Cho dù Lý Thất Dạ thật sự tử vong, cho dù Lý Thất Dạ thân thể tan thành mây khói, nhưng mà đạo cơ của Lý Thất Dạ vẫn còn, mệnh cung, khí lực, đại đạo của hắn... Những vật này sẽ bảo tồn tiếp tục tồn tại.
Làm như vậy, bất luận kẻ nào nghe cũng cảm thấy vớ vẩn, mọi người đều biết, người chết đèn tắt. Chân mệnh chết, như vậy người sẽ chết chính thức, cho dù ngươi lưu lại đạo cơ nguyên vẹn cũng không có chút tác dụng gì.
Đối với một tu sĩ mà nói, đạo cơ hủy có thể làm lại từ đầu, thân thể bị diệt có thể cải tạo, nhưng mà chân mệnh chết, hồn phách tiêu tán, đó là chết chân chính, tất cả đều tan thành mây khói! Không còn cơ hội hối hận.
Cho nên đối với rất nhiều tu sĩ mà nói, gặp được nguy hiểm không thể tránh né, bọn họ có thể bỏ đi thân thể, thậm chí có thể bỏ tất cả trừ chân mệnh, chỉ cần có thể còn sống sót, như vậy sẽ có cơ hội làm lại từ đầu.
Đối với tu sĩ mà nói, khí lực cũng tốt, mệnh cung cũng được, chỉ sợ cho dù là đạo cơ, đến cuối cùng nhất vẫn lựa chọn bảo vệ chân mệnh, vì bảo vệ chân mệnh mà sẵn sàng buông tha tất cả.
Nhưng mà cách làm của Lý Thất Dạ hoàn toàn ngược lại, hắn không có bảo vệ chân mệnh, mà là đạo cơ.
Cho dù kẻ nào nhìn thấy cách làm như vậy, đều sẽ cảm giác được không thể tưởng tượng, đều sẽ cảm giác đây chỉ là cách làm của tên điên hoặc thằng ngu mới làm.
Cuối cùng nhất, Lý Thất Dạ hít sâu một hơi, chậm rãi đứng ở trung ương âm dương thái cực, cũng chính là nơi giao hội giữa âm cực và dương cực.
Lý Thất Dạ chậm rãi nhắm mắt lại, chờ đợi thời cơ đến.
Thời gian trôi qua từng hồi, thời điểm Lý Thất Dạ nhắm mắt lại, cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng nhất "Oanh" một tiếng vang thật lớn, âm dương thái cực tỏa ra hào quang âm dương giao hội, chỉ trong nháy mắt, toàn bộ thế giới mới mở ra trước mặt Lý Thất Dạ.
"Phanh" một tiếng, dưới hào quang âm dương sáng ngời, thân thể Lý Thất Dạ nhảy vào trong tân thế giới.
Trong nháy mắt, âm dương thái cực biến mất, hào quang âm dương cũng biến mất, mà Lý Thất Dạ đã đưa thân vào trong thế giới mới.
Lý Thất Dạ mở hai mắt ra nhìn thế giới mới, lúc này hắn tươi cười.
Thế giới trước mắt vô cùng mỹ lệ, trên bầu trời, khắp nơi đều là rặng mây đỏ, dường như mặt đất trước mặt đầy mây mù.
Ở chỗ này dường như tất cả trở nên mềm mại, hành tẩu trên mặt đất có cảm giác thoải mái không nên lời, dường như bản thân mình đang đi trên đám bông.
Ở giữa thế giới rộng lớn mênh mông này, thậm chí có một sơn mạch dài hẹp kéo dài qua các nơi, từ một lĩnh vực này qua lĩnh vực khác.
Nếu như đi trên đó hoặc là đi trên sơn mạch, làm cho người ta cảm giác có một loại ảo giác.
Càng làm cho người ta thoải mái là, trên vùng trời này có khí tức cổ xưa tỏa ra, khí tức này giống như huyết khí, hoặc là thiên địa nguyên khí thời cổ mang theo khí tức này, mang theo sinh mệnh lực vô cùng bàng bạc.
Trong khí tức mang theo sinh mệnh lực này, dường như người ta chỉ cần hít một hơi thật nhẹ là có cảm giác như tiên nhân.
- Ở chỗ này, cất giấu bao nhiêu bảo tàng khiến người ta ước mơ tha thiết đây, tới được nơi này, cho dù không trường sinh, nó cũng giúp người ta sống được thật lâu.
Lý Thất Dạ cười rộ lên.
