Nghịch Thần Thuế Thiên Huyết có thể sáng tạo chí cường giả thất giới hiện lên trong lòng bàn tay Dương Phàm.
Giọt máu trong suốt trong thủy tinh cầu giống như trân châu hiếm có thế gian nở rộ hào quang rực rỡ mông lung huyễn lệ. Đặt ở bất kỳ nơi nào đều có thể tạo thành hấp dẫn trí mạng.
Nhưng lúc này Dương Phàm cũng không phải sử dụng giọt máu này cho mình mà là cho Thạch Thiên Hàn.
-Đi!
Ý niệm Dương Phàm khẽ động, hơn phân nửa giọt máu bảy màu trong suốt như mộng ảo trong thủy tinh cầu bắn ra tiến vào trong miệng Thạch Thiên Hàn.
Bên ngoài thân Thạch Thiên Hàn quanh quẩn ráng màu xám mờ nhạt, run lên không hiểu, dường như có một cỗ lực từ khiến cho tốc độ xói mòn của dòng xám hỗn độn này chậm lại.
Nhưng ngay sau đó thân thể Thạch Thiên Hàn vặn vẹo một hồi, trên mặt hiện ra thần sắc thống khổ vạn phần.
Nếu không phải hắn thông qua chém giết tiến hóa không ngừng, thân thể cùng huyết mạch đều cường đại đến mức độ sánh ngang thân thể Ma Thần thì đột nhiên chịu đựng máu này có thể có nguy hiểm nổ tan xác mà chết.
Thần sắc Dương Phàm gấp gáp, trong thời điểm này ngay cả hắn cũng không dám lơ là.
Chỉ thấy hắn đơn chỉ khẽ điểm, một vòng sáng Luân hồi khổng lồ huyền bí từ ngoài vào trong như tầng tầng quang ba bảo vệ Thạch Thiên Hàn.
Được Luân hồi lực thủ hộ, thương tổn Thạch Thiên Hàn phải gánh chịu bị trì hoãn và giảm bớt đến cực hạn, không đến một phần ba lúc đỉnh điểm.
Thống khổ cùng giãy dụa trên mặt hắn cũng bớt đi vài phần.
Thạch Thiên Hàn thông qua vô tận chém giết và tiến hóa trưởng thành, ý chí có khả năng còn vượt bản tôn Dương Phàm.
Tuy nhiên, cho dù như thế nhưng thương tổn từ trong ra ngoài trên người Thạch Thiên Hàn vẫn còn không ngừng tích lũy khiến cho thân thể sụp đổ. Loại sụp đổ này từ trong huyết mạch bắt đầu.
Trong mắt Dương Phàm chợt lóe tinh quang, không cần hắn phân phó vạn bàn hoa quả trên đại thụ Diễn Sinh nở rộ hào quang sáng lạn chưa từng có.
Mỗi một quả trên đại thụ Diễn Sinh ẩn chứa tạo hóa thần thông và tiềm lực sinh mệnh vô cùng.
Giờ phút này khí sinh mệnh tinh nguyên vô cùng tận dồn lên trên người Thạch Thiên Hàn, lại thêm lực Luân hồi thủ hộ, trênmặt Thạch Thiên Hàn chỉ ngẫu nhiên lộ ra thống khổ, kêu rên một chút rồi lại bị nghị lực lớn lao của hắn nén xuống.
Dương Phàm lộ vẻ khen ngợi.
Giờ phút này hắn không cần làm gì chỉ cần vận chuyển Hỗn Độn Thiên Khí Ngũ Hành Nguyên Châu để hộ pháp cho Thạch Thiên Hàn phòng ngừa vạn nhất.
Thời gian chậm răi trôi qua, từng ngày từng ngày trôi.
Trong nháy mắt đã qua hai tháng, trên người Thạch Thiên Hàn dĩ nhiên quanh quẩn một dòng xám bảy màu tinh khiết.
Trong Nguyên giới, Nữ Thần đã bước vào cấp bậc có thể so với Đại Đế, khi nhìn thấy Thạch Thiên Hàn rõ ràng đánh rùng mình một cái, lọ ra vẻ sợ hãi.
- Ha ha. Thân thể Tiên Thiên Ma Thần. Ngươi thành công rồi.
