ở thời khắc tối nguy cấp, Thiên Lan tiên trận mở ra, nghịch chuyển cục diện bại vong.
Đồng thời. Thiên Lan tiên trận mờ ra sát cơ. thiên lôi lực đáng sợ nháy mắt đã diệt sát mấy vạn tu sĩ đại quản tiến sát tới đại trận.
Dưới Thiên Lan sát trận, chỉ có Hóa Thần đại tu sĩ mới miễn cưỡng bảo mệnh. Những tu sĩ Hóa Thần sơ kỳ khác, thậm chí một bộ phận cường giá Thông Huyền cũng bị thiên lôi oanh kích thành tro bụi.
-Trận pháp này có chút tương tự với đại trận ở Thiên Lan Điện...
Dương Phàm hít sâu một hơi. bắt đầu quan sát thượng cổ tiên trận trong truyền thuyết. trong lòng thẳm nghĩ:
“Không biết tiên trận này có thể ngăn cản sự tiến công của sáu Vương hầu và trăm vạn đại quân tu sĩ bậc cao tấn công được không?!”
Vài tên Vương hẩu cũng hít sâu một hơi lãnh khí.
- Toàn bộ thổi lui ra ngoài mười dặm.
Sắc mặt Phượng Thanh Hẩu đột biến, lập tức t hay đổi mệnh lệnh, hô lên một tiếng rơi vào tai của tất cả thủ lĩnh của các lộ quân.
Tuy nhiên, còn có gần vạn tu sĩ đã lao vào trong Lăng Đính Tiên Phong, lập tức lâm vào tuyệt cảnh! Ngoài có sát trận, trong có tu sĩ Tiên Đạo Tỏng vây sát, gân như toàn quán bị diẹt!
- Thiên Lan tiên trận trong truyền thuyết còn đáng sợ hơn so với tưởng tượng. Nghe nói đại trận này chinh là do đại năng Thiên Lan tán tiên bố trí từ thời thượng cô!
Thiên Lâm Hầu đứng từ xa quan sát toàn bộ đại trận Lăng Đính Tiên Phong, trong mắt có vài phần hung phấn và chờ mong.
- Kiểm tra số lượng thương vong!
Sắc mặt của Phượng Thanh Hầu có chút khó coi. Cũng may lần phát động tiến công vừa rồi cũng không chán chinh lên hết. còn lưu lại ba mươi vạn tu sĩ tọa trấn phía sau.
. .. ,sSìy
Không lâu sau, một gã cường giả Thòng Huyênbáo cáo:
- Bẩm Vương hầu đại nhân, một lẩn tiến công vừa rồi, tổng cộ thương vong chừng sáu vạn tu sĩ. Ước tính ban đầu. trong đó có mấy trăm tu sĩ Hóa Thần sơ kỳ. bảv tám vị Hóa Thần trung kỳ, vài người khác bị thương...
Nghe xong báo cáo. Phượng Thanh Hầu đã khôi phục lại sự bình tình, nhìn chằm chằm Thiên Lan tiên trận đang bao phủ phạm vi Lăng Đính Tiên Phong rộng mấy ngàn dặm kia. T rong lòng nàng thẩm nghĩ:
“Sáu vạn tên tu sĩ tử vong, bức bách Tiên Đạo Tòng phái mở ra Thiên Lan tiên trận vốn đù sử đụng khi gặp ngU^2» ôn, rốt cuộc có đáng giá hay không?!”
Trên khóe miệng nàng nôi lẻn một tia cười lanh, trong lòng đà có đáp án.
Dùng chính lời nàng ta từng nói, chi cẩn vận chuyển như ý năm mươi vạn đại quân đã có thể Hủy diệt Lăng Đính Tiên Phong, huống chi còn có năm Vương hâu còn chưa ra tay. viện quân phía sau cũng chưa tới.
- Thiên Lâm Hầu. ngươi là trận pháp tông sư đứng đẩu của Đại Tần, mau chóng phá giải tránh pháp này đi!
Ánh mắt Phượng Thanh Hầu nhìn về phía lão già ăn mặc mộc mạc với đôi mi trắng phau bên cạnh.
- Ha ha ha, giao cho lão phu đi! Trận này tồn lưu từ thượng cổ Tiên Tần tới nay, không thể hoàn mv không sơ hởi được, huống chi tư liệu liên quan tới đại trận này ta cũng đã từng nghiên cứu.
Thiên Lâm Hầu mị khới ánh mắt. chậm rãibay về phia Thiên Lan tiên trận, chuyển động xung quanh để đánh giá.
