Trên đường đi gặp gỡ không ít đồng môn sư huynh muội, bọn họ đều chào hỏi Trương Kiến Xuyên.
Trương Kiến Xuyên ở Cửu Bí đạo thống không hề có danh tiếng, thế nhưng ở Thần Hành môn thì hắn có địa vị rất cao. Dù sao làm nhị đệ tử của Thần Hành môn cũng là một loại tượng trưng cho thực lực.
Huống chi, bất kể thiên phú tu hành hay là cách xử sự làm người thì Trương Kiến Xuyên đều được sư huynh muội của Thần Hành môn kính yêu.
Trương Kiến Xuyên nhìn thấy sư huynh muội thì cũng gật đầu hỏi thăm.
Nhìn thấy Trương Kiến Xuyên cung kính hầu hạ bên cạnh Lý Thất Dạ, không ít đồng môn sư huynh muội cảm thấy kỳ lạ. Trương Kiến Xuyên là nhị sư huynh của Thần Hành môn, ở Thần Hành môn trưởng bối cần hắn tự mình hầu hạ cũng không có mấy.
Thế nhưng người thanh niên này thoạt nhìn thì không lớn hơn Trương Kiến Xuyên là mấy, hơn nữa vừa nhìn thì biết ngay người thanh niên này chỉ là một tiểu tu sĩ mới nhập môn mà không phải là cường giả thiên tài có thể quét ngang cửu thiên thập địa.
Một người thanh niên như vậy tại sao phải cần nhị sư huynh cung kính hầu hạ? Nhất thời, không ít đồng môn sư huynh muội không biết chuyện cảm thấy hiếu kỳ.
- Sư huynh, người này là ai?
Có đồng môn sư muội nhìn thấy Trương Kiến Xuyên tự mình hầu hạ thì đi tới hỏi thăm.
Trương Kiến Xuyên vô cùng cẩn thận với câu hỏi này, mỉm cười trả lời:
- Là một vị khách quý của Thần Hành môn chúng ta.
Không thể không thừa nhận, Trương Kiến Xuyên là một người rất chu đáo, lời nói không thể có chỗ sai sót.
Đương nhiên, trên thế gian này không có bức tường nào mà không lọt gió cả. Lý Thất Dạ ở lại Thần Hành môn lâu như vậy, từ lâu đã có một ít đệ tử địa vị cao cả biết được thân phận của hắn.
- Người bên cạnh nhị sư huynh là ai? Thế mà lại cần tới nhị sư huynh hầu hạ.
Có đệ tử hỏi sư huynh sư tỷ ở bên cạnh mình.
Sư huynh sư tỷ nhìn Lý Thất Dạ, hừ một cái, nói rằng:
- Hắn chính là tân hoàng!
- Tân hoàng...
Có sư muội nhỏ tuổi nghe thế thì hít lạnh một hơi, nói nhỏ:
- Hắn chính là tân hoàng đã mất nước đó hả? Là hoàng đế đoản mạng nhất Đấu Thánh vương triều?
Có sư tỷ cười lạnh, nói rằng:
- Ngoại trừ hắn ra thì còn có thể là ai nữa. Cẩu hoàng đế hoang dâm vô độ, không mất nước mới là chuyện lạ. Có thể giữ được tính mạng là phúc ba đời rồi.
Thái độ của vị sư tỷ này rất xem thường. Nàng sớm nghe tân hoàng hoang dâm vô đội, đối với loại nam nhân vô năng háo sắc như vậy, nàng rất xem thường. Vì nữ nhân mà phá hủy giang sơn, nam nhân như vậy chính là thứ rác rưởi.
- Suỵt, đừng nói lớn tiếng như vậy.
Có một vị sư tỷ khác nói nhỏ:
- Dù sao thì hắn cũng là khách của chúng ta.
- Thì có sao.
Có sư huynh cười lạnh, nói rằng:
- Bây giờ đã không phải là thời đại của Đấu Thánh vương triều nữa, hắn còn tưởng rằng thiên hạ này vẫn còn nằm trong tay hắn sao? Một tên hoàng đế hoang dâm vô độ, một tên rác rưởi, hắn không xứng với thánh nữ của chúng ta.
- Đúng vậy.
Vị sư tỷ nọ lập tức phụ họa:
- Sư tỷ của chúng ta chính là thiên chi kiêu nữ, thiên phú hơn người, chính là minh châu của Thần Hành môn chúng ta. Thánh nữ toàn diện vừa xinh đẹp vừa có thiên phú như sư tỷ của chúng ta, chỉ có tuyệt thế tuấn kiệt mới có thể xứng đôi. Cái thứ rác rưởi vì sắc đẹp mà đánh mất giang sơn này thì làm sao có thể xứng với sư tỷ của chúng ta chứ.
