Từ vạn cổ đến bây giờ chỉ mình Kiêu Hoành tiên đế là suốt đời bất bại. Lúc trẻ, gặp cường địch cỡ nào thì Kiêu Hoành tiên đế mạnh mẽ đẩy ngã, không ai ngăn được bước chân y đi qua.
Từ vạn cổ đến bây giờ dù là ai, nhắc tới Kiêu Hoành tiên đế sẽ câm miệng ngay. Hết cách, Kiêu Hoành tiên đế là người ngang ngược kiêu ngạo nhất từ vạn cổ đến bây giờ.
Nghe cái tên đó, Lam Vận Trúc than thở:
- Kiêu Hoành tiên đế!
Lam Vận Trúc không còn ngạc nhiên.
Mười hai mệnh cung là thành tựu nghịch thiên vô song đối với bất cứ tu sĩ nào, nhưng ở trên người Kiêu Hoành tiên đế thì trở thành tất nhiên.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Cả đời Kiêu Hoành tiên đế thành tự mười hai mệnh cung chưa phải điều đáng kiêu ngạo nhất, nên đời sau ít ai biết hắn có được mười hai mệnh cung.
Lam Vận Trúc không biết nên nói cái gì. Kiêu Hoành tiên đế, cái tên này đã đại biểu cho hết thảy. Lam Vận Trúc lấy lại tinh thần, chợt nhớ ra một việc.
Lam Vận Trúc nói:
- Lúc ngươi tu luyện ta đi dạo trong dược điền, ngươi biết ta trông thấy cái gì không? Ta thấy một phượng hoàng!
Mắt Lý Thất Dạ sáng rực hỏi dồn:
- Một con phượng hoàng? Là phượng hoàng như thế nào?
Lam Vận Trúc trả lời ngay:
- Ban đầu ta cứ tưởng gặp phải thần thú tiên phượng, đuổi theo mới biết con phượng hoàng to cỡ nắm tay, siêu cường đại. Phượng hoàng vào một chỗ, khi ta đuổi theo thấy nơi ấy phun ra tử khí dễ làm người lạc đường. Ta không dám vào theo, đành lùi về.
Lý Thất Dạ hỏi tới:
- Con phượng hoàng đó có năm thần quang biến thành phượng linh kéo rất dài đúng không?
Lam Vận Trúc trả lời:
- Đúng rồi! Tiếng hót rất vang dội như xé rách cửu thiên, nếu không phải phượng con thi chắc chắn là tiên dược rất ghê gớm biến ra.
Mắt Lý Thất Dạ sáng hơn ánh sao, như nhìn thấu thiên địa vạn đạo:
- Nó chui vào đâu? Mau mang ta đi!
Lam Vận Trúc thấy biểu tình của Lý Thất Dạ là biết ngay chuyện không đơn giản, nàng vội vàng dẫn nàng chạy đến nơi mình phát hiện.
Hai người chạy tới nơi Lam Vận Trúc phát hiện, gặp khá nhiều dược vương, hồn thảo cửu biến nhưng Lý Thất Dạ không thèm nhìn cái nào. Lý Thất Dạ sốt ruột muốn đến chỗ Lam Vận Trúc phát hiện ngay.
Nhìn Lý Thất Dạ nghiêm túc, Lam Vận Trúc vừa dẫn đường vừa hỏi:
- Đó rốt cuộc là cái gì?
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:
- Ta tạm thời không dám khẳng định, chỉ có thấy tận mắt thứ kia mới chắc chắn được.
Rất nhanh Lam Vận Trúc mang Lý Thất Dạ đến vị trí con phượng hoàng biến mất. Đó là một cái cốc nhỏ, tiểu cốc còn tường đổ vách nghiêng, dường như từng có ai ở đây.
Theo lý thì chỗ này không thể nào có người ở, nhưng ngẫm lại nơi đây được gọi là dược viên chúng tiên lạc mất, nếu có người ở lại thì là tiên nhân.
Tiểu cốc bị tử khí đậm đặc bao phủ, dường như có báu vật sắp mở ra. Tiểu cốc không lớn nhưng khi dấn thân vào tử khí rất dễ lạc đường. Đi trong tử khí sẽ mất khả năng phán đoán phương hướng.
Lý Thất Dạ đứng tại chỗ nhìn bốn phía, trầm ngâm nói:
- Chỗ này . . .
Lý Thất Dạ nhìn xung quanh một lúc sau nhắm một hướng cùng Lam Vận Trúc chạy đi, không được bao xa hai người đến một vực sâu, trước mắt không có đường.
Gần vực có một cái hang nhỏ, kích cỡ bằng nắm tay. Hang nhỏ đen như mực dường như không có cuối.
Nhìn hang nhỏ, Lý Thất Dạ híp mắt, con ngươi bắn ra hai tia sáng như đâm hai lỗ thủng nhỏ.
