Trường Sinh cốc sừng sững hết thời đại này tới thời đại khác, thế nhưng xưa nay chưa từng nghe nói có đệ tử hay lão tổ nào được ba cây tổ thụ tán thành cả.
Ngày hôm nay, Kiếm Tùng bỗng nhiên xuất hiện sau lưng Lý Thất Dạ, gây chấn động toàn bộ Trường Sinh cốc.
Phạm Diệu Chân thì càng trợn mắt ngoác mồm. Tuy Lý Thất Dạ là thủ tịch đệ tử, thế nhưng thủ tịch đệ tử này có phần tiện nghi, hơn nữa thời gian hắn trở thành thủ tịch đệ tử cũng rất ngắn.
Thế nhưng một thủ tịch đệ tử tiện nghi như vậy lại được Kiếm Tùng tán thành, chuyện này quá hoang đường rồi.
Các đời tới nay, biết bao lão tổ lợi hại của Trường Sinh cốc muốn được tổ thụ tán thành, thế nhưng trước giờ chưa có ai thành công. Một vãn bối như Lý Thất Dạ, trở thành thủ tịch chưa được bao lâu thì đã được tổ thụ thừa nhận, đúng là quá hoang đường.
- Quá lợi hại! Cốc chủ quả là nhìn xa trông rộng.
Bên trong Trường Sinh cốc cũng có lão tổ quan sát chuyện bên ngoài, nhìn thấy Lý Thất Dạ có thể khiến Kiếm Tùng hiển linh, cực kỳ chấn động, không khỏi rít lạnh một hơi. Kỳ tích này vạn cổ tới nay chưa từng có, thế nhưng hôm nay lại xuất hiện trên người một người trẻ tuổi.
Tiếu Hồng Hạm cũng trợn to mắt, không thể tin nổi con mắt của mình. Hắn cũng là tu sĩ của Trường Sinh đạo thống, cũng biết rõ truyền thuyết về ba cây tổ thụ của Trường Sinh cốc. Thế nhưng hắn nằm mơ cũng không ngờ hôm nay Kiếm Tùng lại hiển linh.
- Phá ---
Tỉnh táo lại, Tiếu Hồng Hạm hét dài. "Cheng", trong nháy mắt, sau lưng hắn lại xuất hiện một cây thần kiếm. Hắn giống như chúa tể vạn kiếm, trăm nghìn vạn thần kiếm như lửa đỏ phóng lên trời, thoạt nhìn rất giống khổng tước xòe đuôi.
"Đang đang đang" tiếng kiếm reo như có thể đâm thủng chín tầng trời. Chỉ trong chớp nhoáng, tất cả thần kiếm hợp thành một luân, chỉ nghe "vèo", kiếm luân chém xuống, ngay cả bầu trời cũng bị chém nứt, lưu lại một vệt trời lạch rợn người.
- Kiếm Cửu Luân Hồi!
Tiếu Hồng Hạm hét dài, uy Chân Thân liên tục bùng nổ, tựa như hồng thủy vỡ đê, cuồn cuộn không dứt, có thể nhấn chìm toàn bộ đại địa.
"Cheng ---" kiếm động vạn vực. Khi kiếm luân chém xuống, giống như có ngàn tỉ lưỡi kiếm chém xuống, hơn nữa còn luân hồi vô tận, dường như vĩnh viễn không hết, mãi cho tới khi kẻ địch tử vong mới thôi.
Kiếm đạo hung bá khiến người nhìn phải lạnh gáy. Kiếm đạo hung bá, phối hợp với sức mạnh của thần, một chiêu này có thể diệt một môn phái truyền thừa.
Thế nhưng, đối mặt với kiếm đạo khủng khiếp như vậy mà Lý Thất Dạ vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, chỉ nói hời hợt:
- Đi thôi.
Sau đó vung tay lên.
"Cheng" trong nháy mắt, chỉ thấy Kiếm Tùng rũ xuống ngàn tỉ lá tùng, từng chiếc lá tùng nhỏ xíu như biến thành thác trời trút xuống ngàn tỉ thiên kiếm. Kiếm Tùng giống như một cây đại thụ lạch trời, rũ xuống thác kiếm như cây liễu rũ cành, lập tức trùm kím toàn bộ Trường Sinh cốc.
Được thác kiếm bao phủ, Trường Sinh cốc giống như một tòa thành sắt thép, vô cùng kiên cố.
"Ầm ầm ầm" từng tiếng va chạm vang lên, lung lay đại địa, hoa lửa tung tóe, toàn bộ thiên địa lung lay, giống như đang có tai họa hủy thiên diệt địa vậy.
Kiếm Cửu Luân Hồi của Tiếu Hồng Hạm chém lên thác kiếm. Đây là chiêu kiếm Tiếu Hồng Hạm đắc ý nhất, cũng là chiêu kiếm có uy lực lớn nhất. Thế nhưng khi chém lên thác kiếm thì thác kiếm lại không hề bị thương tổn, căn bản không thể phá hủy được thác kiếm, càng khỏi nói chém nứt Trường Sinh cốc.