Chẳng trách đệ tử của Thần Hành môn lại có ý kiến với Lý Thất Dạ lớn như vậy, tất cả đều bởi vì Phi Hoa Thánh Nữ của bọn họ.
Trong mắt đệ tử của Thần Hành môn, Phi Hoa Thánh Nữ chẳng những có huyết thống cao quý, mà Phi Hoa Thánh Nữ còn vừa xinh đẹp vừa có thiên phú. Tuyệt thế mỹ nữ như vậy chính là niềm kiêu ngạo của Thần Hành ôn, là hòn ngọc quý trên tay Thần Hành môn.
Ở trong Thần Hành môn, có vô số người hâm mộ Phi Hoa Thánh Nữ, cũng có rất nhiều nam đệ tử trẻ tuổi ái mộ nàng.
Theo bọn họ thấy, Phi Hoa Thánh Nữ gả cho một tên hoàng đế hoang dâm vô độ, háo sắc vô năng chính là hoa nhài cắm bãi cứt trâu, khiến không ít đệ tử Thần Hành môn căm giận bất bình. Huống chi, hiện nay tân hoàng là vua mất nước nên càng không xứng với Phi Hoa Thánh Nữ của bọn họ. Vì vậy rất nhiều đệ tử Thần Hành môn bất công dùm Phi Hoa Thánh Nữ, cũng xem thường quân mất nước như tân hoàng!
- Hắn chính là tân hoàng đó sao.
Trên đường đi, không ít đệ tử Thần Hành môn chỉ chỉ chỏ chỏ Lý Thất Dạ, nói nhỏ rằng:
- Chính là cái tên hoàng đế hoang dâm vô độ đó sao.
- Bây giờ đã không phải là tân hoàng nữa mà là quân mất nước, chó mất chủ.
Có nam đệ tử khinh thường:
- Bây giờ hắn có chỗ an thân đã không tồi rồi, có thể giữ được tính mạng đã tốt lắm rồi.
- Đúng vậy.
Có đệ tử phụ họa ngay:
- Nếu như không có Thần Hành môn che chở thì hắn đã đi đời nhà ma lâu rồi.
Đám người xì xào bàn tán như thế, Trương Kiến Xuyên nghe cũng cảm thấy khó chịu, áy náy nói với Lý Thất Dạ:
- Bệ hạ chớ để trong lòng, bọn họ chỉ vô tâm nói vậy mà thôi.
Ở bên cạnh Lý Thất Dạ, Trương Kiến Xuyên không cho rằng Lý Thất Dạ là một tên hoàng đế hoang dâm vô độ, hắn tuyệt đối không giống như lời đồn đãi ở bên ngoài.
Bị chỉ chỉ chỏ chỏ bàn tán xôn xao, Lý Thất Dạ chỉ mỉm cười, không muốn nói, cũng lười để nói.
Tổ phong cao chọc trời, nguy nga tráng lệ. Trên tổ phong có cổ điện nguy nga, có mây mù khói xanh quanh quẩn. Tổ phong giống như một tòa tiên sơn, sau khi bước lên ngọn núi chính thì càng mang tới cảm giác hùng vĩ, giống như bên dưới ngọn núi chính có một con rồng đang ngủ say, khí thế có thể đánh tan mây trời, phá hủy thiên khung.
Trên vách núi tổ phong có dựng một khối nham thạch, khối nham thạch này được cắm xuống đất, tuy rằng không lún xuống dưới bùn đất, thế nhưng nó lại dựng thẳng bất động, giống như đã cắm rễ ở nơi này.
Khối nham thạch này có màu nâu đỏ, chưa từng trải qua điêu khắc, cũng không có dấu vết của nhân công.
Nó giống như được đào ra từ trên núi rồi đặt ở nơi này, chưa từng được điêu khắc chút nào cả. Thứ đọng lại trên khối nham thạch này, ngoại trừ ngày đêm mưa gió ra thì cũng chỉ có những vết xoa bạc màu.
Trên thực tế, khối nham thạch này có vết xoa là chuyện có thể hiểu được. Bởi vì nó là Vô Tự Bi do Thần Hành Chân Đế dựng lên, trăm nghìn năm vạn năm nay, có vô số đệ tử Thần Hành môn tìm hiểu khối nham thạch này, cũng có vô số đệ tử xoa lên khối nham thạch này, muốn chạm tay để tìm kiếm linh cảm hoặc ảo diệu của nó.