Vào lúc Chân Tiên buông xuống cửu trọng phong Tiên Đạo Tòng.
Dương Phàm đã rời xa Thiên Vũ Châu bỗng nhiên sinh ra cám ứng huyển diệu.
- Ta dường như cảm giác được nguy cơ cùng sát khi nào đó trống rỗng sinh ra trong nhất giới này.
Dương Phàm thấp giọng thì thào, nhắm mắt lại, tâm thần dung nhập Luân Hồi Quả trong cơ thể. không tiếc trả giá tiêu hao thọ nguyên muốn bắt giữ lấy dấu vết để lại trong thời không đại luân hôi.
Hiện nay hắn Chứng Quả tiểu thành, lại đã mớ ra phong ấn tầng tám, đủ để ngạo thị nhân giới, tung hoành vô địch.
Ngay cả đối mặt với Tán tiên Đại Thừa Kỳ. thậm chí là lục kiếp Tán tiên trong truyền thuyết. Dương Phàm đều có tin tưởng thật lớn.
Chứng Quả tiểu thành, phong ấn tầng tám. vô địch nhân giới.
Mà giờ phút này, trong nhất giới trống rồng sinh ra điểm báo nguy cơ. Điểu này nói lên cái gì?
Thật lâu sau, Dương Phàm mớ hai mắt, trước mặt xẹt qua một hư quang hình tròn, khiến nơi dừng chán lay động mơ hồ. giống như phát ra từ trong nước.
- Trong phạm vi nhân giới, không có khả năng có người tạo thành uy hiếp với ta. Nguy cơ quả nhiên đến từ thượng giới. Nhưng ta là phàm nhân nhất giới, cùng người thượng giới kia lại có xung đột gì?
Dương Phàm cau mày.
Sau khi hắn cảm ứng đã suy tính ra ngọn nguồn nguy cơ đến từ thượng giới, mà lại còn là từ Tiên Đạo Tông vừa rời đi không lâu.
- Tiên nhân thượng giới sao? Trừ Thần Huyết ra. không nghĩ tới Dương mỗ còn có thể khiến các ngươi hứng thú.
Khóe miệng Dương Phàm hiện lên một tia cười nhạo.
Sau khi suy nghĩ đắn đo, có thể nảy sinh liên hệ với thượng giới chỉ có Vân Vũ Tịch đã sớm “Trớ lại” thiên giới.
Ngày ấy lúc ấy, cảnh tượng hai nguời chia tay phảng phất rõ ràng trước mắt:
- Dương đại ca...
Ván Vũ Tịch nhìn chằm chú Dương Phàm, giãy dụa hồi lâu. cảm tình yêu sâu sắc đến từ cách xa ức dặm, lại không thể tự chủ biêu đạt.
Trong đôi mắt đẹp nước mắt mông lung, đau đớn giãy dụa, lưu luyến khôngbó.
Thân thể của nàng càng Ngày càng nhẹ không ngừng bay lên.
- Ngươi phải trở về rồi.
Một thanh âm uy nghiêm vô thượng từ trong hư không truyền đến.
Mơ hồ có thể thấy được không gian bốn phía dao động, thanh âm kia cũng không biết từ không gian xa xôi cỡ nào truyền đến.
Ván Vũ Tịch nước mắt nhu mưa. nhìn chằm chằm Dương Phàm, bàn tay ngọc đưa vềphía hắn, chi kịp thốt ra vài chữ:
- Vũ Tịch phái đi, đại ca muốn tìm ta. mời tới thiên trừ...
Vừa dứt lời, thản hình đẹp đẽ như tiên của nàng biến thành trong suốt trong hư không, nhoáng một cái rồi biến mất.
- Hừ. tiểu tử phàm giới. Nếu ngươi dám tới Thiên giới tìm Vũ Tịch, bản đế cho ngươi chết không nhắm mắt.
Thanh âm uy nghiêm vô thượng kia uy hiếp nói.
- Chủ nhân của thanh âm kia tại thượng giới không phải tẩm thường. Có lẽ là hắn muốn ngăn càn ta đi thượng giới, gặp gỡ Vũ Tịch.
Trong mắt Dương Phàm lóe thần quang.
- Dương lão đại. Vậy chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Ngươi chỉ cần nói cho ta biết, đi đánh ai đập ai!
