Nhất thời, tất cả mọi người trố mắt. Ngay cả lão tổ cũng choáng váng, thì thào rằng:
- Chuyện này... quá điên cuồng rồi. Thế gian còn có ai có thể điên cuồng hơn hắn nữa sao. Lấy thân thử bán trọng khí, chuyện này... đúng là hết muốn sống rồi mà.
- Bán trọng khí, rất tẻ nhạt.
Lý Thất Dạ mỉm cười, nói:
- Sau này có cơ hội, nhất định sẽ lĩnh giáo trọng khí của thủy tổ Mộc gia nhà ngươi, hiện tại chỉ mới nhìn được sơ sơ mà thôi. Còn bây giờ, nên kết thúc rồi.
Lý Thất Dạ nói như vậy khiến mọi người ngơ ngác. Người này thật sự muốn khiêu chiến thủy tổ. Người trẻ tuổi, thử hỏi có ai dám khiêu chiến thủy tổ. Đừng nói là người trẻ tuổi mà nhìn khắp thế gian này, người dám khiêu chiến thủy tổ ít ỏi không nhiều.
"Keng" Lúc này, Lý Thất Dạ cầm một thanh kiếm trong tay, là một thanh xích kiếm. Không đúng, nhìn kỹ lại thì đây không phải là một thanh xích kiếm, mà là một thanh kiếm lửa. Nói chính xác hơn là một thanh kiếm cách lửa.
Thanh kiếm này đỏ sẫm, giống như một thanh thần kiếm bị liệt hỏa nung đỏ. Thế nhưng thanh kiếm lửa đỏ sẫm này lại không bốc lửa. Tất cả nhiệt độ của nó đều gắn kết vào bên trong thanh kiếm.
Thanh kiếm này chứa đựng nhiệt độ cao nhất thế gian, ngay cả mặt trời trên bầu trời so với nó thì mặt trời cũng chỉ là một tấm sắt lạnh mà thôi.
Kinh khủng nhất không phải là nhiệt độ của thanh kiếm này, mà là Lý Thất Dạ có thể thu phát liệt hỏa của thanh kiếm này theo ý muốn của mình. Nhiệt độ cao cách mấy, liệt hỏa mạnh cách mấy, tất cả đều gắn kết vào thân kiếm, không hề có hỏa diễm, không hề có sức mạnh tiết ra bên ngoài. Đây mới là chỗ kinh khủng nhất.
Nhìn thấy kiếm này, tất cả mọi người run rẩy. Bất kể là thứ gì, bảo vật cũng vậy, Chân Thần cũng vậy, thậm chí ngay cả thiên địa, một khi chạm phải thanh kiếm này thì sẽ bị đốt cháy ngay tức khắc. Thậm chí ngay cả tro cũng không còn, sẽ bị bốc hơi đi mất.
"Xì..." Ngay cả không gian chạm phải thanh kiếm này thì cũng bị hòa tan, không gian trở nên vặn vẹo giống như chất keo sền sệt.
Viêm Kiếm. Thanh kiếm trong tay Lý Thất Dạ là một chiêu kiếm trong [Chỉ Kiếm]. Kiếm này chí cương nhất, chí dương nhất. Nó nắm giữ nhiệt độ cao nhất thế gian. Nó có thể đốt cháy tất cả mọi thứ trong nháy mắt. Tất cả mọi thứ chạm vào nó đều sẽ bốc hơi ngay lập tức.
- Giết...
Nhìn thấy Viêm Kiếm trong tay Lý Thất Da, Mộc Thiếu Thần đột ngột sinh lòng sợ hãi. "Vù" một cái, bảo châu trong tay lập tức dâng trào hào quang óng ánh.
- Tới hay lắm.
Lý Thất Dạ hời hợt đối mặt với sức mạnh đóng băng, mỉm cười vung Viêm Kiếm. "Vù" một cái, Viêm Kiếm chém thẳng ra phía trước.
"Xì..." Trong nháy mắt, cực hàn cùng cực nhiệt va chạm với nhau, toàn bộ không gian bốc hơi, thiên địa trở nên ảm đạm.
"Xì..." Cực hàn không địch lại cực nhiệt. Nhiệt độ khủng khiếp cuốn về phía Mộc Thiếu Thần cùng Vân Độ Ưng Thần.
"Đùng..." Ngay lúc này, đại thế mà Mộc Thiếu Thần đang mượn như một bức tường phóng thẳng lên trời, ngăn cản trước mặt bọn họ.
Đồng thời Mộc Thiếu Thần dùng đại thế kim thiền thoát xác. Hắn bỏ chạy như tia chớp, chớp mắt xuyên qua không gian, biến mất vào chân trời.
