Thanh âm Dương Phàm khiến cho đôi mắt Lệnh Hồ Tùng vốn đang ảm đạm trở nên bừng sáng, thần quang lóe ra nhìn hắn nói:
- Ngươi có biện pháp nào? Chỉ cần có thể giúp Tiên Lai Tông chúng ta truyền thừa một phần hương khói, lão phu nguyện ý trả bất cứ giá nào.
Nghe Dương Phàm nói như vậy, chúng tu sĩ Tiên Lai Tông còn lại trong lòng cũng tăng vài phần mong đợi. Tuy nhiên, trong ánh mắt bọn họ nhiều hơn là sự nghi ngờ. Thực lực quân địch quá mức cường đại, có hai gã Kim Đan bậc cao, tu sĩ Trúc Cơ Kỳ hơn hai mươi người, bên ta chỉ có một tu sĩ bậc cao nguyên khí trọng thương, tu sĩ Trúc Cơ Kỳ chỉ có mấy người. Càng tuyệt vọng hơn là mọi người còn bị vây trong tình cảnh giống như ba ba trong rọ đợi người ta bắt thế này. Dưới tình huống như vậy, ngay cả Kim Đan bậc cao như Lệnh Hồ Tùng cũng vô lực xoay chuyển trời đất. Ngay cả một chút lòng tin chạy thoát cũng không có. Thử hỏi, một Dược sư Trúc Cơ Kỳ không tên không tuổi làm thế nào có thể khiến người tin phục, lại làm thế nào có thể ngăn cơn sóng dữ chứ?
- Hiện nay, vận mệnh của Dương mỗ đã tương liên chặt chẽ với quý môn, chỉ có cố gắng xuất ra toàn lực mọi người chúng ta mới có thể có một con đường sống.
Giọng điệu Dương Phàm dần dần ngưng trọng, lời nói và việc làm tăng thêm vài phần uy nghiêm. Trên thực tế, hắn lo lắng nhất chính là làm thế nào để từ kẻ hở của thế lực hai phía mà chạy thoát ra. Sau đó mới là an nguy của đám người Lệnh Hồ Tùng, về phần vận mệnh của những tu sĩ Tiên Lai Tông còn lại đã không phải là chuyện hắn có thể quan tâm. Cho nên. giờ phút này mới ngược lại hạ thấp mình xuống một chút, chủ động đứng ra.
- Ngươi nếu có vài phần nắm chắc, vậy cứ việc nói ra, lão phu có thể suy nghĩ.
Lệnh Hồ Tùng hướng hắn gật đầu tỏ ý. Có lẽ tu sĩ Ngư Dương Quốc thần bí khó lường trước mắt này thực sự có thể mang đến một đường sinh cơ cho mọi người.
- Ta chỉ nói hai điểm.
Dương Phàm vẻ mặt nghiêm nghị. khẩn trương nói:
- Thứ nhất. ta muốn giúp lão chữa thương!
- Cái gì?
Chúng tu sĩ Tiên Lai Tông nghe lời này thiếu chút nữa đều kinh hô lên. Giúp lão tổ chữa thương? Chẳng lẽ Dược sư Trúc Cơ Kỳ trước mắt này bị điên sao? Phải biết rằng Tiên Lai Tông cũng là môn phái truyền thừa y đạo. Lệnh Hồ Tùng lại là Dược Sư bậc cao nổi tiếng toàn La Sơn Quốc.
Dược Sư bậc cao nha!
Ở trong Tu Tiên Giới vô cùng ít ỏi, địa vị cao quý siêu nhiên, được vạn người kính ngưỡng. Thử nghĩ mà xem, một Dược Sư bậc cao bị thương còn cần một gã Dược Sư bậc thấp đến giúp đỡ trị liệu sao?
- Nói tiếp đi.
Trong đôi mắt Lệnh Hồ Tùng tinh quang lấp lánh, ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Dương Phàm một cái. Dương Phàm đề nghị hỗ trợ hắn chữa thương, hiển nhiên là rất không hài lòng với tốc độ tự chữa thương của Lệnh Hồ Tùng.
