Lúc này bị đánh bay, bạch bào chiến tướng bay ngược ra sau, trường thương lập tức như bạo vũ lê hoa, một thương thương giết tới, tiếng “Oanh, oanh, oanh” vang lên liên tiếp, chỉ trong thời gian cực ngắn, bạch bào chiến tướng giống như đánh nát trăm vạn sao băng, mỗi một thương giết ra có thể phá hủy một ngọn núi.
Loong coong —— đao minh vạn vực, lập tức Minh Nhân Đao ngang trời, trường đao sáng như tuyết, ánh đao làm vạn vật ảm đạm thất sắc, nhật nguyệt vô quang.
Trong ánh đao vô tận, tất cả hắc ám trên thế gian đều phải tìm nơi giấu mặt đi, chúng xấu hổ không dám ló mặt ra ngoài.
Minh Nhân Tam Đao đệ nhất đao, Minh Tắc Thiên Hạ Vô Sát, một đao chiếu sáng cửu thiên thập địa, thể gian chỉ cần một đao là đủ.
Minh Nhân Đao có uy lực vô song, nó ở trạng thái đỉnh phong thi triển Minh Nhân Tam Đao lại giống như Minh Nhân Tiên Đế tự mình ra tay, một này có thể chém đầu Thần Hoàng.
Phanh — một tiếng nổ lớn, một đao giáng xuống, quản chi bạch bào chiến tướng là Cực Đạo Thần Hoàng cũng bị đánh bay.
– Lại ăn ta một đao ——
Lý Thất Dạ đạp không tiến lên, một bước bước tới phía trước, Minh Nhân Đao chém xuống lần nữa, hoàn toàn bao phủ bạch bào chiến tướng.
Một đao này không có chiêu thức biến hóa, không có áo nghĩa huyền diệu, chỉ còn lại ý chí, ý chí Minh Nhân Tiên Đế, chiếu sáng cửu giới! Trong ý chí như thế này, bất luận là tồn tại nào cũng không thể tranh phong.
Nhân Tắc Thế Đạo Vô Tri! Minh Nhân Tam Đao đệ nhị đao, một đao này kế thừa ý chí Minh Nhân Tiên Đế, tất cả trở nên siêu nhiên và tuyệt thế.
Một đao hóa thành vô thượng đại đạo, lúc này tất cả đều biến mất, chỉ còn lại đao đạo, trong đao đạo này ẩn chứa ý chí Minh Nhân Tiên Đế.
Ý chí Minh Nhân Tiên Đế vô cùng tuyệt thế, có thể hiệu lệnh thế gian, cho nên dưới một đao này, tu sĩ cường giả bên ngoài tuyết cốc đứng không vững, hoanh phục đầy đất, không cách nào chống lại ý chí Minh Nhân Tiên Đế.
– Giết ——
Đối mặt với ý chí Minh Nhân tiên đế, bạch bào chiến tướng không có đường rút lui, hắn điên cuồng hét lên một tiếng, lập tức Thần Hoàng quang hoàn chiếu sáng thiên địa, dường như bạch bào chiến tướng vào lúc này đứng đầu vạn đạo, bước vào vạn đạo đỉnh phong, đột phá cực hạn vạn đạo.
Tiếng long ngâm không dứt bên tai, chỉ trong thời gian thật ngắn, trường thương bạch bào chiến tướng hóa thành một đầu chân long giữa thiên địa, long tức phun ra ngoài, long vực hiển hiện, long văn như núi chìm nổi trong long vực.
Lúc này trường thương bạch bào chiến tướng mở long vực, mượn chân long thủ hộ trấn áp bát phương, mượn nó ngăn cản ý chí Minh Nhân Tiên Đế.
Bạch bào chiến tướng thi triển một chiêu này, đây đã là chiêu thức cường đại nhất trong đời của hắn, không tới mức sống chết, hắn sẽ không bao giờ thi triển chiêu này.
– Có chút ý tứ, lại ăn một đao.
Lý Thất Dạ cười dài, “Oanh” một tiếng nổ mạnh, ngay lúc này huyết khí Lý Thất Dạ bộc phát dữ dội, tiếng “Loong coong ——” vang lên, Minh Nhân Đao ngâm vang, hiện tại Minh Nhân Đao như lột xác, dường như nó không còn là binh khí đơn giản như vậy, nó dường như là trường đao có sinh mệnh.
Loong coong ——
Minh Nhân Đao ngâm vang không dứt, một đao này bao phủ thiên địa, cửu giới trống rỗng, tất cả đều là tia lửa sáng ngời, vạn vật như lâm vào hôn mê.
Minh Nhân Cầu Tác Vô Võng, Minh Nhân Tam Đao đệ tam đao.
Dưới một đao này, dường như trong cửu giới không có gì khó hiểu, dường như vạn vực không có áo nghĩa gì đáng nói, ngay cả đại đạo huyền diệu cũng chẳng có bí mật gì, từ cổ xưa đã nhìn rõ tất cả… Mọi bí mật đều trần trụi trước một đao như thế.
