp được nguy hiểm.
Vũ Văn Nhu biến sắc.
Dương Phàm triển khai cảm quan nhìn rõ tình cảnh ở sâu trong động vào mắt, đồng thời hắn quav đầu nhìn chăm chú vào pho tượng như băng tuyết tiên tử cách Hàn Băng động không xa. Hắn cũng không cho rằng tượng băng đặt ở chỗ này là một vật trang trí. Lúc trước Vũ Văn Mộng chết đi đã chứng minh trên ngọn núi băng tuyết này có tồn tại nguy hiểm không biết.
Ông ông...
Lúc này, đám người Vũ Văn Nhu cảm thấy được vách đá Hàn Băng động khẽ rung lên, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng gọi ầm ĩ của đám người Vũ Văn Lân.
- Có muốn phái người qua tiếp ứng hay không?
Vũ Văn Nhu cuối cùng có chút luống cuống.
Dương Phàm trầm mặc. Đại bộ phận tâm thần của hắn cũng không ở trong động, ngược lại nghiêng người nhìn tượng băng cách đó không xa.
Ông-
Đột nhiên, tượng băng nữ tử như thiên tiên kia, hai tròng mắt nhộn nhạo bắn ra từng đợt hàn quang màu trắng lạnh như băng. )
Dương Phàm chấn động, gắt gao nhìn nàng.
Hô... Vù-
Một vùng băng tuvết phong bạo lấy tượng băng làm trung tâm. hướng về các nơi trên đỉnh núi chậm rãi lan tràn, thổi quét phạm vi mười mấy dặm. Thanh thế lồng lộng kinh người.
"Nguyên lai căn nguyên băng tuyết phong bạo là ở nơi này." Dương Phàm thì thào lẩm bẩm.
Lúc này, mọi người cách tượng băng nữ tử rất gần, uy lực băng tuyết phong bạo so với lúc trước còn lớn gấp đôi có dư.
- Trận pháp mở ra toàn bộ!
Trong mắt Vũ Văn Nhu hiện lên một tia kinh hãi, vội vàng ra lệnh. Mười tên tu sĩ quản lý trận pháp lập tức rót pháp lực vào trận kỳ.
Ông-
Một vùng ánh sáng năm màu bao phủ phạm vi mấy chục trượng, ngăn cản băng tuvết phong bạo cường đại ở bên ngoài. Băng tuyết phong bạo liên tục một lát, dần dần ngừng lại. Uy lực trận pháp hiển nhiên không thể coi thường.
- May mắn chúng ta bố trí trận pháp ở đây.
Vũ Văn Nhu thở nhẹ một hơi. vẻ mặt cảm kích nhìn về Dương Phàm.
Nếu không có trận pháp, những người còn lại trong lúc cấp bách gặp phải tập kích như thế chỉ sợ tử thương hơn nửa.
A~
Đúng lúc này, trong Hàn Băng động truyền đền một tiếng kêu thảm thiết, hiển nhiên là tiếng kêu của một tu sĩ Ngưng Thần KỲ nào đó trước khi chết.
- Biểu muội mau chuần bị. Bên trong có linh thú mạnh mẽ!
Tiếng kinh hô của Vũ Văn Lân từ trong Hàn Băng động truyền ra.
- Mọi người mau chuẩn bị ứng chiến!
Trên mặt hoa của Vũ Văn Nhu một mãnh trầm tĩnh, yêu kiều quát khẽ một tiếng, khiến cho con cháu Vũ Văn gia tộc chiến ý tăng mạnh.
Vèo vèo~
Trong Hàn Băng động hai người nhảy ra, sau đó lại truyền đến một tiếng kêu thảm thiết.
Ầm ù ù~—
Hàn Băng động lay động một hồi, một cỗ băng khí màu trắng lạnh vô cùng tràn tới. Vũ Văn Nhu tập trung nhìn, sắc mặt trắng nhợt. Chỉ thấy phía sau Vũ Văn Lân cùng Hoàng thúc, một con thằn lằn băng thật lớn dài mấy trượng uốn lượn nhảy lên, băng khí màu trắng kia chính là từ miệng nó phun ra.
