Dương Phàm cùng Vân Vũ Tịch liên thủ cùng thi triển y thuật thần thông cố gắng cứu vãn một mạng của Đặng Thi Dao.
Sau nửa canh giờ, khí sắc Đặng Thi Dao lại chuyển biến tốt đẹp, khuôn mặt hơi có chút đỏ hồng, trong mắt còn có vài tia đau đớn.
Lúc này hai người Dương Phàm ngừng tay, sắc mặt ngưng trọng.
Tuy rằng bọn họ không thể canh thiệp xung đột về linh hồn ý cảnh nhưng lại có thể dùng ý thuật thần thông cao thâm ảnh hưởng từ bên cạnh.
Dương Phàm nắm chặt tay Đặng Thi Dao, chìm vào trong nhớ lại cũng trầm tư ngắn ngủi.
Cổ chiến trường Triệu quốcThiên Nho ĐảoThiên Lan điệnTam Linh Sơn
Lần lượt gặp lại cũng ly biệt đều tác động đến tâm tình của Dương Phàm.
Thẳng đến giờ phút này, Đặng Thi Dao nghịch chuyển Vong Tình quyết chỉ vì một đoạn yêu nhau đến chết cuối cùng.
Từng lời nói đáng diệu cùng hình ảnh như quay chậm hiện lên trong đầu.
Bắt đầu từ một sai lầm nho nhỏ ở cổ chiến trường lúc trước, cuộc sống vận mệnh Đặng Thi Dao đã xảy ra thay đổi. Tuy có tình yêu khắc cốt minh tâm, nhưng chính mình lại bước từng bước lên vực sâu tử vong.
Mà hết thảy mọi điều đều bởi vì một ý nghĩ sai lầm lúc trước của Dương Phàm.
Giờ phút này, nhớ lại cuộc sống trăm năm, Dương Phàm đột nhiên phát hiện ngây ngô cùng vô trí lúc trước, xung động không để ý hậu quả.
Bởi vì một ý nghĩ sai lầm của mình cải biến quỹ đạo đời người của một nữ tử khác.
Giờ khắc này hắn đối với đời người thậm chí là sinh mệnh đều có thể ngộ mới.
Loại thể ngộ này đối với tu vi của hắn không có hiệu quả tăng lên thực chất nhưng lại gia tăng cảm ngộ đời người của hắn, có trợ giúp đối với thôi diễn cảnh giới Tiên Hồng ngày sau.
Bởi vì phàm là trong phạm trù sinh mệnh tự nhiên đều cùng thôi diễn Tiên Hồng quyết có liên quan rất gần.
- Đại ca. Chàng không cần tự trách, giờ phút này Thi Dao chết trong lòng chàng cũng không còn gì tiếc nuối.
Dường như nhìn đến hổ thẹn hổi hận trong mắt Dương Phàm, Đặng Thi Dao cười yếu ớt an ủi, trong mắt lệ quang chớp lóe, không có thương cảm mà lại là một mảnh vui mừng.
- Thẳng đến giờ phút này, Thi Dao vẫn không hận không oán ta?
Dương Phàm cùng lúc cảm động áy náy, trong lòng ngày càng không yên.
- Nếu như trời cao cho ta một lần trở lại, lúc Thi Dao khởi động cỗ truyền tống trận vẫn sẽ không chút do dự mà tiếp tục đi vào
Đặng Thi Dao vui vẻ mà cười, lúc nói chuyện vẫn như trước cố gắng hết sức, không ngừng xung đột đối kháng cùng ý nghĩa thâm ảo của Vong Tình quyết.
Khí chất thoát trần như thi họa cổ điển cùng với tính cách quật cường chấp nhất, cương liệt bất khuất hình thành tương phản mãnh liệt.
- Thi Dao yên tâm, ta nhất định sẽ không để nàng chết.
Dương Phàm hít sâu một hơi, ý nghĩ trong đầu bay nhanh.
Đột nhiên, hắn khẽ quát một tiếng:
- Đại trưởng lão, còn không tiến vào?
Thanh âm hắn trống rỗng vang lên trong đầu Đại trưởng lão Tam Hiền Môn.
Rất nhanh, lão Nho tu tử bào vẻ mặt sợ hãi chạy gấp tới. Tình huống vừa xem là biết, hắn càng không dám nói gì.
- Ngươi là Đại trưởng lão Tam Hiền Môn, mà bí điển Thái Thượng Vong Tình quyết lại là từ trong tay các ngươi mà ra.
Sắc mặt Dương Phàm âm trầm, lạnh giọng nói:
- Hôm nay, bất kể như thế nào ngươi cũng phải cấp cho ta một phương pháp giải cứu.
