Vũ Băng Ngưng lập tức quay mặt đi chỗ khác, không dám nhìn Lý Thất Dạ lâu hơn. Vừa thẹn vừa giận, dẫm mạnh mũi chân của Lý Thất Dạ, cáu gắt:
- Tưởng bở, đừng có nằm mơ ban ngày. Muốn chiếm tiện nghi của bổn cô nương hả, nằm mơ đi.
Cảnh tượng này khiến Vũ Băng Ngưng vừa thẹn vừa giận, thế nhưng không hiểu tại sao trong lòng lại thấy ngọt ngào khó tả. Giống như cái liếc mắt đưa tình vừa rồi khiến nàng vui thích là vậy, sung sướng là vậy, quên hết mọi buồn phiền là vậy.
- Được rồi, chúng ta đi thôi, đường còn rất dài.
Lý Thất Dạ mỉm cười, không quan tâm Vũ Băng Ngưng có đồng ý hay không, cứ nắm tay nàng tiếp tục lên đường.
Vũ Băng Ngưng vừa thẹn vừa thích, mặc cho Lý Thất Dạ nắm lấy. Nàng bình thường khí thế khiếp người, thế nhưng lúc này lại yểu điệu như cô gái nhỏ, hai bên hò má ửng hồng, vầng trán cúi thấp, ngoan ngoãn theo sát Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ dẫn Vũ Băng Ngưng lên cầu đá, cầu đá khúc khuỷu, thông hướng vũ trụ, vừa dài vừa xa. Lý Thất Dạ dẫn Vũ Băng Ngưng leo cầu, thoạt nhìn thì đi không nhanh, thế nhưng thực ra một bước một thiên địa, mỗi bước bước ra là một mảnh thời không.
Hơn nữa mỗi bước chân của Lý Thất Dạ đều có ý nghĩa, mỗi bước bước xuống đều xuất hiện đạo văn. Đạo văn dập dờn dưới chân hắn, dập dờn giống như sóng nước. Khi đạo văn này dập dờn, không gian cũng dập dờn theo nó.
Nhìn thì như Lý Thất Dạ dẫn Vũ Băng Ngưng leo cầu đá, nhưng thật ra cầu đá chỉ là vật dẫn, mỗi bước chân của bọn họ đều bước trong không gian, cầu đá chỉ là nơi dân đạp xuống.
Vũ Băng Ngưng im lặng đi theo Lý Thất Dạ, đi theo Lý Thất Dạ trèo lên từng bước. Nàng cúi thấp vầng trán, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Lý Thất Dạ rồi lại tiếp tục cúi thấp vầng trán.
Nữ võ thần ngày thường khí thế khiếp người, không sợ hãi bất cứ thứ gì cũng có lúc yểu điệu như cô gái nhỏ. Phong tình này đẹp không tả nổi, mỹ lệ này đẹp không bút mực hình dung.
Trong bầu không khí đó, thời gian lặng lẽ trôi qua. Không hiểu tại sao, Vũ Băng Ngưng khát vọng thời gian dừng mãi vào lúc này, hy vọng con đường này có thể dẫn tới tuyên cổ, cứ thế mà đi.
- Lần này vận may của ngươi không tệ, không ngờ lấy được Hàn Viêm Hoa.
Cuối cùng, Lý Thất Dạ mở miệng cười nói. Hắn đánh vỡ bầu không khí hết sức tế nhị cùng ngột ngạt này.
- Là con cóc của ngươi dẫn ta tới một hang động lấy nó.
Vũ Băng Ngưng tỉnh táo lại, nói rằng.
Đóa hoa vừa rồi xuất hiện dưới chân Vũ Băng Ngưng chính là "Hàn Viêm Hoa" mà Lý Thất Dạ nói. Hoa này cực kỳ quý giá, nó có thể bùng cháy hỏa diễm lạnh buốt, có thể khắc chế các loại liệt hỏa, là một đóa kỳ hoa.
