Mục lục
[Dịch] Tiên Hồng Lộ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy người ở đây chưa bao giờ tưởng tượng, lực lượng võ giả thế tục có thể mạnh đến kinh khủng như thế. Lúc này, quanh thân Vũ Văn Liệt một tầng lĩnh vực vầng sáng màu vàng, bao phủ phạm vi một trượng, khí lãng cường đại và lực lượng vô hình nâng ông lên hư không, giống như thiên thần thượng giới. Một luồng khí tức khủng bố siêu nhiên vượt qua lẽ thường, thổi quét phạm vi năm trượng, khiến sinh linh quanh minh không tự chủ run sợ, run sợ trước nay chưa có, bản thân cảm thụ được.

Lực lượng kia khiến tim người ta đập nhanh, đủ để khiến cho người tu tiên dưới Trúc Cơ tâm thần run sợ không dám cứng rắn va chạm.

Đặt mình vào hoàn cảnh người khác, Dương Phàm muốn nếu như mình đối mặt với Vũ Văn Liệt không giống người trước mắt, nếu không lấy ra u Minh Ma Diễm hay là thiết giáp khôi lỗi, chỉ sợ cũng không thể chống đỡ chính diện.

về bên kia Vô Song với một thân áo trắng như tuyết, di động ở hư không cát bay mù mịt, giống như mặt gương, gợn sóng không sợ hãi khí tức trên người dần dần biến hóa. Trong tình cảnh nguy hiểm như thế hắn không ngờ chậm rãi nhắm hai mắt lại, trên người lóe ra một chút hàn quang màu bạc nhàn nhạt phiêu dật xuyên suốt như gió nhẹ.

- Hóa Long Phá!

Công kích trên trán Vũ Văn Liệt từng bước phát về phía trước. Hư ảnh rồng. giương nanh múa vuốt, khí phách không ai bì nổi, mạnh mẽ cắn nuốt, mắt thấy đã cắn nuốt hắn hết.

Dương Phàm đứng gần xem cuộc chiến của Vô Song, trong lòng cũng có một trận chờ mong và tò mò. Người này như thế nào có thể đối với chiêu thức cường đại làm trọng thương tu sĩ Ngưng Thần Kỳ, thậm chí giết chết.

Trước đây. Dương Phạm đối với câu chuvện Vũ Văn Liệt đã từng giết Ngưng Thần Kỳ, có chút nghi ngờ, hiện tại cũng hoàn toàn tin.

Vèo!

Hư ảnh rồng gần như va chạm trên người Vô Song. Lúc này, tu sĩ có hiểu biết ở đây đang xem cuộc chiến, tâm đều run đến cực điểm. Đúng lúc này, Vô Song rốt cục có phản ứng, hắn mở đôi mắt lạnh nhạt thờ ơ ra, nhàn nhạt liếc nhìn Yến Vương Vũ Văn Liệt một cái. Trong con ngươi tối đen của hắn hiển lộ ra một bóng dáng hình thanh Kiếm.

Đây là một thanh "Kiếm" ngay cả dưới Toàn Tri Mô Thức của Dương Phàm đều không thể thấy rõ, dường như bị một tầng thời không ngăn cách, ngăn bởi một tầng Luân Hồi giống như một tầng ngăn cách không thể vượt qua.

Răng rắc!

Kiếm hư ảnh vô hình kia nhẹ nhàng động một chút nháy mắt làm hư ảnh rồng vỡ tan hóa thành nhiều điểm sáng đầy trời. Dương Phàn chấn động tâm thần vào lúc đó, hắn có một loại cảm giác kỳ dị trong chớp mắt ngắn ngủi thần thức và Toàn Tri Mô Thức dường như mất đi tác dụng, bị kéo ra mơ hồ không rõ, về phần hư ảnh rồng như thế nào bị đánh tan. Dương Phàm vẫn không thấy rõ. Cảm quan của hắn chỉ nắm bắt được hư ảnh Kiếm vô hình kia nháy mắt chợt lóe.

