Còn Vạn Trận Chân Đế thì đồn rằng hắn từng dùng đại trận vây chết hai vị Chân Đế đương thời. Hơn nữa còn có lời đồn nói rằng thực lực của hai vị Chân Đế này không thua kém gì Vạn Trận Chân Đế.
So với bọn họ thì thủy tổ của Thần Hành môn Thần Hành Chân Đế hình như không có sự tích gì kinh người cả.
Thế nhưng thủy tổ Thần Hành môn của bọn họ lại có thể tìm hiểu được bí Hành, đây là chuyện mà Vạn Trận Chân Đế, Phá Binh Chân Đế cũng không cách nào làm được.
- Không thể phủ nhận rằng thiên phú của Thần Hành Chân Đế không hề tồi.
Lý Thất Dạ cười nhạt:
- Thế nhưng, hắn có thể tìm hiểu bí Hành, không chỉ bởi vì thiên phú của hắn không tồi, mà bởi vì hắn có một thứ, chính thứ này đã giúp hắn hiểu rõ một ít ảo diệu của Cửu Bí đạo thống, chính nó đã giúp hắn tìm hiểu bí Hành.
- Thứ đó là gì?
Trương Kiến Xuyên ngạc nhiên một lúc, sau khi hoàn hồn thì tò mò hỏi.
Lý Thất Dạ mỉm cười, giương cằm, chỉ biển sách ở trước mắt, nói rằng:
- Hiểu biết, chỉ có hiểu biết thì ngươi mới có thể đi được xa hơn, chỉ có thiên phú thôi thì không thể làm được. Có nhiều hiểu biết thì không chỉ giúp ngươi có kiến thức uyên bác, nhìn sử hiểu nay, mà còn giúp ngươi đánh bóng ra một quả đạo tâm.
Nghe xong buổi nói chuyện của Lý Thất Dạ, Trương Kiến Xuyên cảm thấy lòng mình chấn động. Tuy rằng hắn không hoàn toàn hiểu rõ, thế nhưng lời nói của Lý Thất Dạ giống như đang khoan thai mở ra một cánh cửa cho hắn.
- Hiểu biết phong phú, lại biết cách dùng, tương lai chắc chắn thành đại sự.
Lý Thất Dạ nhìn Trương Kiến Xuyên, nói lạnh nhạt:
- Đáng tiếc, chỉ có mỗi núi kho báu, mà lại không có người biết cách dùng nó.
Nói tới đây, Lý Thất Dạ nhìn biển sách, mỉm cười, lắc lắc đầu.
Nhất thời, Trương Kiến Xuyên ngây người tại chỗ, cẩn thận tiêu hóa lời nói của Lý Thất Dạ, hắn dường như hiểu ra gì đó.
Có quãng thời gian rất dài trong quá khứ Thần Hành môn của bọn họ lập nghiệp bằng cách tìm hiểu tin tức, đào móc bí ẩn. Có thể nói, Thần Hành môn của bọn họ nhờ vào hệ thống tình báo hoàn thiện đã chiếm được rất nhiều bí mật của Đế Thống Giới, chính vì vậy đã mang tới lợi ích khổng lồ cho Thần Hành môn.
Trong thời đại đó, khi có chuyện lớn xảy ra thì Thần Hành môn bọn họ luôn có thể giành trước người khác một bước, giúp cho Thần Hành môn thu hoạch được rất nhiều lợi ích sau nhiều lần rung chuyển, cũng giúp bọn họ chiếm ưu thế trong nhiều lần rung chuyển.
Chính vì vậy Thần Hành môn mới từ từ mạnh hơn, cuối cùng trở thành một trong ngũ cường.
Thế nhưng Thần Hành môn ngày càng mạnh mẽ thì ngày càng ít đệ tử phụ trách chuyện này, cũng chính vì vậy tình báo của Thần Hành môn mới xuống dốc không phanh, hơn nữa cũng không còn có ai đọc vô số sách cổ bí văn trong bí khố nữa. Từ đó, bí mật trong tay Thần Hành môn càng ngày càng ít, thậm chí đã không còn chiếm ưu thế nữa.
Đương nhiên, theo cái nhìn của phần lớn lão tổ Thần Hành môn thì với thực lực ngày hôm nay của Thần Hành môn, bọn họ không cần phải ỷ vào những thứ đó như lúc trước nữa. Rất nhiều lão tổ cho rằng, thực lực của Thần Hành môn đã có thể quét ngang bát phương!