Xem ra Mộc Thiếu Thần đã chuẩn bị đường lui cho bản thân, đã khóa chặt tọa độ ở bên ngoại, thấy tình huống không ổn thì lập tức bỏ chạy.
Vân Độ Ưng Thần ngạc nhiên. Hắn không ngờ Mộc Thiếu Thần không nói tiếng nào thì đã bỏ chạy.
"Xì..." Ngay khi Vân Độ Ưng Thần ngạc nhiên thì đại thế không thể ngăn cản cực nhiệt, lập tức bốc hơi.
- Phá...
Vân Độ Ưng Thần hoảng hốt, bùng nổ chiêu thức phòng thủ mạnh nhất trong cuộc đời của mình. Đây là phòng thủ mạnh mẽ nhất trong cuộc đời này của hắn, bởi vì lúc này hắn muốn chạy trốn thì cũng đã không còn kịp.
- A...
Tiếng kêu thảm thiết vang khắp thiên địa. Ngay cả chiêu thức phòng phủ mạnh mẽ nhất của Vân Độ Ưng Thần thì cũng không thể ngăn cản được cực nhiệt. Hắn bị đốt cháy ngay lập tức, ngay cả tro cũng không còn, trực tiếp bốc hơi.
Cực nhiệt lập tức xuyên thủng hư không, đánh về phía Mộc Thiếu Thần đang bỏ chạy.
Mộc Thiếu Thần trốn rất nhanh. Hắn không phải chạy trốn như bay, mà là nhảy từ tọa độ này tới tọa độ khác để trốn. Cũng có nghĩa từ đầu Mộc Thiếu Thần đã chuẩn bị đường lui rồi.
Từ lúc bắt đầu hắn đã chuẩn bị đường lui khi binh bại, bảo đảm tính mạng cho chính mình. Không thể không thừa nhận, Mộc Thiếu Thần đúng là tính toán không bỏ sót thứ gì.
Tiếc là hắn lại gặp phải Lý Thất Dạ, cho dù hắn tính toán không bỏ sót thứ gì thì cũng không hề có tác dụng.
Viêm Kiếm cực nhiệt chỉ đung đưa tí xíu thôi thì đã lập tức hòa tan hư không, xuyên thủng không gian, vượt qua hư không chém giết Mộc Thiếu Thần.
Việc này giống như một giọt nước thép chảy xuống đụn tuyết, lập tức hòa tan đụn tuyết. Đụn tuyết dày cách mấy thì cũng không thể ngăn cản giọt nước thép nhỏ xíu này.
Tuy rằng Mộc Thiếu Thần nhảy từ tọa độ này đến tọa độ khác, xuyên qua không gian, thế nhưng cực nhiệt lại hòa tan không gian, nháy mắt xuyên qua ngàn vạn dặm.
Điểm cực nhiệt này như một đóa hoa lửa bắn về phía Mộc Thiếu Thần. Mộc Thiếu Thần lập tức cảm nhận thấy nguy hiểm, ngay lúc này, hắn lấy bảo châu ra đập điểm cực nhiệt. Thế nhưng lúc này Mộc Thiếu Thần đã không còn có thể phát huy được uy lực mạnh mẽ của bán trọng khí nữa.
"Ầm..." Điểm cực nhiệt va vào bảo châu, cho dù đây có là bán trọng khí đi chăng nữa, thế nhưng khi nó không thể phát huy được sức mạnh mạnh nhất của mình thì uy lực của nó là có hạn. Trong tiếng "ầm" này, bảo châu bị đánh bay.
Cực nhiệt như một giọt nước thép bắn lên trên người Mộc Thiếu Thần. Lúc này, dù Mộc Thiếu Thần gia tăng tốc độ tới cực hạn thì cũng không có tác dụng, vẫn không thể trốn thoát được cực nhiệt.
- A...
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng thiên địa. Khi cực nhiệt rơi lên trên người Mộc Thiếu Thần, Mộc Thiếu Thần hét thảm. Tiếng "xì..." vang lên, toàn thân Mộc Thiếu Thần bị đốt thành hơi nước, lập tức bốc hơi, ngay cả tro cốt cũng không còn.
Khi thân thể của Mộc Thiếu Thần bốc hơi thì chỉ thấy một sợi hào quang yếu ớt bay nhanh đi mất, nháy mắt biến mất vào vũ trụ.
Nhìn hào quang yếu ớt bay nhanh đi mất, Lý Thất Dạ chỉ cười nhạt, nói rằng:
- Có chút thú vị.
Nhưng không đuổi theo.
Nhìn toàn thân Mộc Thiếu Thần bị đốt thành hơi nước, toàn bộ thiên địa yên tĩnh lại, tất cả mọi người đều nín thở.