Còn sừng trâu của hắn thì mọc từng tấc một, không phải đơn giản là tái tạo.
- Sắp chết rồi, quan tâm sừng trâu làm gì nữa?
Nhìn thấy Cuồng Ngưu ôm sừng trâu rú dài, Bát Tí Kim Long khó chịu, nói:
- Chẳng lẽ ngươi có thể để lại cho con cháu của ngươi hay sao?
- Đúng là có thể...
Cuồng Ngưu trái lại rất nghiêm túc, nói rằng:
- Tộc của chúng ta có thể để lại sừng trâu cho tử tôn, nhất là sừng trâu của ta, đây là một món bảo vật vô giá, có thể đưa cho tử tôn làm vật trấn gia.
Nhìn thấy Cuồng Ngưu nghiêm túc như vậy, đám người Viêm Vũ Sinh hết biết nói gì. Lúc này bọn họ đều là cá nằm trên thớt, mang sống treo trên sợi tóc, có thể chết bất cứ lúc nào. Vậy mà Cuồng ngưu lại quan tâm sừng trâu của hắn, đúng là khiến người ta hết nói nổi.
- Đúng là nhàm chán.
Lý Thất Dạ ngáp một cái, nhìn thoáng qua đám người Bệnh Quân, nhàn nhã nói rằng:
- Ta nên xử trí các ngươi như thế nào đây?
- Muốn giết muốn xẻo tùy ngươi, dù sao lão ngưu ta cũng không phải chưa từng chết.
Cuồng Ngưu tính cách thô bạo gào lớn, nói rằng:
- Lão ngưu ta sẽ không cầu xin nhà ngươi tha mạng.
- Học nghệ không tinh, bại bởi người khác, không còn lời nào để biện giải.
So với Cuồng Ngưu thô bạo thì Viêm Vũ Sinh nói chuyện nhã nhặn hơn nhiều.
- Đều là khó thoát khỏi cái chết, chỉ khác chết sớm chết muộn mà thôi.
Độc Phượng Thần Cơ cũng quyết đoán, nói rằng:
- Ra tay đi, chết sớm siêu sinh sớm, quãng đời còn lại không cần ở đây chịu khổ nữa.
- Giết đi, ta không sợ đâu.
Bát Tí Kim Long cũng cười lớn, nói rằng:
- Tóm lại, ở cái nơi quỷ quái này cũng khó thoát cái chết, chỉ khác chết sớm chết muộn mà thôi. Chúng ta đi trước một bước, ngày sau ở dưới hoàng tuyền chờ ngươi.
- Ai nói ta phải chết?
Lý Thất Dạ ngáp một cái, nhàm chán nói.
- Ha ha, tiểu tử, nơi này chính là Hồng Hoang Thiên Lao, đi vào nơi rồi thì sẽ khó mà thoát khỏi cái chết, chỉ là chết sớm chết muộn mà thôi.
Bát Tí Kim Long nói:
- Tóm lại ngươi cũng sẽ chết ở chỗ này, đời này ngươi cũng đừng hòng ra ngoài.
Lý Thất Dạ bật cười, nói rằng:
- Chết ở chỗ này, ai nói ta phải chết ở chỗ này chứ? Nếu như phải chết ở chỗ này, e rằng chỉ có các ngươi chết ở chỗ này mà thôi.
- Chẳng lẽ ngươi có thể ra ngoài sao?
Độc Phương Thần Cơ bật thốt, không dám tin tưởng.
- Ra ngoài mà thôi, có gì khó chứ?
Lý Thất Dạ cười nhạt, nói rằng:
- Không lẽ ta chán sống hay sao? Thật sự cho rằng ta vào đây tìm chết hay sao? Các ngươi bị ném vào, còn ta thì tự mình đi vào.
Lý Thất Dạ nói vậy, lập tức khiến đám người Bệnh Quân chấn động. Vừa rồi đánh nhau, bọn họ biết Lý Thất Dạ mạnh mẽ kinh khủng, khủng bố không gì sánh bằng.
Lý Thất Dạ khác với bọn họ. Bọn họ là bị Thái Thanh Hoàng bắt sống ném vào Hồng Hoang Thiên Lao. Còn Lý Thất Dạ là tự mình đi vào, nhân vật mạnh như Lý Thất Dạ, hắn đương nhiên sẽ không điên.
Biết rõ Hồng Hoang Thiên Lao là tử lao, có vào không ra, thế nhưng Lý Thất Dạ vẫn cứ đi vào.