Dương Phàm cười nhìn Thạch Thiên Hàn.
Cho dù là hắn giờ phút này khi đổi mặt Thạch Thiên Hàn đều cảm thấy một cỗ áp bách cường đại.
Có thể nói, nếu luận chiến lực có lẽ Dương Phàm còn không bằng Thạch Thiên Hàn.
Bởi vì Thạch Thiên Hàn đã trở thành sinh linh Hỗn độn Tiên Thiên, thực lực chỉ sợ gần sánh bằng Thiên Minh nhị đế kia.
Nhưng trênmặt Dương Phàm không có một tia sợ hãi cùng lo lắng nào, vẻ bình tĩnh và tự tin đó khiến cho Thạch Thiên Hàn đều cảm thấy khó tin.
Thạch Thiên Hàn có được ý thức độc lập, lúc này lại không dám có ý phản kháng.
Khi hắn đứng trong Nguyên giới Diễn Sinh này mới có thể cảm nhận được sự cường đại của Dương Phàm.
Có lẽ Dương Phàm Phá Thiên cảnh ở trước mặt hắn có vẻ nhỏ yểu.
Nhưng là lực lượng ẩn chứa trên đại thụ Diễn Sinh trước mắt này lại khiến hắn mơ hồ run lên.
Sinh cơ cùng thần thông của đại thụ Diễn Sinh, ở khoảng cách gần trực tiếp kinh sợ hắn với thân thể Tiên Thiên Ma Thần.
Đây mới là căn nguyên của Dương Phàm.
Trong đại thụ Diễn Sinh ẩn chứa Tạo hóa thần lực, so với hắn thân là thân thể Tiên Thiên Ma Thần thì cường đại hơn không chỉ ngàn lần.
- Ngươi trước tiên củng cổ cảnh giới, mười năm sau có lẽ có việc cần làm.
Dương Phàm thản nhiên phân phó.
Rồi sau đó hắn nhìn chăm chú một nửa Nghịch Thần Thuế Thiên Huyết còn lại trong bình, thủy tinh.
Lúc trước hắn từng nghe Luân Huyết Đại Đế nói, phân lượng Nghịch Thần Thuế Thiên Huyết trong tay chỉ gần hai phần.
Trên thực tể, Nghịch Thầ̀n Thuế Thiên Huyết nguyên bản luyện chế xa xa không chỉ một phần.
Có lẽ Luân Huyết Đại Đế còn có chuẩn bị phía sau nhưng Dương Phàm hoàn toàn không để ý.
Thực lực của hắn gần như đạt tới mức độ có thể bất chấp mọi âm mưu thủ đoạn.
- Hồ Phi đi nơi nào rồi?
Tinh thần ý chí của Dương Phàm từ Nguyên giới Diễn Sinh kéo dài ra, đảo qua toàn bộ không gian Tinh bảo.
- Phụ thân, Hồ thúc ở Yêu giới...
Dương Thần giải thích.
- Thì ra là thế. Ngươi phái người đi mời phụ mẫu Hồ thúc tới Luân Hồi Tinh Bảo, về sau chính là người một nhà.
Dương Phàm lại cười nói.
-Dạ.
Dương Thần không chút nghi ngờ.
Nửa tháng sau, Hồ Phi quả nhiên dẫn theo cha mẹ tới Tinh bảo.
Đại Viên Vương phụ thân Hồ Phi thì Dương Phàm đã từng gặp.
Tuy nhiên làm hắn ngạc nhiên chính là mẫu thân của Hồ Phi không ngờ là một Đại Đế lánh đời trong Tiên giới.
về phần năm đó bọn họ từng phạm loại tối ky nào, cấm ky chi luyến gặp phải trở ngại gì, Dương Phàm có thể mơ hồ đoán ra nhưng không hỏi nhiều, rất khách khí ra đón bọn họ vào.
Đợi sau khi bổ trí phụ mẫu Hồ Phi xong xuôi, Dương Phàm lập tức kéo hắn, thân hình nhoáng một cái biến mất.
- Thật là kỳ quái. Phụ thân cùng Hồ thúc thần thần bí bí, rốt cục có gì giấu chúng ta.
Dương Thần rất khó hiểu.
