- Thế gian có rất nhiều chuyện, có ai có thể nói rõ ràng chứ, nói không chừng thế gian thực sự có tiên nhân, chỉ là không muốn người phàm tục gặp được mà thôi. Bằng không thế gian làm gì có thứ đồ vật lập tức trấn áp ngươi?
Khổng Tước Minh Vương cười khổ một tiếng, biết rõ Lý Thất Dạ không muốn tự nói với mình, nhưng mà nghĩ đến tinh lực bị trấn áp, trong nội tâm nàng cũng rất sợ hãi, không quản nàng cường đại hơn nữa, đối mặt với tinh trụ này, tất cả đều không chịu nổi một kích, tất cả đều lập tức bị trấn áp, trước mặt tinh trụ nàng nhỏ yếu và bất lực không thể làm được gì.
Nhưng mà may mắn là, Lý Thất Dạ cũng không có đối với nàng thế nào, nếu không hậu quả không chịu nổi, nghĩ tới điểm này, Khổng Tước Minh Vương cũng nghĩ tiếp, đổi lại những người khác chỉ sợ sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
- Công tử đến thành Minh Châu định như thế nào?
Thấy Lý Thất Dạ không muốn nói việc này với mình, Khổng Tước Minh Vương cũng không đi hỏi nhiều, vội vàng thay đổi chủ đề.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
- Đi, ta cũng đang muốn đi Trấn Thiên Hải thành. Gặp Cố Tôn. một lần.
Nói đến đây hắn lại tươi cười.
Hắn đúng là muốn nhìn thủ đoạn của Cố Tôn một chút, nhìn xem Cố Tôn giày vò lâu như vậy có thể giày vò ra thủ đoạn kinh thiên động địa gì.
Ngay thời điểm Lý Thất Dạ và Khổng Tước Minh Vương muốn dẹp đường quay về, đột nhiên có tiếng nổ vang lên. Một chiếc thuyền lớn phá sóng bay tới, tốc độ cực nhanh, chẳng khác gì tia chớp.
Chiếc thuyền lớn này là một món bảo vật không tệ, đại kỳ treo trên buồm có ghi một chữ "Dư" thật lớn, chữ "Dư" này không chỉ lớn, trên chữ "Dư" còn có thêu kim tuyến, dưới ánh mặt trời, chữ "Dư" này tỏa ra kim quang lóng lánh rất chói mắt, cho nên khi con thuyền này còn ở rất xa đã có thể nhìn thấy chữ "Dư".
- Là người Dư phủ.
Nhìn thấy chiếc thuyền lớn có cờ xí chữ Dư, Khổng Tước Minh Vương cảm thấy ngoài ý muốn, nói một câu.
- Dư phủ!
Nhìn thấy chữ Dư kia, Lý Thất Dạ tươi cười lãnh đạm, nói:
- Thành Văn Phong Dư phủ!
Vào thời điểm này hắn nhớ tới một ít chuyện.
Vào thời điểm này, "Oanh" một tiếng, chiếc thuyền lớn đã lái qua một bên, ở đầu thuyền có một thiếu niên đang đứng, sau lưng thiếu niên là ột đám tráng hán, những tráng hán này tu hành không kém.
Thiếu niên đứng ở đầu thuyền bộ dáng mười bảy mười tám tuổi, khí vũ hiên ngang, thần thái sáng lạn, rất có bộ dáng xuân phong đắc ý, hai mắt nhìn chung quanh, hoàn toàn không xem ai ra gì.
- Này, ngươi ở nơi này có nhìn thấy đồ vật gì sáng lên hay không?
Thuyền lớn tới gần. Thiếu niên lập tức nhìn qua Lý Thất Dạ thét to.
Nghe được thiếu niên thét to, Lý Thất Dạ chỉ tươi cười, nghe được câu này hắn chẳng thèm trả lời.
- Tiểu tử, nói ngươi đấy, có nghe hay không!
Thiếu niên này cũng có thói quen hống hách, tại Bắc Uông Dương có thể nói hắn cao cao tại thượng, không đặt ai vào trong mắt, cho nên nhìn Lý Thất Dạ quát lên!
Lý Thất Dạ mặc kệ hắn, Khổng Tước Minh Vương trả lời hắn:
- Nơi này không có thứ gì sáng lên cả.
Nhìn thấy tuyệt thế mỹ nhân Khổng Tước Minh Vươn, thiếu niên lúc này mới sáng mắt, nhưng mà tư thái của hắn vẫn cao ngạo, bởi vì hắn xem ra trong Bắc Uông Dương không có bao nhiêu người dám không cho Dư gia mặt mũi, cho dù là Trấn Thiên Hải thành cũng phải bán mặt mũi cho Dư gia.
- Nghe người ta nói nơi này có bảo vật xuất thế, nơi này ta đã bao trọn, nếu như nơi này có bảo vật, nên thuộc về ta.
Thiếu niên này lãnh ngạo nói một câu.