̀m
Khi hắn tới gần tiên trận, từ bên trong lập tức đánh ra vài đạo thanh lôi, đánh thẳng lên người hắn.
Nhưng Thiên Lâm Hầu vẫn bình yên vô sự. lại gần đánh giá. xúc phát nhiều loại sát trận và một ít mê huyễn trận.
Sau nửa canh giờ, Thiên Lâm Hầu khẽ cau mày. trở về thấp giọng nói:
- Thiên Lan tiên trận gồm có thủ hộ cấm chế, phối hợp sát trận, mê huyễn trận và khốn trận! Đây là một đại trận tòng hợp trước nay chua từng có, không có sơ hớ nào rõ ràng cả! Tuy nhiên, trận pháp này chỉ có tính uy hiếp đối với những kè dưới Hóa Thần đại tu sĩ. phạm vi công kích là mười dặm, đủ đê nháy mắt diệt sát Nguyên Anh bậc cao. khu vực trung tâm có phạm vi một dặm, đủ để giết chết những Hóa Thần bậc cao bình thường. Trong đó thủ hộ cấm chế không thể ngăn cản tu sĩ cấp Thông Huyền, mẻ huyễn trận phối hợp với sát trận rất lợi hại, Ngay cả cấp Thông Huyển cũng có thể bị lạc vào. hoặc bị vây khốn.
. _ , vừ
- Trận này chăng lẽ hoàn mỹ vô khuyêt sao?
Phượng Thanh Hầu lộ ra vẻ khó có thể tin.
- Cũng không hoàn toàn! KHuyết điểm của nó là phạm vi bao tnàm quá lớn, bao phủ cà Lăng Đính Tiên Phong, ngăn cản không được cường giả đinh cao. Chi cần tìm ra chỗ vếu hơn, tốt nhất là “nội ứng ngoại hợp" thì phá giải trận pháp này cũng không phải là không thể.
Ánh mắt Thiên Lâm Hẩu lóe lên, lại nhắm mắt lại, chìm đắm vào một trạng thái nào đó!
- Viễn trinh công kích, tiêu hao linh khí của trận pháp này!
Phượng Thanh Hầu lại phái ra sáu mươi vạn tu sĩ, chia làm ba đội. t hay nhau công kích toàn bộ Thiên Lan tiên trận.
Dưới Sự công kích của mấy chục vạn tu sĩ, Thiên Lan tiên trận cũng nổi lên những gợn số li ti. ánh sáng lúc ảm đạm, lúc sáng lên.
Bói vì phạm vi bao phủ của Thiên Lan tiên trận quá lớn. phạm vi sát trận chỉ có mười dặm, phe Trấn Đông Hẩu chi tiến hành viễn trình công kích cho nên cũng không bị sát trận công kích.
Trên Lăng Đính Tiên Phong.
- Cứ tiếp tục thế này cũng không hay! Thiên Lan tiên trận cùng không thể chịu đựng được sự công kích không ngừng của mấy chục vạn tu sĩ bậc cao.
Vài vị Trường lão đều lộ ra vẻ lo lắng.
- Phái thêm người chú trì đại trận, hơn nữa... từ bó tầng thứ nhất, thứ hai và thứ ba của Lăng Đính Tiên Phong. Toàn bộ lui về thủ ở sáu tâng núi phía trên, thu nhỏ phạm vi của tiên trận lại.
Ánh mắt mẫn duệ của Tam Kiếm Trướng lão bình tĩnh, nhanh chóng ra lệnh.
Rất nhanh, bảy tám mươi vạn tu sĩ ở ba tảng núi bén dưới đêu lao lẻn sáu tầng phía trên.
Bói vì toàn bộ ngọn núi có hình kim tự tháp, từ dưới lên trên càng lúc càng nhỏ. Do đó sau khi từ bó ba tẩngbên dưới, sáu tầng núi bên trên đã hoi chật chội.
Tuy nhiên, sau khi phạm vi tiên trận thu nhỏ lại, lực phòng ngự lại gia tăng rất nhiều. Cho dù mấy chục vạn tu sĩ t hay nhau công kích vẫn có thể chống đỡ.
Một lúc lâu sau. Thiên Lâm Hầu bỗng nhiên mở mắt ra, nhìn chằm chằm Thiên Lan tiên trận ở phía trước, lạnh nhạt nói:
- Phái một gã Vương hâu đi tấn công tiên trận, lại cho ta bốn vạn đại quán cùng bốn gã Hóa Thản đại tu sĩ.