- Nơi này không thể ở lâu, bằng không khi viện quân của địch nhân đến chúng ta sẽ thật sự sinh cơ xa vời. Mà hai Kim Đan bậc cao bên ngoài chỉ có Lệnh Hồ tiền bối có thể chính diện chống cự một hai. Mọi người muốn chạy trốn vậy Lệnh Hồ tiền bối phải có đủ một thực lực nhất định. Cho nên. điểm thứ hai, ta muốn để lão trong thời khắc mấu chốt dùng một loại linh dược bí chế, sau đó thực lực gia tăng rất lớn, kiềm chế càng nhiều tu sĩ càng tốt, giúp cho mọi người có cơ hội chạy trốn.
Dương Phàm trước phân tích tình hình, sau đó nói ra điều thứ hai của mình.
- Linh dược bí chế gia tăng thực lực?
Lệnh Hồ Tùng cau mày.
- Sư tôn! Người không nên bị người này lừa gạt, hắn cũng chỉ là muốn lợi dụng người giúp cho mình chạy trốn mà thôi. Bí dược gia tăng thực lực sau khi sử dụng sẽ có tác dụng phụ không thể tưởng tượng, huống chi hiện tại người đang bị trọng thương, nguyên khí tổn hao quá lớn.
Trung niên hắc y họ Tôn kia trợn mắt nhìn Dương Phàm vội vàng lên tiếng khuyên giải.
- Ha ha!
Dương Phàm lạnh lùng cười, trực tiếp không nhìn hắn, nhìn Lệnh Hồ Tùng thản nhiên nói:
- Linh dược bí chế này của ta tên là Nghịch Linh Huyết, có thể trong khoảng thời gian ngắn gia tăng thực lực lên rất lớn, hơn nữa tác dụng phụ cực nhỏ. Chính Dương mỗ cũng chỉ có mấv giọt, ta vì chính mình, cũng vì mọi người, mới nhịn đau bỏ thứ mình yêu thích mà xuất ra một giọt.
Hắn che giấu số lượng Thứ phẩm Nghịch Linh Huyết, hơn nữa cũng không nói ra thần hiệu nghịch thiên, không nói là không hề có tác dụng phụ bởi vì như vậy sẽ chỉ làm người khác càng thêm nghi ngờ mà thôi.
- Đã có bí dược như thế vì sao ngươi không tự mình dùng, cố ý muốn cho sư tôn dùng? Hơn nữa. Tiên Lai Tông chúng ta cũng là tông môn y đạo, bí dược tăng cường thực lực cũng không phải không có.
Trung niên hắc ý cười lạnh trào phúng nói. Trước đó hắn giao thủ với Dương Phàm bị thua trận, vốn có chút mất mặt không dám ngẩng đầu lên, sau đó thấy sư tôn đối với người này vô cùng sùng bái lại càng cảm thấy không vui
- Loại linh huyết này của Dương mỗ chỉ có tu sĩ bậc cao mới có thể chịu đựng.
Dương Phàm không ngại phiền giải thích thêm, chợt quay đầu nhìn về phía Lệnh Hồ Tùng. giọng nói trịnh trọng:
- Tiền bối nếu có thể đáp ứng hai điều này, Dương mỗ cam đoan chúng ta có ngoài năm thành hy vọng trốn thoát, ít nhất sẽ khôngbị đuổi tận giết tuyệt
- Để ta suy nghĩ một chút.
Lệnh Hồ Tùng lâm vào trầm tư. Sau khi dùng loại linh dược này, thông thường sẽ gây nên hậu quả nghiêm trọng đối với nền tảng của tu sĩ, điểm ấy hắn đương nhiên hiểu được. Sau một lát, Lệnh Hồ Tùng hít sâu một hơi, mặt lộ vẻ kiên quvết:
- Thọ nguyên của lão phu vốn không còn nhiều lắm, cho dù liều chết cũng nên lưu lại một con đường sống cho đệ tử môn đồ Tiên Lai Tông.
Trải qua một phen đấu tranh, lão già đã đến tuổi xế chiều này rốt cuộc hạ quyết tâm.
Sau đó. Lệnh Hồ Tùng triệu tập mấy tên thành viên trung tâm của Tiên Lai Tông, công đạo với bọn họ một số việc, bao gồm cả một số vật gia truyền trên người cũng giao lại cho Lệnh Hồ Tiểu Tịch cùng trung niên hắc y họ Tôn.
