Tần Vong chỉ có thể miễn cưỡng cười phụ họa theo, trong lòng thầm nghĩ: “Dương Phàm này thay đổi cũng quá lớn.”
Theo tu vi thực lực mà nói. năm đó Dương Phàm chẳng qua là một tu sĩ Hóa Thần sơ kỳ, ở trước mặt đại tu sì Hóa Thần, dưới tình huống sử dụng Chí Bảo Long Khí Hoàng Long Quan, mới miễn cưỡng giữ được cái mạng.
Mà nay thực lực của Dương Phàm không biết vuợt qua bao nhiêu cấp độ. không ngờ khién Tần Vong cấp bậc Thần Hư mà cũng cảm nhận được áp lực và bất an mành liệt.
“Tốc độ này cũng quá nhanh đi! Cho dù là Tần Hoàng so sánh với hắn, cũng không bằng... Việc này thật có điêu kỳ quái!” Tản Vong lo lắng trong lòng, có cảm giác Dương Phàm đã xảy ra vấn đề gì đó.
- Ngươi dường như có điểu nghi ngờ với giải thích của ta?
Ánh mắt Dương Phàm chợt lóe sáng, trong hư không đột nhiên sinh ra một áp lực cường đại. hơi có ý cười nói.
Tẩn Vong vội vàng đua ra nghi vấn của bản thân:
- Yêu Long Hoàng thực lực không kém gì Tẳn Hoàng, có tin được hay không? Đến lúc đó nếu dẫn sói vào nhà thì...
- Ngươi đây là buồn lo vô cớ! Mục đích của Yêu Long Hoàng là bảo tàng Tiên Tần. hắn sớm hay muộn sẽ ròi đi Ngoại Hải Vực. Với thực lực Yêu Hoàng Cảnh hắn, nếu muốn gồm tháu Đại Tân cũng vô cùng khó khăn. Huống chi, cho dù đến lúc đó xảy ra vấn đê gì, cũng có Dương mỗ tọa trấn, đủ để kiềm chế hắn!
Dương Phàm vẻ mặt ung dung đầy tự tin, hoàn toàn bác bó ý kiến của Tản Vong.
- Hà hà! Có mặt Dương đạo hữu, ta đích xác yên tâm không ít.
Tân Vong cười nói. trong lòng cảm thấy Kỳ lạ. lời nói của Dương Phàm không phải không có đạo lý, nhưng sự tự tin của hắn, cũng quá làm cho người ta líu lưỡi không nói nên lời.
-Tốt lắm! T a trước đi trở về, có việc gi đến Tiẻn Đạo Tỏng tìm ta!
Trên mặt Dương Phàm hơi lộ ra vẻ không kiên nhẫn, sau lưng ngưng kết thành một đôi cánh lớng lánh màu xanh, lưu chuyển lôi quang màu tím, ‘"phật” một tiếng, lướt đi mấy trăm dặm, trong khoảnh khắc biến mất không thấy.
“Cái này... cái này cũng quá...” Tần Vong lộ vẻ mặt kinh ngạc, chợt chuyển thành phần nhiều là bất đắc dĩ và cười khổ.
“Tốc độ tu luyện của Dương Phàm thật kinh người, thật sự rất nhanh, hoàn toàn không bình thường." Trong lòng Tân Vong có chút bất an, phỏng đoán Dương Phàm tu luyện xuất hiện đường rẽ. làm cho cảnh gi ới không ổn định.
Tới cấp bậc Hóa Thần Kỳ mỗi lần tăng lên một tiểu cảnh giới, đều là linh hồn vượt qua trinh tự và chất biến, không có người nào ngoại lệ. bình thường ai cũng cân hơn vài trăm vài ngân năm thể ngộ và khổ tu.
Nhưng với Dương Phàm từ Hóa Thần sơ kỳ cho tới bây giờ vượt qua cấp Phù chù chi sợ Ngay cà một trăm năm cũng không đến.
Ban đầu Tần Vong từ Tẳn Hán nơi đó biết được, lúc trước Dương Phàm tấn chức Hoán Nha Kỳ, cũng phải mất thời gian mấy chục năm.
Đúng lúc này, một cổ thần thức mạnh mẽ quét tới, khiến tâm thần hắn máy động, lại là Dương Phàm dùng thản niệm truyền âm:
- Đừng quên, đến lúc đó tụ hội ở kinh đô!
- Tẳn mỗ đến lúc đó nhắt định tới phó ước!
Tần Vong vội vàng hỗi đáp.