Đao này không còn là đao, mà là hóa giải thiên địa vạn đạo, hóa giải thế gian, dưới một đao này, quản chi chiêu thức cường đại nhất của bạch bào chiến tướng cũng không ngăn nổi một kích.
Giờ phút này dường như Minh Nhân Đao không còn nằm trong tay Lý Thất Dạ, nó giống như do Minh Nhân Tiên Đế thi triển ra.
Thử nghĩ một chút, Minh Nhân Tiên Đế tay cầm Minh Nhân Đao, một đao chém xuống thiên địa vô quang, đây là uy lực thế nào, đây là khủng bố cỡ nào, cho dù là Cực Đạo Thần Hoàng cũng bị một đao như thế chém đầu.
– Lui ——
Nhìn thấy uy lực một đao này, Mộng Trấn Thiên cũng biến sắc, lập tức bay lên, dùng tốc độ nhanh nhất bay ra khỏi tuyết cốc, Mộng Trấn Thiên lập tức ra tay, nắm giữ càn khôn, ngự chấp đại đạo, “Oanh” một tiếng vang thật lớn, đại đạo oanh minh, một đầu đại đạo dài dằng dặc bao phủ Lý Thất Dạ cùng bạch bào chiến tướng, đại đạo này đã vượt qua lĩnh vực, giống như vượt qua thời gian, trước mặt đại đạo này, tất cả trở nên vô cùng nhỏ bé.
Đồng thời “Tư” một tiếng, đóng băng thiên địa, bầu trời lập tức ảm đạm, huyền băng tỏa kêu “Keng, keng, keng”, huyền băng tỏa này dùng tốc độ thật nhanh khóa chặc lấy Lý Thất Dạ.
Phanh —— một tiếng thật lớn, mặc dù là Mộng Trấn Thiên xuất thủ cứu giúp, nhưng mà một đao này của Minh Nhân Tiên Đế chặt đứt đại đạo, bạch bào chiến tướng vẫn bị chém bay đi.
Lúc này, trường thương bạch bào chiến tướng bị chém thành hai đoạn, lưỡi đao chỉ xẹt qua một chút mà thôi, ngay sau đó lưu lại vết đao thật sâu và nhuộm đỏ quần áo của hắn.
Nếu như chỉ trong nháy mắt vừa rồi, Mộng Trấn Thiên ra tay lại chậm hơn một chút nữa, chỉ sợ bị chém đứt không chỉ là trường thương bạch bào chiến tướng, chỉ sợ ngay cả thân thể bạch bào chiến tướng cũng bị chém thành hai nửa.
Nhìn qua trường thương trong tay bị chém thành hai đoạn, sắc mặt bạch bào chiến tướng tái nhợt, hắn trường thương chính là chân khí, cực kỳ trân quý, nhưng mà trước mặt Minh Nhân Đao hoàn toàn không đủ nhìn, bị chém thành hai đoạn.
Bạch bào chiến tướng trầm mặc trong thời gian ngắn, trong tay không có Tiên Đế chân khí, hắn dừng mong tranh phong với Lý Thất Dạ, cho dù hắn là Cực Đạo Thần Hoàng cũng không thể.
Nhìn thấy cảnh này, rất nhiều người cũng hít khí lạnh, sắc mặt nhiều người tái nhợt như tuyết, người trước đó chưa thấy qua Lý Thất Dạ ra tay, giờ phút này mới hiểu được Lý Thất Dạ cường đại cỡ nào, hắn có thể trong ba đao đánh bại Cực Đạo Thần Hoàng, nếu như không phải Mộng Trấn Thiên ra tay, chỉ sợ bạch bào chiến tướng đã chết thảm trong tay Lý Thất Dạ.
Mặc dù nói Lý Thất Dạ lần này ra tay là chiếm hữu nhân tố ưu thế Tiên Đế chân khí, nhưng mà cũng không thể phủ nhận, thực lực Lý Thất Dạ thập phần đáng sợ, hắn thật sự có đủ tư cách tranh giành thiên mệnh với Mộng Trấn Thiên.
Lúc này bạch bào chiến tướng không nói hai lời, yên lặng lui ra phía sau, đứng sau lưng sư tôn của hắn.
Tư, tư, tư…
Thời điểm này huyền băng tỏa không ngừng khóa thân thể Lý Thất Dạ, giống như muốn đóng băng Lý Thất Dạ thành băng điêu.
– Ngươi xem, giấu đầu lòi đuôi rồi đấy.
Lý Thất Dạ cười nhạo Mộng Trấn Thiên.
Cùng đứng trong tuyết cốc, Lý Thất Dạ bị đóng băng ảnh hưởng, mà sư đồ Mộng Trấn Thiên không bị lực lượng đóng băng ảnh hưởng, cho dù người không có kiến thức cũng nhìn rõ đã xảy ra chuyện gì.
– Ta cũng không có gì để nói.
Mộng Trấn Thiên lúc này trầm mặt nói ra.