- A...
Sau khi ngã lăn xuống đất thì Tằng Dật Bân mới phát hiện hai chân của mình bị chặt bỏ. Chớp mắt mất hai cái chân, cơn đau thấu ruột thấu gan khiến hắn hét thảm.
Tằng Dật Bân sợ hãi trắng cả mặt mày, sợ hãi bể mật, gào thét:
- Mẹ ơi...
Hắn liên lục lăn lóc trên đất, hai tay trườn về phía trước, muốn chạy khỏi nơi này.
Lúc này, Tằng Dật Bân mình mẩy máu me. Khi hắn dùng hai tay làm chân thì đã để lại một vệt máu thật dài trên mặt đất.
"Xì..."
Khi Tằng Dật Bân dùng tay chạy trốn thì chỉ thấy hàn quang lóe lên, đao bổ củi lại chặt tới, tức thì máu tươi tung tóe, chỉ nghe "đùng" một cái, hai tay của Tằng Dật Bân cũng bị chặt bỏ ngang vai, máu tươi tuôn trào.
Toàn thân Tằng Dật Bân lập tức bị máu tươi nhuộm đỏ, trở thành một người máu. Khiến cho người ta sợ hãi nhất là hai tay hai chân Tằng Dật Bân đều bị chặt đứt, trở thành người không tay không chân.
- A...
Nhất thời, tiếng kêu thảm thiết của Tằng Dật Bân vang khắp bầu trời. Mất tay mất chân, hắn đau đớn lăn lộn trên mặt đất, tức thì trở thành người máu.
- Ta... ta... ta với ngươi không thù không oán, vì sao lại độc ác như thế...
Tằng Dật Bân gào lên.
- Không... không... không phải là lão hán, tuyệt đối đừng hiểu lầm, chuyện này không có liên quan tới lão hán.
Lúc này ông lão đánh củi vội vàng biện giải. Hắn vất vả đuôi theo đao bổ củi của mình, nắm chặt nó trong tay, vỗ vỗ lòng ngực, nói rằng:
- May mà không bay mất, đây chính là cần câu cơm của lão hán nha.
- Đao là của ngươi, trừ ngươi ra thì còn ai nữa?
Khi ông lão đánh củi phủ nhận mình giết người thì Lý Thất Dạ mỉm cười lắc đầu, cười nói:
- Người bị giết sạch hết rồi, ngươi còn muốn phủ nhận à?
- Tiểu ca, ngươi nói thế là giội nước bẩn lên người lão hán. Lão hán chỉ là một người đốn củi thì sao lại giết người chứ?
Bị Lý Thất Dạ nói như vậy, ông lão đánh củi khổ sở nhăn mặt.
- Ta không giội nước bẩn, mà là chuyện mọi người đều nhìn thấy.
Lý Thất Dạ buông tay, bất đắc dĩ nói.
Lúc này tất cả mọi người đều nhìn ông lão đánh củi. Tất cả mọi người đều tin tưởng lời nói của Lý Thất Dạ. Theo mọi người thấy, ông lão đánh củi là cao nhân thâm tàng bất lộ. Trên thực tế, hắn đúng thật là một nhân vật rất mạnh mẽ.
Bây giờ đao bổ củi của hắn giết chết đám người Tằng Dật Bân, như vậy ông lão không ra tay thì còn ai vào đây? Ông lão luôn miệng phủ nhận chuyện mình giết người chỉ là đang giả ngây giả dại mà thôi.
Nhìn thấy ông lão đánh củi không hề sử dụng chiêu thức nào thì đã dễ dàng giết chết đám người Tằng Dật Bân, không ít người run rẩy, hít lạnh một cái. Thực lực của ông lão đánh củi quá kinh khủng rồi.
- Thật sự không phải lão hán, lão hán vô tội.
Ông lão đánh củi lắc đầu ngoay ngoáy, thế nhưng làm gì có ai tin ông lão đánh củi chứ? Mọi người đều nhất trí cho rằng chính ông lão đánh củi đã giết đám người Tằng Dật Bân.
Lúc này Lý Thất Dạ không quan tâm tới ông lão đánh củi nữa, hắn đi thẳng tới trước mặt Tằng Dật Bân, lúc này Tằng Dật Bân mình mẩy máu me, dáng vẻ vô cùng thê thảm.