Trong lòng hắn cũng thớ một hơi nhẹ nhõm. ít nhất Dương Phàm cũng không có chân chính tâu hóa nhập ma, có thể là trên cảnh giới xuất hiện sai lầm gì đó, làm cho tính tình đột nhiên thay đổi.
Dương Phàm cũng không kiêng kỵ gì, một đường dùng tốc độ cao phi hành, khí thể kinh người, cho dù gặp phải một số thế lực tông phái, cũng tuyệt nhiên không đi đường vòng.
Nơi hắn đi qua. vô số tu sĩ kinh hãi nin sợ. không dám trêu chọc và ngăn can.
Bình thường cường già cao nhất của các đại phái tu tiên, cũng chỉ là đại tu sĩ Hóa Thần. Đối mặt với khí tức cuông bạo xẹt ngang bâu trời này. không ít người trong bê quan bừng tỉnh lại, nhưng đều bị dọa cho toát ra một thân mồ hôi lạnh.
Mà khí tức kia vừa lướt qua, chi nhoáng một cái không hể thấy bóng dáng, tốc độ mau khiến người ta kinh hãi.
- Khí tức của Chi Bào Long Khí... Không biết vị ấy là cường già tuyệt thế ẩn thế nào!
Cường già phát giác bóng dáng Dương Phàm thẩm phòng đoán, cũng có không ít người đoán được thân phận của hắn.
Loại thái độ ngang ngược không cố kỵ của Dương Phàm lúc này. đích xác tiết kiệm cho hắn một chút phiên toái. Cho dù là Vương hầu nào đó của Đại Tân phát hiện bóng dáng hắn, cùng không dám tùy tiện trêu chọc.
Lại phi hành mấy tháng. Dương Phàm rốt cục tới Thiên Vũ Châu, bay tới hướng dãy núi thanh tú phúc thiên kia.
Tiên Đạo Tông.
Lăng Đính Tiên Phong, đệ cửu trọng.
Bạch Vũ lão tiên đang ở trong động phủ tĩnh ru, hàng lông mày chợt nhảy lên, lão chi cảm thấy một khí tức cuồngbạo đáng sợ, bức tới hướng Tiên Đạo Tông.
Cảnh giới linh hồn của lão đã đạt tới Thòng Thiên bậc ba, cám ứng cực kỳ mãnh liệt, trong lòng thất kinh: “Người tới là người phương nào. dường như là cường giả Hợp Thể KỲ, nhưng lại có khí tức của Chí Bảo Long Khí...”
Bạch Vũ lão tiên trong lòng bất an, vội vàng truyền lệnh cho các Đại trướng lão. làm tốt chuần bị cảnh giới.
Còn lão vội vàng vận hành kỳ thuật huyển ảo Tiên Diễn Đại Đạo Pháp, hai tay nhích động liên tục, bấm tay niệm thần chú tính toán.
Nhưng mà, người tới tu vi mạnh mễ kinh người, trong người lại có Chi Bảo Long Khí. kết quá lão bói toán ra rất mơ hồ, chi biết là người tới cũng không có ác ý. Trong khoáng thời gian ngắn Tiên Đạo Tông cũng không có tai ương máu chày đầu rơi.
Rốt cục. chờ sau nửa Ngày. trong phạm vi thần thức thấy một nam nhân lung mọc hai cánh Phong Lôi, khí thế kinh người bay tới gân Lăng Đinh Tiên Phong.
“Dĩ nhiên là hắn...” Bạch Vũ lão tiên trong lòng giật mình, quả thực khó có thể tin.
Ngắn ngủn mấy chục năm không thấy, Dương Phàm không ngờ đạt tới một cấp độ khiến lão kinh hãi không yên tâm.
“Từ Tiên Tẳn thượng cổ cho tới nay. cũng chưa bao giờ nghe nói qua tình huống tu vi tăng lên nhanh như vậy.” Bạch Vũ lão tiên đánh giá Dương Phàm, chỉ thấy trong hai mắt của hắn, mơ hồ lấp lóe tia sáng màu tím. lộ ra khí tức bễ nghễ bá đạo.
Tình hình nhưthế khiến Bạch Vũ lão tiên chấn động tâm thần, chau mày suy nghĩ.
- Ta đã trở vê!
Giọng nói của Dương Phàm đột nhiên vang lên trong óc Bạch Vũ lão tiên, không ngờ hắn phát giác vị trí của lão.
Đồng thời, giọng nói này còn truyền tới mấy nơi khác trên Lăng Đính Tiên Phong, bao gồm Dương Tuệ Tâm cùng Nam Cung Hạm.
Dương Phàm cùng phát hiện Đặng Thi Dao đang trong bế quan, tâm thần vừa động hắn không có quấv nhiễu nàng.
