- Con người quý ở tự biết mình.
Binh Trì Hàm Ngọc lạnh lùng nhìn Lý Thất Dạ, có chút căm ghét, lạnh giọng nói rằng:
- Bằng không, tự rước nhục nhã.
- Ta tán thành câu này.
Lý Thất Dạ bật cười, nói rằng:
- Ít nhất những người nói không giữ lời, không có tín nghĩa thì đừng nên xòe đuôi quá cao. Người như vậy, vừa xấu vừa hỏng việc, làm mất hết mặt mũi của lão tổ tông. Ngay cả tín nghĩa cơ bản nhất cũng không giữ được thì đừng có nói mình huyết thống cao quý như thế nào, chỉ tổ làm bẩn huyết thống của lão tổ tông mà thôi.
- Ngươi...
Binh Trì Hàm Ngọc biến sắc, sắc mặt hết sức khó coi. Lý Thất Dạ nói như vậy, chính là đánh mặt nàng ngay trước mặt mọi người.
- Lý công tử, xin ngươi chú ý tìm từ!
Lúc này hai mắt Dương Bác Phàm sắc lại, gầm lên.
Lý Thất Dạ chẳng buồn nhìn hắn, mà chỉ nhìn thiềm đá, thờ ơ nói rằng:
- Sao hả, ngươi muốn dạy ta nên nói chuyện như thế nào sao? Kêu cái tên sư phụ Chân Đế của ngươi tới đây nói chuyện với ta. Lần trước quá tẻ nhạt nên ta mới tha cho hắn một mạng. Lần này, ta sẽ lấy đầu hắn làm bô ỉa.
Câu nói này vừa thốt, tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều biến sắc. Mọi người ngây ngốc nhìn Lý Thất Dạ. Mọi người đều nghe nói tân hoàng hoang đường, thế nhưng trước giờ chỉ nghe nói mà thôi. Hôm nay mới biết hắn thật sự hoang đường, cái gì cũng dám nói, không hề biết giữ mồm giữ miệng.
Câu nói này vừa thốt, Dương Bác Phàm hoàn toàn biến sắc, hai mắt sắc lại, lộ ra sát cơ. Lý Thất Dạ sỉ nhục sư tôn của hắn ngay trước mặt mọi người, hắn làm sao có thể nuốt trôi cơn giận này. Huống chi tân hoàng chỉ là một thứ rác rưởi mà thôi.
- Không biết tự lượng sức mình...
Binh Trì Hàm Ngọc hừ lạnh, càng cảm thấy chán ghét Lý Thất Dạ hơn. Ban đầu nàng còn không cảm thấy chán ghét Lý Thất Dạ là mấy. Bây giờ thấy Lý Thất Dạ bản tính khó sửa, vẫn khiến người ta căm ghét như xưa. Hắn có kết cục như thế này là tự hắn tìm.
- Chỉ bằng ngươi...
Dương Bác Phàm giận dữ, hai mắt lộ sát cơ, tiến lên một bước, lạnh lùng nói rằng:
- Chỉ là việc nhỏ, cần gì sư tôn ta ra tay, ta thay sư tôn ứng chiến, muốn lĩnh giáo cao chiêu của ngươi!
Khi Dương Bác Phàm tiến lên thì mặt mũi coi thường Lý Thất Dạ, hơn nữa hai mắt của hắn đã xuất hiện sát cơ.
Nhìn thấy Dương Bác Phàm muốn ra tay với Lý Thất Dạ, tất cả mọi người đang có mặt ở đây lập tức nín thở. Thực lực của Dương Bác Phàm rõ như bàn ngày, còn tân hoàng thì không cần phải nhiều lời, e rằng Dương Bác Phàm sẽ dễ dàng lấy mạng hắn.
Còn Thang Hạc Tường thì cười gằn, dáng vẻ có mấy phần cười trên sự đau khổ của người khác. Nếu như Dương Bác Phàm ra tay giết chết Lý Thất Dạ thì hắn cầu còn không hết.
Theo Thang Hạc Tường thấy, nếu hắn muốn ngồi lên ngôi vị hoàng đế thì phải diệt trừ tân hoàng. Thế nhưng tân hoàng dù sao cũng do Thái Thanh Hoàng lập ra, hắn là hoàng đế hợp pháp duy nhất.
Nhất là đối với Đấu Thánh vương triều. Nếu như muốn phế tân hoàng thì phải trải qua thảo thuận rồi mới có thể thực hiện.
Nếu như bây giờ Dương Bác Phàm ra tay giết chết tân hoàng thì rất có ích đối với hắn. Bởi vì như vậy thì hắn không cần phải ra tay, nên cũng sẽ không gánh ác danh giết vua soán vị.