- Không phải là cóc.
Lý Thất Dạ mỉm cười, lắc đầu nói rằng:
- Nó là Vạn Lô Thần, có một không hai, có thể nuốt hết mọi hỏa nguyên trên thế gian, có thể ăn hết mọi linh dược trên thế gian. Bản thân nó là một lò thuốc vô cùng quý giá, hơn nữa còn là một vị thuốc vô giá.
Nghe vậy khiến Vũ Băng Ngưng ngạc nhiên. Nàng không ngờ Vạn Lô Thần vẻ ngoài xấu xí lại ghê gớm tới như vậy. Thế nhưng nàng đi theo Vạn Lô Thần một thời gian, cảm thấy nó rất thần kỳ, có thể tới lui tự do ở Hỏa Nguyên chi địa, không gì có thể ngăn cản. Một số nơi ngay cả Chân Thần cũng không dám tới, thế nhưng nó lại không hề quan tâm, liệt diễm nóng cách mấy, dung nham khủng khiếp cách mấy, nó đều xem như đất phẳng.
- Nơi này dẫn tới đâu?
Vũ Băng Ngưng vất vả tỉnh táo lại thì thấy bọn họ vẫn đang lên đường, dường như cây cầu đá này không có điểm cuối vậy.
Hiện tại bọn họ đã rời xa biển dung nham, đã đi vào vũ trụ, xung quanh bọn họ lúc này là sao trời chập trùng, có thể nhìn rõ từng viên ngôi sao gào thét bay qua, có thể nhìn thấy ngân hà mênh mông tựa như vòng xoáy màu bạc đang xoay cực nhanh. Hoàn cảnh trước mắt vô cùng đồ sộ, dường như lúc này bọn họ đang nhìn xuống đại thế giới, cực kỳ rung động.
- Chỉ được lấy một thứ.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Hỏa Nguyên chi địa bị gọi là Hỏa Nguyên là bởi vì người đời bị vẻ ngoài của nó đánh lừa, chỉ nhìn thấy vẻ bên ngoài của nó. Độ lớn của Hỏa Nguyên chi địa, không ai có thể tưởng tượng nổi. Cái nơi được gọi là Hỏa Nguyên chi địa chỉ là một lối vào, giống như miệng núi lửa vậy. Hỏa Nguyên chi địa mà người đời nhìn thấy, bất kể lửa hay dung nham đều chỉ là một phần nhỏ xíu mà Hỏa Nguyên chi địa tiết ra bên ngoài.
Nói đoạn, Lý Thất Dạ dừng lại một lát, sau đó mới nói tiếp:
- Hậu nhân cho rằng Dược Tiên lôi Hỏa Nguyên chi địa khỏi dị không gian, khảm vào trong đạo thống Trường Sinh Cốc. Thế nhưng lại không biết rằng Hỏa Nguyên chi địa kỳ diệu hơn xa tưởng tượng của bọn họ. Thậm chí có thể nói Hỏa Nguyên chi địa chẳng khác gì một đại thế giới. Muốn lôi Hỏa Nguyên chi địa vào đạo thống Trường Sinh Cốc, sợ rằng đạo thống Trường Sinh Cốc sẽ không chịu đựng nổi. Vì vậy năm đó Dược Tiên chỉ kéo lối vào khảm vào đạo thống Trường Sinh Cốc, cũng chính là Hỏa Nguyên chi địa ngày hôm nay.
Nghe một hồi, Vũ Băng Ngưng không khỏi giật mình. Nàng không biết Hỏa Nguyên chi địa lại có bí mật như vậy. Nàng còn tưởng rằng Hỏa Nguyên chi địa chỉ giống như lời đồn đãi.
Qua hồi lâu, Vũ Băng Ngưng tỉnh táo lại, nói rằng:
- Ngươi muốn lấy chí bảo của Hỏa Nguyên chi địa sao?
