Cũng chính vì vậy trong giới Chân Thần bất hủ lưu truyền một câu nói như vầy, ngoài Chân Đế, đều là gỗ mục.
Cho dù Chân Thần bất hủ có thực lực tương đương với Chân Đế thì Chân Đế cũng có thần thông lợi hại hơn Chân Thần bất hủ, Chân Đế có đại đạo hoàn toàn mới mà Chân Thần bất hủ không có, Chân Đế có tiềm lực mà Chân Thần bất hủ không có.
Mặc dù khi trở thành Chân Thần bất hủ thì Chân Thần cũng có mười hai mệnh cung, còn Chân Đế thì cũng vẫn là mười hai mệnh cung. Tuy nhiên, cách Chân Đế thắp sáng mệnh cung khác nhau mà thôi.
Thế nhưng, cùng là mười hai mệnh cung, cũng đều có thần thông, thế nhưng thực lực lại hoàn toàn khác nhau. Bởi vì khi Chân Đế thắp sáng mệnh cung thì chân khí ngưng thủy, đại đạo dũng tuyền, ưu thế này Chân Thần bất hủ không thể sánh kịp.
Nhìn lầu cao cổ điện xây trên gò cao, pháp tắc Chân Đế diễn hóa đạo thổ, rất nhiều người hâm mộ, sợ hãi thán phục.
- E rằng Mộc Kiếm Chân Đế hôm nay đã là một tôn Chân Đế năm cung rồi.
Nhìn đạo thổ chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã tràn ngập hơi thở đại đạo, có người suy đoán.
- E rằng đã thắp sáng mệnh cung thứ năm từ lâu rồi. Nghe nói lần trước khi bế tử quan thì cũng đã là Chân Đế bốn cung rồi.
Một cường giả thế hệ trước nói.
- Đã vượt qua Chân Đế bốn cung nha, thật khó lường, cũng nên tới lúc có binh khí trường sinh rồi.
Có Chân Thần bất hủ than nhẹ, hết sức hâm mộ.
- Hỏi được trường sinh, đúc thành Chân Binh.
Có Chân Thần bất hủ cường đại hơn hâm mộ, nói:
- Chân Thần bất hủ chúng ta phải mất ngàn vạn thế thì mới có thể đúc thành.
- Cũng không phải Chân Thần bất hủ ngàn vạn thế nào cũng có thể đúc thành, có rất nhiều người trở thành kỷ nguyên bất hủ thì mới có thể đúc thành, thậm chí bình thường còn có thể thất bại nữa.
Một vị Chân Thần bất hủ cổ lão nói.
Bốn cung hỏi trường sinh, sau khi một tôn Chân Đế thắp sáng mệnh cung thứ bốn thì mới có tư cách hỏi ảo diệu trường sinh. Bắt đầu từ lúc này, mới có tư cách đúc binh khí trường sinh.
Hơn nữa, con đường đúc thành binh khí trường sinh dài dằng dẵng, không phải vung tay là thành.
- Đây là chuyện bình thường, có hạng người kinh tài tuyệt diễm thành tựu trường tồn bất hủ, thế nhưng vẫn không có binh khí trường sinh.
Có Chân Thần bất hủ tiếc nuối.
Chân Thần bất hủ cũng phân biệt mạnh yếu, độ mạnh yếu của Chân Thần bất hủ là lấy thời gian làm chuẩn. Chẳng hạn như, một tôn Chân Thần bất hủ có thể đi vào thời gian trường hà, đi ngược một thế, thì chính là bất hủ một thế, nếu như có thể đi ngược trăm thế thì chính là bất hủ trăm thế, đi ngược ngàn thế thì gọi là bất hủ ngàn thế...
Cho nên, cấp độ Chân Thần bất hủ từ thấp tới cao, theo thứ tự là: bất hủ một thế, bất hủ trăm thế, bất hủ ngàn thế, bất hủ vạn thế, bất hủ trăm vạn thế, bất hủ ngàn vạn thế, kỷ nguyên bất hủ!
- Ngoài Chân Đế, đều là gỗ mục.
Có một vị Chân Thần nói:
- Câu nói này chỉ áp dụng với chúng ta mà thôi, ở trong mắt Chân Đế, thủy tổ mới là điểm xuất phát của bọn họ.
- Cũng thế, trên thủy tổ vẫn còn cấp độ khác, đại đạo dằng dẵng nha.
Một vị Chân Thần bất hủ khác cười khổ.
