Dương Phàm trầm tư một lát, mới chậm rãi lên tiếng:
- Ta hiện tại vừa không có năng lực tranh phong với Dương gia bảo. cũng không thể nghe theo bọn họ sai khiến. Kế hoạch hiện nay, chỉ có cách kéo dài.
- Nếu bọn họ áp bức ta quá, hừ hừ... ta sẽ chuyển tới gia nhập Vũ Vụ Sơn Trang, dư sức nhận lấy thân phận khách liêu. đến lúc đó để xem Dương gia bảo kia làm sao còn có thể làm khó dễ được ta?
Trong mắt Dương Phàm hiện lên tia sáng nghiêm túc.
Khi hắn là tu sĩ thiên tài Ngưng Thần Kỳ. ở trong gia tộc hưởng thụ đãi ngộ khiến người ta hâm mộ. hào quang tỏa sáng; mà khi hắn một đêm tán công trở thành phế nhân. phải chịu đựng vô số cười nhạo cùng châm chọc. gia chủ Dương Hồng thậm chí quát bảo hắn cút đi. Giờ phút này. hắn vừa mới đạt được một ít thành tựu trên phương diện y thuật. Dương gia bảo liền lập tức muốn triệu hồi hắn. còn viết "Lập công chuộc tội, hiệu lực vì gia tộc".
Nếu Dương Phàm đáp ứng vậy chẳng khác gì một con chó. người ta ngoắc tay là tới, phất tay là đi ư?
- Kế hoạch này không tệ! Nhất định Dương gia bảo cũng sẽ không dám hành động quyết liệt với công tử. huống chi đệ đệ Dương Lỗi của ngài cũng là thiên tài đương thời trong gia tộc?
Lâm Chung gật đầu cười nói
- Còn có bốn năm ngày nữa. ta sẽ đi Quỷ Thi Sơn. trong thời gian này ngươi hãy chăm sóc y quán cho tốt.
Dương Phàm dặn dò Lâm Chung.
Ngay buổi chiều cùng ngày. một người mặc huyền y dáng người ngạo nghễ xuất hiện tại Phổ Ái Ý Quán. Người này diện mạo có vài phần tương tự với Dương Phàm. thần thái có vài phần kiêu căng. đi thẳng vào nội đường y quán. các thầy thuốc cùng học đồ cũng không dám ngăn cản.
Dương Phàm buông ngọc giản trong tay xuống, thản nhiên nói:
- Ngươi tới làm chi?
- Đại ca.
Dương Lỗi khoanh tay đứng ngạo nghễ. khẽ thốt ra hai chữ. giống như tiếng sấm mùa xuân vang bên tai Dương Phàm. trên người hắn đột nhiên ngưng tụ một luồng linh áp cường đại không khí bốn phía rung động một trận. độ ấm đột nhiên giảm xuống mấy độ.
Ẩm!
Dương Phàm lập tức cảm thấy một áp lực. ngay cả hô hấp đều bị trở ngại. mặt lộ vẻ kinh ngạc:
- Ngươi... ngươi thăng cấp Ngưng Thần Kỳ rồi
Ngưng Thần KỲ!
Dương Lỗi thoáng hiện vẻ vừa lòng cười. thu hồi linh áp. bầu không khí bốn phía khôi phục bình thường, hắn thản nhiên nói:
- Hiện tại đệ đã tiến nhập Ngưng Thần Kỳ, chính thức là đệ nhất tân tú trong gia tộc.
- Sau khi đệ tiến vào Ngưng Thần Kỳ. người đầu tiên muốn nói cho biết chính là đại ca. Dương Lỗi hít sâu một hơi. nhìn đại ca trước mặt vẫn còn là Luyện Khí Sơ kỳ, trong mắt
lộ ra vẻ cực kỳ phức tạp.
Dương Phàm và hắn hai mắt chạm nhau. dường như thấy được vài tia thương hại vài tia cảm giác thành tựu.
- Vì cái gì?