Trước kia đã có lời đồn kể rằng Hỏa Nguyên chi địa cất giấu một món chí bảo cực kỳ nghịch thiên, cực kỳ ghê gớm. Thế nhưng trước nay chưa ai tìm được, thậm chí từng có Chân Đế tìm kiếm nhưng cũng không tìm kiếm được.
- Phải, nhưng cũng không phải.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng lắc đầu, nói rằng:
- Hỏa Nguyên chi địa có lai lịch kinh thiên. Cái thứ gọi là báu vật, đã dính liền với nó, muốn lấy, nói thì dễ nhưng làm mới khó. Năm đó Dược Tiên cũng biết ảo diệu trong này, thế nhưng hắn không thể làm gì hơn được.
- Sao ngươi biết?
Vũ Băng Ngưng không khỏi quan sát Lý Thất Dạ. Nếu như nói Lý Thất Dạ là lão tổ của Cuồng Đình đạo thống, Vũ Băng Ngưng không hề tin lắm, bởi vì hiểu biết của Lý Thất Dạ đã vượt khỏi Cuồng Đình đạo thống.
- Trên thế gian này, chuyện ta không biết, ít ỏi không nhiều.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Cũng như Vũ Tổ của Chu Tương võ đình các ngươi từng gieo một thứ ở đạo thống của các ngươi, thế nhưng phong tỏa không cho ai biết.
- Ngươi... sao ngươi biết được?
Vũ Băng Ngưng giật mình. Chu Tương võ đình thật sự có chuyện như vậy, thế nhưng ghi chép ít ỏi, hậu nhận rất ít người biết. Ngay cả nàng, sau khi được liệt vào truyền nhân thì mới có tư cách xem qua cơ mật của đạo thống.
- Đọc nhiều sách.
Lý Thất Dạ cười nói
Chương 3300: Vũ Tổ Mười Hai Thức. (Thượng)
- Với ta, dưới ánh mặt trời không có gì mới mẻ cả. Thế gian không có tường không lọt gió, chỉ cần kiến thức đủ uyên bác thì có thể loại suy, nhìn một đốm chấm có thể tưởng tượng ra một con báo. Đây cũng là một loại thôi diễn.
Vũ Băng Ngưng vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ nhìn Lý Thất Dạ. Nàng không tin Lý Thất Dạ từng đọc bí mật của Chu Tương võ đình, bởi vì nơi Chu Tương võ đình giấu tráp đựng bí mật không cho phép người ngoài đi vào.
Khi Vũ Băng Ngưng kinh ngạc, Lý Thất Dạ cười nhạt, nói rằng:
- Nếu như ngày khác ta tới Chu Tương võ đình các ngươi, chắc chắn cũng có thể điều khiển Chu Tương võ đình các ngươi.
- Khoác lác.
Vũ Băng Ngưng không tin, nói ngay:
- Nếu ngươi là lão tổ Cuồng Đình đạo thống thì tu luyện là tâm pháp của Cuồng Đình đạo thống, là tâm kinh của Cuồng Tồ, làm sao có thể điều khiển Chu Tương võ đình? Hừ, lẽ nào ngươi muốn đoạt quyền? Lẽ nào ngươi muốn cưu chiếm tổ sẻ sao? Nếu như ngươi dám cưu chiếm tổ sẻ, ta sẽ là người đầu tiên liều mạng với ngươi!
Nói tới đây, Vũ Băng Ngưng hung hăng nhìn Lý Thất Dạ, ánh mắt có ba phần giận dỗi, bảy phần buồn phiền.
Cũng không trách Vũ Băng Ngưng không tin Lý Thất Dạ. Lý Thất Dạ không phải là đệ tử Chu Tương võ đình, chưa từng tu luyện công pháp Chu Tương võ đình thì làm sao hắn có thể điều khiển Chu Tương võ đình. Chỉ riêng hắn xuất thân Cuồng Đình đạo thống thôi thì đã không thể điều khiển Chu Tương võ đình bọn họ rồi.