Trên trán lão Nho tu tử bào đổ mồ hôi lạnh:
- Một khi nghịch chuyển Vong Tình quyết liền không có thuốc nào cứu được. Đây là điều được ghi lại trong sách cổ, ngàn vạn năm qua không có bất kỳ một ngoại lệ nào.
- Thật sự ngay cả một chút xíu cơ hội xoay chuyển cũng không có?
Sắc mặt Dương Phàm sầm xuống.
- Đâycó lẽ là Chân Tiên hạ phàm còn có cơ hội cứu vớt, hoặc là cảnh giới linh hồn cực cao cũng có thể cứu
Lão Nho tu tử bào thanh âm run rẩy nói năng lộn xộn, rõ ràng hắn không có biện pháp gì.
- Dương đại ca, khô
ng nên làm khó Đại trưởng lão
Đặng Thi Dao chua xót cười, kéo tay Dương Phàm.
- Cút ra ngoài.
Dương Phàm phất tay đuổi hắn đi.
Sau đó, Thiên Thu Vô Ngân cùng Khổng Tước Vương cũng đều cáo lui, thần sắc lộ vẻ tiếc nuối.
Dương Phàm sau khi trầm tư thật lâu, lấy ra một cái bình ngọc, bên trong chứa Tam Sinh Tuệ Thủy.
Tam Sinh Tuệ Thủy là kỳ vật hiếm thấy thế gian, có thể tẩy rửa tâm hồn, khiến cảnh giới càng thêm thanh minh, có trợ giúp đột phá.
Đặng Thi Dao không cự tuyệt, uống Tam Sinh Tuệ Thủy vào.
Sau một lát, nàng lộ sắc mặt vui mừng:
- Dường như có hiệu quả.
Dương Phàm mừng rỡ, càng lầy ra nhiều Tam Sinh Tuệ Thủy cho Đặng Thi Dao uống vào.
Hắn cũng phát hiện, thứ này thực sự có thể làm hòa hoãn xung đột về tinh thần ý cảnh của Đặng Thi Dao.
Tuy nhiên mấy ngày sau đó, theo Đặng Thi Dao nghịch chuyển Vong Tình quyết không ngừng ác hóa, Tam Sinh Tuệ Thủy cũng chỉ có thể làm chậm lại tốc độ tử vong của nàng.
Tại tình huống bình thường, nghịch chuyển Vong Tình quyết, trong trăm ngày ắt phải chết thảm.
Mà Đặng Thi Dao yêu hận càng sâu, gần như sống không quá mười ngày.
Nháy mắt bảy ngày trôi qua.
Dương Phàm hít một hơi dài, ý niệm khẽ động, bên cạnh xuất hiện một băng xà trong suốt dài ba tấc.
Quanh thân băng xà kia lóe lên hàn quang màu lam, ở trước người Dương Phàm hóa thành một cô bé áo lam tầm tám, chín tuổi, mở một đôi mắt sáng trong suốt như ngọc bích, thuần khiết vô cùng.
Đây đúng là Hàn Lưu Ly sau khi hóa hình.
- Chuẩn bị như thế nào?
Dương Phàm thản nhiên hỏi,
- Bẩm chủ nhân, Lưu Ly hàn khí của ta có thể đông lại linh hồn, chí ít là có thể đóng băng Thi Dao tỷ tỷ trăm năm. Trong lúc này ngay cả linh hồn ý thức nàng đều sẽ chìm vào ngủ say.
Cô bé áo lam đáp.
- Ngươi nắm chắc bao nhiêu?
- Bảy thành. Ta cẩn thận một chút, sẽ không làm thương đến Thi Dao tỷ tỷ.
Hàn Lưu Ly đáp.
- Với cảnh giới Hóa Thần kỳ của nàng, ngươi muốn thương tổn tới linh hồn chỉ sợ cũng không dễ dàng.
Dương Phàm lạnh nhạt nói.
Sau đó, Dương Phàm cùng cô bé áo lam đi tới trước giường trong động phủ.
Trên giường Đặng Thi Dao thống khổ dị thường, sắc mặt tái nhợt, mắt thấy sống không được bao lâu.
Vân Vũ Tịch ở bên cạnh, thời khắc duy trì sinh mệnh của nàng.
- Được, có thể bắt đầu.
Dương Phàm hít sâu một hơi.
Nghe vậy, Vân Vũ Tịch đứng dậy rời giường.
- Vậy ta bắt đầu nha
Cô bé áo lam đi tới trước giường, một đôi tay nhỏ bé trắng nõn mở ra, một vệt quang ba màu lam nhạt nửa trong suốt xẹt qua trên người Đặng Thi Dao.