- Phá.

Vũ Văn Liệt vừa thốt xong chữ "Phá", vầng sáng màu vàng bao phụ phạm vị một trượng đột nhiên thu lại, vầng sáng bên ngoài tầng kim lân kia ngưng lại vài phần rất nặng, lộ ra vài phần ý vị mộc mạc.

Vù!

Tàn ảnh trong hư không nhoáng lên một cái, Vũ Văn Liệt nháy mắt lóe ra trước mặt Vô Song, hai tay đan xen nhau hư không vung lên sau đó tận hết sức mình chậm rãi đẩy một chưởng lên.

Theo một chưởng hắn phóng ra không gian trước mặt bỗng chịu đựng một luồng áp lực không thể tưởng tượng, giống như áp lực ngàn cân cự thạch. Trên mặt Vô Song hơi hơi hiện lên một chút máu, hiển nhiên là bị áp bách khó thể thở.

Tuy nhiên, chung quy có một luồng ý chí bất khuất khiến hắn mạnh mẽ chống đỡ, áp lực lớn nhất bùng nổ trong chớp mắt. Dương Phàm ở phía xa xem cuộc chiến, đều cảm thấy một trận hải hùng ở thời điểm nguy cấp như thế, ngay cả tiểu quận chúa ở bên cạnh cũng ngừng thở, vẻ mặt khẩn trương lo lắng. Trên khuôn mặt Vũ Văn Hàm hiện lên một chút lo lắng và quan tâm, trong lòng bàn tay cũng tràn ra một tầng mồ hôi nắm chặc góc váy.

- Lực lượng đỉnh của võ giả thế tục không ngờ có thể bộc phát ra lực lượng khiến người ta sợ hãi như thế.

Trịnh lão tiên ở bên người Dương Phàm thấp giọng thở dài, nhìn hai người trên không trung, ánh mắt lộ ra một chút kính sợ. Thân là người tu tiên lại đối với lực lượng của phàm nhân thế tục cảm thấy sợ hãi, nếu nói ra, người tu tiên bình thường chỉ sợ cũng không tin tưởng.

- Nghe nói Ngư Dương quốc còn có một vị Võ Thánh. Một thân võ nghệ đạt tới cảnh giới trước nay chưa có, sống một hai trăm năm, hơn nữa trong gần trăm năm chưa từng thất bại được công nhận võ giả đỉnh cấp.

Một khách liêu cách đó không xa thấp giọng nói.

Võ Thánh?

Không ngờ còn có người mạnh hơn.

Bản thân Dương Phàm đều có chút khó thể tin, Yến Vương và Vô Song trước mặt chính là biến thái tới cực điểm. Nhưng bọn họ không ngờ vẫn chưa phải lợi hại nhất. Võ Thánh cường đại nhất kia thì tồn tại ở mức độ ra sao?

- Xem ra thế tục giới này cũng không phải đơn giản như trong tưởng tượng.

Dương Phàm thầm nghĩ trong lòng. Đối với thế giới phàm nhân thu lại lòng khinh thị. Loại ý tưởng trước kia tự nhận là người tu tiên có thể hoành hành thế tục giới bị xóa bỏ.

Rồi đột nhiên, trong hư không truyền đến một trận tiếng vang trầm quái dị khiến khí huyết nhộn nhạo, linh hồn chấn động. Chỉ thấy Vô Song đánh ra một chưởng, trong lòng bàn tay ẩn hiện một chút hàn quang thẫm màu, giao kích trầm trọng cùng một chỗ với không gian áp bách của Yến Vương.

Trong chớp mắt song chưởng chạm nhau, một luồng sóng xung kích mạnh mẽ bạo vang, thổi quét phạm vi mấy mươi trượng, nơi đi qua một mảng lớn kiến trúc sập, trên mặt đất quét ra một hố rộng.

