Đại điện rộng vượt sức tưởng tượng của người ta, dường như có thể dung chứa tất cả, có thể đựng cả thế giới.
Lý Thất Dạ bước chậm, thật ra một bước ngàn dặm.
Trong thời gian ngắn Lý Thất Dạ đi sâu vào đại điện, một ngọn núi cực kỳ cao lớn chặn bước chân hắn.
Không phải núi, nhìn kỹ thì che trước mặt Lý Thất Dạ là một vật khổng lồ khoanh tròn từng tầng chất lên cao tựa ngọn núi.
Bộp!
Vật khổng lồ khoanh tròn chợt mở mắt ra, đầu nó gác lên tầng cao nhất. Lúc nó mở mắt thì như hai vầng mặt trời treo trên cao, ánh sáng chiếu xuống soi rõ nơi này.
Vật khổng lồ khoanh tròn ngẩng cao đầu trên trời khiến người kinh dị, đặc biệt lúc nó nhìn xuống toát ra thần uy vô thượng khiếp hồn người.
Ánh mắt đó không chỉ làm người nhát gan teo tim, người thực lực siêu mạnh cũng chân mềm như bún. Lực lượng của yêu tà này quá mạnh, khi mắt nó nhìn xuống dường như hút mất hồn người.
Nhưng với Lý Thất Dạ thì đôi mắt sáng rực kia không tạo thành ảnh hưởng gì, dường như là chuyện cực kỳ bình thường.
Xào xạc xào xạc!
Vật khổng lồ khoanh người tại chỗ bắt đầu trườn bò, hình như nó phát hiện Lý Thất Dạ không sợ mình, không thèm ngước lên nhìn nó. Nó giãn người ra trườn bò, từng vòng giãn ra như ma pháp, nó dài vượt sức tưởng tượng.
Vật khổng lồ này thân thể vừa lớn vừa dài sắp nhét đầy đại điện.
Xào xạc!
Vật khổng lồ hoàn toàn giãn ra thì chỗ nó bàn cứ có nhiều thứ rơi lộp bộp, nhìn kỹ là xương trắng. Núi xương chất chồng từng đầu lâu, vật khổng lồ đã ôm núi xương đầu bàn cứ tại chỗ.
Khi nó hoàn toàn giãn ra thì núi xương chất đống ngã đổ, nhiều xương sọ rớt xuống đất, có cái lăn đến mũi chân Lý Thất Dạ.
Không biết chủ nhân mấy cái xương sọ này khi còn sống là thần thánh phương nào, trong hốc mắt còn lấp lóe thần tính thì biết hoặc là Chân Đế vô địch tuyệt thế, hoặc là Trường Tồn siêu mạnh.
Grít grít grít!
Có tiếng rắn thè lưỡi, yêu tà bò trong đại điện đến gần Lý Thất Dạ, nó ngó đầu nhìn xuống hắn.
Yêu tà rất to, trông giống rắn, vảy đen như thiết. Nhưng nó không phải rắn, đầu giống cọp, rất kỳ lạ, cái đuôi dài nâng cánh chim lên. Có ba cánh chim rất nhanh nhẹn, chuyển động như nước chảy.
Kỳ lạ nhất là đỉnh đầu yêu tà mọc mào gà, nhìn từ xa như đội hoàng quan.
Yêu tà không cố ý bộc phát ra hơi thở nhưng lúc nó bò toát ra khí lạnh tràn ngập đại điện. Nó thức tỉnh tràn đầy khí lạnh, có tiếng xèo xèo, khí lạnh sắp đóng băng đại điện.
Nhưng dù khí lạnh có thể đóng băng vạn dặm thì Lý Thất Dạ không dao động, thản nhiên đứng tại chỗ nhìn con yêu tà.
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:
- Dạ Hoàng Quỷ Phượng! Hơi thú vị, tại sao Viễn Hoang Thánh Nhân giấu tọa kỵ hắc ám như vậy ở đây?
Ít ai biết cái tên Dạ Hoàng Quỷ Phượng, nhưng người từng nghe qua sẽ sợ vỡ mật. Vì Dạ Hoàng Quỷ Phượng là vật đại tà, nó cực mạnh, vô cùng tà ác, lực lượng hắc ám của nó có thể ma hóa hết thảy.
Lẽ ra Viễn Hoang Thánh Nhân là quang minh phổ chiếu, phổ độ chúng sinh, không có lý do gì giấu vật yêu tà ở nơi bí ẩn như vậy.
Ong ong ong ong ong!
Khi Lý Thất Dạ thốt ra tên của nó thì mắt Dạ Hoàng Quỷ Phượng nhìn hắn chằm chằm. Nếu ai có mặt ở đây sẽ cảm giác linh hồn mình lìa khỏi xác, bị Dạ Hoàng Quỷ Phượng hút vào.
