- Này... này... lão hán xui xẻo quá mà, lão hán oan uổng nha. Người không phải do ta giết, dựa vào gì bắt ta chôn.
Mặc dù ông lão đánh củi bất mãn, thế nhưng hắn vẫn ném thi thể của đám người Tằng Dật Bân vào khe núi.
Cuối cùng hắn rửa sạch hai tay, vỗ vỗ đao bổ củi bên hông, nói rằng:
- May quá, suýt nữa là quen chuyện chính, còn phải đi bán củi đổi gạo nữa.
Sau đó vác gánh củi rời đi.
- Ta vốn là phàm nhân, không lên tiên lầu các...
Lúc này, tiếng ca hồn hậu của ông lão đánh củi lại vang vọng trong Cửu Liên Sơn.
Toàn bộ quá trình này, mọi người đều nín thở. Mặc kệ là tu sĩ xuất thân như thế nào thì cũng đều im lặng quan sát nhất cử nhất động của ông lão, không ai quấy rối, cũng không ai dám lên tiếng.
Sau khi ông lão đánh củi cùng tiếng ca của hắn biến mất thì mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
- Hắn... hắn là ai?
Có người hỏi nhỏ.
Không ai ngờ thình lình lại có Trình Giảo Kim nhảy ra giải cứu tân hoàng, còn đám người Tằng Dật Bân thì bị giết chết.
- Ta cũng không biết, trước giờ chưa từng nhìn thấy.
Đệ tử trẻ tuổi thì làm sao biết được lai lịch của ông lão đánh củi chứ.
- Ông lão này... e rằng là người của Cửu Liên Sơn.
Có một đệ tử khá lớn tuổi nghiêm mặt, nói chậm:
- Ta đã tới Cửu Liên Sơn hai lần. Hắn hình như vẫn luôn ở Cửu Liên Sơn. Lần trước ta tới là năm năm trước, khi đó hắn cũng đốn củi ở Cửu Liên Sơn.
- Cường giả Cửu Liên Sơn sao?
Nghe vậy, không ít người nhìn nhau.
Trên thực tế, Cửu Liên Sơn sừng sững cho tới ngày hôm nay, thế nhưng không ai biết Cửu Liên Sơn có bao nhiêu người, cũng không ai biết chưởng môn Cửu Liên Sơn là ai, càng không ai biết Cửu Liên Sơn rốt cuộc có bao nhiêu cường giả.
Thế nhưng mọi người đều biết, ngay cả Thái Thanh Hoàng độc tôn thiên hạ khi đi tới Cửu Liên Sơn cũng phải thu mình, cũng phải an phận thủ thường.
Cũng như bây giờ mọi người biết ông lão đánh củi là cường giả của Cửu Liên Sơn, thế nhưng mọi người lại không nhận ra hắn, không ai biết hắn là thần thánh phương nào.
- Hắn... hắn... vì sao hắn lại cứu tân hoàng?
Có người hỏi nhỏ.
Câu hỏi này để mọi người chỉ biết nhìn nhau, không ai trả lời được. Có thể thấy tân hoàng cũng ông lão đánh củi rất quen thuộc, dường như quan hệ của hai người bọn họ không hề tầm thường. Hơn nữa người ngu cũng có thể thấy lần này ông lão đánh củi ra tay đó là vì bảo vệ tân hoàng.
- Đừng quên ngày đó Bát Trận Chân Đế giết vào hoàng cung, chẳng phải tân hoàng đã bị người khác cứu thoát hay sao? Không ai biết tân hoàng được ai cứu, bây giờ xem ra, chính là hắn đã cứu tân hoàng.
Có đệ tử đại giáo vỗ đầu.
Nghe vậy, tất cả mọi người hít lạnh.
Ngày đó đại quân công phá hoang thành, Bát Trận Chân Đế đích thân ra tay, cuối cùng tân hoàng vẫn bị người khác cứu thoát, không ai biết tân hoàng được ai cứu cả.
Bây giờ xem ra ngày đó chính ông lão đánh củi đã cứu tân hoàng. Ông lão đánh củi vẫn luôn ở bên cạnh tân hoàng, bảo vệ tân hoàng.
- Tại sao Cửu Liên Sơn lại muốn bảo vệ tân hoàng?
Có người tò mò hỏi một câu.
Chín hồ đổi màu ngày càng gần thì ngày càng có nhiều đệ tử Cửu Bí đạo thống đi đến Cửu Liên Sơn.