- Được!
Phượng Thanh Hầu gật đầu. lập tức bố trí quân lực.
-Đẻ ta tới đi!
Tên Vương hầu thanh niên kia có chút không kiểm chế được.
- Kim Bằng Vương, tốc độ và lực còng kích của ngươi đều rất mạnh. Vậy để ngươi xuất chiến đi!
Kim Bằng Hầu liền tự tin cười nói:
- Hãy xem ta phá tiên trận này đây!
Tiếng nói vừa dứt. một đạo vũ mang màu vàng liền xẹt lên bầu trời.
Ngay sau đó. một cỗ tinh thản uy lực hùng hậu từ hư không ầm ẩm buông xuống phạm vi vạn dặm, khiến cho vô số tu sĩ trên Lăng Đính Tiên Phong lâm vào chấ động.
Xuy
Vũ mang màu vàng khoảnh khắc vọt tới trước tiên trận, trực tiếp xé mở một lồ hổng rộng mấy chục trượng trên quầng sáng bảv màu của tiên trận.
Sát trành lực đánh lên người hắn cũng không có ảnh hường gi, bị Thần Hư lực đảm nhận hấp thu.
- Công kích!
Tam Kiếm Trướng lão quát lạnh một tiếng. Lập tức có ba bốn vị Trường lão dẫn theo mấy trăm tên cường giả Hóa Thản phát động công kích tới Kim Băng Hâu.
Ngoài ra lại có hơn mười vạn tu sĩ phát động công kích về khu vực Kim Bằng Hầu.
Pháp bảo. pháp thuật của mười mấy vạn tu sĩ khiến Kim Bằng Hầu nàng mình, chợt lóe lên giữa hư không đã lùi ra hươn trăm dặm, tránh thoát đa số công kích. Không hổ là Vương hầu am hiểu tốc độ.
Ẳm!
Đồng thời, Thần Hư lực lại buông xuống, một đám mấy trăm tên tu sĩ Tiên Đạo Tông trực tiếp bỏ mạng.
- Đáng giận!
Các đệ tử trên Lăng Đính Tiên Phong đều vừa hận vừa sợ hắn.
Phóng nhãn toàn bộ Tiên Đạo Tông, ngoại trừ Bạch Vũ lão tiên, không ai có thể chém giết được cường già Thần Hư. Huống chi người này am hiểu tộc độ và công kích. Ngay cả Bạch Vũ lão tiên đích thán tới thì nhiêu nhát cũng chi có thể đánh bại hắn hoặc khiên hắn bị thương. Nếu muốn giết chết hắn thi thật sự cũng là chuyện khó khăn.
-ồ?
Kim Bằng Hầu phát hiện nơi tiên trận mà hắn vừa xé rách không ngờ chi qua một lẩn hô hấp đã khép lại.
- Hừ! Một khi đã như thế. ta cứ công kích liên tục!
Kim Bằng Hầu hóa thành một vũ mang kinh thiên, liên rục xuyẻn qua cạnh đại trận, không ngừng công kích, thi thoảng lại lấy đi tính mạng của vài trăm tên tu sĩ.
Đổng thời với đó, Thiên Lâm Hầu dẫn dắt bốn vị Hóa Thần đại tu sĩ cùng bốn mươi vạn đại quân phản tán xung quanh, công kích vào các vị trí đặc biệt của đại trận.
Ôns vò
Thoáng chốc, hào quang tiên trận ảm đạm rắt nhiều!
Thiên Lảm Hầu không hỗ là trận pháp tông sư. chỉ một lát đã tìm ra được nhừng chỗ yếu
nhược trên tiên trận.
- Ha ha, Kim Bằng Hầu. tấn công nơi này!
Thiên Lâm Hầu lộ ra vẻ tươi cười, hoa tay lên một cái, trong hư không xuất hiện một bản tay không lồ lớn tới trăm trượng do Thản Hư lực hình thành. Phù một tiếng, đã phá ra một lỗ thủng rộng tới trăm trượng.
Kỳ lạ là lỗ thủ này khép lại rất chậm rãi.
Mà bốn tên Hóa Thần đại tu sĩ còn lại cũng dẫn theo mấy vạn tu sĩ công kích các vị trí khác. Sức khôi phục của tiên trận khó có thể truyền tới nơi này.
- Thật tốt rồi!
Kim Bằng Hầu mừng rỡ. khoảnh khắc bay tới đây. liên thủ với Thiên Lâm Hẩu. Hai người chi một lát đã xé mở ra một lỗ thủng rộng tới ngàn trượng.