Không đến một lát, Lệnh Hồ Tùng nhìn về phía Dương Phàm khẽ thở dài:
- Dương dược sư! Chúng ta có thể bắt đầu rồi
Dương Phàm gật gật đầu, đi tới trước mặt Lệnh Hồ Tùng ngồi xếp bằng bên cạnh hắn, vươn một bàn tay nhẹ nhàng khoát lên trên bờ vai của hắn. Trên thực tế, Lệnh Hồ Tùng vẫn đang tự hành chữa thương, lực lượng Tiên Hồng bí quyết của Dương Phàm chậm rãi thâm nhập vào trong cơ thể hắn. Thoáng chốc trong con ngươi ảm đạm như tro tàn của Lệnh Hồ Tùng lộ ra một tia kinh ngạc:
- Lực lượng của ngươi thật kỳ quái.
Dương Phàm cười mà không đáp, hàng ngàn hàng vạn dòng sinh mệnh lực chảy khắp kinh mạch toàn thân Lệnh Hồ Tùng. cũng rất nhanh tìm được bộ vị bị thương, bắt đầu nhanh chóng chữa trị. Tại trong quá trình này, vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt Lệnh Hồ Tùng càng lúc càng rõ ràng, cuối cùng trở thành vô cùng khiếp sợ. Tốc độ trị liệu của Dương Phàm thật sự rất nhanh, thậm chí so với Dược sư bậc cao như hắn còn nhanh hơn nhiều. Điều này làm sao hắn không khiếp sợ cho được.
Tuy nhiên, Dương Phàm thân là người trong cuộc lại thập phần không hài lòng.
"Chung quy chỉ là do chiến đấu mà lưu lại thương thế, tốc độ trị liệu không ngờ lại chậm như vậy."
Dương Phàm thầm nghĩ trong lòng, đồng thời cũng lộ vẻ cố hết sức, nhưng quá trình trị liệu đã mang tới cho hắn hiệu quả và lợi ích cũng vượt quá tưởng tượng. Hắn chỉ cảm thấy những dòng sinh mệnh lực từ trong cơ thể đối phương quay lại càng được tinh luyện thâm hậu hơn, còn thêm vào đó là một cỗ sinh mệnh lực tinh khiết, sau đó tiến thêm một bước gia tăng lực lượng trong cơ thể chính mình. Khi tự mình chữa trị cho tu sĩ bậc cao, cảm nhận được thực lực mình tăng cường đền mấy lần. Trong mơ hồ, hắn nắm giữ được nguyên nhân mà Tiên Hồng bí quyết mang đến lợi ích cho mình trong quá trình chữa thương.
Điều này cũng giống như thiên địa âm dương: ban ngày thì dương thịnh âm suy, đêm đến thì âm thịnh dương suy.
Cũng với loại đạo lý này còn có một số như là: đạo tiêu thì ma trường, sinh tử tuần hoàn, nhân quả luân hồi gì gì đó.
Có thịnh tất có suy, có tăng tất có giảm.
Khi Dương Phàm ở trong quá trinh trị liệu đánh tan cỗ ách tắc tại vị trí bị thương kia liền tất nhiên sẽ sinh ra một loại lực lượng sinh cơ khác hoàn toàn tương phản. Đây là một loại thiên địa chí lý huyền diệu khó có thể giải thích, hiện tại Dương Phàm chỉ có thể lờ mờ hiểu ra một chút.
Quá trình trị liệu kéo dài đến mấy canh giờ. Dương Phàm không ngờ bị vây trong một loại thể ngộ huyền diệu. Cho nên. hắn cũng không có cảm thấy được Lệnh Hồ Tùng đang vô cùng rung động. Thời khắc này tâm thần Dương Phàm chấn động cho ra một kết luận mà chính mình cũng cảm thấy không thể tưởng tượng:
"Nếu nguvên lý tăng trưởng công lực là như vậy, mà trong thiên địa vô số sinh mệnh tiêu tan cũng không chỉ giới hạn trong nhân loại, còn có thế gian vạn vật khác nữa, nếu phương thức tăng tu vi lên của ta như vậy khẳng định không chỉ giới hạn trong mỗi nhân loại như thế!"
Thiên địa vạn vật đểu sinh ra rồi hủy diệt hằng hà vô số, trên lý luận mà nói Dương Phàm có thể từ trong vạn vật mà tăng tu vi lên. Chỉ là hiện tại tu vi Tiên Hồng bí quyết của hắn cảnh giới còn thấp, còn bị vây trong phạm vi sinh mệnh, có chút khuynh hướng riêng về công pháp sinh mệnh, không thể bao phủ vạn vật trong thiên địa.