Hắn cùng Trương Du Vũ còn phải tiếp tục quản lý việc vặt của hôn lễ.
- Nào có phụ thân như vậy? Hôn lễ của mình mà lại để con đi chuẩn bị.
Dương Thần có chút bất mãn nói thầm.
Trương Du Vũ bên cạnh lúc này bỗng dưng đỏ mặt.
Trong đầu phảng phất vang lên thanh âm nghiêm khắc của phụ thân:
- Người kia chính là trượng phu tương lai của ngươi, trước đó ngươi không được lén đi gặp gặp hắn.
- Dạ, phụ thân.
Trương Du Vũ không dám nhìn thẳng vào cặp mắt màu bạc nhìn xuống thiên địa của phụ thân, khi hai đồng tử này biến thành màu vàng, không có một ai có thể gánh chịu được lửa giận của hắn.
Nhưng mà nàng vẫn còn lén tới nhìn, chẳng những như thế còn trộm Hỗn Nguyên Châu có được thần thông qua lại giới diện của phụ thân.
Nếu để cho Dương Thần biết, không chỉ là chuẩn bị hôn lễ cho phụ thân mà còn có người vợ tương lai, không biết hắn sẽ có cảm tưởng gì.
Trên đời này, quả thật còn có phụ thân như vậy.
Thời gian chầm chậm trôi qua.
Thất giới đột nhiên náo nhiệt hơn dĩ vãng một chút.
Cường giả đến từ các giới đều hướng về Tinh Thiên thế giới.
Luân Hồi Tinh Bảo đường kính tám vạn trượng như một tinh thể khổng lồ lơ lửng trong tinh không vô tận, quanh thân lượn lờ cầu vồng bảy màu, nhuộm đẫm vạn dặm thiên địa.
Hàng ngũ Tiên Đế của Tinh Thiên thế giới khi tới gần Luân Hồi Tinh Bảo liền nhìn thấy một vùng thiên địa bổ trí xa hoa, từng đạo cầu vồng màu sắc khác nhau làm nổi bật bầu không khí vui mừng trên Tinh bảo khổng lồ.
- Hôn lễ này quả thật rất long trọng.
Khi đám khách tới từ các nơi thất giới tiếp cận Tinh bảo, phát hiện một vùng thiên địa quanh thân tinh quang sáng lạn, cầu vồng vắt ngang, có một sổ nơi xanh ngắt, chim hót hương hoa.
Rốt cục là thánh cảnh hay là thiên đường?
Phàm là người tới gần Tinh bảo, tâm tình sẽ bị ảnh hưởng không hiểu, sắc mặt trang trọng vài phần, trong lòng có một niềm vui sướng vờn quanh.
Ở một nơi của Tinh bảo có một con đường tinh quang dài đến mười vạn tám ngàn trượng hào quang rực rỡ từ lối vào của Tinh Điện thông ra bên ngoài.
Khách tới từ các nơi thất giới hoặc là với danh nghĩa cá nhân hoặc là thế lực nào đó tới bái phỏng.
Trên thực tế, Dương Phàm phát thiệp mời cũng không nhiều, chẳng qua không đến trăm người.
Nhưng là những người không mời mà đến lại nhiều gấp vài trăm lần sổ được mời.
Đây còn là tình huống của một ngày đầu.
Mặc dù Dương Thần cùng Trương Du Vũ đã sớm có chuẩn bị, nhưng nhân sổ người đến vẫn nhiều hơn vài lần trong dự liệu.
Lúc này trong Luân Hồi Tinh Bảo bận rộn vô cùng.
Dương Thần bận luôn chân luôn tay.
Cũng may thân hữu hai kiếp của Dương Phàm không ít, như đám người Dương Lỗi, Dương Đông, Dương Cương, Lâm Chung, Trịnh Tiểu Mạn đều bận rộn.
Là con trai duy nhất của Dương Phàm kiêm người chuẩn bị hôn lễ, Dương Phàm còn phải phụ trách tiếp đãi.
Nếu là gặp nhân vật trọng yểu cấp bậc Đại Đế, hắn còn phải đích thân đón tiếp.
- Dương Đạo Tổ không có đây sao?
- Dương tông sư không ở trong Tinh bảo?