- Biểu ca. Hoàng thúc. Mau vào!
Vũ Văn Nhu thất thanh hô lên.
Hô-
Thằn lằn băng thật lớn kia không ngờ nhảy dựng lên, há cái mồm to đánh về phía hai người.
- Đi!
Trong tay Vũ Văn Nhu bắn ra một phù triện màu đỏ, trong nháy mắt phá ra, hóa thành hai hỏa xà xoay quanh, dài đến ba trượng. Một làn sóng khí nóng rực xông ra. Thằn lằn băng giật mình một cái, hiển nhiên là cực kỳ mẫn cảm với hỏa xà này. Vội vàng phun ra một ngụm băng khí màu trắng lớn, đánh vào hỏa xà đang đánh tới. Lập tức, băng hỏa giao nhau hóa thành sương mù cuồn cuộn, mang đến thời cơ cho hai người Vũ Văn Lân cơ hội chạy thoát.
Vèo vèo~
Lúc này, Vũ Văn Nhu đã lệnh cho mấy người mở một lỗ hổng trên trận pháp, cho Vũ Văn Lân cùng Hoàng thúc tiến vào
- Biểu muội. Thằn lằn băng này thật đáng sợ.
- Mau mở trận pháp!
Vừa định mệnh lệnh phong bế trận pháp lại nghe Dương Phàm nói vậy, Vũ Văn Nhu chần chờ:
- Ngươi muốn dẫn nó tiến vào?
- Dẫn nó tiến vào?
Vũ Văn Lân cơ hồ rống lên:
- Vậy không khác gì tự diệt vong. Cô có biết cấp bậc của nó...
- Đúng vậy. Thằn lằn băng này đạt tới Yêu Thú cấp ba. so với cường giả Trúc Cơ KỲ còn lợi hại hơn.
Dương Phàm trấn định tự nhiên nói.
- Với tốc độ của chúng ta. ở nơi băng tuyết này căn bản không thể chạy thoát nó.
Vũ Văn Lân hơi sững người!
Đích xác. Cũng như tu sĩ Ngưng Thần KỲ trốn không thoát cao nhân Trúc Cơ Kỳ, ở trước mặt Yêu Thú cấp ba, tốc độ bọn họ không đáng chút nào. Nếu không, mới vừa rồi chạy ra khỏi Hàn Băng động sẽ không phải là hai người mà là bốn.
- Hơn nữa. tượng băng quỷ dị này, mỗi cách một đoạn thời gian sẽ phóng thích băng tuyết phong bạo một lần. Cho dù chúng ta phân tán, đại bộ phận con cháu gia tộc vẫn khó thoát khỏi vận rủi
Dương Phàm quay đầu lại nhìn chăm chú tượng băng cách đó không xa, trong mắt hiện lên vài tia kiêng kị, đánh mất một tia do dự cuối cùng trong lòng Vũ Văn Nhu. Trên mặt của nàng lộ ra một tia quyết đoán cùng dứt khoát, hạ lệnh:
- Tại chỗ đợi lệnh, thả thằn lằn băng tiến vào.
Lời nói vừa dứt, một cỗ khí lạnh đủ để đông máu đánh tới, thằn lằn băng thật lớn dài mấy trượng đột nhiên nhiên nhảy lên Ngũ Hành Khốn Ma Trận to lớn như vậy.
- Mở trận pháp!
Vũ Văn Nhu kêu quát một tiếng.
Ông-
Ánh sáng năm màu nở rộ, một cỗ lực lượng trận pháp vô hình ép tới thằn lằn băng. Dưới tình huống như vậy, cho dù là tu sĩ Ngưng Thần Kỳ Đại Viên Mãn đều có khả năng bị áp chế khó thể nhúc nhích. Nhưng là thằn lằn băng này không ngờ còn có thể động, chỉ là tốc độ bị giảm một nửa. Nó há mồm phun ra một luồng khí lạnh màu trắng, trúng vào một tu sĩ Luyện Khí Đại Viên Mãn.
