- Phụ vương, Dương Dược sư có thể gặp nguy hiểm hay không?
Tiểu quận chúa nhìn Dương Phàm cùng phần tử nguy hiểm Vô Song đang thấp giọng nói với nhau, trong lòng có chút không yên. Nàng cùng Dương Phàm không có giao tình sâu đậm nhưng đối phương là nhân vật mấu chốt để chữa khỏi kỳ bệnh cho Nhị tỷ.
Vũ Văn Liệt ngưng thần điều tức, hai tròng mắt vẫn bắn thần quang, sắc bén như kiếm, dường như có thể xuyên thấu tâm linh. Hắn thản nhiên liếc mắt đảo qua bên kia phát hiện Dương Phàm bình tĩnh tự nhiên, đang thương nghị gì đó với Vô Song, thần sắc còn có ý cười cùng chờ mong.
- Yên tâm, Dương Dược sư không có việc gì. So ra, Vô Song có thể sẽ càng nguy hiểm một chút.
Vũ Văn Liệt nghĩ lại chuyện lúc trước ở trong điện Dương Phàm giao phong cùng Lỗ thần y, không khỏi cảm thấy rất trấn định. Với trạng thái bị thương nặng của Vô Song hiện giờ nếu cùng Dương Phàm là địch hơn phân nửa không chiếm được chỗ tốt
- Vậy là tốt rồi Khẳng định là phụ vương phái người âm thầm bảo hộ hắn.
Tiểu quận chúa khẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi, chợt cái miệng nhỏ mân mê thở phì phì nhìn Vô Song:
- Người này là thứ gì vậy? Nửa năm trước chạy đến vương phủ quấy rối còn thiếu chút nữa khi phụ Nhị tỷ, hiện tại lại tới tiệc tối vương phủ quấy rối. Phụ vương, Người nhất định phải nghĩ biện pháp giáo huấn hắn một trận.
- Câm miệng!
Vũ Văn Liệt hung hăng trừng mắt nhìn nàng:
- Việc này nào đến phiên nữ hài tử như ngươi lên tiếng.
- Dạ. phụ vương.
Tiểu quận chúa lập tức không dám hé răng, bộ ủy khuất đi tới trước mặt Vũ Văn Hàm gạt lệ nói:
- Oa oa. Phụ thân lại mắng ta!
Vũ Văn Hàm nhẹ nhàng cười dắt tay nàng an ủi:
- Phụ vương ngươi hiện giờ tâm tình không tốt.
- Phụ vương lại không có bị thua.
Tiểu quận chúa ôm giận nói. Vũ Văn Hàm khẽ thở dài một hơi không nói gì. Chiến đấu giữa Vô Song cùng Vũ Văn Liệt nào có đơn giản như mặt ngoài?
- Được, Cứ quyết định vậy đi!
Đúng lúc này, ở bên kia Dương Phàm dường như cùng Vô Song đạt thành hiệp nghị gì đó, hai người đối mắt nhìn nhau thần quang vô hình dường như bắn ra tia lửa trong hư không. Vừa thấy tình cảnh như vậy, trong mắt Yến Vương Vũ Văn Liệt lộ ra một tia dị sắc không rõ hai người này đang làm cái quỷ gì.
- Đến đây ngươi chữa thương cho ta!
Vô Song thản nhiên nói:
- Thương thế lần này là một lần nghiêm trọng nhất từ khi ta đến kinh đô tới nay. Dưới Tình huống bình thường, chỉ sợ phải nằm cả tháng! Khụ khụ!
Nói xong lời cuối, hắn còn vuốt ngực ho nhẹ hai tiếng, trong miệng lại hộc ra một búng máu. sắc mặt Trắng bệch.
Dương Phàm bắt tay lên bờ vai hắn bắt đầu chữa thương, không nhanh không chậm nói:
- Công lực của ngươi không thâm hậu bằng Yến Vương, cho nên bị thương nghiêm trọng hơn một chút.
Vô Song nghe vậy trầm mặc không nói dường như cam chịu đánh giá của Dương Phàm.
- ồ, thân thể này của ngươi, thật sự quá hoàn mỹ!
Pháp lực "Tiên Hồng Quyết*' của Dương Phàm sau khi tiến vào cơ thể Vô Song không khỏi than nhẹ một tiếng. Từ sau khi hắn chuyển sang tu y đạo, không biết trị thương cho bao nhiêu người, hết sức hiểu biết cơ cấu thân thể người. Nhưng thân thể hoàn mỹ như Vô Song, Dương Phàm vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy. Tỷ lệ thân thể, kết cấu xương cốt, phân bố cơ bắp, máu vận hành, Tim đập... hết thảy đều đạt tới một trình độ không tưởng. Với thân thể này của Vô Song cho dù không có bất kỳ pháp lực hoặc chân khí gì, vậy cũng là một chiến sĩ cực kỳ hợp cách.
Thay lời khác, đây là một thân thể vì chiến đấu mà sinh ra.
Đối với ánh mắt quái dị của Dương Phàm, trong mắt lạnh nhạt của Vô Song hiện lên một tia gợn sóng, thản nhiên nói:
- Ngươi làm sao biết được, khối thân thể này của ta là như thế nào luyện thành?
- Luyện thành?
Dương Phàm nao nao kinh ngạc nói:
- Chẳng lẽ thân thể này của ngươi không phải trờ sinh ra đã có?