- Tập trung binh lực, theo lồ thủng kia giết vào!
Phượng Thanh Hầu lớn tiếng quát!
- Hai người các ngươi đi hỗ trợ Kim Bằng Hẩu gánh vác sát trận lực. để bọn họ giết vào trong!
Phượng Thanh Hầu để hai tên Vương hầu còn lại bên cạnh cũng gia nhập vào cuộc chiến.
- Thiên Lâm Hầu, ngươi chi huy cuộc chiến!
Phượng Thanh Hầu quyá đoán giao quyền chi huy mấy chục vạn tu sĩ tiền phương cho trận pháp tông sư Thiên Lâm Hâu.
Kim Bằng Hầu và ba vị Vương hầu kia đã mớ rộng lỗ thủng nơi đại trận lên tới vạn trượng. Sau đó phát động Thần Hư lực, trực tiếp đón đỡ sát trận lực ở khu vực này.
Mà Kim Bằng Vương dẫn dắt mười vạn tu sĩ, giết vào trong Lăng Đính Tiên Phong.
- Không dễ vào thế đâu!
Trong Lăng Đính Tiên Phong là một mảnh hỗn loạn, dưới sự mở đường của một vị Vương hầu. hai vị Vương hầu trấn thủ lỗ thủ, tu sĩ phe Tiên Đạo Tông căn bản không có sức phán kháng.
Còn nữa, Trấn Đông Hầu đang chiến đấu với Bạch Vũ lão tiên cũng khiến khí vận lực cùa Chí bảo Long Khí gia tăng phía dưới.
Thế của phe Trân Đông Hâu đã không thể đỡ.
- Chẳnglẽ Tiên Đạo Tông nhất định phải diệt môn sao?
Dương Phàm thở dài một hơi. chậm rãi đứng lên. nâng Vô Song Đoạn Kiếm.
Nhưng hắn cũng biết rõ, nhiều nhất hắn cũng chi kiềm chế được một gă Vương hầu, không có sức để xoay chuyển đất trời.
Đúng lúc này. ở ngoài mấy vạn dặm truyền tới một thanh âm tuyệt lãnh, bá đạo!
- Ha ha ha... phán quân Trấn Đông Hầu. một đám ô hợp! Bổn hoàng tới đây. ngươi còn chưa thúc thủ chịu trói sao?!
Thanh âm kia từ mấy vạn dăm ở xa truyền tới. Một cồ hoàng giả long uy quán lâm đại địa khiến mấy chục vạn đại quán cảm giác vô cùng bị áp lực.
- Không ổn, dĩ nhiên là hắn...
Đang giao chiến với Bạch Vũ lão tiên, sắc mặt Trấn Đông Hầu đại biến.
Theo thanh âm kia vang lên, cạnh lỗ thủng nơi tiên trận có một nam nhân lạnh lùng mặc long bào màu vàng, cao tới trăm trượng ngưng kết thành.
Hắn buông xuống mang theo từng trận rồng ngâm và hoàng giả khí.
Ba—
Hoảng giả lạnh lùng mặc long vào kia nâng tay lên vỗ, long khí màu vàng rít gào lao ra, đánh nát Thần Hư hóa thản của Kim Bằng Hầu tê toái.
- Là ngươi... Tần... Hoàng!
Sắc mặt Kim Bằng Hẩu trắng bệch, thanh âm run rẩy.
- Không ổn, là Tần Hoàng.
Hai gã Vương hầu khác vội vàng bay tới tiếp ứng.
- Hoàng tộc bí Kỳ... Long Khí Phệ Thiên!
Chi thấy Thần Hư phản thản của Tẳn Hoàng mở hai tay ra. một mảnh long khí kim văn cuồn cuộn trào ra, nuốt thiên phệ địa!
Ba vị Vương hầu hoàng hốt. tất cả công kích và thần thông đều hóa thành hư vô bới Long Khi Phê Thiên.
V0
Ba người liên tục hô lên. bị đẩy lui ra cả mấy trăm trượng, sắc mặt trắng bệch.
- Đám phản quân các ngươi còn không quy xuống chịu chết!
Tần Hoàng với long bào màu vàng nơi thân lạnh lùng bá đạo, hét lớn một tiếng như lôi đình. Long uy vô thượng áp xuống, kinh sợ toàn trường.
(*) Một người đủ giữ quan ải
Thanh âm lănh lẽo như lôi đình mang theo hoàng giả long uy vô thượng kinh sợ toàn trượng.