Hồ Phi vẻ mặt hung dữ nói.
- Trước đi Tần đô xem xem.
Thần sắc Dương Phàm khôi phục bình thường.
Lại phi hành một canh giờ, hai người tới Tần đò.
Hiện nay người cẩm quyển chân chính của Tần đô Không phải Tần Vong, Hàn Kỳ. mà là Tần Hoàng Tổ đến từ Ngoại Hải vực.
Dương Phàm cùng Tần Hoàng Tổ kia không quen biết, liền tìm tới Tần Vong cùng Hàn
Kỳ.
- Dương tông sư, ngài muốn đi xem xét Cửu Long phong ấn? Nhưng là hiện nay. Tần Hoàng Tổ đà hạ lệnh cả Tần Hoàng lăng thành cấm địa.
Hàn Kỳ có chút khó xử nói.
Tần Vonghuatay:
- Các ngươi đừng nhìn ta, hiện tại hoàng đế ta đây chỉ là trên danh nghĩa.
Dương Phàm mỉm cười:
- Gần đây Tần đô có sự cố gì?
- Đảm Hoàng Tổ đang bí mật chuẩn bị mớ một nghi thức gì đó.
Tần Vong chần chờ nói:
- Loại nghi thức này chưa từng nghe nói. chỉ thấy trong sách cổ. Dường như có thể liên hệ với không gian thượng giới.
Dương Phàm trầm ngâm giây lắc. chậm rãi nói:
- Giúp ta thòng báo Hoàng Tổ, Dương Phàm cẩu kiến.
- Đám người Hoàng Tổ hiện tại ai cũng không gặp, ta chỉ có thể tận lực thửxem.
Tần Vong dứt lời liền đi thông báo giúp.
Nghĩ đến hắn là đế chủ một vương triều tu tiên, hiện tại muốn đi gặp một người đều vạn phản không yên.
Khôngbao lâu, Tần Vong trở về. cười khổ nói:
- Căn bản không thẻ truyền lời. không có cách nào nhìn thấy Hoàng Tỏ đại nhân.
Hàn Kỳ giải thích:
- Chung quanh Hoàng Tổ đại nhân, Ngay cả thị vệ bình thường nhất đều là tu sĩ Hợp Thể Kỳ. người hơi có tiếng nói đêu là cao nhân Độ Kiếp Kỳ...
- ỏ, thì ra là thế.
Dương Phàm gật gật đẩu. vẻ mặt bình thản:
- Nếu bọn họ quá bận rộn, vậy đẻ Dương mỗ tự mình vào xem.
- Dương tông sư...
Sắc mặt Hàn Kỳ cùng Tần Vong đại biến, đang muốn ngăn cản thi Dương Phàm đã biến mất.
- ỏi, chi sợ Dương Phàm khôngbiết tính tình Hoàng Tổ. Dõi mắt nhân giới này. ai có thể địch lại lão nhân gia...
Trong mắt Tần Vong mang theo sầu lo.
Mặc kệ nói như thế nào. Dương Phàm cùng hắn đã từng là minh hữu, là bằng hữu không
tệ.
- Bệ hạ không cần quá lo lắng. Hiện nay Dương Phàm ở Ngoại Hải vực cùng là bá chủ một phương, sao lại không nghe nói qua danh hiệu Hoàng Tổ. Nếu hắn dám làm như thế. hơn phần nửa có lực tự bảo vệ mình.
Hàn Kỳ trầm ngâm nói.
Bábá!
Hai người Dương Phàm Hồ Phi xuất hiện tại lối vào Tản Hoàng lăng đổ nát.
Hồ Phi mới vừa bước lên một bước, liền cảm ứng được một cỗ áp lực lớn lao. Lối vào Tần Hoàng lăng kia. từng đạo xạ tuyến rực rỡ kim quang, không ngừng lóe ra lúc sáng lúc tối ngăn cản đường đi.
- Ngươi không nên rời ta quá một trượng.
Dương Phàm nghiêm túc dặn bảo một câu. liền Bắt đầu đi về phía lối vào cấm chế thật mạnh.
Hồ Phi vội vàng theo sát phía sau.
