Lý Thất Dạ cười nhạt một tiếng nói.
Viên Thải Hà nói ra:
- Đúng là như thế, có một loại thuyết pháp đã từng thịnh hành nhất thời, về sau Thiên Phong Thần Tông hoàn toàn băng diệt, liền rốt cuộc không có người nói tới loại thuyết pháp này.
- Chẳng lẽ nói Thiên Phong Thần Tông phát sinh qua sự tình không tầm thường?
Ánh mắt Lý Thất Dạ không khỏi ngưng tụ, sau khi Thủy tổ Thần Hoàng của Thiên Phong Thần Tông tọa hóa, hắn liền không có trở về nhìn qua Thiên Phong Thần Tông, về sau Thiên Phong Thần Tông xuống dốc, hắn càng không có trở lại phiến đại địa này.
- Đúng thế.
Viên Thải Hà nói:
- Truyền thuyết Thiên Phong Thần Tông phát sinh một sự kiện. Lúc kia, Thiên Phong Thần Tông cực thịnh, thực lực cực kỳ hùng hậu, có người nói, lúc kia Thiên Phong Thần Tông cường đại không có thua kém thời điểm Thủy tổ bọn hắn lập tông chút nào. Có lẽ đây là chú định, thịnh cực mà suy. Rất nhiều người vốn tưởng rằng thực lực của Thiên Phong Thần Tông sẽ lại kéo lên một tầng, không nghĩ tới, trong một đêm, Thiên Phong Thần Tông phát sinh kinh biến, truyền thuyết tất cả tồn tại thực lực đến gần Thần Hoàng đều chết thảm.
Nghe nói như thế, Lý Thất Dạ lập tức biến sắc, bởi vì hắn nghĩ đến một việc, sự tình hắn không hi vọng phát sinh nhất.
- Truyền thuyết dưới đất Thiên Phong Thần Tông đào ra một kiện đồ vật.
Viên Thải Hà cũng không thấy được sắc mặt Lý Thất Dạ đại biến, nàng nhìn mảnh phế tích trước mắt nói ra:
- Chính là đào ra đồ vật này, mới mang đến tai hoạ ngập đầu cho Thiên Phong Thần Tông, làm tất cả tồn tại cường đại nhất của bọn hắn đều chết thảm.
- Đào ra một kiện đồ vật!
Lý Thất Dạ không khỏi sờ soạng cái cằm một chút, thì thào nói. Lúc này, Lý Thất Dạ biết Thiên Phong Thần Tông đào được thứ gì rồi.
- Bất quá, không có ai biết Thiên Phong Thần Tông từ dưới đất móc ra cái gì, chỉ nghe nói đồ vật này mang theo điềm gở, để Thiên Phong Thần Tông trong vòng một đêm lâm vào trong tai nạn.
Viên Thải Hà nói ra:
- Nghe đồn nói, đêm hôm ấy, vô số nhân vật cường đại của Thiên Phong Thần Tông đều chết thảm, lúc này mới làm cho Thiên Phong Thần Tông suy sụp, từ nay về sau không gượng dậy nổi, cuối cùng ầm ầm sụp đổ.
- Món đồ kia hạ lạc ở đâu?
Hai mắt Lý Thất Dạ không khỏi nhíu lại hỏi Viên Thải Hà. Hắn cũng không có nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện như thế, bởi vì đó căn bản không có khả năng phát sinh.
Lý Thất Dạ đương nhiên biết dưới mặt đất có thứ này, hắn đương nhiên biết đồ vật này là chẳng lành bực nào. Năm đó lực lượng Cổ Minh cường đại cắm rễ ở nơi đây, là có nguyên nhân.
Về sau hắn chỉ huy đại quân nhất cử tiêu diệt Cổ Minh ở chỗ này, hắn liền phát hiện bí mật dưới lòng đất kia.
Chính là bởi vì như thế, hắn mới có thể để thủ hạ Thần Hoàng cường đại nhất tọa trấn nơi này, độ hóa phiến đại địa này. Đồng thời, hắn cũng đã cảnh cáo Thần Hoàng không thể đem đồ vật dưới mặt đất móc ra, nếu không, sẽ đưa tới tai hoạ ngập đầu cho Thiên Phong Thần Tông bọn hắn.
Thần Hoàng cũng lập xuống đại thệ, hơn nữa đem bí mật này vĩnh viễn phong tỏa, trấn áp phiến đại địa này. Có thể nói, đồ vật dưới mặt đất kia không có khả năng lại thấy ánh mặt trời.
Sau khi Thần Hoàng độ hóa phiến đại địa này, nơi này đã thành một mảnh sơn hà bao la hùng vĩ. Đặc biệt là sau khi Thần Hoàng tọa hóa, thế nhân càng không có khả năng biết dưới đất bị trấn tỏa lấy một kiện đồ vật.
