Mục lục
[Dịch] Tiên Hồng Lộ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Hừ. ngươi nhất nhất... ngươi cho là nữ... Nữ thì nhất nhất... sẽ không nhất nhất... đánh ngươi sao?

Một loại thanh âm chói tai khác lộ ra ý tứ không rõ vang lên. Dương Phàm chưa nhìn thấy nhưng nghe thanh âm này cũng thấy rất quen tai.

- Hắn sao lại tới Kinh Đô?

Khuôn mặt Dương Phàm lộ ra vẻ dị sắc, ánh mắt lập tức nhìn ra ngoài xa mười mấy trượng. Chỉ thấy một thiếu niên ăn mặc rách rưới lôi thôi hai tay thỏng xuống, vẻ mặt rầu rĩ nói.

Người này không phải là Hồ Phi thì còn là ai!?

Phốc!

Nhưng lúc này, Tích Đổng tiểu thư cũng không kìm nổi, phun ra một búng máu sắc mặt tái nhợt hiển nhiên là bị thương không nhẹ. Tuy nhiên, dù nàng ít tuổi nhưng thân lại là Dược sư, y thuật không kém. Trên người nàng dập dềnh một cỗ ánh sáng màu lam ôn nhuận, nhẹ nhàng phiêu dật từ trong cơ thể tán phát ra. Hiển nhiên nàng đang tự mình chữa thương. Đồng thời nàng lấy ra một cái bình ngọc, lôi một viên thuốc màu lục trong suốt rồi cho vào miệng.

- Đáng chết, ngươi cũng dám đả thương Tích Đổng tiểu thư!

Trịnh Vân Phi thấy cảnh đó sắc mặt giận dữ, tế xuất một kiện Pháp khí chuẩn bị lao lên chiến đấu.

- Không được!

Tích Đổng khi đang chữa thương thì thần sắc hơi đổi thấp giọng nói:

- Ngươi... ngươi không phải là đối thủ của hắn!

- Bình tĩnh!

Dương Phàm đưa tay ra ngăn Trịnh Vân Phi đang rất kích động lại, nhàn nhạt nói:

- Người nàv là tu sĩ Ngưng Thần Kỳ.

Ngưng Thần Kỳ.

Trịnh Vân Phi nghe thế trong lòng chợt nguội lạnh, chỉ cảm thấy khi tức mà tên thiếu niên xấu xí kia tản mát ra khiến tim mình cũng phải đập nhanh hơn. Hắn chỉ là một tên tu sĩ Luyện Khí Kỳ bé nhỏ làm sao có thể chống lại tu sĩ Ngưng Thần Kỳ?!

- Thần thánh phương nào dám quấy rối ở Lam Nguvệt Y Quán ta!?

Đúng lúc này hai gã Dược sư cảnh giới Luyện Khí đại viên mãn tọa trấn nơi này vọt tới.

- Ta... Ta tới chữa bệnh. Mau gọi... mau gọi Dược sư tốt tới đây!

Hồ Phi mở trừng hai mắt một cỗ linh áp cường đại áp tới khiến hai tên Dược sư cảnh giới Luyện Khí đại viên mãn lập tức dừng lại.

Cường giả Ngưng Thần Kỳ!

Hai người này cả kinh, mặc dù bọn họ là tu sĩ Luyện Khí đại viên mãn thực lực không tầm thường nhưng khi đối mặt với tu sĩ Ngưng Thần Kỳ thì lập tức mất đi dũng khí chiến đấu.

- Tiền bối ngài là tới xem bệnh?

Một người trong đó cẩn thận nói.

- Đương... Đương nhiên. Ngươi... các ngươi không được... Kêu thần... thần y ra đây!

Hồ Phi ngẩng đầu ưỡn ngực nói.

- Cái này, thần y nàng không ở tại y quán!

tên Dược sư kia lo lắng nói.

- Hừ, nàng... nàng nếu dám... dám không xuất hiện, ta sẽ đập... đập nát y... y quán này!