Đệ tử tới Cửu Liên Sơn ngộ đạo tới từ khắp mọi nơi ở Cửu Bí đạo thống, có đệ tử đại giáo, có đệ tử môn phái nhỏ, ngoài ra còn có tán tu.
Đây chính là chỗ khác biệt của Cửu Liên Sơn. Chỉ cần là đệ tử Cửu Bí đạo thống thì bất kể xuất thân đại giáo thế gia hay tiểu môn tiểu phái, thậm chí là tán tu đi chăng nữa thì cũng được đối xử như nhau.
Cho dù ngươi chỉ là tiểu tán tu đạo hạnh thấp kém, thế nhưng chỉ cần tâm pháp mà ngươi tu luyện là của Cửu Bí đạo thống thì ngươi có thể đi vào Cửu Liên Sơn ngộ đạo.
Cửu Liên Sơn sẽ không vì ngươi là tiểu tán tu mà cự tuyệt ngươi. Cửu Liên Sơn cũng không vì ngươi xuất thân đại giáo thế gia mà ưu đãi ngươi.
Bất kể là ai, Cửu Liên Sơn đều sẽ đối xử bình đẳng. Ngay cả ngày đó Thái Thanh Hoàng đích thân giá lâm thì Cửu Liên Sơn cũng không chiêu đãi.
Cũng bởi vì trước giờ Cửu Liên Sơn không phân biệt đối xử cho nên đã cố định được địa vị trung lập trong suy nghĩ của tất cả mọi người.
Vì vậy, bất kể đệ tử Cửu Bí đạo thống có xuất thân như thế nào thì Cửu Liên Sơn cũng sẽ an bài nơi ở, nhưng cũng không phái bất kỳ đệ tử hay bất kỳ người nào đến hầu hạ.
Thời gian chín hồ đổi màu ngày càng gần, tu sĩ trẻ tuổi đi tới Cửu Liên Sơn ngày càng có cân nặng. Ban đầu tu sĩ trẻ tuổi đi tới Cửu Liên Sơn có nhiều người xuất thân tiểu môn tiểu phái. Đến sau này thì phần lớn đều là đệ tử đại giáo thế gia, sau đó thì là đệ tử của ngũ cường.
Nhìn ngày càng có nhiều thiên tài xuất hiện ở Cửu Liên Sơn, không ít đệ tử trẻ tuổi muốn tìm kiếm kỳ ngộ cảm thấy áp lực. Thiên tài càng nhiều thì tranh giành càng lớn. Một khi đệ tử của ngũ cường ra tay thì đừng nói tiểu môn tiểu phái mà ngay cả đại giáo thế gia cũng không thể tranh tài.
Một hôm, tiếng "đùng, đùng, đùng..." nổ vang, mặt đất rung chuyển một hồi.
Thình lình nghe thấy có tiếng nổ vang, không ít người giật mình. Là ai phách lối như thế, đi tới Cửu Liên Sơn mà còn kiêu căng như thế.
Nhất thời, không ít người vội vàng quay đầu lại, nhìn về phía phát ra tiếng nổ vang.
Chỉ thấy một đội thiết kỵ đạp không chạy tới. Nhân số của đội thiết kỵ này không nhiều, chỉ có mười mấy người mà thôi. Thế nhưng khi chiến mã của bọn họ đạp không chạy tới thì khiến cho người ta cảm thấy rằng như có một dòng lũ sắt thép đang chạy tới, không có thứ gì có thể ngăn cản, nháy mắt phá hủy tất cả mọi thứ cản ở trước mặt.
Đội thiết kỵ này tuy chỉ có mười mấy người, thế nhưng khi bọn họ ùa vào Cửu Liên Sơn như một dòng lũ sắt thép thì khiến cho người ta cảm thấy như có thiên quân vạn mã áp sát, ngay cả không khí cũng run rẩy bần bật.
Đội thiết kỵ này mỗi người một ngựa, mỗi người đều như hòa thành một thể với chiến mã dưới thân bọn họ. Chiến sĩ trùm kín áo giáp, mà chiến mã cũng mặc áo giáp, vì vậy một người một ngựa áo giáp kín mít, mới khiến cho người ta cảm thấy bọn họ là dòng lũ sắt thép ập tới, có thể đụng nát từng ngọn núi một.
Cầm đầu đội thiết kỵ này là một người thanh niên. Người thanh niên này mày kiếm mắt sao, vóc người cường tráng, ánh mắt sắc bén, trên người lạnh lẽo sát khí, vừa nhìn là biết hắn là tướng lĩnh kinh nghiệm sa trường lâu năm.