Xuv xuy~
Chỉ một thoáng, trên người tu sĩ kia ngưng kết một tầng băng sương, biến thành một khúc băng. "Rắc" một tiếng, ngã trên mặt đất nát tan tành. Nhìn không rét mà run.
- Hoàng thúc. người nghĩ cách kiềm chế nó!
Vũ Văn Nhu phát lệnh trong khi nguy cơ, số tu sĩ còn lại lập tức sử dụng phép thuật hoặc Linh Khí phát động công kích từ xa đối với thằn lằn băng.
Keng keng
- Thịch thịch-
Duới một loạt phép thuật công kích không ngờ thằn lằn băng kia bình yên vô sự. Bên ngoài thân của nó có một tầng lân giáp cứng cỏi dị thường, cũng có kháng tính nhất định với pháp thuật. Thân hình Hoàng thúc né qua, trên người băng vụ bốc hơi. Giờ phút này tốc độ thằn lằn băng giảm chậm, cũng có thể du kích với nó một lát
Sắc mặt Vũ Văn Nhu bỗng biến đổi:
- Ta nhớ ra rồi Nó là Huyển Băng Thanh Lân Tích cực kỳ hiếm thấy được ghi lại trong sách cổ. Trong cơ thể có huyết thống thượng cổ man thú, lực phòng ngự rất mạnh.
Huyền Băng Thanh Lân Tích!
Dương Phàm cảm thấy bất ngờ, không nghĩ tới thằn lằn băng này không ngờ còn không phải yêu thú bình thường, lai lịch bất phàm.
- Để ta thử xem!
Trong mắt Vũ Văn Lân bùng lên một đạo tinh quang, tế ra một đoản nhận dài ba tấc, bóng loáng trong suốt. Nhận này sắc bén dị thường, hàn mang lóe lên làm cho người ta nhìn mà trái tim băng giá. Đây hiển nhiên là một thanh Linh Khí thượng phẩm, điểm đặc thù của nó là ở mũi nhọn, hy sinh lực chống đỡ bản thân để đổi lấy thuộc tính "Phá giáp" nhất định.
Vèo~
Chỉ thấy một đạo hàn mang trong hư không chợt lóe lên. tốc độ mau đáng sợ.
'Thốc" một tiếng, lân giáp màu xanh của Huyền Băng Thanh Lân Tích không ngờ bị chém phá ra một lỗ hổng. Đương nhiên, cũng chỉ là rách mà thôi, chút thương nhỏ này đối với nó mà nói không có ảnh hưởng thực chất. Tuy nhiên như vậy lại chọc giận thằn lằn băng giận dữ, dứt khoát tránh khỏi Hoàng thúc đánh tới Vũ Văn Lân.
Vũ Văn Lân nhảy lên, lăn trên đất một vòng miễn cưỡng né tránh thằn lằn băng tập kích.
- Dẫn nó tới bẫy rập!
Dương Phàm đánh ra một chưởng vào Huyền Băng Thanh Lân Tích, lại không thể xúc phạm mảy may, quay qua nói với Vũ Văn Lân. Thân hình Vũ Văn Lân lăn xong, chạy tới một vị trí nơi trung tâm trận pháp sau đó hơi hơi dừng lại.
Huyền Băng Thanh Lân Tích kia nhắm chuẩn hắn không bỏ, không ngờ nhảy bắn lên đánh về phía hắn. Một cỗ khí sương giá màu trắng đông lạnh tận cốt tủy trước tiên áp tới, thế công sắc bén vô cùng. Sắc mặt Vũ Văn Lân trắng bệch, cảm giác thân thể cứng ngắc một hồi. ngưng kết một lớp băng. Huyền Băng Thanh Lân Tích ở trong trân pháp, lực di động giảm mạnh nhưng tốc độ công kích lại bị ảnh hưởng ít, đặc biệt là phép thuật công kích.