Trong tầm nhìn, một mảnh âm u mơ hồ, ngăn cản tầm mắt của đại bộ phận người. Dương Phàm cảm quan không giống tầm thường, nắm bắt hai thân ảnh nhanh chóng bay vụt ra ngoài, cùng với hai luồng sáng.

Phốc! Phốc!

Trong mây mù bụi đất, Yến Vương và Vô Song đồng thời phun ra một búng máu, bản thân bị trọng thương, thất tha thất thiểu rơi trên mặt đất bước mấy bước nặng nề.

- Phụ thân.

Tiểu quận chúa kinh hô một tiếng, xông tới.

Trong mắt Vũ Văn Hàm cũng lo lắng vô cùng, nhưng thân thể nàng suy yếu, lẳng lặng đứng tại chỗ hướng ánh mắt về phía Dương Phàm cầu xin giúp đỡ. Dương Phàm gật gật đầu bình tĩnh nói:

- Không có vết thương trí mạng và nguy đến tính mạng.

Vũ Văn Hàm nghe vậy, hơi thở dài một hơi nhẹ nhõm, trong con mắt sáng hiện lên một chút mơ màng, thấp giọng nói:

- Không biết vì sao muội vừa rồi rất lo lắng cho an nguy của phụ thân trong khi ông giao chiến với Vô Song, lòng muội rất bất an.

- Lưỡng bại câu thương! Thực lực chẳng phân biệt gần như nhau nhưng nếu như đây chính là cực hạn của phụ thân cô như vậy người thắng chính là Vô Song.

Dương Phàm liếc liếc mắt nhìn người mặc áo trắng như tuyết ở phía xa xa Vô Song lướt qua đỉnh phòng ngạo nghễ nhìn xuống, trong lòng có một loại cảm giác rất kỳ quái, trực giác nói cho mình biết, sau này người này tất nhiên là một người rất đáng sợ.

Trong gần hai mươi năm cuộc sống, đã từng mang cho hắn loại cảm giác này, chỉ có hai người. Người thứ nhất là Hồ Phi ở Vũ Vụ Sơn Trang, còn một là Vô Song hôm nay chứng kiến. Người trước cho hắn có cảm giác là cấm kỵ, điên cuồng, không sợ trời không sợ đất; Người sau cho hắn một loại thần bí, mạnh mẽ, ngoan cường bất khuất.

Điểm giống nhau chính là hai người rất khó chơi và cảm giác thực lực của bọn họ khiến người ta cảm thấy tiềm lực đáng sợ khiến tim đập nhanh!

Vũ Văn Hàm gật gật đầu. nói:

- Muội có loại cảm giác nếu lần sau giao chiến nữa, người thua nhất định là phụ thân.

- Tuy rằng bọn họ cũng không có nguy đến sinh mệnh nhưng vết thương họ chịu cùng rất nghiêm trọng.

Ánh mắt Dương Phàm khi thì đảo qua Vũ Văn Liệt và Vô Song dường như đang nghĩ chủ ý gì.

- vết thương của Phụ vương làm phiền dược sư ngài.

Vũ Văn Hâm khẩn thiết nói.

- Không thành vấn đề.

Dương Phàm tự nhiên là trăm vui, chữa thương cho cường giả cấp bậc này, vậy có thể là chuyện hắn cầu còn không được. Tuy nhiên, ánh mắt hắn lại hướng về phía Vô Song đứng trên mái hiên ở phía xa xa thầm nghĩ: "Cơ hội tuyệt hảo này tuyệt không nên bỏ qua, trị thương cho bọn họ hiệu quả này chỉ sợ tốt hơn tu sĩ Ngưng Thần KỲ vài lần!"

Trong bóng đêm, Vô Song với một thân áo trắng như tuyết, có vẻ có chút không hợp cảnh lại vẻ có vài phần cô độc tĩnh mịch. Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của Dương Phàm, trong tròng mắt Vô Song đột nhiên sáng ngời rơi xuống trên mặt Dương Phàm

Vù!