Trong mắt Hồ Phi lộ ra hung quang, bàn tay khẽ lật lên. Trong lòng bàn tay hắn xuất hiện một viên lôi cầu hoa quang màu đỏ nhạt.

Lôi hỏa!

Dương Phàm ở xa xa quan khán trong lòng hoảng hốt. Lúc trước, hắn chỉ nghĩ rằng Hồ Phi nắm giữ thần thông lôi điện thực lực vượt xa tu sĩ cùng giai nhưng không ngờ này hắn đã dung họp lực lượng hỏa hệ vào trong thần thông lôi điện. Bất kể là pháp thuật hỏa hệ hay thần thông lôi điện đều có lực công kích rất đáng sợ, lực phá hoại rất mạnh. Khi hai thứ này dung hợp thì sẽ trở thành một trong những tồn tại có sức phá hoại mạnh nhất trong Tu tiên giới có năng lực khắc chế rất mạnh đối với tà ma vật!

Giờ phút này, đoàn lôi hỏa kia giống như một tiểu tinh linh, không ngừng lấp lóe trên tay Hồ Phi hoạt bát tự nhiên như có linh tính vậy. Mà Dương Phàm từ trong đoàn lôi hỏa nho nhỏ kia cảm nhận được một cỗ áp lực rất khủng bố. Một khi thứ này nổ tung thì uy lực nó phát ra không ai có thể đoán trước.

- Nực cười. cường giả Ngưng Thần Kỳ cũng không thể không nói đạo lý như thế được! Không chỉ đả thương Tích Đổng tiểu thư còn muốn phá y quan!

Sắc mặt Trịnh Vân Phi giận dữ, hai tay gần như run run hiển nhiên thống hân người này tới cực điểm. Tuy nhiên, linh áp của Ngưng Thần Kỳ và lôi hỏa lực đẩy uy lực kia khiến hắn chùn bước.

Nếu lúc này hắn đi lên chỉ sợ chỉ có chịu chết mà thôi.

- Tiền bối bớt giận, thần y thật sự không có mặt tại y quán. Ngài cố gắng chờ một hai ngày. Mà thương bệnh của ngài thế nào để chúng ta xem qua một chút.

Lão Dược sư cảnh giới Luyện Khí đại viên mãn kia kinh hãi nói.

Nếu là giao tiếp với tu sĩ Ngưng Thần Kỳ bình thường, hắn cũng không kinh hãi như thế nhưng người trước mặt này lại căn bản không phân rõ phải trái!

Người hoàn toàn không nói đạo lý, thực lực lại cường hãn như thế thì là người khó đối phó nhất!

- Không... không được!

Bàn tay Hồ Phi vung lên vẻ mặt giận dữ nói:

- Dược sư Luyện Khí Kỳ không... không có khả năng!

- Ha ha Hồ Phi. Ngươi từ khi nào lại tới Kinh Đô dạo chơi thế này?

Đúng lúc này một trận cười khẽ vang lên.

- Ai? Là ai?

Hồ Phi hoảng hốt. Bản thân hắn vừa chạy tới kinh đô sao lại có người nhận ra mình?!

Hắn chuyển mắt nhìn sang phát hiện ra Dương Phàm ở cách hắn không xa đang như cười như không nhìn lại.

- Là... là ngươi?

Hồ Phi hiện ra bộ dáng như thấy quỷ! Đầu tiên là vô cùng kinh ngạc rồi vẻ mặt lại trở nên mừng như điên:

- Dương... Dương Dược sư! Thật tốt quá!

Người này như phi thân, như linh hầu, lập tức bay thẳng về phía Dương Phàm.

- A! Tên sát tinh này lại tới!

Sắc mặt Trịnh Vân Phi trắng bệch. Tích Đổng tiểu thư đang tự chữa thương bên cạnh sắc mặt cũng khẽ biến. Tuy nhiên, bọn họ cũng không vọng động. Theo đối thoại của Dương Phàm và Hồ Phi hai người hẳn là quen biết nhau.