- Đi-
Trong tay Vũ Văn Nhu bắn ra một phù triện cấp hai, một màn nước màu lam ngăn cản trước người Vũ Văn Lân. Chỉ nháy mắt, màn nước màu lam này bị đông lạnh thành một tường băng.
Tê... Ngao-
Huyền Băng Thanh Lân Tích rống lên một tiếng, trực tiếp vồ tới Vũ Văn Lân." Rắc" một tiếng, tường băng kia trực tiếp bị nó húc vỡ. Vũ Văn Lân "thịch"' một cái, nhảy lên cao hơn trượng, sau đó ngự khí né một lần.
Ầm ầm~
Huyền Băng Thanh Lân Tích vừa rơi xuống đất, liền rơi vào trong bẫy sâu mấy trượng. Thoáng chốc, tầng tầng cấm chế trong hố bẫy phát động đánh nó kêu "ngao ngao". Mọi người mừng rỡ, thừa dịp đánh chó rớt nước, phát động đả kích mãnh liệt với Huyền Băng Thanh Lân Tích.
Thấy thằn lằn băng rơi vào hố bẫy, trong lúc nhất thời bị áp chế. Vũ Văn Nhu vui sướng, vội vàng hạ lệnh:
- Phát động sát trận!
Mười tên tu sĩ bốn phía vội vàng liên tiếp đánh pháp quyết, trong đó năm tên tu sĩ Ngưng Thần Kỳ vung trận kỳ trong tay. Trong lúc nhất thời. trong trận cuồng phong gào thét, chớp lóe sấm kêu.
Ầm ầm~
Từng tia lôi điện và hỏa diễm màu xanh từ trên trời giáng xuống, nhắm ngay vào thân thể khổng lồ của thằn lằn băng phát động công kích liên tiếp không ngừng. Trên mặt Dương Phàm lộ vẻ trầm ngâm, trong tay có thêm một khối Bản Chuyê
Uy năng của Ngũ Hành Khốn Ma Trận này, phát động công kích liên tục trong khoảng thời gian ngắn không ngờ đánh đập Huyền Băng Thanh Lân Tích có huyết mạch thượng cổ man thú này không còn lực chống đỡ. Dương Phàm cũng không gia nhập chiến đấu, hắn nắm chắc toàn cục, hiểu rõ từng chi tiết, mặt lộ vẻ trầm ngâm.
Nếu là Trúc Cơ Sơ KỲ hoặc là yêu thú cấp ba sơ kỳ bình thường, chịu đựng đả kích như thế chỉ sợ đã không có lực xoay người. Nhưng Huyền Băng Thanh Lân Tích này không phải yêu thú bình thường, thân phủ lân giáp, lực phòng ngự cường đại hơn cùng giai gấp đôi có thừa, hơn nữa kháng phép thuật rất mạnh.
Ầm ầm!
Keng keng...
Sát trận trong Ngũ Hành Khốn Ma Trận hoàn toàn mở ra, lôi quang màu tím cùng ngọn lửa màu xanh liên miên không ngừng công kích xuống dưới. Huyền Băng Thanh Lân Tích vừa mới vô ý rơi vào bẫy rập, mười mấy đạo cấm chế đồng loạt phát động, đánh cho nó mê mang. Lại thêm uy năng áp chế của trân pháp khiến nó không thể xoay chuyển. Mặc dù trong bẫy rập bị hào quang phép thuật che phủ nhưng Dương Phàm vẫn có thể cảm nhận được sinh mệnh lực ngoan cường của nó, cũng không bị uy hiếp chân chính trí mạng.
Ngao... Tê~
Thằn lằn băng phát ra một tiếng rít gào thống khổ, khí thế cường đại mang theo một vùng băng sương lạnh giá lập tức bộc phát ra, không ngờ từ trong bẫy rập xông ra lại lan tràn thêm mấy trượng, ngưng kết thành một tầng băng tỏa ra khí lạnh.