- Các vị...
Ngay thời điểm hết sức căng thẳng thì Tần Kiếm Dao bước ra, nói rằng:
- Hôm nay mọi người hiếm lắm mới hội tụ lại với nhau, là một việc vui, đừng để máu tươi chảy ở nơi này.
Lúc này Tần Kiếm Dao nhíu mày lại. Không biết vì sao nàng luôn có cảm giác có chuyện lớn sắp sửa xảy ra. Hơn nữa trực giác của nàng luôn luôn rất chính xác.
Tần Kiếm Dao đã đứng ra nói như thế thì làm gì có ai mà không cho Tần Kiếm Dao mặt mũi chứ? Huống chi đây là thịnh yến do Tần Kiếm Dao cử hành, lúc này không cho Tần Kiếm Dao mặt mũi thì cũng có nghĩa là khó dễ Tần Kiếm Dao.
- Xin nghe Tần tiên tử dặn dò.
Dương Bác Phàm ôm quyền với Tần Kiếm Dao, sau đó nhìn Lý Thất Dạ, hừ lạnh một cái.
- Đến đây, đến đây, mọi người uống rượu, uống rượu.
Thấy không đánh nhau, Thang Hạc Tường có chút tiếc nuối, nâng chén mời rượu mọi người.
- Kính Tần tiên tử, kính Thang tướng quân, kính chư vị.
Nhất thời bầu không khí lại trở nên náo nhiệt, mọi người đua nhau nâng chén.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ vẫn còn đứng ở đây, Binh Trì Hàm Ngọc càng cảm thấy căm ghét hơn, không muốn tiếp tục ở lại nơi này, nên nói với Tần Kiếm Dao rằng:
- Ta mới tới Cửu Liên Sơn, vẫn còn chuyện phải thu xếp, nền tạm thời đi trước một bước.
- Công chúa mới tới, đi đường không quen, hãy để Kiếm Dao tiễn công chúa.
Tần Kiếm Dao vội nói.
Binh Trì Hàm Ngọc không từ chối, hai người bọn họ chào hỏi mọi người một tiếng rồi rời khỏi thạch lâm.
Binh Trì Hàm Ngọc rời khỏi là chuyện có thể hiểu, còn Tần Kiếm Dao rời khỏi thì là có lý do riêng. Nàng đột nhiên cảm thấy chuyện không ổn, không dám đối mặt với Lý Thất Dạ, vì vậy mượn cơ hội tiễn Binh Trì Hàm Ngọc rời khỏi thịnh yến, lặng lẽ quan sát tình hình.
Lý Thất Dạ chẳng buồn quan tâm tới bọn họ mà chỉ nhìn ghế đá trên đài cao, sau đó nhìn tượng đá đứng ở hai bên thiềm đá. Những bức tượng đá này đứng đó như những tên hộ vệ dùng thạch mâu chống đỡ thân thể.
Lúc này, có rất nhiều người đang lạnh lùng nhìn Lý Thất Dạ. Như Dương Bác Phàm, như Mã Kim Minh thì ánh mắt còn lộ cả sát cơ.
Dương Bác Phàm thì không cần nhiều lời, Lý Thất Dạ sỉ nhục sư tôn của hắn, hắn khẳng định không nuốt trôi cơn giận này, muốn thay sư tôn báo mối thù này.
Còn phần Mã Kim Minh thì càng khỏi phải nói, biểu đệ Tằng Dật Bân của hắn đã chết trong tay Lý Thất Dạ. Huống chi Lý Thất Dạ ba lần bốn lượt khiến hắn xấu mặt, hắn đã muốn dồn Lý Thất Dạ vào chỗ chết lâu lắm rồi.
Cho tới Thang Hạc Tường thì bình tĩnh hơn hẳn. Hắn ngồi ngay ngắn tại chỗ, khóe miệng cười gằn, giống như đang xem kịch hay.
Lúc này bầu không khí của yến hội trở nên quái dị. Bởi vì Tần Kiếm Dao rời khỏi nên Dương Bác Phàm cùng Mã Kim Minh đều muốn rục rịch.
Lý Thất Dạ chẳng buồn quan tâm tới bọn họ, cười nhạt, đi lên thiềm đá, từng bước đi lên đài cao.
Lý Thất Dạ từng bước leo lên thiềm đá, Liễu Sơ Tình làm bạn bên cạnh hắn.
Mọi người đang có mặt ở đây đều đổ dồn ánh mắt lên trên người Lý Thất Dạ, mọi người không biết Lý Thất Dạ muốn làm gì.