Khi tất cả mọi người nhìn ông lão này thì ông lão này nhả ra một vòng khói, gõ rớt phần tàn thuốc, cười khan một tiếng, nói rằng:
- Thật ngại quá, lão hán đi sai chỗ, các vị cứ tiếp tục.
Mọi người không biết ông lão này là ai, chỉ biết hai mặt nhìn nhau.
- Ra tay...
Tằng Dật Bân không còn lựa chọn nào cả, lúc này hắn không thể cứ thế bỏ qua. Để tránh đêm dài lắm mộng, hắn lập tức ra lệnh.
- Bệ hạ, chớ trách chúng ta lòng dạ độc ác, mà chỉ có thể trách chính ngươi không có mắt mà thôi.
Mười mấy tên đàn ông lực lưỡng cười rùng rợn.
Lúc này, bốn tên trong mười mấy tên đàn ông lực lưỡng nhìn nhau rồi hét lớn:
- Xông lên...
Nói xong thì đồng loạt ra tay.
Bốn tên chộp tới Lý Thất Dạ. Bọn họ phân biệt chộp lấy hai tay hai chân của Lý Thất Dạ, muốn nâng Lý Thất Dạ lên cao.
Bốn người cùng nắm hai tay hai chân của Lý Thất Dạ, như thế này đâu phải chỉ là muốn đánh gãy hai tay hai chân của Lý Thất Dạ, mà là muốn ngũ mã phanh thây Lý Thất Dạ.
Một tiếng "keng..." vang lên, trong nháy mắt, ánh sáng lạnh lẽo như băng tuyết lóe lên, chỉ nghe "phốc, phốc, phốc", trong nháy mắt, huyết quang tung tóe.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì tám cánh tay rớt xuống đất, máu tươi phun trào, lập tức nhuộm đỏ bùn đất.
- Ai nha, đao bổ củi của ta...
Khi mọi người còn chưa kịp hoàn hồn thì đã nghe ông lão đánh củi hét to. Hắn túm chặt hông của mình, thế nhưng đao bổ củi của hắn đã biến mất.
Trong nháy mắt, chỉ thấy đao bổ củi bay lên trời, nháy mắt chặt đứt cánh tay của bốn tên đàn ông lực lưỡng chộp lấy Lý Thất Dạ. Cánh tay của bốn tên này đều bị đao bổ củi chặt đứt ngang vai, đao bổ củi sắc bén như tuyết, khi chặt cánh tay thì mượt mà như chặt đậu hũ vậy.
- A...
Khi cánh tay rơi xuống đất, máu tươi phun mạnh thì bốn tên đàn ông lực lưỡng mới hoàn hồn, mới phát hiện cánh tay của mình đã bị chặt bỏ, không khỏi kêu thảm thiết. Bọn họ chớp mắt đã trở thành đàn ông cụt tay.
- Ai nha, đó là cần câu cơm của ta, mau trở lại nha.
Lúc này ông lão đánh củi hét lớn.
Thấy vậy, tất cả mọi người đều cho rằng ông lão đánh củi ra tay, đều cho rằng ông lão đánh củi chỉ đang giả ngu mà thôi.
- Lão già, hóa ra là ngươi làm trò, muốn chết!
Lúc này, mười mấy tên đàn ông lực lưỡng còn lại biến sắc, lập tức xoay người lại.
Tiếng đao kiếm "teng keng" vang lên, mười mấy tên này rút đao kiếm, bổ nhào về phía ông lão đánh củi.
- Không có liên quan tới lão hán, ngàn vạn đừng hiểu lầm.
Ông lão đánh củi sợ hãi giật mình, vội vàng xua tay biện giải.
Thế nhưng mười mấy tên đàn ông lực lưỡng làm sao chịu nghe hắn biện giải chứ. Chỉ nghe tiếng đao kiếm ngân dài "keng ~", bọn họ ra tay như chớp giật, đao kiếm như rắn độc đâm thẳng tới yết hầu của ông lão đánh củi.
Bọn họ ra tay độc ác, căn bản không cho kẻ địch cơ hội phản kích. Bởi vì bọn họ không biết ông lão đánh củi là thần thánh phương nào, cho nên muốn một đòn lấy mạng.
"Xì..."
Ngay khi mười mấy tên đàn ông lực lưỡng công kích ông lão đánh củi thì đao bổ củi treo cao trên bầu trời lóe lên hàn quang, chém thẳng về phía bọn họ.