- Không tốt. sắp không áp chế nổi rồi!
Vũ Văn Lân lộ vẻ kinh hãi, kinh hô một tiếng.
- Mọi người không nên bỏ, đừng cho nó nhảy khỏi bẫy rập!
Vũ Văn Nhu lâm nguy không sợ. nhẹ quát lên.
Dương Phàm hơi lộ vẻ tán thưởng gật đầu, trong tay bắn ra từng tia sáng màu xanh vẩy lên trên người mấy tên tu sĩ bị thương nhẹ.
- Thằn lằn băng lặp tức muốn nhảy ra ngoài, cô có chiêu thức cường đại gì lát nữa cứ sử dụng.
Dương Phàm nói với Vũ Văn Nhu.
- Được.
Vũ Văn Nhu gật đầu. Trải qua hiệp đồng sơ bộ chuyến đi này, nàng đà có tín nhiệm rất lớn với Dương Phàm. Nàng vừa nói dứt lời, mặt đất nhẹ nhàng run lên, Huyền Băng Thanh Lân Tích lại phát ra một tràng tiếng rống sởn tóc gáy, một mãnh băng thực chất như mũi tên bắn ra, lập tức phát ra công kích khoảng rộng từ trên xuống dưới đánh phá cấm chế.
Leng keng!
Vài đạo công kích của Linh Khí, Pháp Khí đánh lên người nó không ngờ không chút tổn thương. Chỉ thấy mặt ngoài lớp vảy Huyền Băng Thanh Lân Tích ngưng tụ một tầng băng giáp khiến lực phòng ngự của nó tăng mạnh. Vài món Linh Khí đánh lên trên, chỉ để lại vài vết rách rất nhỏ như mạng nhện.
Grào—
Thằn lằn băng thật lớn từ bẫy rập nhảy ra, khí thế lại đạt tới trạng thái mạnh nhất, đôi mắt bắn ra lệ quang cừu hận, sát khí thấu xương tản ra.
- Ra tay!
Dương Phàm quát lạnh một tiếng.
Vèo... Ầm~
Trong tay Vũ Văn Nhu liên tục bắn ra hai phù triện cấp ba, không khí tràn ra một cỗ khí tức nóng cháy cuồng bạo.
Rầm rầm-~
Hai hỏa cầu đường kính thật lớn chừng hơn trượng từ giữa không trung hạ xuống, hung hăng đánh trúng thằn lằn băng. Nó rung lên một hồi, băng giáp ngoài thân bị hòa tan một mãng lớn rơi xuống một ít mãnh băng, ngay cả lân giáp cũng vỡ tan chảy ra một ít máu màu xanh đen. Đây không ngờ là hai tấm phù triện cấp ba!
Dương Phàm âm thầm kinh hãi xem ra Vũ Văn gia chủ vì bảo mệnh cho con gái có thể nói là không tiếc vốn gốc. Cùng lúc đó, Linh Khí Pháp Khí của tu sĩ còn lại cũng thừa cơ mà lên, đánh trúng miệng vết thương đang đổ máu của thằn lằn băng, tiếp tục mở rộng chiến quả.
Ngao... Tê-
Thằn lằn băng kêu lên một tiếng, lại rơi xuống hố bẫy. Vừa mới rơi xuống đất, nó liền không cam lòng lại tiếp tục nhảy lên. Trên mặt ngọc của Vũ Văn Nhu hiện lên một tia kinh hoảng, nàng không nghĩ tới thằn lằn băng không ngờ ngoan cường như vậy, nói với Dương Phàm:
- Ta đã không còn phù triện như vừa rồi nữa rồi
- Để cho ta.