Dương Phàm trầm mặc nói.
- Bởi vì. ở thật lâu thật lâu trước đây. đệ đã có ý tưởng này...
Dương Lỗi lộ ra vẻ hưng phấn cùng kích động. lại cố nén tâm tình của mình xuống, lấy giọng điệu nhẹ nhàng nói:
- Thời gian trước đây. huynh cái gì cùng mạnh hơn ta. ta cái gì cũng không bằng huynh. Càng khiến cho người ta đau lòng chính là ta còn nhìn ra. phụ thân vẫn thích huynh hơn. yêu thương huynh...
- Dương Lỗi! Ngươi không được nói xấu phụ thân.
Dương Phàm hung hăng vỗ cái bàn: "Ầm" một tiếng, vẻ mặt tức giận. một bàn tay hơi run run.
Từ thuở nhỏ phụ thân Dương Thiên là thần tượng trong lòng hai huynh đệ. ở trong mắt Dương Phàm. phụ thân là người tốt nhất với mình trên đời này.
- Ha ha... Đại ca! Huynh không nên lừa người dối mình nữa! Cảm giác của ta sẽ không có sai Ta có thể từ trong ánh mắt phụ thân cảm nhận được. ông ấy coi trọng huynh hơn. ký thác cảm tình nhiều hơn. mà ta chỉ là con của một nữ tử phàm nhân sinh ra.
Hô hấp của Dương Lỗi đột nhiên dồn dập cả lên. thanh âm hơi có chút run rẩy. cảm xúc kích động.
Dương Phàm trầm mặc.
Đúng vậy, đệ đệ Dương Lỗi chính là sau này phụ thân Dương Phàm đi vào giới thế tục. kết hợp cùng một nữ nhân bình thường sinh ra.
- Điều này cũng là tự ngươi nghĩ tới. có lẽ sự thật không phải như thế. hết thảy đều là chính trong lòng ngươi tác quái.
Dương Phàm thản nhiên nói
- Tốt tốt tốt!
Dương Lỗi sầm mặt xuống, cười lạnh:
- Vậy ta đây nói tiếp cho huvnh nghe một sự kiện. đó là về di chỉ trọng bảo phụ thân lưu lại... KỲ thật hôm đó ta lừa huynh, tất cả vật trong di chỉ kia. bao gồm Pháp Bảo. linh đan. tài liệu, ngọc giản các thứ. toàn bộ đều để lại cho đại ca huynh!
- Cái gì?
Dương Phàm chấn động toàn thân. cả kinh nói:
- Mấy thứ này đều là phụ thân lưu lại cho ta?!
- Hừ hừ! Huvnh cho rằng ta lại lừa huynh sao?
Dương Lỗi đặt mông ngồi vào ghế.
- Vậy... lần trước ngươi đưa cho ta cái mặt ngọc kia?
Dương Phàm còn có chút khó có thể tin.
Dương Lỗi cười lạnh một tiếng, từ trong túi trữ vật lấy ra một cái khăn tay màu trắng ném cho Dương Phàm.
Dương Phàm đón nhận chiếc khăn tay. chỉ thấy phía trên viết hai hàng chữ nhỏ thanh tú, lộ ra vài phần sắc xảo:
"Mặt ngọc Linh Tề. lưu lại cho con trai Dương Phàm của ta." KÝ tên: Liễu Mộng Yên.
- Lúc đó. mặt ngọc được gói trong cái khăn tay này, hiện tại xem như vật trở về nguyên chủ.
Dương Lỗi lộ vẻ mặt châm chọc nói:
- Đại ca! Giờ còn nghi ngờ ta không?
Dương Phàm nắm chặt chiếc khăn trắng, hai tay khẽ run run. tâm tình có phần không ổn định.
"Liễu Mộng Yên... chẳng lẽ chính là mẫu thân ta chưa từng gặp mặt?"