- Đại ca!
Dương Tuệ Tâm vô cùng mừng rỡ, vội vàng từ trong động phủ bay ra, nhìn ra phương
xa.
- Chủ nhân!
Nam Cung Hạm lộ ra vẻ ngạc nhiên và vui mừng, hạ thấp người cung kính nói.
Không bao lâu, phía trước nổi lên từng tràng tiếng sấm, mây gió rung chuyển, một uy áp mênh mông ngất trời cuồn cuộn bức tới.
Còn cách thật xa. toàn bộ các cường già trên Lăng Đính Tiên Phong, đều cám thấy tâm thần bị áp bách một trận, thân thể cực kỳ không thoải mái.
Mà tu sĩ cảnh giới thấp thi ngược lại bị ảnh hướng nhỏ hơn một ít.
“Phẩn phật! Vù vù!”
Một tia chóp màu xanh tím từ trên cao lướt tới, rơi xuống đệ cửu trọng Lăng Đính Tiên Phong. Là nơi cấm địa đệ cửu trọng, mà các cường giả trọng phong khác không dám vượt qua.
- Là Dương trướng lão!
Mấy người Tam Kiếm trướng lão. Lam Ngọc tiên tử ngạc nhiên vui mừng lên tiếng.
- Ngươi rốt cục đã trở về!
Một giọng nói già nua ấm áp truyền đến. Bạch Vũ lão tiên đã chờ ở cửa đệ cửu trọng phong.
- Đại trướng lão! Chúng ta mới mấy chục năm không gặp! Ngài trừ hơi già thêm, còn không có t hay đôi gì khác!
Dương Phàm hạ xuống đinh ngọn núi, hai tay vòng ở trước ngực, hai cánh màu xanh tím sau lưng nhẹ nhàng chóp động, tản phát ra khí tức áp lực cuồngbạo.
Cả người hắn nhưmột pho tượng Thần Ma, khiến cho người ta sợ hãi.
-Ha ha!
Bạch Vũ lão tiên lộ ra ý cười ôn hòa, mặt không đổi sắc đánh giá Dương Phàm, cười túm tim nói:
- Tiến bộ và biến hóa của ngươi, quả thực như hai người khác nhau rõ rệt, xem ra có kỳ ngộ gì đây!
- Đúng vậy. nếu không ta cũng không có khả năng nhanh như vậy tấn chức Hoán Nha hậu kỳ!
Dương Phàm cười ngạo nghễ, sau lưng đôi cánh Phong Lôi thu liễm lại, rồi đột nhiên hiện lên ba hư ánh màu xanh, đò. tím mơ hồ không thấy rõ.
Hư ảnh ba màu kia chỉ có đạt tới cảnh giới Thần Hư, mới có thể cảm ứng được.
Bạch Vũ lão tiên không khỏi hít một hơi khí lạnh.
- Dương trướng lão! Không bằng đi vào động phủ của lão phu nói chuyện.
Bạch Vũ lão tiên hơi vừa Chuyên ánh mắt, dự tính trước dò xét rõ tình huống, rồi nghĩ đổi sách trợ giúp Dương Phàm.
- Không cần đâu!
Dương Phàm cười nhạt:
- Ta trước ôn chuyện cùng muội muội, có rảnh đến bái phóng sau.
Dứt lời sau lưng hắn lại sinh ra đôi cánh Phong Lôi, vỗ cánh một cái biến mất trên đệ cửu trọng phong.
Bạch Vũ lão tiên chau mày. thấp giọng lẩm bẩm:
- Thay đổi rồi... Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đệ thất trọng phong. Bách Linh Thiên Viên.
- Đại ca...
Dương Tuệ Tám hai mắt đò hồng, nhào vào trong lòng Dương Phàm, chóp đôi mắt sáng thanh tú như nước, lau nước mắt:
- Huynhmột mình một người đi Yêu Hoàng Cảnh, thật khiến muội lo lắng gần chết!
Ba hư ảnh sau lưng Dương Phàm biến mất. sắc mặt ôn hòa. vỗ vỗ vai Dương Tuệ Tâm. thấp giọng nhỏ nhẹ, an ủi trêu ghẹo.
Lúc này, cổ khí tức bễ nghễ bá đạo trên người hắn giảm đi. dường như lại biến trở về một thản nho nhà ôn hòa. mị lực vô hạn của Dương Phàm trước kia.
“Đại ca luôn đối tốt với ta! Không có t hay đổi!” Dương Tuệ Tâm nghĩ như vậy.
Lưu lại chỗ muội muội một lát, Dương Phàm rời Bách Linh Thiên Viên.