Bản Chuyên màu xanh trong tay Dương Phàm "vù" một tiếng, bay đến trên không bẫy rập phóng ra hào quang màu xanh chói mắt, trong thời gian ngắn hóa thành một bản chuyên to lớn dài đến ba trượng, bên trên quanh quẩn ký hiệu màu vàng thần bí cổ xưa.
Mà lúc này, đúng lúc thằn lằn băng nhảy lên không trung.
Ầm~
Bản Chuyên màu xanh giống như núi nhỏ ầm ầm hạ xuống, vừa lúc đập trúng đầu thằn lằn băng. Sức nặng mấy ngàn cân lại thêm uy năng trọng lực cường đại lập tức đập nó trở về bẫy rập.
Ầm~
Huỵền Băng Thanh Lân Tích bị đập vỡ đầu chảy máu, lại trở xuống bẫy rập rít gào không thôi, trên thân thể thật lớn tràn đầy máu tươi. Giờ phút này nó đã bị thương không nhẹ. Chúng tu sĩ thấy tình cảnh này, không khỏi lộ vẻ kinh ngạc. Không nghĩ tới Dương Phàm không ngờ lại có được Pháp Bảo hạng nặng cường đại như vậy.
- Nhanh công kích!
Trong tay Dương Phàm đột nhiên nở rộ ánh sáng màu xanh biếc. Bản Chuyên màu xanh lại đột nhiên hạ xuống. Huyền Băng Thanh Lân Tích kia còn không ngẩng đẩu lại bị một kích nữa.
Bồng-
Đánh trúng giữa đầu thiếu chút nữa đánh nó chết ngất. Đám con cháu còn lại trong Vũ Văn gia tộc lập tức phát động công kích mãnh liệt liên tu bất tận. Trong lòng nhất thời, Huyền Băng Thanh Lân Tích bị đánh đập vỡ đầu chảy máu, trên người xuất hiện từng miệng vết thương nhìn ghê người.
- Đại khái không sai biệt lắm!
Dương Phàm đứng ở tại chỗ nhìn tình cảnh trong bẫy rập vào trong mắt, lại biến Bản Chuyên màu xanh trở về bình thường, xoay quanh trên không bẫy rập. Pháp Bảo hạng nặng cường đại như thế. uy năng thậm chí có thể so với Linh Khi thượng phẩm. Tu sĩ Ngưng Thần Kỳ bình thường nếu muốn điều khiển, tuyệt đối sẽ rất cố sức.
Sau một lát. Huyền Băng Thanh Lân Tích phát ra một tràng tiếng rên rĩ vô lực, thương thế càng ngày càng nặng. Thực lực nó tuy rằng vượt qua yêu thú cùng cấp nhưng dù sao không phải thần thú. Theo lực lượng bị xói mòn cùng với thương thế nặng lên. rất nhanh liền bị mười mấy người trong Ngũ Hành Khốn Ma Trận đánh cho không còn sức chống đỡ. Đúng lúc này, trong bẫy rập phát ra một tiếng gào rống thê thảm. Huyền Băng Thanh Lân Tích rốt cục chết dưới công kích của rất nhiều phép thuật cùng Pháp Bảo.
Mọi người trong Vũ Vãn gia tộc không khỏi thở dài nhẹ nhõm, trên mặt Vũ Văn Nhu lại hiện lên vui vẻ.
Đây là Vũ Văn gia tộc.
Thành công chém giết yêu thú cường đại như Huyền Băng Thanh Lân Tích đủ khiến bọn họ kiêu ngạo. Vũ Văn Nhu vẻ cảm kích hướng về phía Dương Phàm. Có thể thành công chém giết Huyền Băng Thanh Lân Tích, trận pháp lúc trước bày ra ở lối vào Hàn Băng động là mấu chốt, bẫy rập đào xuống cũng tạo nên tác dụng rất lớn.
Mà đây đều là ý kiến của Dương Phàm.