Bây giờ nghe Lý Thất Dạ nói xong, Trương Kiến Xuyên chợt hiểu, giống như có một luồng ánh sáng xuất hiện trong sương mù, thắp sáng con tim của hắn, giúp hắn nhìn thấy quang minh, để hắn tìm ra một phương hướng.
Qua mấy hôm nay hầu hạ bên cạnh Lý Thất Dạ, Trương Kiến Xuyên ngày càng cảm thấy tân hoàng hoàn toàn khác với lời đồn. Trương Kiến Xuyên mơ hồ đoán được một chuyện, rất có thể tân hoàng mà thế nhân biết tới không phải thật sự là tân hoàng, mà chỉ là một lớp vỏ giả tạo mà thôi.
Thế nhưng vì sao tân hoàng lại muốn cho mọi người nhìn thấy lớp giả tạo đó, thậm chí còn làm cho sơn hà sụp đổ nữa. Đây chính là chỗ mà Trương Kiến Xuyên không cách nào nghĩ thông.
Cuộc sống của Lý Thất Dạ ở Thần Hành môn có thể ví như là khổ tăng, làm bạn bên đèn sách, hơn nữa hai tai không quan tâm tới chuyện bên ngoài, thậm chí còn không thèm hỏi câu nào về chuyện bên ngoài.
- Bệ hạ không muốn biết tình hình vương triều hay sao?
Sau khi quen thuộc với Lý Thất Dạ, nhìn thấy Lý Thất Dạ làm bạn với đèn sách, căn bản không màng tới thế sự, Trương Kiến Xuyên cảm thấy tò mò.
Bởi vì Trương Kiến Xuyên phụ trách hệ thống tình báo của Thần Hành môn, vì vậy mỗi ngày đều có lượng lớn tin tức từ bên ngoài truyền lại. Tuy hắn không rời khỏi Thần Hành môn, thế nhưng lại biết rất nhiều về tình hình ở bên ngoài.
- Có gì đáng quan tâm chứ.
Lý Thất Dạ mỉm cười, nói rằng:
- Đấu Thánh mất lộc, thiên hạ xua đuổi. Thế nhưng, cũng không ai chiếm được cả. Theo đại thế hiện nay của Cửu Bí đạo thống, có ai có thể nắm giữ quyền lực thiên hạ, lại có ai có thể hiệu lệnh thiên hạ?
- Những đạo thống môn phái khác chỉ là hạng tầm thường mà thôi. Người có thể phân chia thiên hạ, đơn giản chỉ có ngũ cường, cộng thêm Đấu Thánh vương triều không mạnh bằng lúc trước! Thế nhưng, ngũ cường cũng được, Đấu Thánh vương triều cũng được, bất kể là cái đám gọi là quân đoàn trưởng, hay là Chân Thần, hay là năm lão tổ chí tôn của các ngươi, có ai phục ai chứ? Không ai có thể khiến mọi người thần phục hết, nên quyền lực trong thiên hạ chỉ có thể gác xó, chỉ có thể để đó thương lượng mà thôi.
Lý Thất Dạ nói.
Nói tới đây thì nhìn Trương Kiến Xuyên, cười nói:
- Phong lão đầu mấy ngày hôm nay không ló mắt, chắc đã đi tới hoàng thành rồi. Mấy ngày hôm nay, cái đám gọi là năm lão tổ chí tôn chắc đang rống giọng ở hoàng thành nhỉ. Nhưng cho dù bọn họ rống rách họng thì cũng không thể khiến ai phục ai cả.
Câu nói của Lý Thất Dạ khiến cho Trương Kiến Xuyên chấn động tại chỗ, miệng ngoác thật lớn, nhất thời không nói ra lời.
Bởi vì Lý Thất Dạ đã nói rõ ràng thế cuộc của thiên hạ. Lý Thất Dạ chỉ thuận miệng nói, vậy mà lại nói chính xác về đại thế của thiên hạ.
Cũng giống như Lý Thất Dạ nói, tuy rằng nước đã mất, quyền uy của Thái Thanh Hoàng vỡ vụn chỉ sau một đêm, khiến cho Cửu Bí đạo thống trong một đêm mất chủ. Thế nhưng ở Cửu Bí đạo thống lại không ai phục ai, không giống như Thái Thanh Hoàng có thể trấn áp bát phương, cũng không giống tân hoàng có được quyền thừa kế hợp pháp.