Thấy Hồ Phi lao lại đây, Dương Phàm lập tức lùi lại hai bước đưa tay lên xoa xoa nói:

- Còn không thu hồi lôi hỏa trên tay ngươi đi!?

- Hắc hắc!

Hồ Phi lập tức dừng lại, thu lôi hỏa vào trong cơ thể vẻ mặt đắc ý nói:

- Hiện tại, ta luyện... luvện ra Hồng Huyễn Lôi Hoa rồi. Lần nữa nếu gặp phải tên tu sĩ ma... ma đạo họ Thạch kia... Nhất định sẽ đánh... đánh cho hắn thành đống thịt!

Dương Phàm nghe thế sắc mặt lập tức hơi lúng túng, trầm giọng nói:

- Cái gì mà tu sĩ ma đạo?

- Chính... chính là tên tu sĩ ma đạo kiêu ngạo lần trước gặp phải kia, trong tay hắn có một ngọn lửa rất... rất lợi hại!

Hồ Phi lẩm bầm nói hiển nhiên chuyện đánh nhau với Thạch Thiên Hàn lần trước vẫn canh cánh trong lòng hắn.

- Ồ, thì ra là thế! Vậy ngươi hiện tại bị thương gì?

Dương Phàm thản nhiên liếc nhìn hắn một cái.

- Ta... ta gặp phải một người quá... quá lợi hại. Thiếu... thiếu chút nữa đã mất cả cái mạng... mạng này rồi!

Hồ Phi trong lòng còn sợ hãi, nói.

- Để ta xem thương thế của ngươi!

Dương Phàm vươn tay, Hồ Phi cũng phối hợp để hắn kiểm tra, chủ động bỏ quần áo lộ ra một vết kiếm khiến người ta sợ hãi trên ngực. Ngoài ra, trên những chỗ khác trên thân hắn cũng có nhiều vết thương.

Sau một lúc, DươngPhàm thu tay lại trong mắt lộ ra vài tia kinh dị khó tin nói:

- Bị thương thế này mà ngươi không ngờ không chết?

Qua kiểm tra một lần, hắn phát hiện ra một kiếm kia đã động tới nội tạng của Hồ Phi thậm chí còn thương tổn tới tâm mạch. Nếu đổi lại là người khác dù là tu sĩ bậc cao thì đều gần như không thể sống được!

- Thiếu... thiếu chút nữa đã chết... chết!

Hồ Phi nhe răng nói:

- Tuy nhiên, tên kia cũng đi rồi... đi rất nhanh. Ai bảo hắn kiêu ngạo!

Dương Phàm vừa nghe thế trong lòng cùng hết chỗ nói. Ngươi đã đủ kiêu ngạo rồi, chẳng lẽ có kẻ còn kiêu ngạo hơn?!

- Có thể... có thể chữa khỏi được không?

Hồ Phi chờ mong nhìn về phía Dương Phàm hừ lạnh nói:

- Ta... ta tìm rất nhiều Dược.. .Dược sư nhưng đều không... không có biện pháp!

Dương Phàm trầm ngâm nói:

- Vấn đề không khó. Tuy nhiên ta rất tò mò là ai khiến ngươi bị thương thế này?

Thời điểm ở Thiên niên mộ huyệt trên QUỷ Thi Sơn. Dương Phàm từng chữa thương cho người này, phát hiện cường độ thân thể hắn quả thực là rất mạnh không thua kém yêu thú đồng cấp chút nào!

Nhưng thân thể cường hãn như thế mà lúc này vẫn bị thương trí mạng như thế thì có thể đoán ra thực lực của đối thủ.

- Không... không biết!

Hồ Phi lắc đầu:

- Lần... lần sau gặp hắn nhất định phải... phải dạy dỗ hắn một chút!

- Được rồi, tìm một chỗ yên tĩnh. Ta trước chữa thương cho ngươi đã!

Dương Phàm thản nhiên nói.

- Được, nhanh chút! Ta... ta còn muốn tìm... tìm hắn tính sổ!