- Không hay...
Mười mấy tên đàn ông lực lưỡng biến sắc, đao kiếm chém ngược, chém về phía đao bổ củi.
Tiếng đổ nát "ầm ầm ầm" vang lên, chỉ thấy đao kiếm bị chém gãy, mảnh vỡ văng tứ tung. Khi mảnh vỡ văng lên thì cũng nhìn thấy máu tươi tung tóe.
Đao bổ củi sáng như tuyết xẹt một đường vòng cung trắng sáng xinh đẹp trên không trung. Khi đường vòng cung trắng sáng như tuyết rớt xuống thì máu tươi tung tóe, từng cái cánh tay rớt bùm bụp trên mặt đất.
Đao bổ củi chém qua, chớp mắt mười mấy đôi tay bị chém đứt, mười mấy tên đàn ông lực lưỡng trở thành người cụt tay. Khi đao bổ củi chém tới, bọn họ căn bản không có khả năng phản kháng. Đao bổ củi không chỉ chém gãy binh khí của bọn họ, mà còn chặt đứt cánh tay của bọn họ.
- A...
Sau khi mười mấy đôi tay rớt xuống đất, mười mấy tên đàn ông lực lưỡng mới hoàn hồn, đau đớn xót ruột, đau đớn kêu rên thảm thiết.
Một đao bổ củi chém xuống, chém mất cánh tay của mười mấy vị cao thủ, hơn nữa bọn họ lại còn không có sức phản kháng, lập tức khiến cho mọi người biến sắc.
- Gặp cao nhân rồi.
Nháy mắt, tất cả mọi người nhận ra rằng, ông lão đánh củi là một vị cao nhân thâm tàng bất lộ.
- Không hay...
Lúc này, mười mấy tên đàn ông lực lưỡng hoàn hồn, biết gặp phải cao nhân đáng sợ, bọn họ không khỏi ngơ ngác, cố nén đau đớn, nhanh chóng lui về phía sau.
"Phốc..." Máu tươi bắn mạnh. Trong nháy mắt, chỉ thấy đao bổ củi bay lên. Một đao chém xuống, khi đầu của mười mấy tên đàn ông lực lưỡng rơi ra thì bọn họ vẫn còn tiếp tục chạy thêm một khoảng cách thì mới ngã "ầm" ra đất.
Mà lúc này, đầu của bọn họ cũng vừa vặn rơi xuống đất. Những cái đầu lâu rơi trên mặt đất còn nhìn thấy được thân thể của mình ngã xuống, máu tươi trào ra từ cần cổ, đôi mắt của bọn họ không khỏi trợn trừng.
Lúc này, miệng của bọn họ liều mạng mở ra, bọn họ muốn hét thật lớn. Thế nhưng bọn họ gào thét cả nửa ngày thì mới phát hiện mình không thể phát ra tiếng.
Trong thời gian ngắn, máu tươi chảy ồ ạt, tích tụ thành một dòng suối nhỏ chảy xuôi trên mặt đất. Đao bổ củi chém xuống, lập tức chặt bỏ đầu lâu của mấy tên đàn ông lực lưỡng.
Nhất thời, không khí như ngưng đọng, tất cả mọi người nín thở, ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt, có không ít người run rẩy.
Tằng Dật Bân vừa rồi còn huênh hoang ương ngạnh đã bị cảnh tượng này hù giật mình. Mười mấy tên đàn ông lực lưỡng đi theo hắn đều là hảo thủ, đã từng lăn lộn trên chiến trường, không có ai là người yếu. Thế nhưng trong nháy mắt lại bị ông lão đánh củi giết không còn một mống, thực lực quá khủng bố rồi.
Sau khi hồi hồn thì Tằng Dật Bân run rẩy, ngơ ngác quát lớn:
- Má ơi!
Lúc này, dù muốn dù không thì hắn cũng xoay người bỏ chạy.
Bây giờ mặt mũi, tôn nghiêm đều không còn quan trọng nữa. Bây giờ không có cái gì quan trọng bằng giữ mạng nhỏ. Vì vậy khi hắn dùng hết sức bú sữa mẹ xoay người bỏ chạy, hận không thể lập tức rời khỏi nơi này.
Thế nhưng khi hắn xoay người bỏ chạy thì có tiếng "xì" vang lên, đao bổ củi mang theo huyết quang bay thẳng tới.