- Ai nói ta tu luyện công pháp của Cuồng Đình đạo thống?
Lý Thất Dạ không khỏi mỉm cười, vỗ tay cười lớn.
- Chẳng phải ngươi là lão tổ của Cuồng Đình đạo thống hay sao?
Vũ Băng Ngưng nhìn Lý Thất Dạ, có phần ngạc nhiên.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Chẳng lẽ lão tổ Cuồng Đình đạo thống thì nhất định phải tu luyện công pháp của Cuồng Đình đạo thống hay sao? Đó chỉ là một thân phận mà thôi.
- Có khi nào ngươi là hàng giả.
Vũ Băng Ngưng hoài nghi. Nói thật, nếu như không phải Lý Thất Dạ có thể khống chế đạo nguyên của Cuồng Đình đạo thống, nàng thật sự hoài nghi Lý Thất Dạ là hàng giả. Lý Thất Dạ luôn khiến người ta cảm thấy hắn không hợp với thế giới này. Hắn không chỉ không phải là lão tổ của Cuồng Đình đạo thống mà thậm chí còn không phải là người của thế giới này.
- Thật một trăm phần trăm.
Lý Thất Dạ cười nhạt:
- Vũ Tổ của Chu Tương võ đình các ngươi tuy được ca tụng võ đạo vô địch thế nhưng các ngươi có mấy ai biết cội nguồn võ đạo của Chu Tương võ đình các ngươi chứ? Hoặc nói là cội nguồn võ đạo của Vũ Tổ. Chẳng hạn như Vũ Tổ Mười Hai Thức của Chu Tương võ đình các ngươi.
- Vũ Tổ Mười Hai Thức!
Nghe Lý Thất Dạ nói như vậy, Vũ Băng Ngưng chấn động, ánh mắt sáng bừng.
Vũ Tổ Mười Hai Thức là tuyệt học cao nhất của Chu Tương võ đình, "Vũ Tổ Mười Hai Thức" thậm chí còn được xem là công pháp mạnh nhất của Vũ Tổ.
Vũ Tổ Mười Hai Thức không chỉ là pháp thuật thảo phạt mà đồng thời còn là tâm pháp, tương truyền nó đại diện cho thành tựu tối cao của Vũ Tổ.
Tương truyền, Vũ Tổ truyền thụ Vũ Tổ Mười Hai Thức cho mười hai người đệ tử, mỗi người một thức. Cũng chính vì vậy, mười hai người đệ tử này sau này được hậu nhân của Chu Tương võ đình gọi là "mười hai tổ".
Thế nhưng sau này bởi vì nhiều nguyên nhân, Vũ Tổ Mười Hai Thức mất mác rất nhiều, cuối cùng chỉ còn thừa lại năm thức.
Cũng chính vì vậy, ở Vạn Thống giới từng có người cho rằng, nếu như Chu Tương võ đình có thể tìm về "Vũ Tổ Mười Hai Thức" thì nói không chừng Chu Tương võ đình có thể trở thành đạo thống mạnh nhất Vạn Thống giới, thậm chí có thể chèn ép Dương Minh Giáo.
- Ngươi tu ba thức, chỉ tiếc không phát huy được uy lực của nó. Chờ ngươi trở thành Chân Đế thì mới có thể liền mạch ba thức này.
Lý Thất Dạ liếc mắt nhìn Vũ Băng Ngưng đang giật mình, cười cợt.
- Người... sao ngươi biết được?
Vũ Băng Ngưng giật mình, nhìn chằm chằm Lý Thất Dạ không buông.
Vũ Tổ Mười Hai Thức... Chu Tương võ đình chỉ còn sót lại năm thức, trong năm thức này chỉ có ba thức liền mạch với nhau, hai thức khác không thể liền mạch. Vì vậy cho dù có tư cách tu luyện năm thức thì hoặc là tu luyện một thức không thể liền mạch, hoặc là tu luyện ba thức có thể liền mạch.