Ngoài ra vào thời khắc cuối cùng. Dương Phàm sử dụng Pháp Bảo hạng nặng cũng tạo nên tác dụng vô cùng mấu chốt. Nếu không hậu quả thiết tưởng không chịu nổi. Những tu sĩ khác không khỏi cảm thấy kính nể Dương Phàm.
Chỉ có Vũ Văn Lân trong mắt che giấu vài tia ghen tị cùng không cam lòng, trong lòng mơ hồ sinh ra vài tia sát khí.
- Huyền Băng Thanh Lân Tích đã chém giết. chúng ta tiến vào Hàn Băng động nhìn xem
đi.
Trên mặt Hoàng thúc lộ ra vài tia tinh cảm khác thường.
- Huvền Băng Thanh Lân Tích trong bẫy rập này không phải yêu thú bình thường, thi thể của nó giá trị xa xỉ. Mấy người các ngươi phụ trách xử lý thi thể nó.
Vũ Văn Nhu phân phó.
- Tốt nhất là để thêm vài người ở lại trong trận pháp.
Dương Phàm trầm ngâm nói.
Vũ Văn Nhu đồng ý, gọi Dương Phàm, Vũ Văn Lân, Hoàng thúc theo mình cùng tiến vào trong Hàn Băng động. Mới vừa tiến vào Hàn Băng động được mấy trượng, cỗ ý lạnh thẳng vào cốt tủy áp vào mặt, bốn người vội vàng vận linh quang hộ thể. Thể chất Dương Phàm cường đại hơn tu sĩ cùng cấp không chỉ gấp đôi, có thể ngăn cản khí lạnh mức độ này, nhưng hắn vẫn như cũ bảo trì điệu thấp.
- Hoàng thúc. Có phải là các ngươi đã đến cuối Hàn Băng động?
Vũ Văn Nhu hỏi.
- Không. ít nhất còn sâu vài chục trượng, lúc ấy chúng ta liền gặp Huyền Băng Thanh Lân Tích.
Hoàng thúc đáp.
Đi đến một nơi, trên mặt đất ngưng băng xuất hiện một ít máu sớm đã đông cứng. Đây hiển nhiên là hai tu sĩ Ngưng Thần KỲ vừa rồi để lại. Chỉ là thi thể bọn họ chắc đã bị Huyền Băng Thanh Lân Tích cắn nuốt.
- Ngươi xem! Nơi đó có băng tinh phẩm chất không tồi, ít nhất là mấy trăm năm.
Ánh mắt Hoàng thúc nhìn về một phương hướng, khối băng trên vách đá đó bóng loáng trong suốt, lóe ra ánh sáng mờ mờ.
- Chúng ta tới đào.
Hoàng thúc lập tức lấy công cụ, vẻ mặt hưng phấn.
- Phía trước còn có rất nhiều băng tinh, với sức của một người, muốn đào nhiều băng tinh như vậy chỉ sợ có chút khó khăn.
Dương Phàm hắt một gáo nước lạnh.
- Hắc hắc!
Hoàng thúc xấu hổ cười, thu hồi công cụ. Mấy người tiếp tục đi vào bên trong. Lúc này, nóc băng động ngưng kết một ít băng tinh. nhưng càng bóng loáng trong suốt. tản ra một cồ khí băng hàn tinh khiết, ánh sáng càng sáng ngời.
- Trời ạ! Thiên Niên Băng Tinh.
Hoàng thúc gần như thất thố, không khỏi tâm động: "Có nhiều Thiên Niên Băng Tinh như vậy trợ giúp nhất định có thể khiến công pháp của ta lại tiến thêm một tầng, đến lúc đó tiến giai Trúc Cơ cũng không phải không có cơ hội".
- Các ngươi đi vào trong xem, số Thiên Niên Băng Tinh này ta nhất định phải lấy xuống.
Hoàng thúc vẻ nghiêm nghị nói.
