Bọn nhỏ Lưu thôn đều ở dưới mặt hoan hô Lý Thất Dạ, cũng cổ vũ Lý Thất Dạ cố gắng lên.
Ngay cả Lỗ Đạo Ngụy cũng nhịn không được nữa, hắn hoan hô theo đám nhỏ:
- Thiếu gia cố gắng lên, cầm đệ nhất!
Tuy nhiên Lỗ Đạo Ngụy không xác định Lý Thất Dạ có thể leo lên bao nhiêu Thiên giai, nhưng mà, vào lúc này Lý Thất Dạ thật sự làm cho hắn kiếm lớn, bởi vì hắn mua tất cả tỉ số của Lý Thất Dạ.
Hắn không có theo lời của Lý Thất Dạ, toàn bộ mua thứ nhất, mặc dù là như thế, hắn cũng lấy tất cả tiền ra đánh cược.
Hiện tại cho dù Lý Thất Dạ không cầm đệ nhất hoặc tốp ba, nhưng hắn cũng đã kiếm được đầy bồn đầy bát, có thể nói, Lỗ Đạo Ngụy rất cảm kích Lý Thất Dạ.
Lúc này, cho dù bên cạnh có sư huynh đệ nhìn hắn như kẻ điên, hắn vẫn hoan hô Lý Thất Dạ.
Đương nhiên, không ít đệ tử Yêu tộc xem ra, Lỗ Đạo Ngụy không chỉ ngu ngốc mà còn là phản đồ.
Bao nhiêu đệ tử nhìn Lý Thất Dạ không vừa mắt? Đặc biệt là bởi vì Cung Thiên Nguyệt, có càng nhiều đệ tử xem Lý Thất Dạ như địch nhân chung.
Huống chi, Lý Thất Dạ là đệ tử Nhân loại, đối địch với Hoàng Trữ, Chiến Hổ, mà Hoàng Trữ, Chiến Hổ đều là Đại sư huynh Yêu tộc, đại biểu cho Yêu tộc, Lý Thất Dạ cũng trở thành địch nhân của Yêu tộc.
Hiện tại một đệ tử Yêu tộc như Lỗ Đạo Ngụy lại đứng về phía Lý Thất Dạ, ủng hộ Lý Thất Dạ, đây không phải phản đồ thì là cái gì.
Cho nên, vào lúc đó, thời điểm Lỗ Đạo Ngụy hoan hô Lý Thất Dạ, đệ tử Yêu tộc bên cạnh hắn đều lạnh lùng lườm Lỗ Đạo Ngụy, cười lạnh và không chào đón hắn.
- Ai, đi không đặng.
Thời điểm Lý Thất Dạ đi lên mười bậc thang, dường như hắn đi không nổi và thở phì phò, sau đó đặt mông ngồi xuống, nói ra:
- Trước nghỉ ngơi một chút, nghỉ xong lại đi.
Lý Thất Dạ mới leo lên bậc thang thứ mười, hắn đã không đi nổi, các đệ tử phía dưới đều cười lạnh.
- Ha ha, ha ha, ha ha, lần này đủ mất mặt xấu hổ rồi chứ.
Có đệ tử Yêu tộc cười to, khinh thường nói:
- Ta đã từng nói qua, chỉ bằng Thiết Bì Cường Thể như hắn có thể đi vài bước? Mười bước hắn đã là cực hạn.
- Hừ, thực lực như vậy cũng dám dõng dạc khiêu chiến Hoàng Trữ sư huynh, không biết tự lượng sức mình, không biết sống chết.
Đệ tử có giao tình với Hoàng Trữ đều cười lạnh.
- Mau cút ra khỏi Thần Huyền tông, không nên ở chỗ này mất mặt xấu hổ.
Vào lúc đó, không ít đệ tử Yêu tộc thậm chí đệ tử Nhân tộc đều ồn ào, càng xem thường Lý Thất Dạ.
Nhưng mà Lý Thất Dạ không để ý tới bọn họ, hắn đứng lên và vừa cười vừa nói:
- Tiếp tục, tiếp tục, sao có thể nhanh nhận thua như thế. ngôn tình hay
Nói xong, hắn cất bước đi tiếp.
-... Mười một, mười hai...
Lý Thất Dạ vừa đi vừa đếm số.
Lý Thất Dạ càng lớn tiếng, hơn nữa mỗi khi đi một bước đều làm ra dáng vẻ cố hết sức, đi một bước đã thở gấp ba lần, hình như thể lực chống đỡ hết nổi.
Lý Thất Dạ đứng lên, hắn tiếp tiến lên, các đệ tử cười hắn đều giật mình, việc này làm bọn họ cảm thấy ngoài ý muốn.