Tuy ba thức này có uy lực vô cùng mạnh mẽ, thế nhưng cũng bởi vì uy lực của nó quá mạnh mẽ nên cũng cần công lực mạnh mẽ chèo chống.
Bởi vì Vũ Tổ Mười Hai Thức chỉ còn lại năm thức tàn khuyết nên cho dù bọn họ tu luyện thành công thì cũng có thiếu hụt.
Chẳng hạn như Vũ Băng Ngưng hiện tại tu luyện ba thức liền mạch là nhờ vào thiên phú cùng nghị lực mạnh mẽ. Thế nhưng khi thật sự thi triển thì công lực bây giờ của nàng không thể nào sử dụng ba thức liên tục được, công lực của nàng không đủ chèo chống, vì vậy chỉ có thể sử dụng một thức.
Cũng chính vì vậy, ngày đó ở Cuồng Đình đạo thống đánh lén Lý Thất Dạ, nàng thậm chí còn chẳng có cơ hội triển khai ba thức này, trong nháy mắt đã bị Lý Thất Dạ bắt giữ.
- Vừa nhìn biết ngay.
Lý Thất Dạ cười cợt, nói rằng:
- Thế nhưng, bất luận thiên phú hay đạo tâm của ngươi đều vẫn còn có thể mài giữa, ngươi có thể kiên trì tu luyện ba thức này, trùng tu là chuyện không thành vấn đề. Tương lai sẽ có cơ hội luyện thành Vũ Tổ Mười Hai Thức.
- Ngươi... lời này của ngươi là có ý gì?
Vũ Băng Ngưng nhúc nhích con ngươi, lập tức nhận ra ẩn ý trong câu nói của Lý Thất Dạ.
- Tương lai, có rất nhiều khả năng.
Lý Thất Dạ mỉm cười.
Vũ Băng Ngưng lập tức nhìn chằm chằm Lý Thất Dạ không buông, nói rằng:
- Ngươi biết "Vũ Tổ Mười Hai Thức"? Không đúng, chẳng lẽ ngươi có "Vũ Tổ Mười Hai Thức" của Cuồng Đình đạo thống chúng ta?
Vũ Băng Ngưng đọc ra một chút huyền cơ từ câu nói của Lý Thất Dạ, thế nhưng nàng cảm thấy chuyện này không thể nào xảy ra. Lý Thất Dạ là tổ tiên của Cuồng Đình đạo thống, làm sao có thể có được Vũ Tổ Mười Hai Thức của Chu Tương võ đình được chứ. Ngay cả Chu Tương võ đình cũng thất truyền, Lý Thất Dạ là người ngoài, làm sao có thể có được.
Thế nhưng Vũ Băng Ngưng vẫn nghe ra một chút huyền cơ từ lời nói của Lý Thất Dạ. Dường như Lý Thất Dạ thật sự có Vũ Tổ Mười Hai Thức của Chu Tương võ đình.
- Sau này ngươi sẽ biết.
Lý Thất Dạ mỉm cười, xoa mái tóc mềm mại của nàng.
- Nói mau ---
Vũ Băng Ngưng hung dữ nhìn Lý Thất Dạ. Lúc này nàng không thèm quan tâm tới hình tượng nữ võ thần cao lãnh nữa, cũng không quan tâm hình tượng thục nữ nữa mà, nàng tóm lấy Lý Thất Dạ, ngắt một cái thật mạnh, dáng vẻ đầy hung dữ, nói rằng:
- Nếu ngươi không nói thì ta sẽ ngắt rớt miếng thịt này của ngươi.
Mặc dù dáng dấp lúc này của Vũ Băng Ngưng rất hung dữ. Thế nhưng khi nàng buông xuống cảm giác rụt rè, sau khi không còn cao lãnh nữa, dáng dấp lúc này của nàng rất là đáng yêu.