Nghĩ tới đây, đám người Bệnh Quân chấn động. Mạnh mẽ vô song như Lý Thất Dạ dám vào đây, như vậy cũng có nghĩa hắn có thể ra ngoài, ít nhất hắn biết cách ra ngoài nên mới mạo hiểm đi vào Hồng Hoang Thiên Lao, bằng không thì vì sao hắn đi vào đây? Chẳng lẽ đi vào chịu chết hay sao?
- Không thể nào được.
Bát Tí Kim Long gào lớn:
- Hồng Hoang Thiên Lao chính là tử lao, vào rồi thì chỉ có đường chết, căn bản không thể ra ngoài.
Bát Tí Kim Long không tin Lý Thất Dạ nói. Dù sao thì bọn họ cũng bị nhốt ở nơi này rất lâu, từng thử qua mọi cách, thế nhưng đều thất bại, căn bản không thể ra ngoài. Đừng nói là bọn họ, mà những người trước cũng không thể ra ngoài, đều chết thảm ở trong này.
Bây giờ Lý Thất Dạ thế mà lại nói có thể ra ngoài, Bát Tí Kim Long làm sao tin cho nổi.
- Là với các ngươi thôi.
Lý Thất Dạ cười nhạt, nói rằng:
- Không thể ra ngoài, chỉ trách đạo tâm của các ngươi không bền.
- Thật sự có thể ra ngoài?
Nghe Lý Thất Dạ nói thế, Viêm Vũ Sinh nửa tin nửa ngờ. Dù sao bọn họ đã thử hết mọi cách, thế nhưng đều thất bại.
Thậm chí bọn họ còn chẳng tìm thấy cửa ra. Nơi này là một vùng đất chết, sau khi đi vào thì đừng nói ra ngoài, mà ngay cả đường ra cũng không có. Bọn họ tìm kiếm rất lâu, thế nhưng vẫn không tìm thấy manh mối nào hết, có lẽ nơi này là tử lao không có đường ra.
- Tin hay không, tùy các ngươi.
Lý Thất Dạ hời hợt cười nhạt.
- Chuyện này... chuyện này sao có thể chứ?
Lý Thất Dạ kiên định như thế, ngay cả Bệnh Quân cũng dao động, thế nhưng vẫn cảm thấy không tin nổi, nên nói chậm:
- Từ khi Cửu Bí đạo thống có ghi chép tới nay, xưa nay không có ai có thể sống sót ra khỏi Hồng Hoang Thiên Lao, chết cũng không ra được.
Bệnh Quân xuất thân Đấu Thánh vương triều, cũng là thiên tài bất phàm của Đấu Thánh vương triều. Hắn hết sức hiểu biết về Cửu Bí đạo thống, hắn từng đọc qua tất cả ghi chép về Hồng Hoang Thiên Lao.
Trên thực tế, không phải tới thời đại của Thái Thanh Hoàng thì mới ném tù nhân vào đây, mà thuở Cửu Bí đạo thống mới thành lập, tiên hiền của Cửu Bí đạo thống cũng từng ném không ít tử tù vào Hồng Hoang Thiên Lao, có người thậm chí còn mạnh hơn cả Bệnh Quân. Thế nhưng bọn họ đều không thể rời khỏi Hồng Hoang Thiên Lao, đều chết hết ở nơi này.
- Được rồi, đó là chuyện của các ngươi.
Lý Thất Dạ cười nhạt, nói rằng:
- Ta không giết các ngươi, dù sao các ngươi ở đây cũng chỉ có con đường chết mà thôi.
Nói xong thì xoay người bỏ đi.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ xoay người bỏ đi, nhất thời, năm người Bệnh Quân nhìn nhau, không biết ứng phó như thế nào.
Bọn họ đã bị nhốt ở cái nơi chim không thèm ỉa này một thời đại rồi, trải qua vô số lần thử nghiệm, bọn họ biết nơi này không có lối thoát, bọn họ chỉ có thể chờ chết ở trong này. Cho nên tâm tính của bọn họ bình tĩnh hơn rất nhiều, dù sao cũng khó thoát khỏi cái chết, bọn họ còn khao khát gì nữa chứ? Chỉ biết chờ cái chết đến mà thôi.
Thế nhưng Lý Thất Dạ đến phá vỡ sự bình tĩnh này, nhất là khi Lý Thất Dạ lại nói có phương pháp rời đi nơi này thì càng đập nát sự bình tĩnh trong lòng bọn họ, khiến cho bọn họ mất kiềm chế.