Dương Phàm hít sâu một hơi. cố nén cảm xúc phức tạp trong lòng. từ trên cổ gỡ xuống tấm mặt ngọc lóng lánh màu xanh trong suốt. Giờ phút này, hắn đã xác định. vật ấy là mẫu thân chưa từng gặp mặt của mình lưu lại.
- Mười hai năm trước, phụ thân đưa huynh Tới Dương gia bảo. lại để ta ở lại nhà...
Dương Lỗi tiếp tục kể lại. vẻ mặt không cam lòng và không phục. thấp giọng nói như rít:
- Chẳng lẽ ông ấy lại không biết rằng ta cũng là con ruột của ông ấy, cũng giống nhau có thiên phú tu tiên...
Dương Phàm trầm mặc. không lời gi để nói.
- Sau lại. dưới sự cố sức khẩn cầu và quật cường của ta. mẫu thân rốt cục nhịn đau đưa ta Tới Dương gia bảo. Từ đó về sau. ta cũng bắt đầu tu tiên... Nhưng mà. ta vẫn không có được đãi ngộ như đại ca. không có danh sư như Liễu trưởng lão chỉ dạy. cũng không có linh đan và công pháp tốt Vì thế. ở cùng một tư chất ta vẫn tụt hậu hơn huvnh... ta lại một lần thua huynh!
- Trong lòng ta không phục! Vì cái gì? Vì sao ông trời lại bất công như vậy!
Dương Lỗi ngẩng đầu nhìn trời với vẻ mặt dữ tợn. thanh âm run rẩy. hắn đã phát tiết ra nỗi tức giận bất bình và oán hận chất chứa mười mấy năm nay.
- Trong lòng ngươi có những ý tưởng này. vì sao không sớm nói với ta.
Dương Phàm nhìn đệ đệ chằm chằm.
Dương Lỗi từ từ khôi phục bình tĩnh. mới thấp giọng nói:
- Tuy rằng ta lần lượt thua huynh, trong lòng không phục, nhưng ta vẫn luôn biết rằng đại ca là đối với ta tốt nhất. giống như mẫu thân rất thật lòng thật dạ với ta.
-. .. ở buổi tối tuyết lớn hôm đó. chúng ta chiến đấu cùng hai gã tu sĩ ma đạo. đại ca vì cứu ta đã cứng rắn chống đỡ một kích tuyệt mệnh của tên tu sĩ ma đạo trước khi chết.
- Trong lòng ta tuy là không phục. nhưng ta chỉ là hận phụ thân. chỉ là hận ông trời bất công. nhưng không dám biểu lộ nhưng ý tưởng đó ở trước mặt đại ca. thậm chí trong lòng còn có chút xấu hổ...
Giọng nói của Dương Lỗi dần dần hạ thấp xuống.
- Nếu đã như vậy. vì sao ngươi muốn độc chiếm các thứ phụ thân lưu lại.
Dương Phàm lộ vẻ mặt phức tạp. hắn chưa từng dự đoán được đệ đệ sớm chiều ở chung cùng mình. mà ở sâu trong nội tâm nó lại còn có một mặt như vậy.
Dương Lồi thu hồi cảm xúc. lại khôi phục vẻ mặt lãnh ngạo vô tình:
- Đại ca sở dĩ có thể thắng nhiều lần hơn ta. chỉ là vì có ưu thế và gặp may mắn. có phụ Thân vẫn thương quan tâm. có danh sư chỉ dạy... Hiện tại ta lấy các thứ này làm của mình. đã có thể toàn diện vượt qua huynh.
- Ta hiện tại mười bảy tuổi tiến vào Ngưng Thần Kỳ. so với đại ca lúc trước còn sớm hơn một năm.
Khóe miệng Dương Lỗi hơi vễnh lên. trên người nhiều thêm vài vẻ ngạo nghễ.
Thời điểm Dương Phàm tiến vào Ngưng Thần Kỳ. chính là một năm trước, lúc đó hắn mười tám tuổi. Theo phương diện như vậy mà nói Dương Lỗi dường như thật sự hơn hẳn đại ca Dương Phàm.