Lý Thất Dạ đứng tại chỗ, cúi nhìn Tằng Dật Bân, cười tủm tỉm nói rằng:
- Chẳng phải ngươi muốn đánh ta gãy tay hay chân sao? Muốn ném ta xuống khe núi như chó chết sao? Bây giờ ta đang ở trước mặt ngươi này, mau mau đánh ta gãy tay gãy chân đi.
- Ngươi... ngươi... ngươi muốn làm gì...
Khi cái bóng của Lý Thất Dạ chồng lên người mình, Tằng Dật Bân ngơ ngác gào lớn. Lúc này hắn đã bị chặt đứt tay chân, đạo hạnh bị hủy hết, là cá nằm trên thớt, mặc người mổ xẻ.
Lúc này, Tằng Dật Bân hoảng sợ hơn bao giờ hết.
- Ngươi nói xem ta muốn làm gì? Có người muốn chặt bỏ tay chân của ta, đối với người như thế, ta nên làm gì nhỉ?
Lý Thất Dạ cười tủm tỉm. Nụ cười của hắn rất đáng yêu, không hề có vẻ tức giận.
- Ngươi... ngươi đừng làm bậy.
Tằng Dật Bân sợ bể mật, gào lên:
- Cậu của ta chính là quân đoàn trưởng Trung Ương quân đoàn, tay cầm ngàn vạn đại quân. Nếu như ngươi dám giết ta thì cậu của ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi.
- Cậu của ngươi?
Lý Thất Dạ bật cười, nói rằng:
- Ngày xưa cậu của ngươi chỉ là một tên nô tài quỳ trước mặt ta mà thôi. Ngươi cảm thấy lấy một tên nô tài ra hù ta thì ta sẽ sợ à?
- Ngươi... ngươi... ngươi...
Tằng Dật Bân hét lên, thế nhưng hơn nữa ngày cũng không thể nói ra lời.
- Quên nói với ngươi, ta cũng đang muốn chặt bỏ đầu của cậu ngươi...
Lý Thất Dạ bật cười.
Tiếng xương vỡ nát "răng rắc..." vang lên. Lý Thất Dạ còn chưa nói dứt câu thì đã nhấc chân giẫm mạnh, giẫm nát đầu Tằng Dật Bân, máu tươi bắn lên.
- Sau đó ta sẽ giẫm nát đầu của hắn!
Sau khi giẫm nát đầu của Tằng Dật Bân thì Lý Thất Dạ mời khoan thai nói hết câu sau.
Thế nhưng Tằng Dật Bân đã đi đời nhà ma, làm gì còn có thể nghe Lý Thất Dạ nói.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ giẫm nát bét đầu của Tằng Dật Bân, máu óc bấy nhầy, mà Lý Thất Dạ thì hời hợt như không có chuyện gì xảy ra.
Chuyện này làm cho không ít người run rẩy. Lúc này mọi người mới nhận ra rằng, tân hoàng tuy hoang dâm vô độ, thế nhưng đừng quên rằng hắn còn có một thân phận khác... bạo quân!
Một tên bạo quân lãnh khốc vô tình, thủ đoạn độc ác. Tuyệt đối đừng để vẻ ngoài bình thường của hắn mê hoặc, tuyệt đối đừng nghĩ rằng hắn chỉ là một tên hôn quân bất tài hào sắc.
Là người đã từng ngồi trên hoàng tọa, là một tên bạo quân, hắn tuyệt đối là hạng người giết người không chớp mắt!
Tân hoàng tuy bất tài, thế nhưng không có nghĩa là hắn nhu nhược. Lúc này, mọi người mới nhớ ra tân hoàng là một tên bạo quân tàn nhẫn!
- Ông lão, người là ngươi giết, chắc ngươi sẽ không để bọn họ phơi thây hoang dã chứ, bằng không thì thiên đạo sẽ không dung.
Sau khi giẫm nát đầu của Tằng Dật Bân thì Lý Thất Dạ làm như chưa có chuyện gì xảy ra, cười tủm tỉm nói với ông lão đánh củi.
- Chuyện này mắc mớ gì tới ta, cũng không phải là ta giết.
Ông lão đánh củi lập tức phủ nhận.
- Ở đây trừ ngươi ra thì còn ai nữa?
Lý Thất Dạ giang tay, cười tủm tỉm nói:
- Ngươi không thể giết người mà không chịu chôn xác. Ta tay trói gà không chặt, không chôn nổi nhiều người như vậy. Hơn nữa chắc ngươi sẽ không để con gái đi chôn xác chứ? Vì vậy, ở đây trừ ngươi ra thì còn ai làm chuyện khổ cực này nữa?