Vũ Văn Nhu cùng Vũ Văn Lân không có phản đối. Dù sao công pháp của Hoàng thúc là thuộc tính băng hàn càng cần Thiên Niên Băng Tinh hơn. Ba người tiếp tục đi sâu vào trong, Dương Phàm nhìn Thiên Niên Băng Tinh kia vào lần hiểu được giá trị vật ấy. Đối với tu sĩ như Hoàng thúc mà nói không khác gì tuyệt thế bảo vật tha thiết ước mơ.
- Sắp tới cuối rồi!
Dương Phàm đột nhiên ngừng lại.
Khí lạnh nơi đây càng đáng sợ, khí đông lạnh màu trắng hạn chế rất lớn cảm quan cùng thần thức của tu sĩ. Với thần thức của Vũ Văn Nhu, Vũ Văn Lân ở trong này nhiều nhất chỉ có thể kéo dài hai, ba trượng. Mà lúc này, trên vách đá phía trước, mơ hồ lóe lên tinh quang mộng ảo mê lỵ dường như có mấy khối băng lớn bằng nắm tay.
- Đây... hình như là Vạn Niên Băng Tủy!
Cảm quan của Dương Phàm cường đại hơn hai người kia thấy được cảnh tượng ngoài mười trượng.
Vạn Niên Băng Tủy, đây chính là tài liệu hiếm thấy của Tu Tiên Giới. Không chỉ có thể luyện chế thành linh đan trân quý, sau khi dùng phương thức đặc thù nghiền thành bột phấn rồi sử dụng, còn có thể khiến thể chất tu sĩ được thay đổi, công lực tăng nhiều. Thậm chí là gia tăng kháng tính các loại thần thông phép thuật hàn băng. Nếu vật này bị tu sĩ tu luyện công phép thuộc tính chiếm được sẽ có nắm chắc rất lớn tấn công Trúc Cơ Kỳ. Thậm chí có thể tăng tỷ lệ ngưng đan tấn công bậc cao.
Ngoài ra, ở trên vách đá nơi hai người, còn có vài gốc linh quả, cây hoa đồng dạng không phải vật phàm.
- Kia hình như là Băng Linh Quả, còn có Băng Linh Hoa, Hàn Cực Mạn Đằng.
Vũ Văn Nhu cùng Vũ Văn Lân dừng chân, mặt lộ vẻ vui sướng, đi qua hái thứ trên vách đá.
- Ta đi phía trước xem xem.
Dương Phàm rất tự nhiên đi về phía trước. Tính ra, hấp dẫn của Vạn Niên Băng Tủy càng lớn. Vũ Văn Lân cảm thấy một tia không thích hợp, nhưng là bị kỳ hoa dị quả trước mắt hấp dẫn, trong lúc nhất thời không nghĩ nhiều. Rốt cục Dương Phàm đi về phía trước bốn, năm trượng, đúng lúc ra khỏi cực hạn cảm quan của hai người kia. Hắn im lìm lấy ra hắc tiên thần bí.
Vút vút-
Hắc tiên hóa thành hư ảnh hình rắn, vô thanh vô tức cuốn lấy khối Vạn Niên Băng Tủy bằng nắm tay, dây nhỏ màu đen mờ xoay tròn liền rút nó xuống dưới. Sau đó. khối Vạn Niên Băng Tủy bằng nắm tay này lọt vào trong tay Dương Phàm. Không chút suy nghĩ, hắn trực tiếp ném nó vào Tiên Hồng Không Gian, ăn mãnh. Ngựa quen đường cũ, Dương Phàm thu mấy khối Vạn Niên Băng Tủy khác vào trong Tiên Hồng Không Gian. Theo sau. hắn triển khai cảm quan lại phát hiện trên vách băng cuối huyệt động có vài thứ.
Một đóa tuyết liên trong suốt nở rộ, bên trên không ngờ có một quả trứng màu xanh bao phủ trong băng.
Bên cạnh tuyết liên, còn có một gốc nhân sâm lóng lánh, linh khí tỏa ra bốn phía. Nhịp tim Dương Phàm đột nhiên gia tốc, hít sâu một hơi.