"Hô"
Sau một lúc lâu, Dương Phàm thở dài một hơi, thu hồi tay mình theo thói quen nói:
- Lệnh Hồ tiền bối. thương thế của ngài đã hồi phục.
- Cái gì?!
Chúng tu sĩ Tiên Lai Tông đều chấn động, nhanh như vậy đã trị liệu xong. Trái lại vẻ mặt Lệnh Hồ Tùng coi như trấn định, nhưng sự kinh hãi trong đôi mắt dù bất kể thế nào cùng không thể che dấu.
" Điều này sao có thể, tốc độ trị liệu nhanh như vậy. Hơn nữa năng lực trị liệu liên tục của hắn không ngờ lâu như vậy."
Trong lòng Lệnh Hồ Tùng nổi lên từng đợt sóng lớn
" Hắn...hắn thật sự chính là tu sĩ bậc thấp sao?"
Lệnh Hồ Tùng không khỏi dùng ánh mắt cỗ quái nhìn về phía Dương Phàm. Hắn hoài nghi người này giả heo ăn thịt hổ, nếu không với thực lực tu sĩ bậc thấp làm sao có thể có được tốc độ trị liệu vượt xa Dược Sư bậc cao chứ?
- Xin hỏi Dương đạo hữu, ngươi xuất thân từ Dược Tiên cốc, là đệ tử của vị Dược Sư bậc cao đó sao?
Lệnh Hồ Tùng thử hỏi, trong giọng nói có thêm một tia kính ý.
- Lệnh Hồ tiền bối có ý gì? Tại hạ là một người thuộc giới tán tu, về phần Dược Tiên cốc chỉ là nghe nói qua. ừ, một vị hồng nhan tri kỷ của Dương mỗ đúng thật là truyền nhân của Dược Tiên cốc.
Dương Phàm khó hiểu đáp.
- Chỉ là tốc độ chữa thương của Dương đạo hữu...
Lệnh Hồ Tùng nói đến đây liền cảm thấy kinh hãi.
- Chẳng lẽ Lệnh Hồ tiền bối không hài lòng sao?
Dương Phạm khẽ thở dài một hơi:
- Đây là lần đầu tiên Dương mỗ trị liệu cho Dược Sư bậc cao, cũng không nghĩ tới lại gặp một chút lực cản. Đây cũng là lần trị liệu có tốc độ chậm nhất từ khi Dương mỗ nhập y đạo tới nay, không ngờ tiêu tốn hết thời gian nửa ngày!
Chính Dương Phàm cũng cảm thán nói.
Trước kia thời điểm chữa thương cho những tu sĩ Ngưng Thần Kỳ, Trúc Cơ Kỳ, không lần nào không thoải mái nhẹ nhàng, cho dù gặp phải thương thế nghiêm trọng thì nhiều nhất cũng chỉ một canh giờ mà thôi.
- Khụ khụ!
Nội tâm Lệnh Hồ Tùng hung hăng chấn động một chút, miễn cưỡng cười nói:
- Dương dược sư khiêm tốn rồi
Đều là Dược Sư nhưng lại là Dược Sư bậc cao, khi hắn đối mặt với dạng quái thai như Dương Phàm quả thật cảm thấy một trận vô lực và mất mát.
- Tốt lắm. bước đầu tiên rốt cuộc hoàn thành, dưới sự hợp lực của chúng ta, thương thế của Lệnh Hồ tiền bối trên cơ bản đã khỏi hẳn.
Dương Phàm đứng dậy, trong mắt lộ ra mấy tia thần quang ngưng trọng, cấp bách nói:
- Kế tiếp là điểm then chốt nhất để phá vây, có thể có mấy người chạy thoát phải dựa vào Lệnh Hồ tiền bối phát huy, còn có sự cố gắng của các vị.
Dứt lời. hắn đột nhiên mở lòng bàn tay ra, trên đó hàn quang màu xanh lóe lên bao phủ một giọt chất lỏng màu lam trong suốt đẹp đẽ. Chất lỏng này chính là Thứ phẩm Nghịch Linh Huyết, chính Dương Phàm cũng chưa từng sử dụng, hắn chuẩn bị vứt cho Lệnh Hồ Tùng dùng trước.
- Chậm đã.
Lệnh Hồ Tùng đột nhiên quát khẽ trong đôi mắt tinh quang lấp lánh