Hai người vừa mói đi vào cấm khu. xạ tuyến kim quang bốn phía huy hoàng chói mắt. giống như mặt trời phán giải hết thảy vật chất thành dạng nguyên thủy, không gian cũng hơi chấn động rất nhỏ.
Nhưng là xạ tuyến huy hoàng chôn vùi vạn vật kia sau khi tiếp cận hai người liền héo tàn trong một cỗ khí tràng vô hình, chỉ còn lại hào quang dịu dàng, chiếu lên hai người không tạo thành thương tổn gì.
Hai người xúc động cấm chế, làm sao không kinh động tới người trong hoàng cung?
- Không tốt. có địch nhân xâm lấn, mau bắt!
- Suỵt... Câm miệng! Ngươi chán sống rồi sao? cấm chế chung quanh Tần Hoàng lăng này, cho dù là tu sì Độ Kiếp Kỳ bình thường tiếp cận, cũng bị đánh tan thành mây khói trong náy mắt. Hai người này bình yên vô sự tiến vào trong, tuyệt đối là cường giả chí tôn nhân gioi.
Một tu sĩ Độ Kiếp Kỳ khác hô nhỏ một tiếng, ngăn cản đồng bọn đang muổn xông lên.
Rất nhanh, tin tức có người xâm lấn Tần Hoàng lăng truyền khắp hoàng cung.
Hàn Kỳ cùng Tần Vong coi như không có gì xảy ra. mặt mũi tinhbơ.
Rất nhanh vài trăm tu sĩ đinh cấp chạy tới hiện trường, lại đã sớm mất bóng dáng hai người Dương Phàm.
Những người này đứng ở gần lối vào, tuần tra không dám vượt qua giới hạn một bước.
- Trong đó một yêu tộc cường giả. dường như là Tam Nhãn Yêu Hoàng của Nam Hải Vực.
Một tu sĩ Độ Kiếp Kỳ kinh nghi không chắc nói.
- Tam Nhãn Yêu Hoàng? Vậy người kia là Tiên Hồng Đạo Tồ? Biết rõ Hoàng Tổ phong tỏa nơi đây còn dám xông vào. khắp Ngoại Hài vực trừ bò Cửu Thiên Long Hoàng cũng chỉ có hai người này.
Một cường giả cấp Vực Chủ bình tĩnh phần tích.
-.. .Khặc khặc, xem ra nhất định là Dương Phàm không sai...
Một bóng ma u ám lay động không ngừng xuất hiện ở một góc Tần Hoàng lăng, thân hình nhoáng một cái biến mất.
Trớ lại chốn cũ, Tần Hoàng lăng mang đến cho Dương Phàm chỉ là hỗi ức thoáng qua.
Nơi đi qua một đống đổ nát, không chỗ nào không sụp đổ găy rời, cùng với cơ quan một huyệt còn lại.
Tuy nhiên, với độ cao của hai người Dương Phàm hiện tại, thương tổn tiềm tàng của Tần Hoàng lăng đối với bọn họ mà nói nhỏ bé không đáng kể.
Rốt cục đến một khắc, một ngọn núi lớn màu vàng Cửu Long uốn lượn, nỡ rộ hào quang chín màu vạn trượng, dung thông thiên địa, hội tụ khí vận đại lục, long khí tường thụy vô cùng quanh quẩn bổn phía.
Phía dưới ngọn núi Cửu Long, bảo khí tràn đầy tụ hội, bén dưới nữa là ma vực sâu không thấy đáy. có thể cảm nhận được ma khí kinh khủng mơ hô lọt ra.
Dương Phàm đã không phải lần đầu tiên đến Cửu Long phong ấn. lần này sau khi tới lại càng cẩn thận kiểm tra.
- Dương Phàm, ngươi lại tới nữa... Bản đế đã nhớ kỹ khí tức của ngươi.
Thanh âm Cửu u Ma Đế trong sang sàng uy nghiêm lại có vài phần đùa cợt.
Dương Phàm lại cảm thấy áp lực không hiểu, thần hồn bắt an, ngay cả vận chuyển Luân Hồi Quả đều có vẻ không thông.
- Dương mỗ thật may mắn, nhiều lần nói chuyện cùng Ma Đế.
Giọng điệu Dương Phàm dường như khen ngợi, trên mặt lại không có nửa điểm kính ý. mà là cân thận kiếm tra Cửu Long phong ấn cùng với chi tiết bôn phía.