Ba đại Vương hầu bị một chiêu đẩv lui.
Động tác của mọi người đều bị dừng lại.
Ngay cả Trấn Đông Hầu đang giao chiến với Bạch Vũ lão tiên cũng không ngoại lệ.
Tẳn Hoàng!
Người này chính là Tẳn Hoàng, đương kim thống trị giả cao nhất của Đại Tần Vương Triều sao?!
Tràng thượng lâm vào một mảnh tĩnh mịch. Hơn trăm vạn tu sĩ dưới hoàng giả long uy này, trong linh hồn huyết mạch tự nhiên sinh ra một cồ quy bái.
- Tẳn Hoàng luôn luôn không ròi khói hoàng cung, sao lúc này lại xuất hiện ở đây?
Tọa trấn phía sau. nắm trong tay hơn trăm vạn tu sĩ, trong mắt Phượng Thanh Hầu cũng hiện lên một tia kinh ngạc.
Nhưng nàng đã nhanh chóng khỏi phục lại vé binh tĩnh, triển khai thần thức nhìn về phía Thản Hư hóa thân này.
Giờ phút này. buông xuống ở bén lỗ thủng tuy nhiên chỉ là Thần Hư hóa thân của Tần Hoàng ở ngoài mấy vạn dặm mà thôi.
Thần Hư hóa thán cao trăm trượng kia có khuôn mặt lạnh lùng bá đạo, thản mặc long bào, ánh mắt giận dữ. vương giả chi uy đáng sợ khiển vô số tu sĩ nơi này cũng không thể thở nổi.
Tần Hoàng chi nộ. ai có thể đảm đương?!
- Ha ha ha, Tuấn nhi tiểu điệt, ngươi chi phái tới một khối phán thản đă vọng tướng nghịch chuyển đại cục sao?!
Thần thức Trấn Đông Hầu đảo qua mấy vạn dặm ở ngoài, trong lòng thẩm thớ phào một hơi. ý cười trong mắt càng đậm.
Nếu bản tòn Tần Hoàng buông xuống có lẽ có thể nghịch chuyển đại cục. Nhưng người tới chỉ là một khối phần thân, cho dù thực lực mạnh tới mấy đi nữa thì nhiêu nhất cũng chi đổi địch được một vị Vương hầu mà thôi.
Thế nhân đều biết dã tâm của Trán Đông Hầu. Hắn liên thủ với tám lộ Vương hầu. đổi kháng lại Tân Vương cũng không phải chi ở ngày một Ngày hai.
về mặt bối phận, hắn thậm chí còn cao hơn đương kim Tần Hoàng.
- Hóa ra chỉ là một phản thân của Tần Hoàng.
Thiên Lâm Hầu thớ phào một hơi.
- Người tới chỉ là một khối phản thân, lại không mang theo Cửu Long Tỷ. có thể làm được gì?!
Khí thế của ba đại Vương hầu lập rức khỏi phục, đồng thòi ngưng tụ ba Thần Hư hóa thản, thi triên các loại thân thông, giao chiến với Thân Hư hóa thản của Tân Hoàng.
̀m
Theo chiến đấu của mấy đại Thần Hư hóa thân, toàn bộ Lăng Đính Tiên Phong cũng lâm vào run rẩy. Thiên Lan tiên trận tạo nên cồ cỗ gợn sóng.
- Mặc dù chỉ là phản thán của Tản Hoàng nhưng cùng cực kỳ phiền toái!
Phượng Thanh Hầu chân mày nhấc lên.
- Tam Hoàng thúc, nhiều năm không gặp. thực lực của ngươi đã tăng trưởng không ít. lại có thể áp chế Bạch Vũ lão tiên. Quả nhân lần này ra tay. tuyệt đối sẽ không thể để kế hoạch của các ngươi thành công. Hơn nữa, bôn hoàng cũng không phải chi tới một mình...
Thanh âm bá đạo của Tần Hoàng truyền vang.
Chi nửa khắc, Tẳn Hoàng với sắc mặt lạnh lùng cao ngạo đã lóe lên kim quang chói mắt. hạ xuống Tiên Đạo Tông.
Mà lúc này. Thần Hư hóa thân của hắn cũng phốc một tiếng, dưới sự liên thủ của ba đại Vương hầu đã hóa thành hư vô.