Đối với tu sĩ cường giả trong thiên hạ mà nói, có thể trở thành Chân Thần bất hủ đã đáng gờm lắm rồi.
Thế nhưng sau khi bọn họ bước vào Chân Thần bất hủ thì mới thật sự hiểu Chân Thần bất hủ vẫn còn một con đường dài cần phải đi, đúng thật là đại đạo dằng dẵng.
- Tương lai đại đạo, chờ có một ngày trở thành trường tồn thì hãy tính sau, còn không thì cũng chỉ là nói suông mà thôi. Có lẽ, chỉ khi trở thành trường tồn thì mới có tư cách bất hủ.
Một vị Chân Thần bất hủ lớn tuổi nói chậm.
- Trường tồn bất hủ, bất hủ trường tồn.
Có Chân Thần bất hủ nghe vậy, không khỏi nỉ non.
Khi nghe cách gọi "trường tồn bất hủ", tất cả Chân Thần bất hủ đều trầm mặc.
Trường tồn bất hủ, bất hủ trường tồn, thông thường rất nhiều người gọi tắt là "trường tồn"! Trường tồn bất hủ chính là mục tiêu theo đuổi của Chân Thần bất hủ, cũng là mục tiêu cả đời của Chân Thần bất hủ, là một ngọn núi cao mà bọn họ phải ngước nhìn.
Nếu như nói sau khi tu sĩ trở thành Chân Đế thì hy vọng cùng núi cao của bọn họ là thủy tổ. Như vậy sau khi tu sĩ trở thành Chân Thần bất hủ thì hy vọng cùng núi cao của bọn họ chính là trường tồn bất hủ.
Trường tồn, giống như tên gọi của nó, trường tồn vĩnh hằng, là độ cao mà vô số Chân Thần bất hủ hướng tới.
- Có lẽ, chờ chúng ta trở thành trường tồn rồi thì mới có tư cách nói binh khí trường sinh, mới có tư cách nói Trường Sinh Giới, mới có tư cách nói trường sinh chân chính, còn không thì cũng như không.
Từng có người nói rằng, trường tồn bất hủ có khả năng đuổi sát thủy tổ, thế nhưng chỉ là khả năng mà thôi. Mặc dù là vậy thì cũng để Chân Thần bất hủ có được hy vọng, bằng không thì Chân Thần bất hủ mãi mãi không thể nào có hy vọng sánh vai với cấp độ thủy tổ.
Nghe các lão tổ tông môn nói chuyện, không ít vãn bối đè nén không thở nổi.
Bởi vì bọn họ nghĩ rằng lão tổ tông của mình đã lợi hại lắm rồi, thân là Chân Thần bất hủ, coi như cũng là nhân vật uy danh hiển hách ở Đế Thống Giới.
Thế nhưng, thử nghĩ mà xem, Chân Thần bất hủ còn có nhiều cấp độ như vậy, Chân Thần bất hủ còn có phân biệt giữa mây với bùn, huống chi trên Chân Thần bất hủ còn có trường tồn bất hủ, nó giống như ngai vàng trên mây, để người ta không thể nào với tới. Nhất thời, không ít đệ tử trẻ tuổi choáng váng.
Đại đạo dằng dẵng, lúc này bọn họ mới thật sự hiểu được đạo lý của câu nói này.
Có lẽ, trong mắt bọn họ Chân Thần bất hủ là một kiệt tác bất hủ, thế nhưng trong mắt Chân Thần bất hủ thì trường tồn mới là kiệt tác bất hủ. Cho dù có trở thành trường tồn đi nữa thì cũng có phân chia cao thấp, mạnh yếu khác nhau.
Cũng giống như thủy tổ, cho dù chứng được đại đạo thì thủy tổ cũng có mạnh có yếu, đây chính là nguyên nhân đại đạo dằng dẵng.
"Ông..."
Ngay khi mọi người đang vì chuyện đại đạo dằng dẵng của Chân Thần bất hủ ép không thở nổi thì cánh cửa trên gò cao mở ra.
Bên trong cánh cửa, một thanh niên cầm đầu bước ra. Người thanh niên này, rất nhiều tu sĩ ngoại lai không nhận ra hắn, thế nhưng tu sĩ Minh Lạc thành
thì không hề xa lạ, hắn chính là Lạc phủ Dương Đình Vũ, chính là Dương Đình Vũ đã từng bị Lý Thất Dạ đánh bại.