- Xin hỏi vì sao người đương sự hôn lễ này chưa có mặt?
Một sổ đại nhân vật rốt cục không kìm nén được.
Không ít người bái phỏng tới tham gia hôn lễ có một nguyên nhân tọng yểu đó là muốn kết giao vị Tiên Hồng Đạo Tổ ngạo thị thiên cổ kia.
- Phụ thân ngươi đi đâu rồi?
Vân Tiêu Đại Đế hơi bất mãn nói.
Vào ngày tổ chức hôn lễ, hoặc là nói song tu đại điển này đương sự Dương Phàm sao có thể không xuất hiện?
Huống chi Vân Tiêu Đại Đế còn là cha vợ Dương Phàm.
- Điều này... Phụ thân có chuyện trọng yểu ở trong Tiểu thế giới chưa ra.
Dương Thần khẽ rùng mình một cái, cũng không dám đắc tội vị ngoại công tương lai chút nào.
- Với trình tự hiện tại của Dương thúc, nhất cử nhất động đều rất có thâm ý, người như chúng ta chỉ sợ khó thể đoán được.
Trương Du Vũ đứng ở bên cạnh, tự nhiên hào phóng, mỉm cười nói thếm một câu.
Vân Tiêu Đại Đế tuy có chút không vui nhưng nghĩ đến thực lực ngạo thị hoàn vũ của Dương Phàm quả thật đạt tới trình tự có thể coi đám người mình như con kiến.
Ngoài Vân Tiêu Đại Đế, Đại Viên Vương phụ thân Hồ Phi cũng hỏi nhiều lần.
Hồ Phi cùng Dương Phàm đi Tiểu thế giới thẳng đến hiện tại vẫn chưa xuất hiện.
Ba ngày trước hôn lễ chủ yểu là đón khách tới từ các nơi.
Mắt thấy người lên Luân Hồi Tinh Bảo càng ngày càng nhiều, bị vây trong các loại áp lực Dương Thần hết sức buồn bực, cũng may có Tiểu Vũ khuyên giải an ủi.
- Phụ thân a, sao ngài còn chưa xuất hiện? Hôn lễ sắp bắt đầu rồi.
Trong lòng Dương Thần càng ngày càng buồn bực.
Trên thế giới này nào có phụ thân không chịu trách nhiệm như vậy?
Tuy nhiên cũng may vào tối hôm trước ngày hôn lễ Dương Phàm từ thế giới Mệnh Hạch trở về, trên mặt hơi có vẻ mệt mỏi.
- Phụ thân, cuối cùng người cũng xuất hiện.
Dương Thần như trút gánh nặng, Tiểu Vũ cũng thở phào một hơi.
Vào lúc này, bất kể là Đặng Thi Dao hay Vân Vũ Tịch trên Tinh bảo đã sớm chuẩn bị tốt.
Dương Phàm đúng lúc xuất hiện trấn an chúng khách mời.
Hắn hiện thân khiến khách tới từ các nơi cung kính vô cùng, tiếng vỗ mông ngựa lại càng liên miên không dứt.
Dương Phàm cổ tiếp nửa canh giờ lập tức lánh đi.
- Đám đại lão thất giới này cũng quá buồn nôn rồi.
Dương Phàm cười khổ một tiếng.
Đột nhiên, vào một lúc trong Tinh bảo một mảnh tĩnh mịch.
- Dương Phàm. Nghe nói việc vui của ngươi, ta đặc biệt đến chúc.
Vô Song áo trắng như tuyết tuyệt trần mà đến, trên mặt lộ ra nụ cười.
Chỉ có chúc mừng đơn giản nhất giống như một câu rất tùy ý của bằng hữu.
- Người chúc mừng Vô Song, lễ mừng...
Lâm Chung ở lối vào Tinh bảo lộ ra vẻ mặt cứng đờ, dường như có chút xấu
hổ.
- Ta thân không một đồng tiền, đến lúc đó tặng bù lễ vật.
Hiển nhiên Vô Song không tính đến lễ mừng.
- Không sao, không sao.
Dương Phàm cười cười đón hắn vào trong.
Hắn đương nhiên hiểu biết Vô Song. Người quái gở tột cùng như thế có thể tham gia hôn lễ náo nhiệt này đã rất đáng quý.