Vén vẹn chỉ là do ý niệm ngưng tụ mà thành. Thần Hư hóa thản của hắn đã khiến ba đại Vương hầu mệt mòi ứng phó. Từ đó có thể thấy được người tới tuy chỉ là một khối phần thân nhung thực lực vẫn mạnh hơn những Vương hẩu bình thường.
V*
- Đây là đương kim Tản Hoàng?
Dương Phàm ngưng mắt nhìn tới.
Tần Hoàng thoạt nhìn rất trẻ tuổi, khuôn mặt lãnh ngọc, tuẫn nhã vô cùng. Chỉ là cỗ báo đạo lãnh khốc, cao cao tại thượng của hắn khiến hắn không có chút cám giác dễ gẩn nào!
ở nét mặt. hắn có vài phần tương tự như Tiểu Hân. long bào trên người hắn có khắc long văn trang nghiêm mà xa xưa. Một cỗ khí vận lực bàng bạc huyền bí lóe lên vô tận.
Long bào này chính là Chi Bào Long Khi cồn Long Bào. chính là áo bào của hoàng giả, chỉ có hoàng đế mới có tư cách mặc!
Hưu—
Mấy ngàn dặm ở ngoài, một nam nhân bình phàm vô kỳ bay tới. Hai tay hắn chắp sau lưng, ánh mắt khép kín, bộ dáng như không nghe, không thấy ngoại vật!
Sự tồn tại của người này rất đễ bị người khác xem thường.
Hắn nhìn như rất bình thường nhưng dáng người cao ngất, vĩ ngạn bất quẩn, cặp mày như kiếm, ánh mắt như sao. vô cùng tuấn lãng.
Đây là một nam nhân hoàn mỹ không thể hoàn mỹ thêm. Nhung ý cảnh của hắn đã đạt tới độ đăng phong tạo cực, phán phác quỵ chân, quang mang nội liễm.
- Là hắn...
Dương Phàm gần như kinh hô một tiếng!
- Lẩn này. bổn hoàng không chi tới một người! Hắn là sư phụ của ta... Thiên Thu Vô Ngân!
Tần Hoàng nâng tay lên giải thích, như muốn giới thiệu người này cho Tam Hoàng thúc Trấn Đông Hâu. lại nhưtuyên chiếu thiên hạ.
Mà lúc này. nam nhân như đang chim đắm vào một cảnh giới nào đó chậm rãi mớ mắt ra.
Trong phút chốc, hắn như hóa thành trung tâm của thế giới, dung nhập vào gió. dung nhập vào mỗi ngóc ngách vạn vật...
Đó là một loại ý cành thiên thu bất diện, vô ngân vạn cổ! Dường như trên thể gian này, không có bất cứ thứ gì có thể lưu giữ được hắn.
Chỉ là, chóp mắt khi hắn mở mắt ra. hơi gật đẩu với Thiên Nhất Hồn Thủv rồi lại chim đắm vào trong tu luyện lĩnh ngộ, thân mình nhẹ nhàng xuyên qua Thiên Lan tiên trận. Sát trận đáng sợ kia lướt qua vạt áo của hắn, giống như truợt qua vậy!
Thản ảnh cao ngất của hắn bay tới tầng núi thứ tám, hạ xuống bên cạnh một nam nhân nho nhã đang cầm một thanh đoạn kiếm trong tay.
- Dương Dược sư, chúng ta lại gặp mặt!
Vẻ mặt đạm mạc, cứng nhắc của Thiên Thu Vô Ngân lần đầu tiên lộ ra vé mỉm cười, lại mớ mắt đánh giá Dương Phàm, nói:
- Tiến bộ tu vi của ngươi có chút chậm đó!
Ngoại trừ Tần Hoàng và Dương Phàm, hắn dường như không nhìn thấy bất cứ người nào khác.
- Chỉ là một tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ mà thôi! Tẳn Tuấn tiểu điệt ơi. đây là sư phụ của ngươi sao?
Trấn Đông Hầu cười giễu cợt. Không quán chuyện phía dưới, tiếp tục triển đấu với Bạch Vũ lão tiên.
- Hóa Thần hậu kỳ?! Chi một cái chóp mắt. chúng ta đã có thể chém giết!
Mấy lộ Vương hầu khác cùng vang lẻn tiếng trào phúng, cười ha hả!
- Ta cũng không như Thiên Thu tông sư, ngoại trừ tu luyện ra cũng không quán việc khác.
.A V*
Dương Phàm lạnh nhạt nói. cùng Thiên Thu Vô Ngân bốn mắt nhìn nhau.
Khi hai người nói chuyện, những thanh âm kêu gào và tạp âm khác đều như một làn khói nhẹ.