Vô Song nhẹ nhàng bước trên mái hiên hóa thành một luồng bóng trắng, lóe đến trước người Dương Phàm.

- Bảo hộ dược sư!

Yến Vương phía xa xa với sắc mặt đại biến kinh hô. Từ một góc trong bóng đêm mông lung của Vương phủ, bỗng lóe lên một bóng dáng quỷ dị chắn trước mặt Dương Phàm. Mặt Dương Phàm lộ ra vẻ kinh ngạc, chăm chú nhìn một người đàn ông khô gầy, mặc áo đen đầu đội mặt nạ bảo hộ không thấy rõ hình dạng.

- Tà Ảnh?

Vô Song nhẹ nhàng cười:

- Nửa năm trước, có lẽ ngươi còn có tư cách đánh một trận với ta, nhưng hiện tại...

Trong lời nói, Vô Song rõ ràng lộ ra ý khinh thường và coi nhẹ.

- Đích xác, ta không phải đối thủ cùa ngươi, nhưng Vô Song ngươi đừng quên trạng thái hiện tại của mình.

Giọng nói của Tà Ảnh trầm thấp vang lên dường như đến từ trong vực sâu không đáy.

- Ha ha! Phải không?

Vẻ mặt Vô Song ung dung trấn định, khóe miệng hơi hơi nhếch lên vươn bàn tay trắng dài chậm rãi cầm chuôi thanh bảo kiếm cổ xưa ở sau lưng.

- Ngươi...

Tà Ảnh cứng ngắc, bất kể âm thanh hay biểu tình ngay cả máu lưu chuyển trong cơ thể cũng gần như đọng lại. Dương Phàm cũng giật mình, sau đó hít một ngụm lãnh khí nhìn bảo kiếm xuất trần mang theo phong cách cổ xưa trên lưng. Nhẹ thở dài một hơi, Dương Phàm vươn tay vỗ vỗ bả vai Tà Ảnh thấp giọng nói:

- Ngươi lui xuống đi.

- Nhưng...

Tà Ảnh do dự nói:

- An toàn của ngài...

Tâm phúc rất trung thành. Dương Phàm mĩm cười. nói:

- Yên tâm! Hắn sẽ không làm thương tổn ta hơn nữa ngươi cũng ngăn không được hắn.

- Được! Dược sư bảo trọng!

Tà Ảnh liếc mắt nhìn Vô Song với vẻ phức tạp, thân hình chợt lóe hóa thành một luồng hư ảnh biến mất ở trước mắt mọi người.

- Ha ha! Ngươi rất có nắm chắc, ta sẽ không thương tổn ngươi sao?

Vô Song với vẻ cười nhìn dược sư trước mặt như không hề có sức chiến đấu. Có lẽ người khác sẽ cho rằng như vậy, nhưng ánh mắt của hắn chưa bao giờ nhìn lầm.

- Đúng vậy!

Dương Phàm hạ giọng, chỉ có thể cho Vô Song nghe được:

- Hiện tại ngươi thân chịu trọng thương, tin hay không chỉ cần Dương mỗ dùng một hai loại độc có thể khiến sinh mệnh ngươi bị đe dọa!

- Dụng độc?

Vô Song biến sắc cười lạnh:

- Độc thuật chung quy là chút đạo nhỏ tuy nhiên ngươi có thể nói ra lời như vậy, có thể gặp ngươi cùng là đối thủ đáng đánh một trận.

- Thật có lỗi, ta không dám có hứng thú với chiến đấu.

Dương Phàm lắc lắc đầu. lại cười tủm tỉm nói:

- Tuy nhiên, nếu sau này bản thân người bị trọng thương, có thể tới tìm ta.

Dương mồ có thể chữa thương miễn phí cho ngươi.

- Chữa thương miễn phí?

Vô Song nao nao cảm giác có chút cổ quái.

- Ý các hạ như thế nào?