Thân thể khi sinh ra đã được quyết định, cái này giống như thiên phú hoặc là linh căn, ngày sau cải tạo chung quy là có giới hạn.
- Thân thể này của ta không có bất kỳ thiên phú gì, vốn là rất bình thường, không thể mạnh hơn bất kỳ phàm nhân nào.
Khóe miệng Vô Song hơi nhếch lên dường như có vài tia tự hào.
- Nhưng... trải qua mười bảy năm cố gắng, ta lại khiến nó đạt tới một trình độ cân xứng hoàn mỹ. Lực lượng như nhau, một quyền của ta đánh ra uy lực so với người khác lớn hơn một phần.
Dương Phàm vừa nghe lời này trong lòng lại thấy chấn động. Thân thể này của Vô Song, thật đúng là do sau này rèn luyện ra mà lại còn là trải qua mười bảy năm cố gắng.
- Hả, không đúng! Mười bảy năm?
- Ngươi hiện tại bao nhiêu tuổi? Dương Phàm đột nhiên tò mò hỏi.
- Mười sáu tuổi.
Vô Song không chút suy tư nói.
- Vậy như thế nào là mười bảy năm? Chẳng lẽ ngươi là...
Dương Phàm đột nhiên cả kinh dùng ánh mắt quái dị nhìn về phía Vô Song.
- Đúng vậy.
Trên mặt Vô Song hiện ra nụ cười hiếm thấy:
- Ta từ trong bụng mẹ đã bắt đầu cải tạo thân thể này, mới có kết quả ngày hôm nay.
- Ngươi là đoạt...
Dương Phàm đè thấp thanh âm:
- Đoạt xá?
- Không phải.
VÔ Song lắc đầu:
- Điều này ngươi không cần hỏi. Từ trong bụng mẹ ta đã hiểu chuyện, vậy chỉ có thể chứng minh ta là một thiên tài!
"Ta là một thiên tài! Tên nàv cũng quá cuồng ngạo!" Trong lòng Dương Phàm lại không có lời nào để nói.
- Đương nhiên. Nếu ngươi cảm thấy hứng thú, ta có thể nói bộ pháp quyết này cho ngươi. Chỉ tiếc ngươi không có khả năng tu luyện từ trong bụng mẹ. Ha ha...
Vô Song dường như không có kiêng kị cùng phòng bị gì cả. Dương Phàm đang chữa thương cho hắn liền cảm giác tu vi đang tăng lên, cảm giác đó thật là cực kỳ sảng khoái.
- Cái gì? Ngươi thật sự chịu nói bộ pháp quyết quý giá như thế cho ta?
Mặt Dương Phàm lộ vẻ kinh ngạc. Pháp quyết như thế quả thật chưa từng nghe qua.
- Điều kiện đầu tiên là ngươi có thể đả bại ta! Ha ha ha!
Vô Song ngữa đầu cười lớn. sau khi bình tĩnh lại nói:
- Tuy nhiên, ta cảm giác ngươi muốn thắng ta. chỉ sợ rất khó, rất khó!
- Rất khó?
Dương Phàm nghe vậy, trong lòng thật có chút không phục, tuy nhiên giờ phút này hắn là Dược sư, lấy cứu bệnh cho người làm nhiệm vụ, thật khinh thường đi đánh nhau với kẻ điên này. Trong khi hai người nói chuyện không chút kiêng kị, phủ Yến Vương đã khôi phục bình tĩnh. Dưới sự bố trí của tổng quản, tân khách đều tản đi.
Bởi vì thương thế Vô Song có vẻ nặng. Dương Phàm mất nửa canh giờ mới chữa khỏi được hơn phân nữa. Yến Vương Vũ Văn Liệt ở phương xa nhìn chăm chú vào tình huống bên này, sắc mặt càng có chút âm trầm.
- Hừ. Dương Dược sư này thật đáng giận, không ngờ chạy tới chữa thương cho Vô Song!
Tiểu quận chúa tức giận nói tâm tình hết sức khó chịu. Vũ Văn Liệt chỉ trầm mặc không nói sắc mặt rất khó coi.
- Nguvệt nhi. Cũng không trách được, hắn vẫn là một Dược sư tự do tự tại, không có gia nhập bất kỳ thế lực gì. Hơn nữa, hắn còn là ân nhân cứu mạng của ta.
Vũ Văn Hàm thở dài sâu kín khuyên giải.
Tiểu quận chúa hừ nhẹ nói:
- Nhị Tỷ nói có chút đạo lý. Nhưng ta thấy hắn chữa bệnh cho Vô Song, ta liền khó chịu!
- Ha ha. Đã gần khỏi hẳn rồi Cho ngươi chữa bệnh, tốc độ rất nhanh. Cái gọi là kinh đô tam đại thần y, y thuật của bọn họ hơn phân nửa không so được với ngươi.
Vô Song kêu Dương Phàm ngừng lại, tự do hoạt động gân cốt ở tại chỗ một chút, hết sức vừa lòng. Hắn ca ngợi y thuật của Dương Phàm không thôi. Dương Phàm cười mà không nói, trong lòng cũng thật là sảng khoái. Chỉ chữa bệnh nữa canh giờ như vậy, khiến tu vi mình tăng lên một khoảng lớn, tiết kiệm được nữa năm tu luyện bình thường.