Cảnh tượng này làm Tiêu Hồng Hạm biến sắc, hắn chợt hiểu Kiếm Tùng rất khủng bố.
Tu sĩ cường giả quan sát từ đằng xa cũng không khỏi ngơ ngác. Lúc này mọi người mới biết Trường Sinh cốc khủng bố dường nào. Là người nắm quyền của Trường Sinh đạo thống, Trường Sinh cốc quả thật có nội tình vô cùng sâu xa.
"Vèo ---" chiêu kiếm không có tác dụng, chỉ thấy ánh kiếm phi thiên, Tiếu Hồng Hạm bay theo ánh kiếm, chớp mắt biến thành cầu vồng trốn đi thật xa.
Tiếu Hồng Hạm biết mình không địch lại Kiếm Tùng, ba mươi sáu kế tẩu là thượng sách. Trước bước ngoặt sinh tử, thanh danh, vinh nhục hay tôn nghiêm đều không còn quan trọng với hắn nữa, giữ được tính mạng rồi hẵng tính sau.
"Cheng ---" ngay khi Tiếu Hồng Hạm bỏ chạy thì Kiếm Tùng lưu chuyển tinh quang, tức thì, sâu trong lòng đất bay lên từng thanh cự kiếm. Những thanh cự kiếm này tựa như được Kiếm Tùng đẻ ra, hơn nữa mỗi thanh cự kiếm đều lóng lánh ánh sáng, trong suốt như thủy tinh. Khi những thanh cự kiếm này bay lên thì chúng giống như một vách núi thủy tinh, ngăn cản đường đi của Tiếu Hồng Hạm.
- Phá ---
Tiếu Hồng Hạm không dừng chân, vẫy tay, từng thanh thần kiếm mang theo khí thế hủy thiên diệt địa đánh về phía vách núi thủy tinh do cự kiếm tạo thành.
"Đùng đùng đùng" khi thần kiếm đâm trúng vách núi thủy tinh thì tất cả mọi thần kiếm đều vỡ vụn, căn bản không thể xuyên thủng vách núi thủy tinh.
- Lên ---
Cùng đường, Tiếu Hồng Hạm đưa thân mình lên cao, bay lên chín tầng trời, muốn lên trời chạy trốn.
Thế nhưng chỉ trong tích tắc, chỉ nghe "vèo", một nhánh cây già của Kiếm Tùng nhúc nhích, đâm thủng hư không, chớp mắt vượt qua ngàn vạn dặm.
- Không tốt ---
Tiếu Hồng Hạm lập tức cảm nhận được nguy cơ, trở tay đánh ra một chiêu kiếm, muốn chặt đứt tất cả mọi thứ ở đằng sau. Thế nhưng chiêu kiếm này của hắn dù đoạn hậu thì cũng không thể thay đổi được gì, chỉ nghe "ầm" một tiếng, cành già xuyên thủng chui kiếm. Chỉ nghe một tiếng "phốc", máu tươi tung tóe, cành già đâm thủng lồng ngực của Tiếu Hồng Hạm.
"Ầm" hư không đổ nát, vô số mảnh vụn bay lấp lánh như thủy tinh đổ vỡ, một cành cây già đóng đinh Tiếu Hồng Hạm trong hư không.
Tí tách, tí tách, tí tách... từng giọt máu tươi chảy xuôi theo cành cây già. Máu tươi vô cùng đẹp đẽ, đỏ hồng buốt tim, khiến người ta không khỏi rùng mình.
Tiếu Hồng Hạm trợn to đôi mắt, nhìn cành cây già đâm thủng lồng ngực mình. Một vị Chân Thần đăng thiên như hắn không ngờ lại bị một cành cây già đánh bại dễ dàng như vậy.
Tất cả mọi người bị cảnh tượng này làm chấn động. Biết bao người ngoác rộng miệng, rộng tới mức có thể nhét vừa một viên trứng ngỗng. Qua rất lâu, thế nhưng mọi người vẫn không khép miệng lại.
Một vị Chân Thần đăng thiên cứ như vậy bị đóng đinh ở nơi đó... chuyện này khủng khiếp biết mấy, khiến người ta lạnh gáy biết mấy.
Lúc này Lý Thất Dạ bước ra một bước, bước lên trời cao, đi tới trước mặt Tiếu Hồng Hạm, cười nhạt, nói thản nhiên:
- Đồ thần, không có tính khiêu chiến gì cả. Kiếm một Chân Đế giết chơi, như vậy mới có chút đã tay.
Câu nói này khiến tất cả mọi người im bặt, Phạm Diệu Chân cũng cười khổ. Người này quá bá đạo, bá đạo tới mức không còn từ gì để hình dung.
---------------