Hồ Phi vội vàng nói.

- Ta trước chữa thương cho bằng hữu đã. Vân Phi, ngươi ở đây chiếu cố cho Tích Đổng tiểu thư đi!

Dương Phàm dặn dò Trịnh Vân Phi một câu sau đó mang Hồ Phi đi tới một góc không người. Dược sư trong y quán nào dám ngăn cản.

- Dương đại ca sao lại quen biết tên sát tinh này chứ?!

Trịnh Vân Phi thấy hai người đi xa thì len lén nói.

Tính Đổng đang cố gắng chữa thương, nghe lời ấy, khẽ thở dài nói:

- Người này thật đáng sợ, một kích tùy ý mà khiến ta bị thương nặng. Với y đạo hiện tại của ta hiển nhiên cũng khó chữa khỏi...

- Cái gì? Tích Đổng tiểu thư, thương thế của cô nghiêm trọng thế sao?!

Trịnh Vân Phi lộ ra vẻ mặt lo lắng.

- Tiểu thư, chúng ta sẽ giúp cô!

Sau một lúc, hai gã Dược sư Luyện Khí đại viên mãn đi tới, hai tay đặt lên hai vai Tích Đổng pháp lực ôn nhu như nước tiến vào cơ thể nàng.

- Lực phá hoại thật mạnh. Với tu vi chúng ta chỉ sợ...

Một người lo lắng nói.

- Ta chỉ có thể bảo đảm tính mạng trong ba ngày. Hy vọng sư phụ có thể trở về, nói cách khác...

Tích Đổng thở dài một hơi sắc mặt tái nhợt, sinh cơ trong cơ thể đang dần trôi qua.

- Giờ phải làm sao đây?!

Trịnh Vân Phi lập tức hoang mang lo sợ. Nhưng rắt nhanh hắn nghĩ tới cái gì vội vàng nói:

- Cô yên tâm đi, có Dương Dược sư ở đây cô sẽ không sao đâu!

- Dương Dược sư?

Hai lão già kia nhìn sang Trịnh Vân Phi nhất tề lắc đầu nói:

- Một Dược sư Luyện Khí trung kỳ thì không thể!

- Không! Nếu hắn có thể chữa khỏi thương thế cho người kia thì nhất định có thể cứu ta một mạng. Bởi vì thương thế người kia còn nghiêm trọng hơn ta mấy lần.

Con mắt Tích Đổng khi sáng khi tối, dường như một ngọn đèn lập lóe trong đêm tối. Khi nãy, dù đang chữa thương nhưng nàng cũng kịp liếc nhìn thương thế của Hồ Phi một cái trong lòng cũng rất kỳ quái rằng với thương thế như vậy, hắn hẳn phải chết rồi chứ!

Nghe vậy, ánh mắt mấy người đều nhìn về phía kia.

Nơi này, Dương Phàm một tay đặt lên người Hồ Phi đám sương sinh mệnh ôn nhuận như tờ đang tiến vào trong cơ thể hắn nhanh chóng chữa trị thương thế. Chỉ qua thời gian nửa nén hương, những thương thế nhẹ đã hoàn toàn chữa khỏi.

Trong quá trình chữa thương, Dương Phàm chỉ cảm thấy từng đợt dòng chảy thanh lương vô hình đang thổi qua cơ thể mình. Tu vi huyết nhục, kinh mạch, ngũ tạng, thậm chí linh hồn... đang nhanh chóng tăng lên.

Với một tốc độ khó tin, hắn đang từ Ngưng Thần sơ kỳ, nhanh chóng tiến vào Ngưng Thần trung kỳ. Trước đó, hắn vốn cho rằng, lúc trước chữa thương cho Vô Song và Yến Vương thì tu vi đã tăng không ít rồi

Hiện tại, thương thế của Hồ Phi còn nghiêm trọng hơn bọn hắn nhiều gấp mấy lần, hiệu quả của trị liệu cũng rõ ràng hơn. Thời gian dần trôi qua, Dương Phàm vô tình đã đạt tới Ngưng Thần sơ kỳ đỉnh.