“Cách cách!”
Sau lưng Dương Phàm sinh ra đôi cánh Phong Lôi dài hon mười trượng, một khí tức bễ nghễ bá đạo quét ngang đệ thất trọng phong, làm cho đệ tử tông môn ở phụ cận kinh hãi nin sợ.
- Muội muội! Hôm nào dọn đến động phủ của ta đi!
Dương Phàm cười nói.
- Không được!
Dương Tuệ Tám lắc đâu. hé miệng cười nói:
- Đại ca đi gặp Thi Dao tỷ đi, các người nhiều năm rồi không gặp!
- Được!
Đôi cánh Phong Lôi sau lưng Dương Phàm nhoáng lên một cái, biến mất trên đệ thất trọng.
Hắn lại đi đệ cửu trọng Lăng Đinh Tiên Phong, trở về động phủ của mình.
Đặng Thi Dao đang bế quan tu luyện. Nam Cung Hạm tiếp đón hắn.
- Không tệ, nàng đã tu luyện đến Hóa Thần trung kỳ, khi nào tấn chức cành giới hậu kỳ, ta sẽ thu nàng làm thị thiếp!
Sau lưng Dương Phàm lại hiện lên ba hư ảnh, từ trên cao nhìn xuống nói.
- Dạ! Đa tạ chủ nhân ưu ái!
Nam Cung Hạm hạ thấp người thi lễ. liên tục nói lời cảm tạ.
Không biết vì sao. Dương Phàm rõ ràng không có phóng ra khí tức gì, nhưng nàng lại cảm ứng được một áp lực đáng sợ, tâm thần không yên. hô hẩp khó khăn.
Cổ khí tức này của hắn phát ra âm i, thậm chí kinh động tới Đặng Thi Dao đang trong bế quan.
- Tướng công!
Đặng Thi Dao ngạc nhiên vui mừng kêu lên.
Rất nhanh, một thân ảnh mặc xiêm y cung trang màu vàng, lộ ra nét đẹp cổ điển dịu dàng, thướt tha đi rạ trong đỏi mắt đẹp rơi xuống từng hạt nước mắt trong suốt.
- Thi Dao! Rốt cục gặp lại muội rồi!
Dương Phàm mừng rỡ, trong mắt tràn ngập quan ái. bước tới một tay ôm nàng vào lòng, không cho lên tiếng, trước hôn sâu đôi môi son của nàng.
- Tướng cóng! Nhưvậy không được...
Trên gương mặt thanh tú của Đặng Thi Dao hiện lên vẻ ngượng ngùng, vội vàng đây hắn
ra.
Nàng cảm thấy dường như tướng công t hay đổi là một người khác.
ở trước kia, Dương Phàm đối xử với nàng có nhiều áy náy, thập phần yêu thương, càng tôn trọng thòng hiêu lễ nghi Nho môn.
Vợ chồng hai người, vẫn luôn tôn trọng nhau.
Thế nhưng hỏm nay. cơ hỗ Dương Phàm hoàn toàn quên đi những điểu này.
- Thi Dao! Chúng ta đi vào thân thiết...
Dương Phàm bá đạo ôm thắt lưng Đặng Thi Dao, mang thân thể dịu dàng mềm mại của nàng đi vào phòng trong động phủ.
- Tướng công...
Đặng Thi Dao xấu hổ và giận dữ giãy dụa. Từ trước đến nay nàng chú trọng lễ tiết, không thích lồ mảng, nhưng chống không lại Dương Phàm.
Sau khi vào phòng. Dương Phàm xé rách xiêm V của nàng, cũng không giống như trước nhẹ nhàng yêu thương như vậy... mà có vài phẩn thô bạo.
Đôi mày thanh tú của Đặng Thi Dao nhíu chặt, trong ánh mắt lộ ra vẻ thống khổ. nhưng trên mặt vẫn quật cường, cắn chặt hàm răng trắng tinh.
Rồi bỗng chốc, một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống, thán thể Dương Phàm chợt lạnh, động tác cứng đờ. Hắn nâng lên gương mặt xinh đẹp đang vô cùng thống khô kia, tâm thản run lên:
- Thi Dao! Muội đây là...
- Tướng công! Huynh không cần tự trách, Thi Dao là thê tử của huynh.
Đặng Thi Dao gượng cười, mà trên thân thể mềm mại trắng như tuyết của nàng, đã có vài vết bầm, giống như đóa hoa bị tàn phá.
Cùng lúc đó. ở động phủ Bạch Vũ lão tiên.
- Sư tôn! Ngài tìm ta có chuyện gì?
Dương Tuệ Tám hòi.