Thiên Thu Vô Ngân gật gật đầu. tò vẻ đồng ý. sau đó lại nhẩm mắt, như đang chìm đắm vào một trạng thái nào đó.
Điểu Dương Phàm nói ngược lại là sự thật! Thiên Thu Vô Ngân dường nhu không lúc nào không tu luyện và tham ngộ. Hơn nữa có được thiên phú và ngộ tính ngạo thị thiên hạ. Nếu không phải tu luyện Tam Linh Hóa Nhất, loại công pháp phải khó khăn gấp mười lần những công pháp bình thường thì chi sợ giờ cùng không chi còn là Hóa Thần hậu kỳ!
Khi Thiên Thu Vô Ngân và Tần Hoàng tới. Đoạn Kiếm trong tay Dương Phàm hung phấn vô cùng.
- Thật sự là một sự tồn tại kỳ lạ! Áo nghĩa trong kiếm này khiến ta cám thấy đáng sợ!
Thiên Thu Vô Ngân không mớ mắt ra. vẫn chú ý tới Vô Song Đoạn Kiếm.
- Đối thủ thật cường đại!
Dương Phàm cảm nhặn được tình, cảm dao động của Vô Song.
Dương Phàm cũng không hỏi mục đích tới đây của Thiên Thu Vô Ngân, cũng bắt đẩu chú ý tới tình hình cuộc chiến.
Tần Hoàng hạ xuống trước cái lỗ thúng của Thiên Lan tiên trận, cổn Long Bào trên người phóng xuất ra hoàng giả long khí vô thượng, lập tức triệt tiêu khí vận lực xuất phát từ Bàn Long Giới của Trấn Đông Hầu. Sĩ khí của mấy chục vạn đại quán lập tức hạ xuống.
- Tần Hoàng giá lâm, hạ quan có lễ!
Kim Bằng Hầu ở ngoài mặt thi lễ nhưng cùng không có kính ý chán chính!
Hãybớt sàm ngôn đi! Xử phí phần thân tênbạo quân này đă!
Hai đại Vương hầu khác nhất tề tế ra Thông linh pháp bảo. cùng Hên thủ với Kim Bằng Hẩu. cùng nhau đối phó Tần Hoàng.
Tần Hoàng cười lạnh một tiếng, cồn Long Bào trên thần lóe lên kim quang trùng thiên, một con khí vận thần long xoay quanh thân, bày taỵ ngưng tụ ra long khí vô cùng mạnh mẽ, hình thành ba con Kim Long lóe ra kim qua chói mắt.
Ba con Kim Long này. mỗi con đều sống động như thật, dài tới mấy chục trượng, phát ra từng trận rông ngâm, uy lực kinh thê hãi tục. c
*
Hai phương giao thủ. ba đại Vương hầu bị long kình khủng bổ chấn lui, khí huyết không khỏi bốc lên.
•
Giơ tay nhấc chán đã đẩv ba đại Vương hầu ra khói lỗ thủng, vẻ mặt Tẳn Hoàng khinh thường nói:
- Giống tiểu trùng như năm người các ngươi thì không biết bổn hoàng đã giết qua bao nhiêu tên!
Ba đại Vương hẩu không ngờ bị hắn coi như tiểu trùng.
Sắc mặt của đám người Kim Bằng Hầu vô cùng âm trầm.
- Hừm. nếu bản tôn của ngươi tới đây thì còn có tư cách nói lời này. Hôm nay, để ba chúng ta liên thủ băm thây ngươi thành vạn đoạn, giúp thiên hạ tiết đi phẫn oán.
Trong đó có một Vương hẩu lạnh lùng nói. Hai chân hắn dẫm mạnh một cái. từ dưới mặt đất có hai con thổ long lóe ra làn da sáng bóng màu nâu đột nhiên tập kích, định đương trường trói buộc Tân Hoàng.
Kim Bằng Hầu mừng rõ, thán hình hóa thành một đạo lệ quang màu vàng, một mành tơ vào đan vào nhau từ trên bâu trời áp xuống, muốn bao phủ Tân Hoàng lại.
Vị Vương hầu thứ ba cẩm trong tay một thanh độc kiếm tối đen như mực. khí tức lạnh lẽo. phù một tiếng đã đảm tới Tần Hoàng.
Khóe miệng Tần Hoàng hơi hiện lên một chút trào phúng. Một tay hắn hóa thành long trảo, xé rách tấm lưới tơ vàng.