"Với tiến độ này, ta chẳng phải sẽ lập tức thăng cấp sao?!"

Dương Phàm cũng cảm thấy bất ngờ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Luanhoichidao
23 Tháng mười một, 2023 16:27
ít vậy
Hieu Le
05 Tháng sáu, 2020 20:15
mé nó xuyên suốt truyện ko dính lỗi ch.tả vs lặp lại 1 số tình tiết thì truyện ổn đáng đọc...
Nguyễn Văn Thành
27 Tháng năm, 2020 22:36
xuyên suốt cuốn truyện là câu chuyện xoay quanh lỗi chính tả của thằng dịch truyện vcl
phuonghao090
22 Tháng một, 2020 10:33
trăm chương đầu khá chán. dần dần thấy hay
A72k39
29 Tháng mười một, 2019 18:45
mịa.truyện l.toàn sai dấu.
Nguyễn Huy
07 Tháng chín, 2019 08:44
Đếu hiểu sao có 7 viên linh châu là kim mộc thuỷ hoả thổ lôi không rồi mà vẫn lòi ra ông thiết dực vương có phong linh châu. Dịch ncc
Hieu Le
04 Tháng tám, 2019 12:08
Mày bị ngu à
Hieu Le
01 Tháng tám, 2019 16:20
8 n 4 5i Vhv
Hieu Le
25 Tháng bảy, 2019 15:52
⁶c big ,,? ? i .
Nguyễn Khải
24 Tháng bảy, 2019 22:15
má đọc hội thoại của ông Hồ Phi mệt tim *** :)))))
Hieu Le
14 Tháng bảy, 2019 08:27
d N 9dves
Hieu Le
14 Tháng bảy, 2019 08:26
q Q 111nq16q11
Khánh
07 Tháng bảy, 2019 00:24
10 chương đầu trước ngày tỷ võ mà tán công quá ngu,riêng cái này đạo tâm đã hỏng còn tu hành gì,ýt ra cũng phải đánh xong hãy tán công ,còn chưa sẽ ntn đã tán công *** main ngu lol
luongdinhkhai
31 Tháng mười, 2018 23:02
Mình đã đọc truyện này từ lúc mới ra và đọc lại thêm 2 lần nữa. Theo mình, truyện này rất hay, có phong cách độc đáo riêng. Nhân vật chính tự mình lĩnh ngộ và sáng tạo ra công pháp phù hợp cho mình tại từng giai đoạn. Chữa bệnh, tu tiên, có tình nghĩa. Nhìn chung, truyện có kết cấu rõ ràng, và hay về cách thức lĩnh ngộ sáng tạo công pháp và cách suy nghĩ khi gặp và xử lý tình huống khó khăn, trắc trở.
ĐàmHoaLiên
11 Tháng bảy, 2018 00:57
Tình tiết truyện khá chậm, nhiều đoạn ko quan trọng cũng tả tỉ mỉ, tẩn mẩn thành ra dài dòng. Thêm vào câu văn hay lặp đi lặp lại, ko mới mẻ khiến coi hơi bị buồn ngủ + lướt bớt cho vào việc chính..
Hoangnghichlong
07 Tháng bảy, 2018 12:22
Hay
Hoangnghichlong
07 Tháng bảy, 2018 12:22
Hay
Hoang Baoviet
07 Tháng bảy, 2018 12:16
Co truyen nhu vay doc la dc rui
Hoang Baoviet
07 Tháng bảy, 2018 12:16
Co truyen nhu vay doc la dc rui
Hieu Le
07 Tháng hai, 2018 08:09
22
Hieu Le
07 Tháng hai, 2018 08:09
qqx. k7. ưz3qv hk zyR. 4e2ffafbxuD6
Trần Văn Hưng
11 Tháng tám, 2017 16:04
kết cấu chính của truyện ko hay chỉ đọc tạm được
BÌNH LUẬN FACEBOOK