Dương Phàm cười dài nói, Vô Song này là phần tử hiếu chiến, thích khiêu chiến đối thủ cường đại. khẳng định không thể tránh bị thương. Nếu có thể đạt thành hiệp nghị với người này. Dương Phàm thầm vui vẻ trong lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Luanhoichidao
23 Tháng mười một, 2023 16:27
ít vậy
Hieu Le
05 Tháng sáu, 2020 20:15
mé nó xuyên suốt truyện ko dính lỗi ch.tả vs lặp lại 1 số tình tiết thì truyện ổn đáng đọc...
Nguyễn Văn Thành
27 Tháng năm, 2020 22:36
xuyên suốt cuốn truyện là câu chuyện xoay quanh lỗi chính tả của thằng dịch truyện vcl
phuonghao090
22 Tháng một, 2020 10:33
trăm chương đầu khá chán. dần dần thấy hay
A72k39
29 Tháng mười một, 2019 18:45
mịa.truyện l.toàn sai dấu.
Nguyễn Huy
07 Tháng chín, 2019 08:44
Đếu hiểu sao có 7 viên linh châu là kim mộc thuỷ hoả thổ lôi không rồi mà vẫn lòi ra ông thiết dực vương có phong linh châu. Dịch ncc
Hieu Le
04 Tháng tám, 2019 12:08
Mày bị ngu à
Hieu Le
01 Tháng tám, 2019 16:20
8 n 4 5i Vhv
Hieu Le
25 Tháng bảy, 2019 15:52
⁶c big ,,? ? i .
Nguyễn Khải
24 Tháng bảy, 2019 22:15
má đọc hội thoại của ông Hồ Phi mệt tim *** :)))))
Hieu Le
14 Tháng bảy, 2019 08:27
d N 9dves
Hieu Le
14 Tháng bảy, 2019 08:26
q Q 111nq16q11
Khánh
07 Tháng bảy, 2019 00:24
10 chương đầu trước ngày tỷ võ mà tán công quá ngu,riêng cái này đạo tâm đã hỏng còn tu hành gì,ýt ra cũng phải đánh xong hãy tán công ,còn chưa sẽ ntn đã tán công *** main ngu lol
luongdinhkhai
31 Tháng mười, 2018 23:02
Mình đã đọc truyện này từ lúc mới ra và đọc lại thêm 2 lần nữa. Theo mình, truyện này rất hay, có phong cách độc đáo riêng. Nhân vật chính tự mình lĩnh ngộ và sáng tạo ra công pháp phù hợp cho mình tại từng giai đoạn. Chữa bệnh, tu tiên, có tình nghĩa. Nhìn chung, truyện có kết cấu rõ ràng, và hay về cách thức lĩnh ngộ sáng tạo công pháp và cách suy nghĩ khi gặp và xử lý tình huống khó khăn, trắc trở.
ĐàmHoaLiên
11 Tháng bảy, 2018 00:57
Tình tiết truyện khá chậm, nhiều đoạn ko quan trọng cũng tả tỉ mỉ, tẩn mẩn thành ra dài dòng. Thêm vào câu văn hay lặp đi lặp lại, ko mới mẻ khiến coi hơi bị buồn ngủ + lướt bớt cho vào việc chính..
Hoangnghichlong
07 Tháng bảy, 2018 12:22
Hay
Hoangnghichlong
07 Tháng bảy, 2018 12:22
Hay
Hoang Baoviet
07 Tháng bảy, 2018 12:16
Co truyen nhu vay doc la dc rui
Hoang Baoviet
07 Tháng bảy, 2018 12:16
Co truyen nhu vay doc la dc rui
Hieu Le
07 Tháng hai, 2018 08:09
22
Hieu Le
07 Tháng hai, 2018 08:09
qqx. k7. ưz3qv hk zyR. 4e2ffafbxuD6
Trần Văn Hưng
11 Tháng tám, 2017 16:04
kết cấu chính của truyện ko hay chỉ đọc tạm được
BÌNH LUẬN FACEBOOK