Hổ Vương tháo xuống túi Càn KHôn, bên trong đựng ba trái thánh quả cửu phẩm:
- Được, chúng ta cược ba trái.
Ba thánh quả cửu phẩm dâng lên thánh quang, thần thánh vô song, mỗi trái tựa như điêu bằng đá quý.
Thấy Hổ Vương có ba trái thánh quả cửu phẩm, nhiều người giật nảy mình:
- Hổ Vương huynh có được ba trái thánh quả!
Bao người muốn một trái thánh quả cửu phẩm mà không được, dù một số Bất Hủ Chân Thần cũng chỉ hái được một trái thánh quả cửu phẩm.
Thấy thánh quả cửu phẩm của Hổ Vương, nhiều người hâm mộ khen:
- Ba trái thánh quả cửu phẩm này là Bách Lộ Đan quả, ghê gớm thật, cực phẩm trong thánh quả.
Hổ Vương nói:
- Hổ thẹn, được sư tôn chỉ điểm nên ta miễn cưỡng gõ rụng một trái Bách Lộ Đan quả. Sư tôn thì gõ rụng hai trái cho ta.
Hổ Vương nói hổ thẹn nhưng nét mặt không chút hổ thẹn, ngược lại hơi đắc ý. Vì không phải ai cũng có sư phụ tốt như vậy.
Nghe Hổ Vương nói thế làm bao người hâm mộ. Có một vị Chân Đế bát phẩm làm sư phụ có khác, bao nhiều người muốn một trái thánh quả cửu phẩm mà không được, Kim Bồ Chân Đế thì tùy tay tặng hai trái thánh quả cửu phẩm cho đồ đệ của mình. Đây là sự khác biệt giữa có và không có sư phụ Chân Đế.
Hổ Vương nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm:
- Nếu chúng ta nuốt ba trái thánh quả cửu phẩm mà ai bình yên thì người đó thắng.
Hổ Vương đánh giá thực lực của mình, một hơi nuốt ba trái thánh quả cửu phẩm thì không chịu nổi, nhưng vì sư phụ, vì Ngưu Bảo nên gã làm liều.
Lý Thất Dạ cười, sảng khoái nói:
- Được rồi, ba trái thì ba trái.
Hổ Vương lạnh lùng nhìn Lý Thất Dạ:
- Thánh quả của ngươi đâu?
Vẻ mặt Hổ Vương ngạo nghễ hơi đắc ý, gã được sư phụ trợ giúp mới có ba trái thánh quả cửu phẩm, gã không tin Lý Thất Dạ có thể dễ dàng hái được. Trong mắt Hổ Vương dù Lý Thất Dạ dựa vào Tẩy Tội kiếm có thể hái ba trái thánh quả cửu phẩm cũng rất khó khăn, gã muốn mượn cơ hội này làm khó hắn, khiến hắn xấu mặt.
Có học sinh hùa thưeo:
- Ngươi muốn cược thì phải tự chuẩn bị ba trái thánh quả cửu phẩm, không thể để Hổ Vương cung cấp cho ngươi được.
Mọi người đều biết Lý Thất Dạ có Tẩy Tội kiếm nhưng vẫn còn học sinh muốn mượn cơ hội làm khó hắn:
- Đương nhiên nếu ngươi không dựa vào Tẩy Tội kiếm chắc không hái được thánh quả nhất phẩm.
Lý Thất Dạ cười nói:
- A, hết cách rồi, ta có Tẩy Tội kiếm. Chờ chút, ta đi hái thánh quả.
Lý Thất Dạ nhảy xuống cây chạy đến ụ đất, rút Tẩy Tội kiếm ra đào bới.
Đám người xanh mặt. Tẩy Tội kiếm, vũ khí Thủy Tổ, bội kiếm của Thủy Tổ, giờ Lý Thất Dạ dùng như cây sạn sắt, thật là không có thiên lý!
Nếu bọn họ có kiếm Thủy Tổ như Tẩy Tội kiếm thì nâng niu còn không kịp, ước gì hàng ngày cung phụng nó. Đâu như Lý Thất Dạ không xem nó là kiếm Thủy Tổ mà dùng như sạn sắt, dùng để đào đất móc bùn.
Nhìn Lý Thất Dạ đối xử thô bạo với Tẩy Tội kiếm, có học sinh căm giận bất bình nói:
- Đây là rất bất kính với Thủy Tổ! Đó là bội kiếm của Thủy Tổ, nên được cung phụng...