- Hừ, vùng vẫy giãy chết mà thôi, nhìn ngươi còn có thể trèo lên thêm bao nhiêu bước.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ tiếp tục đi lên, có đệ tử hậm hực hừ lạnh một tiếng.
Một đệ tử Yêu tộc cũng lạnh giọng nói:
- Nỏ mạnh hết đà, tối đa cũng đã hai mươi bậc thang.
-... Mười chín, hai mươi...
Thời điểm leo lên hai mươi bậc thang, Lý Thất Dạ dừng bước và thở phì phò, mồ hôi đầm đìa, hình như hắn không thể đi thêm một bước.
- Không được, quá mệt mỏi, ta lại nghỉ ngơi một chút.
Lý Thất Dạ há mồm thở dốc, sau đó hắn ngồi lên bậc thang.
- Ha ha, ha ha, ta nói đúng mà, hắn không được.
Đệ tử Yêu tộc vừa rồi nói hai mươi bậc thang lại cười lớn:
- Lúc này, rốt cuộc hắn đứng không nổi, dừng lại ở hai mươi bậc thang.
- Chúc mừng sư huynh, ván này sư huynh thắng chắc.
Còn chưa kết thúc, lúc này đã có một ít đệ tử chúc mừng Hoàng Trữ, vỗ mông ngựa của Hoàng Trữ.
- Còn chưa kết thúc, nói còn quá sớm.
Tuy miệng Hoàng Trữ nói như thế nhưng hắn đã tươi cười, hiện tại Lý Thất Dạ chỉ đi hai mươi bậc thang đã đổ mồ hôi đầm đìa, cũng đã chống đỡ không nổi, cho dù hắn muốn gượng chống, tối đa cũng chỉ đi ba mươi bậc thang, mặc kệ hắn gượng chống cỡ nào, cũng không có khả năng đi chín mươi chín bậc.
Có thể nói, hắn thắng chắc rồi, Lý Thất Dạ sẽ cút ra khỏi Thần Huyền tông.
Nghĩ tới đây, trên mặt Hoàng Trữ nở nụ cười càng đậm, trong đôi mắt bắn ra hàn quang như đao.
- Không được, nhận thua đi, lăn từ trên xuống đây.
Có đệ tử nhìn thấy Lý Thất Dạ tiếp tục ngồi trên bậc thang, hắn khinh thường nói:
- Đừng ngồi trên đó lãng phí thời gian của mọi người.
Nhưng mà, Lý Thất Dạ không để ý tới bọn họ, thở gấp mấy hơi, sau đó hắn cười nói:
- Tốt, rốt cục cũng hết mệt, tiếp tục đi.
Nói xong, hắn lại đi tiếp.
-... Hai mươi mốt, hai mười hai...
Lý Thất Dạ lại như vừa rồi, một bước lại một bước đi lên cao hơn.
- Hừ, nỏ mạnh hết đà, nhìn ngươi có thể chống đỡ bao nhiêu.
Có đệ tử lạnh lùng nói.
- Đúng đấy, chống đỡ chết cũng là ba mươi bước.
Một đệ tử Yêu tộc cười lạnh, oán hận nói:
- Cho dù hắn leo lên ba mươi bước cũng không làm nên chuyện gì!
-... Ba mươi.
Sau khi leo lên ba mươi bậc thang, Lý Thất Dạ bóp eo cho mình và cảm khái.
- Ai, mười tám tuổi, thân thể đã không chịu nổi, đau lưng, mệnh khổ nha. Không được, ta lại nghỉ ngơi một chút.
Nói xong, hắn lại ngồi xuống.
Đây là lần nghỉ ngơi thứ ba của Lý Thất Dạ, trong khoảng thời gian ngắn, các đệ tử phía dưới nhìn nhau.
- Ta cũng không tin hắn còn có thể đứng lên lần nữa, ta cũng không tin hắn còn có thể tiếp tục đi lên cao hơn!
Nhìn thấy Lý Thất Dạ lại ngồi nghỉ ngơi lần nữa, hắn oán hận nói.
Nhưng mà, hắn vừa nói xong, Lý Thất Dạ lại đứng lên và nói:
- Tiếp tục, còn có hai trăm bảy mươi bậc thang.
Nói xong, hắn lại tiếp tục đi lên cao.
-... Ba mươi mốt, ba mười hai, ba mươi ba...
Lý Thất Dạ lại tiếp tục leo lên Thiên giai.
Thấy Lý Thất Dạ còn có thể đứng lên và đi tiếp, đệ tử vừa mới nói cảm thấy hết sức khó xử.
- Cho dù còn có thể đi thì thế nào, hắn có thể đi một trăm bậc thang hay sao?