Trong khoảnh khắc này, thống khổ trên mặt Đặng Thi Dao biến mất, một giọt nước mắt nơi khóe mắt hóa thành viên băng như ngọc.
Một pho tượng băng mỹ nữ cổ điển tràn ngập tình thơ ý họa trông rất sống động xuất hiện trước mắt mấy người.
- Thành côngThi Dao tỷ tỷ không có phản kháng, ta mới có cơ hội thành công.
Sắc mặt cô bé áo lam tái nhợt, nguyên khí đại thương.
Từ sau khi Cực Bắc tấn chức Hóa Hình, Hàn Lưu Ly dưới sự trợ giúp của Băng Ngọc Nham, Băng Phách kỳ Thạch thoải mái bước vào Hóa Hình trung kỳ. Dựa theo xu thế như vậy tiến vào cảnh giới hậu kì cũng không cần trăm năm.
Về phần Băng Phách Lưu Ly Châu càng thêm trân quý, Dương Phàm tạm thời không lấy ra. Đây là một loại trực giác, giờ phút này Hàn Lưu Ly không nên sử dụng kỳ vật cấp bậc cao cấp này.
Sau khi đóng băng Đặng Thi Dao, cô bé áo lam trở về Tiên Hồng Không Gian.
Chăm chú nhìn Đặng Thi Dao biến thành tượng băng mỹ nữ cổ điển, Dương Phàm âm thầm hạ quyết tâm: "Thi Dao, nàng yên tâm, chung quy có một ngày ta có thể tìm được phương pháp giải cứu nàng".
- Dương đại ca, hiện tại thực không có cách nào cứu Thi Dao, cho nên đóng băng nàng?
Vân Vũ Tịch thở dài nói.
- Đại trưởng lão Tam Hiền Môn này nói cũng không sai. Nếu linh hồn cảnh giới đạt tới một cảnh giới cực cao, vị tất không thể hóa giải xung đột về linh hồn ý cảnh khi Thi Dao nghịch chuyển Vong Tình quyết, chỉ là hiện tại linh hồn thần thức của nàng đều mạnh hơn ta, căn bản không thể nhúng tay hóa giải. Nếu bất kì ta hay Vũ Tịch có thể bước vào cấp bậc Hóa Thần, việc này liền có hy vọng.
Dương Phàm giọng nhẹ nhàng nói.
Vân Vũ Tịch khẽ gật đầu:
- Hy vọng đại ca có thể trong trăm năm tấn chức cảnh giới tiếp theo, tối thiểu linh hồn thần thức có thể tiến vào cấp bậc này.
- Việc này hẳn là không khó.
Khóe miệng Dương Phàm nhếch lên, đột nhiên nghĩ tới Huyền Minh Băng Thiềm trong một bí động ở Cực Bắc.
Huyền Minh Băng Thiềm kia là thần thú cao cấp, tự nhiên có năng lực khiêu chiến Hóa Thần kỳ. Băng Ngọc Nham thượng phẩm mà nó trông coi có cơ hội khiến thần thức Dương Phàm tấn tới cấp bậc Hóa Thần.
Chuyện Đặng Thi Dao tạm thời sắp xếp xong xuôi, tụ hội của các chí cường giả trên Vĩnh Hằng Đảo cũng như lửa xém lông mày.
Đối với việc này, Dương Phàm không dám sơ sẩy.
Rốt cục đến một ngày, Dương Phàm, Vân Vũ Tịch cùng Hồ Phi xuất phát đi Vĩnh Hằng Đảo.
Cùng đi một lượt còn có tông sư Thiên Thu Vô Ngân, Khổng Tước Vương, Âu Dương Phong.
Tổng cộng sáu người bay về hải vực mênh mông vô tận.
Phụ trách dẫn đường lại là Khổng Tước Vương.
Đại đa số thời gian của Thiên Thu Vô Ngân đều chìm trong một loại trạng thái lĩnh ngộ, thân sắc hờ hững, ngay cả trong khi phi hành cũng có thể lĩnh ngộ.
Đối với điều này, Dương Phàm tắc lưỡi lấy làm kỳ, tâm sinh bội phục.
Ngày ẩy khi liên thủ đối phó Đặng Thi Dao, thực lực cường đại của Thiên Thu Vô Ngân khiến Dương Phàm rung động vô cùng.
Trên con đường dài, Dương Phàm không quên cùng Khổng Tước Vương, Âu Dương Phong thảo luận tu luyện tâm đắc.
Đến một lúc, Dương Phàm lại đề cập cảnh giới Hóa Thần.