Lý Thất Dạ vừa đào đất vừa thản nhiên nói:
- Ngại quá, bây giờ nó là kiếm của ta, ta muốn làm sao thì làm, không lẽ các ngươi dùng kiếm của mình đào đất là phạm tội sao?
Một câu châm chọc làm học sinh không nói nên lời, cũng có lý, vì Tẩy Tội kiếm là kiếm của Lý Thất Dạ, hắn muốn làm gì chẳng được.
- Được rồi, có rồi!
Lý Thất Dạ đào ba thứ như củ sen từ lòng đất lên, sau khi rửa sạch hắn cầm lại nói:
- Đây là ba trái thánh quả của ta, cược với ngươi.
Nhìn thứ như củ sen được rửa sạch, có người nhận ra:
- Địa Liên quả!
Học sinh chưa từng thấy thứ này thì do dự hỏi:
- Đây là thánh quả?
- Là thánh quả, cũng là cửu phẩm.
Nói đến đây học sinh kiến thức rộng liếc Hổ Vương một cái, nói:
- nhưng nó thua xa Bách Lộ Đan quả.
Mọi người thế mới biết thì ra thánh quả không phải đều chỉ mọc trên cây, có một số chôn dưới lòng đất.
Lý Thất Dạ mỉm cười hỏi:
- Như thế nào? Ba trái Địa Liên quả của ta cược với ba trái Bách Lộ Đan quả của ngươi được không?
Có học sinh khinh thường nói:
- Hừ! Ăn gian, ba trái Địa Liên quả của ngươi không bằng ba trái Bạch Lộ Đan quả. Địa Liên quả của ngươi chỉ miễn cưỡng lên cửu phẩm, cá cược kiểu này là không công bằng, ăn gian. Muốn cược thì phải dùng Bạch Lộ Đan quả!
Học sinh khác phụ họa:
- Đúng vậy! Thế này là không công bằng cho Hổ Vương, chắc không phải vì ngươi không hái được Bạch Lộ Đan quả nên lấy Địa Liên quả gian dối. Hừ, nếu không có thực lực thì mau nhận thua đi.
Một số học sinh cười khẩy nói:
- Đúng rồi, không chịu thua được thì đừng cược.
Đối với một số học sinh xuất thân bình thường thì tất nhiên phải nắm chặt cơ hội nịnh bợ Hổ Vương.
Hổ Vương vung tay rộng rãi nói:
- Thôi, Địa Liên quả cũng được, là bạn học với nhau ta không ngại chịu thiệt chút, chúng ta cược đi.
Có học sinh kinh thán:
- Hổ Vương ghê gớm, rộng rãi như vậy chúng ta không bằng.
Lý Thất Dạ cười tươi nói:
- Vậy bắt đầu đi. Hổ Vương rộng rãi như thế thì ta không thể chiếm lợi lớn vậy, hay ta ăn trước một trái? Dù sao đây là Địa Liên quả, dược tính ôn hòa, là thánh quả dịu nhẹ nhất, còn có thể trung hòa lực lượng quang minh. Nếu ta ăn sau thì chiếm lợi Hổ Vương quá nhiều.
Có học sinh hừ lạnh một tiếng:
- Thì ra là vậy, không ngờ Địa Liên quả là thánh quả ôn hòa như thế, hừ, hèn gì hắn chọn Địa Liên quả.
Hổ Vương cũng muốn xem hiệu quả sau khi Lý Thất Dạ ăn Địa Liên quả, đồng ý liền:
- Cũng được, ngươi làm trước đi.
Lý Thất Dạ lập tức ăn Địa Liên quả.
Lý Thất Dạ mới nuốt Địa Liên quả một miếng thì vèo một tiếng thánh quang bắn ra từ người hắn, mọi người cảm nhận lực lượng bàng bạc chui vào cơ thể hắn. Từng lũ thánh quang chui ra từ người Lý Thất Dạ trông như muốn trướng nứt hắn.
Nhìn cảnh đó nhiều học sinh giật mình:
- Dược tính mạnh quá!
Nên biết đây là Địa Liên quả dược tính rất dịu nhẹ rồi, có thể tưởng tượng dược tính của Bách Lộ Đan quả còn cỡ nào nữa.
Ong ong ong ong ong!
Vô số quang minh chui ra từ thân thể Lý Thất Dạ, mỗi lũ quang minh lấp lánh như muốn xé rách người hắn, xé ra từng tấc da.
Nhìn quang minh lấp lánh như đâm xuyên người Lý Thất Dạ làm tất cả kinh kêu:
- Dược lực mạnh quá!