Có đệ tử Yêu tộc vẫn chưa từ bỏ ý định, hắn hừ lạnh một tiếng, tận lực giả ra vẻ mặt xem thường.
Nhưng mà, vào lúc đó, rất nhiều đệ tử không dám nói gì, đặc biệt là những kẻ vừa cười nhạo Lý Thất Dạ đệ tử, sắc mặt của bọn họ đỏ lên.
Ở đây rất nhiều đệ tử không leo lên được ba mươi bậc thang, thậm chí có những người leo lên hơn mười bậc thang đã bị loại bỏ hiện tại Lý Thất Dạ đã đi lên hơn ba mươi bậc thang, bọn họ có tư cách gì cười nhạo người ta.
- Bốn mươi…
Vào lúc đó, Lý Thất Dạ leo lên bốn mươi, hắn gõ gõ eo và gào to:
- Ai ơ, cái eo của ta, nó sắp gãy rồi, không được, không được, ta nên nghỉ ngơi.
Nói xong, hắn lại ngồi lên bậc thang.
- Có cần thao tác như vậy không?
Nhìn thấy Lý Thất Dạ lại ngồi xuống, một ít đệ tử ở đây nhìn nhau.
- Lúc này hắn không có khả năng đứng lên.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ lại ngồi xuống, đệ tử lớn tuổi cũng không tin Lý Thất Dạ có thể tiếp tục đi lên cao hơn.
Nhưng mà, hắn vừa dứt lời, Lý Thất Dạ lại đứng dậy và tiếp tục leo lên cao.
Điểm này càng làm sắc mặt tên đệ tử kia đỏ bừng, thần thái hết sức khó xử, hắn vừa mới nghi vấn Lý Thất Dạ, hiện tại Lý Thất Dạ dùng hành động tát vào mặt hắn.
- Năm mươi…
Lý Thất Dạ leo lên năm mươi bậc thang, hắn còn không chưa mở miệng, phía dưới đã có đệ tử nói ra:
- Ngươi lại nghỉ ngơi nữa sao?
- Đúng, xương cốt của ta không thừa nhận nổi, nghỉ ngơi, nghỉ ngơi.
Lý Thất Dạ cười, lại ngồi xuống.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ như vậy, Cung Thiên Nguyệt cũng phải bật cười, nàng cười rất đẹp, có thể nói khuynh quốc khuynh thành, chỉ tiếc, tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn Lý Thất Dạ, không ai nhìn thấy nàng cười.
- Như vậy thật có hiệu quả sao?
Có đệ tử hoài nghi, dường như không có đệ tử nào leo Thiên giai lại ngồi xuống nghỉ ngơi như Lý Thất Dạ.
- Bắt đầu leo lên?
Lúc này đây Lý Thất Dạ vừa mới nghỉ ngơi một chút, một ít đệ tử đã không nhịn được.
- Lại thở mootjc hút.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói, sau đó, hắn lại trèo lên, tiếp tục leo lên cao.
- Như vậy có vấn đề.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ leo lên năm mươi bậc thang, hiện tại còn tiếp tục leo lên, có đệ tử không phục và nói:
- Hắn leo mười bậc thang lại nghỉ ngơi, thật không công bằng với mọi người, lúc mọi người leo lên bậc thang, chưa từng có ai nghỉ ngơi.
- Ngu xuẩn…
Lúc này không phải Cung Thiên Nguyệt mở miệng mắng, mà là Thủ tịch trưởng lão, hắn lạnh lùng nhìn tên đệ tử Yêu tộc, nói:
- Ngươi không phục, ngươi leo lên đi, leo ba mươi bước, ta thưởng cho ngươi một kiện bảo vật.
Tên đệ tử vừa leo lên mấy bậc thang đã bị trưởng lão trách mắng như thế, sắc mặt hắn đỏ lên.
- Càng đi lên cao, càng không thể nghỉ ngơi, ngươi sẽ thừa nhận áp lực càng lớn dừng lại thời gian càng dài càng khó chèo chống, một khi ngồi xuống, ngươi sẽ không leo lên nổi, muốn leo lên rất cao, nhất định phải nhất cổ tác khí!
Một đại sư huynh lạnh lùng nhìn sang tên đệ tử ngu xuẩn kia.
Mặc dù nói, tất cả mọi người không thích Lý Thất Dạ, nhưng không có người nào biết rõ ngu xuẩn mà lại đi cười nhạo Lý Thất Dạ.
- Bảy mươi…
Trong bất tri bất giác, Lý Thất Dạ đã leo lên bảy mươi bậc thang.
- Còn cần nghỉ ngơi không?
Phía dưới một ít đệ tử kêu to:
- Thật cần nghỉ ngơi?