Nhìn thấy thiếu niên cao ngạo như vậy, Lý Thất Dạ cười cười, hắn vừa cười vừa nói:
- Nơi này là Minh Châu Giang Chử, không phải thành Phong Văn các ngươi! Tốt nhất thu liễm một chút.
Có thể nói Lý Thất Dạ ít khi có tư thái thân mật như vậy, nhưng mà thiếu niên lại không hiểu, Lý Thất Dạ nói câu này làm hắn không vui, hắn lập tức biến sắc, lãnh ngạo nói:
- Minh Châu Giang Chử thì thế nào, bổn thiếu gia tới nơi này tìm bảo vật, không cần sợ ai cả.
Thiếu niên này định dùng bảo vật để chúc mừng lão tổ sắp xuất quan, thời điểm hắn đi ngang qua Minh Châu Giang Chử thì nghe người ta nói hải vực này có hào quang sáng lên, cho nên hắn mới tìm đến nơi này.
Lý Thất Dạ chỉ nhìn hắn một lần, cười nhạt một tiếng, nói ra:
- Thừa dịp ta tâm tình cũng không tệ lắm, hiện tại cút đi cho ta, bằng không ta vặn gãy cổ ngươi.
Thiếu niên nghe được Lý Thất Dạ nói như vậy, sắc mặt lập tức khó coi tới cực điểm.
Thiếu niên không biết Lý Thất Dạ là người ra sao, Khổng Tước Minh Vương lại biết, tại Bắc Uông Dương người khác kiêng kị Dư gia, mà Lý Thất Dạ là đệ nhất hung nhân lại không đặt bất cứ kẻ nào vào trong mắt, thích giết là giết.
- Dư công tử nên quay về đi, nơi này không có bảo vật.
Khổng Tước Minh Vương cũng có hảo tâm, nàng cũng không hy vọng phức tạp, nếu như Dư gia công tử chết thảm tại Minh Châu Giang Chử, thành Minh Châu sẽ có phiền toái.
Vừa nghe Lý Thất Dạ nói như vậy, thiếu niên sắc mặt khó coi tới cực điểm, huống chi bây giờ còn có tuyệt thế mỹ nhân như Khổng Tước Minh Vương ở đây.
Có tuyệt thế mỹ nhân, hắn vốn sẽ làm ra vẻ ta đây, dương dương tự đắc hiển thị thần uy Dư gia, hiện tại Lý Thất Dạ mắng một câu, hắn càng không thể lùi bước, làm thế không chỉ mất mặt trước mặt mỹ nhân, càng ném uy phong Dư gia.
- Tiểu tử, dõng dạc, ngươi biết bổn công tử là ai không?
Thiếu niên vốn cố tình đùa nghịch uy phong trước mặt mỹ nhân, cho nên càng hung hăng càn quấy quát to với Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ tươi cười, lắc đầu, nói ra:
- Đồ ngu xuẩn mà thôi, mặt mũi Dư gia đã bị ngươi làm mất hết.
Lý Thất Dạ chỉ vào mũi hắn mắng to, sắc mặt thiếu niên hiện tại đỏ lên, tức giận tới mức toàn thân run rẩy, hắn tuổi trẻ khí thịnh, làm sao có thể chịu được Lý Thất Dạ nhục nhã như thế.
- Đánh cho ta! Đánh gãy hai chân của hắn, cho hắn biết kết cục nhục nhã Dư Triển ta là thé nào!
Thiếu niên lúc này nhìn đám tráng hán nói một câu.
- Tiểu tử, ngươi quá không thức thời, cũng dám nhục nhã thiếu gia nhà chúng ta.
Thiếu niên vừa phân phó, đám tráng hán phía sau nhảy ra khỏi thuyền, như lang như hổ lao thẳng về phía Lý Thất Dạ.
Nhìn thấy cảnh này, Khổng Tước Minh Vương lắc đầu, biết rõ những tên ngu xuẩn này chết chắc, Khổng Tước Minh Vương cũng không muốn mở miệng, đệ nhất hung nhân không chỉ có hung danh, ai dám cản đường hắn, chỉ sợ đệ nhất hung nhân sẽ giết hắn!
- Tiểu tử, quỳ xuống đây đi.
Lúc này đám tráng hán lao về phía Lý Thất Dạ, thò tay muốn bắt Lý Thất Dạ.
"Phanh" một tiếng, Lý Thất Dạ không nhìn qua đám người này, tiện tay quét qua, đám tráng hán nhanh chóng thổ huyết, bọn chúng bay ra ngoài, rơi vào trong biển rộng.
Nhìn thấy đám thủ hạ của mình rơi vào biển cả, sắc mặt Dư Triển lập tức đại biến, biết rõ bản thân mình gặp cường nhẫn rồi.
- Bây giờ ta sẽ đánh gãy hai chân của ngươi, hay là ngươi đánh gãy hai chân của ta đây?
Lý Thất Dạ tươi cười, chậm rãi đi về phía thiếu niên.