Nhưng mà Lý Thất Dạ cũng không có tham luyến nơi này, hắn phóng chân mệnh bản thân ra, hơn nữa vào thời điểm này, Lý Thất Dạ thu liễm tất cả huyết khí, tất cả huyết khí đều bị thu vào trong đạo cơ.
Cứ như vậy, chân mệnh của Lý Thất Dạ sau khi thả ra ngoài trở nên không còn chút lực phòng ngự nào, cứ như vậy, đây quả thực chính là tự sát.
Trên thực tế, Lý Thất Dạ chính là đang tự sát!
Đông! Một tiếng, thời điểm Lý Thất Dạ thả chân mệnh ra không bao lâu, trong lúc đó phiến thiên địa sinh ra âm thanh nặng nề, âm thanh này giống như tiếng tim đập, hình như là tiếng tim thiên địa đang đập.
Một tiếng nặng nề như thế vang lên, nó có thể làm cho một tu sĩ vô cùng cường đại thanh thành mây khói.
Về phần Lý Thất Dạ càng không cần phải nói, lúc này chân mệnh của hắn không có chút phòng ngự nào, "Đông" một tiếng vang lên, Lý Thất Dạ "Ba" một tiếng, té trên mặt đất, chết!
Đây không phải giả chết, mà là tử vong chân chính! Lý Thất Dạ chết thật.
Nhưng mà không qua bao lâu sau, trên đầu Lý Thất Dạ hiển hiện mười tám cánh hoa, trên người Lý Thất Dạ xuất hiện cánh hoa thứ tư sáng lên.
- Ai, đây là tử vong, tử vong chính thức.
Sau khi cánh hoa sáng lên, Lý Thất Dạ thoáng cái đứng lên, vừa cười vừa nói.
Sau khi Lý Thất Dạ bò ra, tiếp tục đi về phía trước, hắn đi rất chậm, giống như đang dạo chơi nhàn nhã, căn bản không lo lắng bản thân mình chết sống thế nào.
Vào thời điểm này, chân mệnh bản thân hắn đã chết hoàn toàn.
Lý Thất Dạ tu là Tử Thư, dùng trạng thái của hắn mà nói, số lần tử vong chính thức của hắn là bốn lần, đến cảnh giới như hắn, đến tử khí đạt tới trình độ nhất định, không chỉ nói là muốn chết, cho dù muốn tự sát cũng khó khăn.
Hiện tại Lý Thất Dạ có được tử khí bàng bạc như thế, nói thí dụ như hắn hiện tại muốn tự sát, chỉ sợ hắn xóa toàn bộ công lực, quản chi hắn là tay trói gà không chặt, ở trong trạng thái này, Lý Thất Dạ muốn thắt cổ tự sát tuyệt đối là tự sát không thành công.
Quản chi Lý Thất Dạ yếu tới mức không chịu nổi một kích, không có lực lượng cường đại tuyệt đối thì không thể giết hắn được, bởi vì Tử Thư tuyệt đối không cho Lý Thất Dạ dễ dàng chết như vậy.
Nhưng mà nơi xinh đẹp trước mắt tuyệt đối không giống, nơi này có lực lượng cường đại chân chính, cho dù là Thần Hoàng ở nơi đây cũng dễ dàng chết thảm, chớ nói chi là những người khác.
Lý Thất Dạ mỉm cười, hắn nhìn qua cảnh đẹp trước mặt, nơi đẹp như thế quá thần kỳ, nhưng nó cũng quá nguy hiểm.
Đặc biệt là khí tức ở nơi này tràn ngập lực lượng khí huyết, đắm chìm trong đó làm cho người ta có cảm giác niết bàn trọng sinh, làm cho người ta có cảm giác sống lại lần nữa.
Ở trong nơi này, cho dù người hấp hối sắp chết đều thoáng cái long tinh hổ mãnh. Đặc biệt là tu sĩ thọ nguyên sắp cạn, vào thời điểm dầu cạn đèn tắt mà đi tới đây, chỉ sợ có thể lập tức cảm giác trẻ ra mấy ngàn tuổi.
Trên thực tế Cốt Hải có vật trường sinh, câu này không phải nói suông, đương nhiên, đồ vật trong đó tuyệt đối không phải vật trường sinh. Nhưng mà đồ vật trong đó còn mê người hơn cả vật trường sinh.
"Đông" Lý Thất Dạ không biết hành tẩu bao lâu, đột nhiên lại có âm thanh như sấm rền vang lên, âm thanh này lại giống như nhịp tim.
Cứ như vậy cũng là tiếng "Đông" không chút vang vọng này, nó chính là nguyên nhân khiến Thần Hoàng cũng lập tức tan thành mây khói, tử vong ngay lập tức.