Trên thực tế, bí mật này Thần Hoàng cũng không nói với hậu bối của mình.
Chính là bởi vì như thế, Lý Thất Dạ mới yên tâm rời đi. Hắn biết đồ vật kia không có khả năng gặp lại mặt trời, hơn nữa, thế nhân cũng không người nào biết bí mật bên trong!
Mà bây giờ xem ra, Thiên Phong Thần Tông cuối cùng vẫn không có giữ vững bí mật, tự tay mình đào móc lên.
Thiên Phong Thần Tông lại không biết, cử động lần này chính là tự tìm đường chết. Đem Thiên Phong Thần Tông mang lên tử vong chi đồ.
Nghe được vấn đề của Lý Thất Dạ, Viên Thải Hà khe khẽ lắc đầu nói ra:
- Không có ai biết, nghe nói sau khi ngoại giới biết chuyện này, Thiên Phong Thần Tông không sai biệt lắm người đi nhà trống. Về sau ngoại giới mới biết được, sau khi Thiên Phong Thần Tông đào ra món đồ kia liền gặp đại nạn, trong tông cường giả tinh nhuệ diệt hết, còn sống đi ra người đều là chạy tứ tán rời đi, về phần đồ vật móc ra hạ lạc không rõ, không có bất kỳ người nào biết.
Nghe được lời như vậy, Lý Thất Dạ nhẹ nhàng thở dài một tiếng. Không nghĩ tới cuối cùng vẫn đem thứ này móc ra, nếu hắn biết sẽ xảy ra chuyện như thế, trước kia hắn hẳn là chú ý một chút, có lẽ còn có thể thăm dò được vật kia hạ lạc.
Bất quá, đây cũng là sự tình Lý Thất Dạ không tưởng tượng được, thứ này lẽ ra không nên bị móc ra mới đúng. Năm đó Thần Hoàng ưng thuận hứa hẹn, mà phiến đại địa này bị phong tỏa, có thể nói, sau khi Thần Hoàng tọa hóa, biết đồ vật này chỉ có hắn mà thôi.
Nhưng mà, cuối cùng người tính không bằng trời tính, Thiên Phong Thần Tông vậy mà sai sót, ngẫu nhiên đem thứ này móc ra, đưa tới tai hoạ ngập đầu.
Lý Thất Dạ nhìn qua xa xa, hai mắt ngưng tụ, đồ vật dưới mặt đất kia hắn biết. Trên thực tế, từng có một lần hắn cũng muốn đem đồ vật kia lấy ra, nghĩ biện pháp nhất lao vĩnh dật.
Chỉ bất quá lúc ấy Cửu Giới chiến hỏa liên miên, hắn không có thời gian xử lý chuyện này, về sau Thiên Phong Thần Tông dựng lên, hết thảy đều như Thần Hoàng hứa hẹn, cho nên, hắn không còn dự định lấy đi đồ vật này.
- Có lẽ còn có một ngày lại thấy ánh mặt trời a.
Lý Thất Dạ nhìn phía xa, thì thào nói. Nếu có cơ hội lại tìm đến đồ vật này, hắn tuyệt đối sẽ không buông tha.
- Có khả năng.
Viên Thải Hà đương nhiên không biết Lý Thất Dạ suy nghĩ, nàng hiểu lầm ý tứ của Lý Thất Dạ, nói ra:
- Nghe nói món đồ kia cực kỳ chẳng lành, mặc dù biến mất, nhưng mà truyền thuyết tại thời đại kia cũng có người truy tìm nó. Một kiện đồ vật kinh khủng tà ác như vậy sẽ không hư không tiêu thất, về sau chắc chắn sẽ có một ngày xuất thế, về phần khi nào, chỉ sợ không được biết rồi.
- Đi thôi, chúng ta đi Thiên Phong Giang.
Lý Thất Dạ nhìn một vùng phế tích trước mắt này, khe khẽ lắc đầu, không còn tiếp tục suy nghĩ. Hắn phải tới Thiên Phong Giang đem vật kia tìm ra lại nói.
Lần này Lý Thất Dạ tới là tìm một kiện đồ vật, chính xác mà nói là một vật sống, nhưng mà, chính Lý Thất Dạ hắn cũng không có nắm chắc, hắn cũng không biết vật kia còn sống hay không, dù sao thời gian lâu như vậy đi qua, hắn cũng không dám mười phần xác định.
Nhưng mà Lý Thất Dạ vẫn là cần tìm nó, bởi vì lần này hắn đi Dược quốc, trong lòng của hắn có dự định, hắn không chỉ là vì tham gia dược sư đại hội đơn giản như vậy.
Lý Thất Dạ cùng Viên Thải Hà xuyên qua một vùng phế tích này, mảnh phế tích này cực kỳ rộng lớn.