Thấy Lý Thất Dạ nhìn hang nhỏ, Lam Vận Trúc đề nghị:
- Hay để thần thức quét cái hang nhỏ này trước?
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:
- Vô dụng, thần thức của nàng không quét được.
Lý Thất Dạ nhìn cái hang nhỏ một lúc sau, ngần ngừ.
Ầm!
Lý Thất Dạ mở ra mệnh cung.
Lý Thất Dạ mở một mệnh cung, cây khô như bàn tay bay ra. Vèo một tiếng cây khô cắm rễ trong hang nhỏ.
Vù vù vù vù vù!
Ánh sáng đen nhấp nháy.
Gốc cây khô của Lý Thất Dạ lấy từ Thiên Quần Đảo, khúc cây chết héo, sau này được hắn rót vào chất dịch thuốc mới sinh ra một chồi non. Hình dạng cây khô như bàn tay xòe năm ngón, chính giữa trống rỗng xuyên suốt hốc cây.
Hốc câ hiện ra một đạo môn màu đen, trật tự thần liên đan xen hình thành đạo môn màu đen nhạt.
Đạo môn màu đen làm người nhìn rùng mình, dường như nó đi thông địa ngục.
Lam Vận Trúc nhìn cảnh tượng đó nhớ đến một điều, giật mình kêu lên:
- Đây . . . Là . . . Là phần mộ bí chi bí mà ngươi đã nói?
Lý Thất Dạ lấy khúc cây trên Thiên Quần Đảo, khi đó Lam Vận Trúc cũng có mặt. Lam Vận Trúc cảm thấy Lý Thất Dạ dùng mảnh lá non Thế Giới Thụ nâu thành chất dịch thuốc rót vào cây khô đúng là phí của.
Nhưng sau khi vào đệ nhất hung mộ, trong bí cảnh, Lý Thất Dạ dùng cây khô này lấy được báu vật trấn cảnh khiến Lam Vận Trúc nhận ra từ thật lâu trước kia hắn đã tính đến ngày hôm nay. Lý Thất Dạ sớm chuẩn bị cho việc vào đệ nhất hung mộ.
Lúc trong bí cảnh lấy báu vật trấn cảnh, Lý Thất Dạ dùng khúc cây, giờ hắn lại sử dụng nó. Lam Vận Trúc nhớ đến lúc trước Lý Thất Dạ nói năm đại vực, mỗi phần mộ bí chi địa có một phần mộ bí chi bí.
Lam Vận Trúc chợt nhận ra cái hang nhỏ này chính là phần mộ bí chi bí mà Lý Thất Dạ nói.
- Cái này thì nàng nói đúng.
Lý Thất Dạ gật gù:
- Đây chính là phần mộ bí chi bí. Nàng rất may mắn, gặp cơ duyên lớn thế này, tiếc rằng không nắm chắc, không chặn đứng con phượng hoàng trước khi nó trở về. Cũng không thể trách nàng, thứ này cực kỳ cường đại, muốn chặn nó lại rất khó khăn. Hoặc là nó đồng ý cho nàng thứ gì, hoặc nàng đủ cường đại.
Lam Vận Trúc rung động hỏi:
- Con phượng hoàng đó là cơ duyên lớn?
Lam Vận Trúc không ngờ mình gặp cơ duyên lớn.
- Đối với nàng hoặc người khác thì đúng vậy. Nếu nàng có được con phượng hoàng kia thì rất khủng khiép.
Lý Thất Dạ gật đầu, nói:
- Nhưng ta không thỏa mãn chút ít này, ta muốn vào phần mộ bí chi bí! Đây là cơ hội hiếm có, không ngờ lối vào phần mộ bí chi bí xuất hiện.
Lam Vận Trúc nghe ra vài thứ từ trong câu nói, nàng nhìn Lý Thất Dạ, hỏi:
- Trước kia chưa từng có ai vào phần mộ bí chi bí, chỉ được cơ duyên từ phần mộ bí chi bí đi ra?
- Có lẽ.
Lý Thất Dạ nheo mắt nói:
- Nếu có ai từng vào phần mộ bí chi bí thì chỉ một người.
Lam Vận Trúc tò mò hỏi:
- Ai?
Phần mộ bí chi bí là nơi nào? Ai từng vào phần mộ bí chi bí?
Lam Vận Trúc hỏi dồn:
- Là Địa Ngu tiên đế sao?
Lam Vận Trúc nhắc đến Địa Ngu tiên đế là có lý do, vì từ vạn cổ đến bây giờ Lam Vận Trúc là người duy nhất được đồn rằng lấy thuật trường sinh bất tử.
- Không.
Lý Thất Dạ phủ nhận:
- Một người chưa từng tồn tại, không ai nghe nói qua, ít ra người đời sau cho rằng như vậy.