- Làm sao có thể... Thòng linh pháp bảo của ta!?
Kim Bằng Hẩu kêu lên một tiếng đau đớn.
Kia chính là Hóa Long Quyết trong truyền thuyết hoàng tộc. Phượng Thanh Hầu tọa trấn ở xa xa lập tức kinh hô một tiếng.
̀m!
Một chân Tần Hoàng đạp xuống đất. Toàn bộ Lăng Đính Tiên Phong run lên, hai con thổ long lập tức băng toái.
về phẩn công kích âm tà sắc bén của độc kiếm, vừa mới chạm vào cồn Long Bào. chi thấy kim diễm nổ lốm đổm. Trên thanh độc kiếm liền tràn ra một cỗ khói đen. một mành tiêu ngân àm đạm thất sắc.
̀m!
Trên cổn Long Bào lóe lên một tầng quang văn màu vàng, khiến cho độc kiếm bạo liệt!
- Độc Long Kiếm của ta...
Sắc mặt tên Vương hầu kia trờ nén trắng bệch!
Cồn Long Bào: Một trong Chí Bảo Long Khí. bài danh dù khôngxếp vào tiền tam những lại là vương giả chi bào đẩv đủ tường thụv khí nhất! Vạn tà bất xâm. vạn ma bất nhập, miễn dịch vạn độc.
Xuy—
Tẳn Hoàng mặc cồn Long Bào. chi bằng một đôi nhục chướng, nhẹ nhàng đánh cho ba đại Vương hẩu liên tiếp bại lui.
- Nếu chi luận về tu vi thì phán thản của Tần Hoàng không cao thấp hơn bọn chúng. Nhưng cành giới và huyên ào của hắn, lại có thểm Côn Long Bào và huyết mạch truyền thùa Tiên Tần, không ngờ có thể lực áp ba đại Vương hầu!
Dương Phàm hít sâu một ngụm lãnh khí
Cường giả Thân Hư có Chí Bảo Long Khí. thực lực cường đại hơn nhiêu lăm! Huông chi. người tới lại là Tẳn Hoàng, người có vũ lực mạnh nhất Đại Tần.
Không bao lâu. một mình Tần Hoàng đứng ở trước lồ thủng của Thiên Lan tiên trận, chặn đứng mấy chục vạn đại quân.
Thật sự là nhất phu đuơng quan, vạn phu khó qua!
Theo thòi gian trôi qua, lỗ thủng của đại trận cũng dẩn khép lại. mà ba đại Vương hầu cùng bị đánh cho không còn lực hoàn thủ.
- Viện binh sao còn chua tới?!
Phượng Thanh Hầu âm thẳm lo lắng, thấp giọng lẩm bẩm.
- Phượng Thanh Hầu. ngươi đang chờ bổn tọa sao?!
Một nam nhân thần bí, mặc một bộ hắc giáp cổ xua ẩn nấp ở trong bóng tối vô hạn hiện ra sau lưng nàng.
Sau lung Phượng Thanh Hầu phát lạnh. Nàng cũng không biết người này tiếp cận nàng từ lúc nào.
- Ngươi rốt cục cũng đã tới...
Phượng Thanh Hầu thớ phào một hơi.
Trên người nam nhân thần bí kia tản ra ma khí như ám vân, ngẩng đẩu nhìn cuộc chiến giữa Bạch Vũ lão tiên và Trấn Đỏng Hâu. cười nhạt nói:
- Lão bất tử này rõ ràng là chua đánh hết sức...
- Thiên Ma đại nhân, ngài hãy đi trợ giúp chống lại Tần Hoàng đi!
Phượng Thanh Hầu cười khổ nói.
- Tẳn Hoàng? Chỉ là một khối phán thân, làm được gì chứ?!
Nam nhân được xưng là Thiên Ma kia giễu cợt, thân mình nhoáng lên đã vượt xa trăm dặm phía trước.
Ngay sau đó. trên Thiên Lan tiên trận đột nhiên dâng lên một vực sâu ma khí vô cùng vô
tận!
Phốc phốc—
Trong ma vực kia có hai bàn tay khổng lổ tràn đẩy hắc khí, trong đó một bàn tay phốc lên. đã đây lui Tán Hoàng.
Ảm
Một bàn tay khác trực tiếp đánh bay ba Vương hầu kia.
- Ba con tiểu trùng tránh ra. Tẳn Hoàng cứ để bổn tọa đối phó! Hắc hắc hắc... Đă lâu không giao thủ. Tần Hoàngbệ hạ của ta!