Dạ Hoàng Quỷ Phượng nhìn chằm chằm không chỉ hút hồn phách, trong khoảnh khắc tất cả hắc ám như thủy triều tụ tập trong mắt nó.
Mắt Dạ Hoàng Quỷ Phượng như nuốt hết mọi thứ trên đời, quang minh cũng bị hút vào.
Lúc này Dạ Hoàng Quỷ Phượng đã toát ra lực lượng hắc ám đáng sợ, hắc ám lực lượng như muốn nghiền nát chúng thần, đồ diệt chư đế.
Nhưng Lý Thất Dạ không thèm nhìn Dạ Hoàng Quỷ Phượng, hắn xem đằng trước, mắt lướt qua núi xương nhìn chỗ sâu nhất đại điện.
Viễn Hoang Thánh Nhân là Thủy Tổ mạnh biết bao, mặc dù Dạ Hoàng Quỷ Phượng cường đại nhưng tọa kỵ như vậy không đáng để y vắt hết óc phong ấn tại đây. Nhưng Dạ Hoàng Quỷ Phượng thật sự bị Viễn Hoang Thánh Nhân phong ấn ở nơi này, tức là y muốn nó canh giữ chỗ này hoặc bảo vệ thứ gì đó.
Là cái gì đáng để Viễn Hoang Thánh Nhân chú trọng như vậy? Quan trọng nhất là đời này Viễn Hoang Thánh Nhân là thánh nhân hoàn mỹ vô thượng, lẽ ra dù muốn bảo vệ thứ gì cũng nên để cự thú viễn cổ quang minh thần thánh bảo vệ, không cần Dạ Hoàng Quỷ Phượng tà ác hắc ám làm điều này.
Nhưng Viễn Hoang Thánh Nhân lại chọn Dạ Hoàng Quỷ Phượng bảo vệ đồ vật của mình, vậy thứ ẩn giấu bên trong đáng để nghiền ngẫm.
Một tiếng gầm vang vọng cửu thiên thập địa:
- Grào!
Khi Lý Thất Dạ nhìn sâu trong đại điện thì thân thể khổng lồ của Dạ Hoàng Quỷ Phượng cuộn lại che tầm mắt hắn, dường như nó biết hắn muốn dòm ngó cái gì.
Dạ Hoàng Quỷ Phượng rống Lý Thất Dạ, sóng âm như bão tố thổi quét tất cả, chấn vỡ vì sao, thổi tắt mặt trời, thổi khô ngân hà, uy lực cường đại tuyệt luân.
Nhưng mặc cho tiếng rống của Dạ Hoàng Quỷ Phượng mạnh mẽ, khủng bố cỡ nào Lý Thất Dạ vẫn hết sức bình tĩnh đứng đó, không bị ảnh hưởng chút nào.
Dạ Hoàng Quỷ Phượng chặn lại tầm mắt, thè lưỡi như roi dài quất thiên địa, làm người nổi da gà.
Lý Thất Dạ thu lại tầm nhìn chuyển sang nhìn Dạ Hoàng Quỷ Phượng hung dữ, cười cợt hỏi:
- Thế nào? Muốn chắn đường của ta? Vậy thì chém ngươi.
Lý Thất Dạ nói hời hợt như làm chuyện nhỏ bé. Dạ Hoàng Quỷ Phượng từng ăn thịt Trường Tồn, bao nhiêu người nghe tiếng sợ vỡ mật.
Dạ Hoàng Quỷ Phượng rống to:
- Grào!
Tiếng rống chấn vỡ trời trăng sao.
Bùm!
Dạ Hoàng Quỷ Phượng cuộn người lại quất nát thiên địa, đại điện rung rinh.
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Vảy trên người Dạ Hoàng Quỷ Phượng dựng đứng, nó như mặc vào thần giáp vô thượng màu đen, khiến nó rất là uy vũ. Dù vốn là yêu tà hắc ám thì lúc này mang chút thần khí.
Hiển nhiên Dạ Hoàng Quỷ Phượng cảm nhận Lý Thất Dạ cường đại, không dám khinh địch.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Cũng tốt, ta dùng kiếm của Viễn Hoang Thánh Nhân chém ngươi.
Đinh!
Lý Thất Dạ chậm rãi rút Tẩy Tội kiếm ra.
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Tẩy Tội kiếm ngân vang, rung bần bật không muốn ra khỏi vỏ.
Khi Lý Thất Dạ từ từ rút Tẩy Tội kiếm ra vang tiếng ma sát, kiếm muốn trở vào bao, vùng thoát khỏi tay Lý Thất Dạ.
Tẩy Tội kiếm nhận ra Dạ Hoàng Quỷ Phượng, nó không muốn giết Dạ Hoàng Quỷ Phượng. Vì vậy lúc Lý Thất Dạ rút kiếm ra khỏi vỏ Tẩy Tội kiếm rung bần bật chỉ muốn trở vào.