- Dương Phàm. Ngươi là chủ nhân Hoàng Long Quan, nếu Cửu Long phong ấn có bất kỳ một tia dị động, sao thoát khỏi cám ứng của ngươi?
Cửu u Ma Đế bật cười:
- Sự cẩn thận của ngươi, cũng như vị bằng hữu kia của ta...
Dương Phàm không để ý đến hắn. Nếu phong ấn không có việc gì. trong lòng hắn cũng yên tâm không ít.
- Ma Đế đại nhân cam nguyện vĩnh viễn ở lại nơi này, là tù nhân trong tay nguời?
Ánh mắt Dương Phàm chợt lóe nói.
- Tù nhân trong tay người? Ha ha ha...
Tiếng cười của Cửu u Ma Đế khiến cho ngọn núi Cửu Long bên trên nổ vang không ngừng:
- Dương Phàm, ngươi cũng quá coi thường bán đế rồi. Gới lại trong thân thể này chăng qua là một tia tinh thần ý chí trong thần uy mênh mỏng của bán để. Nếu toàn bộ lực lượng tinh thản ý chí buông xuống, giới này cũng phải hóng mất.
Dương Phàm cười cười, bề ngoài rất bình tĩnh nhưng trong lòng lại như dậy sóng to gió
lớn.
Hắn vốn tướng rẳng bị phong ấn nơi đây có thể là phán thân của Cửu u Ma Đế. thậm chí bản tôn.
Hiện tại xem ra. chính mình quá sai lầm rồi.
Chi buôngxuống một tia tinh thần V chí đã đạt tới trình độ đáng sợ như thể, nhưvậy thực lực chân chính của Cửu u Ma Đế sẽ khủngbố như thế nào?
Mấy vấn đề này. Dương Phàm cũng không truy cứu.
Trong nháy mắt áp lực qua đi, núi lớn Cừu Long lại khôi phục một vùng tĩnh mịch.
Gần như cùng lúc.
BáBáBá!!!
Ba bóng người trống rỗng hiện thân, vài cồ ý chí thiên uy kinh thế hãi tục hình thành uy năng cơ hỗ vặn vẹo không gian.
Nếu là tu sĩ đinh cấp bình thường, dưới ý chí thiên uy này chi sợ trong nháỵmắt hồn phi phách tán, thất khiếu đổ máu. nổ tan xác mà chết.
- Dương Phàm, không ngờ ngươi lại chui đầu vào lưới. Khặc khặc khặc...
Thanh âm u Ảnh Ma Chù quanh quẩn trong quàng trướng trống trải này.
Ngoài ra, Vô u Ma Hoàng cũng xuất hiện trong ba bóng người kia.
Nhưng là ở chính giữa lại là một lão già đầu đội long quan, trong tay cầm Hắc Kim Quyền Trượng.
Lão già này mặc long bào rộng thùng thình, hai mắt như ngọn lửa, tràn ngập uy nghiêm cùng áp lực.
Nhưng Dương Phàm lại từ trênngười lão già long quan này cảm ứng được một cỗ áp lực không nhỏ. tập trung nhìn vào, chân động tâm thân. Người này dì nhiên là cường giả cấp bậc lục kiếp Tán tiên.
Lục kiếp Tán tiên gẩn như sánh ngang Chân Tiên. Quanh thân lưu chuyển tiên linh khi, không cẩn bất kỳ pháp lực gì có thể lơ lửng tại chỗ chân không chạm đất.
Không cần nghi ngờ, Dương Phàm liền biết người này nhất định là Tần Hoàng Tổ, cao nhân Ngoại Hải vực. thời gian tôn tại vô cùng xa xưa. bối phận cao hơn không biết bao nhiêu so với đám nguời Tần Tuấn. Thậm chí còn có thể ngược dòng đến thời đại Tiên Tần Thủy Hoàng.
- Tiểu nhân vô si, dám xông vào cấm địa hoàng tộc ta...
Thanh âm Tần Hoàng Tổ chấn động chín tầng trời, toàn bộ Tần Hoàng lăng rung động, khiến trong phạm vi vạn dặm tất cả linh linh đều thấy linh hồn phát run, cứng đờ không hiểu.