Cảnh giới tiếp theo của Tiên Hồng ít nhất hẳn là tương đương với Hóa Thần kỳ, hắn tự nhiên muốn hiểu huyền ảo trong đó.
Mấy người tại đây đều không có chân chính đạt tới Hóa Thần kỳ, ngay cả Thiên Thu Vô Ngân đều không ngoại lệ.
Khổng Tước Vương cười nói:
- Nếu Dương đạo hữu cảm thấy hứng thú với cảnh giới Hóa Thần, sau khi tới Vĩnh Hằng Đảo có thể thỉnh giáo Bất Tử Tiên Sinh.
- Bất Tử Tiên Sinh?
Dương Phàm nao nao, ngay cả Âu Dương Phong đều lộ vẻ tò mò.
- Bề ngoài Vĩnh Hằng Đảo từ bốn đại gia tộc thống trị, nhưng chủ nhân chân chính lại là Bất Tử Tiên Sinh thần bí nhất Nội Hải. Mà mỗi một lần chí cường giả tụ hội đều từ người đến chủ trì.
Khổng Tước Vương cười nói.
Dương Phàm nghe vậy trong lòng thất kinh. Nghe giọng của Khổng Tước Vương, chủ nhân Vĩnh Hằng Đảo kia vô cùng có khả năng bước vào Hóa Thần kỳ.
- Hóa Thần kỳ, cũng không phải trong tưởng tượng khó khăn cùng thần kỳ như vậy
Thiên Thu Vô Ngân mở miệng, giọng điệu rất lạnh nhạt:
- Nếu không phải bởi vì tu luyện Tam Linh Hóa Nhất, hiện tại có lẽ ta đã có cơ hội vấn đỉnh Thông Thiên tam giai.
Đám người Dương Phàm nghe vậy, hung hăng co giật một hồi.
Dõi mắt Nội Hải chỉ sợ chỉ có Thiên Thu Vô Ngân có tư cách nói lời này. Ngay cả Hóa Thần kỳ đều không lọt vào pháp nhãn.
Cảnh tu tiên chia làm Nhập môn tam giai, Thần thông tam giai, Thông Thiên tam giai.
Thông Thiên tam giai: Hợp Thể kỳ, Độ Kiếp kỳ, Đại Thừa kỳ.
Cái gọi là Thông Thiên tự nhiên là đi thông thượng giới, cũng chính là tu sĩ cao nhất trong truyền thuyết.
- Ta thấy cảnh giới Thiên Thu đại sư cao vô cùng hẳn là bước vào Hóa Thần kỳ, vì sao không đột phá đến Hóa Thần kỳ?
Khổng Tước Vương khó hiểu hỏi.
Thiên Thu Vô Ngân đáp:
- Sau lần Đại hải nạn này, ta sẽ hợp Linh Hóa Nhất trực tiếp từ Nguyên Anh đỉnh tăng lên tới Hóa Thần Hậu kỳ
Khổng Tước Vương nghe vậy, rung động không hiểu.
Dương Phàm biết ý nghĩa thâm ảo thần thông của Thiên Thu Vô Ngân cũng không kỳ quái. Điều kiện tu luyện Tam Linh Hóa Nhất hà khắc, cũng cực kỳ khó khăn, đột phá bình cảnh thế tất một bước lên trời, cũng chỉ có bậc kỳ tài danh chấn thiên cổ như Thiên Thu Vô Ngân này mới có thể tiếp tục tu luyện công pháp này.
Âu Dương Phong cũng là truyền nhân Tam Linh thần Tông, chỉ vẻn vẹn miễn cưỡng tu luyện công pháp này, còn chưa nói tới chân chính Tam Linh Hóa Nhất.
Từ nơi Thiên Thu Vô Ngân hiểu đến, Âu Dương Phong nguyên là một đôi song bào thai, hơn nữa đôi song bài thai này đều là Thiên linh căn hiếm thấy. Vừa hay được Thiên Thu Vô Ngân nhìn thấy, thu vào môn phái, lại chỉ có thể miễn cưỡng tu luyện công pháp.
Mà theo Dương Phàm hiểu, Thiên Thu Vô Ngân cũng không phải tam bào thai Thiên linh căn, cũng không biết hắn như thế nào khai sáng môn phái này, cùng tu luyện tới cảnh giới đáng sợ bậc này.
- Thiên Thu đại sư. Nếu ngươi Tam Linh Hóa Nhất thành công, còn có thể ở lại Nội Hải không?
Dương Phàm tò mò hỏi.
- Nội Hải chỉ sợ không được, chỉ có thể đi Đại Tần vương triều.
Thiên Thu Vô Ngân lạnh nhạt trả lời, lại chìm trong trạng thái lĩnh ngộ huyền bí.